Phần 6: Nước mắt cuối cùng
Vài ngày trôi qua, hai anh em Dương Việt vẫn ở lại dưới lòng đất trợ giúp Trương Xuân Hoa dọn dẹp.
Mặc dù nơi này có đầy đủ các loại tiện nghi không thiếu thứ gì, nhưng liên tục không tiếp xúc với ánh mặt trời vẫn khiến Dương Việt chưa thể thích ứng.
Cũng may hắn vừa thi tốt nghiệp hoàn tất, thời gian sắp tới rảnh rỗi chẳng có việc gì làm.
Niềm vui duy nhất của hắn có lẽ là ngày được ngắm hai mỹ nhân, đêm đến lại lén lút qua mặt một người để tình tứ với người còn lại.
Đều là nam nữ mới lớn, nhu cầu tình dục của hai anh em thật sự không có điểm dừng.
Dương Tố Vy còn bạo dạng hơn, ban ngày thỉnh thoảng mẹ không để ý là kéo Dương Việt vào phòng tắm.
Hắn cũng ngày càng bị vẻ đẹp của nàng làm cho mê mệt.
Lúc này đây hai anh em lại trần truồng quấn lấy nhau trong bồn tắm, liếm láp từng bộ phận mẫn cảm trên người đối phương.
Mãi đến khi dương vật của Dương Việt cứng rắn như sắt, lại nghe Dương Tố Vy cắn môi thủ thỉ:
“Anh, đút vào em đi anh, em muốn!”
Lời của nàng như một chất kích thích nổ vang cực mạnh xém chút làm Dương Việt buông súng đầu hàng.
Bất quá một tia lý trí còn sót lại vẫn giúp hắn lắc mạnh đầu:
“Không được!”
Mặc dù đã quấn quýt lấy nhau nhiều lần nhưng hắn vẫn luôn giữ giới hạn cuối cùng.
Đó là không phá trinh Dương Tố Vy.
Với một thằng con trai mới lớn, việc nhẫn nhịn cám dỗ mê người như vậy đủ thấy tâm trí của Dương Việt vững đến mức nào.
Mặc dù nhiều lần hắn tưởng tượng sẽ hòa hợp thể xác, điên cuồng đè nàng ra ái ân cho thỏa thích như những bộ phim người lớn thường làm.
Cuối cùng vẫn tự tát vào mặt mình để cơn đau làm cho thanh tỉnh.
“Anh không thương em sao?” Dương Tố Vy yêu kiều thở dốc, hai ngón tay chủ động tách cô bé hồng thắm giữa đôi chân để lộ cái khe hẹp nguyên thủy đầy ướt át.
“Vy à, anh yêu em!” Dương Việt ôm siết lấy nàng, cúi đầu hôn môi từng ngụm:
“Nhưng anh không muốn tụi mình cứ lén lút như vậy, anh sẽ có được em khi đã thưa chuyện với ba và dì đàng hoàng!”
Dương Tố Vy nghe vậy vừa mừng vừa sợ, nắm chặt lấy tay hắn: “Nhưng… nhưng mà có được không anh?”
“Tụi mình đâu phải anh em ruột!” Dương Việt an ủi nói:
“Anh sẽ chứng minh tình cảm của anh và em, tin tưởng ba và dì sẽ chấp nhận!”
“Em yêu anh!” Dương Tố Vy hạnh phúc mút lấy lưỡi hắn.
Sau đó lưỡi nàng tiếp tục như linh xà liếm từ môi xuống cổ, chạy dọc khắp toàn thân hắn rồi cuối cùng dừng lại ở dương vật.
“Bú cho anh đi Vy!” Dương Việt thở nặng nề mong đợi.
Dương Tố Vy kỹ thuật ngày càng chuyên nghiệp, nàng phun ra nuốt vào khúc thịt gân guốc nóng hổi trong miệng mình.
Dương Việt tựa lưng vào bồn tắm, đưa tay xoa nắn bầu ngực thơm ngát của người thiếu nữ.
“Hai đứa đâu rồi?”
Bên ngoài vọng lên âm thanh tìm kiếm của Trương Xuân Hoa.
Hai người trong lòng run lên, Dương Việt toàn thân giật giật bắn xối xả vào miệng em gái.
Dương Tố Vy nuốt sạch từng đợt tinh trùng tanh và nóng, liếm liếm bờ môi mỉm cười thỏa mãn.
Vội vàng mặc quần áo, nàng lén lút rời khỏi phòng tắm.
Dương Việt nén lại ước chừng vài phút sau mới chuồn khỏi.
Tiến vào trong phòng khách, nhìn thấy mẹ con các nàng đang ôm nhau xem tivi.
Dương Việt đến một bên ngồi xuống, cầm lấy cốc nước trên bàn ngửa đầu tu một ngụm, âm thanh cảnh báo từ tivi trên một kênh thời sự chính thống lọt vào tai hắn:
“Tất cả người dần khẩn cấp phối hợp với chính quyền địa phương tiến hành sơ tán, mang theo tất cả vật dụng cá nhân cần thiết, lương thực và thực phẩm là mặt hàng ưu tiên số một, tuyệt đối ngăn cấm vật nuôi gây náo loạn!”
“Theo Nasa cảnh báo, còn không đến mười ngày là hàng loạt mảnh vụn thiên thạch sẽ va vào trái đất!”
“Mọi quốc gia trên toàn thế giới đang nỗ lực bảo toàn dân số, tài sản vật chất không quan trọng bằng mạng người!”
“Xin nhắc lại một lần nữa, mạng người là quan trọng nhất!”
Dương Việt biến sắc, cốc nước trên tay vô thức rơi xuống sàn nhà vỡ vụn.
Hắn nhìn sang bên cạnh, chẳng biết từ bao giờ nước mắt đã lăn dài trên gò má anh đào của dì Xuân Hoa, mà Dương Tố Vy sắc mặt cũng trắng nhợt vì sợ hãi.
“Nói đùa sao? Chỉ còn không đến mười ngày? Mọi thứ làm sao gấp rút như vậy? Chẳng phải Nasa có thể nhận được tín hiệu nguy hiểm từ vũ trụ trước rất nhiều năm để làm ra chuẩn bị?”
Dương Việt siết chặt nắm tay.
Hắn không dám tưởng tượng mười ngày ngắn ngủi sẽ chỉ cứu được bao nhiêu người, lại có bao nhiêu người thiệt mạng.
Thảm cảnh tưởng chừng chỉ có trong phim ảnh lại đang sắp diễn ra trên hành tinh này.
“Khoan đã!” Như nhớ lại điều gì, hắn vội vàng đứng dậy:
“Dì à, ba cho chúng ta xuống nơi này để lánh nạn phải không? Có phải ổng đã sớm biết được chuyện này?”
Nghĩ đến nơi này có đầy đủ tiện nghi, thức ăn và nước uống.
Lại được xây dựng sâu dưới lòng đất, xung quanh có sắt thép bao quanh chặt chẽ.
Toàn bộ đất nước còn nơi nào an toàn hơn để lánh nạn sao?
Nghe hắn nói vậy, Dương Tố Vy mới giật mình ngồi dậy nhìn lấy mẹ mình.
Trương Xuân Hoa thở dài một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu.
“Ba con rốt cuộc là ai?” Dương Việt trong lòng nóng như lửa đốt.
“Chẳng phải ổng đã dặn mang theo hộp sắt đó sao? Bên trong có đáp án!” Trương Xuân Hoa liếc đôi mắt đẹp thăm thẳm nhìn hắn.
Dương Việt nghe xong chạy nhanh ra xe bê lấy cái hộp sắt cũ nát đã rỉ sét vào.
Dì Xuân Hoa đã mang theo Tố Vy đi đâu mất, chỉ để lại một cái chìa khóa bằng đồng đặt trên bàn.
Dương Việt cũng không có tâm trạng suy nghĩ nhiều, hắn hít sâu một hơi, đè nén cảm giác bất an đang tuôn trào trong lòng ngực, run rẩy cầm lấy chìa khóa.
Lách cách…
Ổ khóa rơi xuống, Dương Việt cẩn thận từng ti từng tí đem hộp sắt mở ra.
Bên trong có không ít đồ vật.
Một Iphone khá cũ.
Một khẩu súng ngắn.
Một ống kim tiêm chứa đầy dung dịch màu xanh đậm đặc.
Hàng chục cuốn sách cũ kỹ phủ đầy bụi bặm.
Như có cảm biến khuôn mặt của hắn, chiếc Iphone bất chợt sáng lên và tự động mở khóa.
Dương Việt phát hiện có một đoạn video đã được gửi đến từ vài ngày trước.
Ấn mở Video, khuôn mặt quen thuộc của ông già hiện lên trong tầm mắt.
Chỉ bất quá khiến Dương Việt không dám tin chính là trang phục của ông già lúc này và cảnh vật bên trong.
Đó là một bộ trang phục phi hành gia, cảnh vật xung quanh như đang ở trong con tàu vũ trụ di động với tốc độ khủng bố.
“Việt à!”
Như nhìn thấy con trai mình thông qua màn ảnh, Dương Quá nở nụ cười ấm áp pha lẫn chút ngả ngớn quen thuộc:
“Đây có lẽ là lần cuối ba con mình gặp nhau, tao phải đi giải cứu trái đất đây!”
“Không sai, ông già nát rượu say xỉn giàu xổi của mày phải đi làm đại anh hùng, thân mang đại trách nhiệm!”
“Bất ngờ lắm phải không?”
Nói đến đây, hắn lại thở dài một tiếng, ánh mắt thâm thúy dần trở nên mông lung, giọng nói khàn khàn trầm đục:
“Đùa đấy, tao chỉ muốn đi gặp lại mẹ mày, người phụ nữ vĩ đại ấy đã hy sinh vì một nhiệm vụ tương tự!”
“Chỉ là mẹ mày lại thành công cứu vớt trái đất, còn không biết tao có làm được hay không… haha!”
“Nếu như thất bại hoặc xảy ra sự cố nào đó, ba mày cũng bằng đủ mọi cách giúp mày sống sót đàng hoàng, bằng không sao tao có mặt mũi gặp lại mẹ mày ở dưới đó?”
“Bên trong hộp chính là di vật của ba và mẹ để lại cho mày, Xuân Hoa sẽ hướng dẫn mày cách thức sử dụng!”
Nói đến đây, khuôn mặt hắn trở nên uy nghiêm đến lạ, làm ra động tác chào của một quân nhân:
“Tôi là Dương Quá, mật danh XX69, Đại Tướng Thủy Quân Lục Chiến thế hệ đầu, Phi Hành Gia Vũ Trụ xin tiếp nhận nhiệm vụ cuối cùng, oanh tạc thiên thạch có đường kính 7 km, xin hết!”
Uy nghiêm chưa được bao lâu, hắn lại hướng Dương Việt cười haha, khuôn mặt đầy mỡ trở nên xấu xa:
“Thấy thế nào? Oai không hả? Hồi trẻ ông già mày còn đẹp trai sẽ uy phong hơn rất nhiều!”
Bầu không khí trở nên im lặng một lúc, hắn lại đổi giọng sang ôn nhu khiến người khác chẳng biết đâu mới là con người thật.
“Nghe đây, ba để Tố Vy và Xuân Hoa lại cho mày bảo vệ, họ là hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời mày!”
“Bằng mọi giá phải làm họ thật hạnh phúc!”
Nở nụ cười trên tức, Dương Quá như kẻ thao túng tâm lý:
“Nghe đến đây khóc rồi phải không?”
“Cứ khóc thoải mái, hiếm khi thấy mày có cơ hội khóc nhè…”
“Nhưng phải hứa với ba, đây là lần cuối mày được khóc!”
“Tương lai sau này, mày chỉ được đổ máu vì gia đình, không được đổ lệ!”
“Đừng để ông già này thất vọng!”
BÍP!
Video kết thúc, để lại bầu không khí tĩnh lặng bên trong căn phòng.
Dương Việt nhẹ nhàng đặt tên lên mặt mình, quả nhiên nơi đó đã ướt đẫm vì nước mắt.
“Bị ông già đoán đúng…” Hắn nở một nụ cười lẽ ra không nên tồn tại trên khuôn mặt của thanh niên mới lớn.
Đó là nụ cười thấm nhuần sự tang thương, đau thấu tim gan nhưng không biết cách biểu hiện.
Móng tay chẳng biết từ bao giờ đã đâm thủng vào lòng bàn tay đến rỉ máu.
“Ba à, làm một lão già nát rượu giàu xổi hưởng phúc cùng con cháu không sướng sao? Chạy đi làm đại anh hùng làm cái gì?”
“Chuyện như vậy, để người khác hy sinh được rồi!”
“Nhưng ông muốn đi gặp lại mẹ, con cũng không trách được!”
Thì thào một mình như người mất hồn…
Thân thể Dương Việt run rẩy chìm vào bóng đêm tĩnh lặng…
Núp sau bức tường, hai người phụ nữ đã khóc không thành tiếng…
Nasa – Hoa KỲ.
“Báo cáo một lần nữa đi!” Vị lãnh đạo tối cao ngồi trên chủ tọa, sắc mặt nặng nề trầm giọng nói.
“Bẩm, Đại Tướng Dương Quá đã thành công oanh tạc Thiên Thạch làm thay đổi quỷ đạo của nó không còn đâm vào trái đất, tuy nhiên vụ nổ quá lớn đã khiến các mảnh vụn thiên thạch bay tán loạn, một phần lớn sẽ tiếp xúc cùng trái đất!”
“Những năm qua, số lần mảnh vụn thiên thạch rơi xuống tạo nên vụ nổ cũng không hiếm, nhưng lần này là quy mô lớn nhất và nghiêm trọng nhất!”
“Liên Hợp Quốc đã thông báo đến toàn hành tinh, các quốc gia chủ động tiến hành sơ tán, ưu tiên bảo vệ những tinh hoa của đất nước!”
“Trong quá trình này cần sự phối hợp chặt chẽ của các ban ngành từ truyền thông, giáo dục, y tế, quân sự…”
“Bình ổn dân tâm, trấn áp phản loạn, xác định nơi an toàn, tránh xa vùng nguy hiểm!”
“Cố gắng giảm thiểu thương vong xuống mức thấp nhất!”
Lắng nghe trợ lý đắc lực bẩm báo, vị lãnh đạo bất đắc dĩ thở dài.
“Xem ra chỉ còn cách như vậy, đây sẽ là những ngày khó khăn nhất của toàn thế giới!”
“Chúng ta đã ước tính tất cả số lượng thương vong mà thảm họa lần này có thể tạo ra, chấp nhận mất đi một phần tư dân số trái đất!” Trợ lý trầm giọng báo cáo.
Lãnh đạo tối cao nhẹ gật đầu: “Đây là công lao rất lớn của Dương Quá Tướng Quân, bằng không kết cục chính là tận diệt!”
“Tuy là nói thế, nhưng trên đời này vẫn có rất nhiều kẻ vĩnh viễn cũng không hài lòng về chiến công của người khác!” Trợ lý lắc đầu đầy tiếc hận:
“Nói không chừng bọn hắn sẽ trách cứ tướng quân không hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, vẫn để những mảnh vụn thiên thạch mang đến tai nạn!”
“Đó cũng là lý do chúng ta tạm thời giữ bí mật danh tính của hắn!” Vị lãnh đạo phất tay ra hiệu trợ lý rời đi.
Ngồi lặng người một mình trong căn phòng, hắn thì thào lẩm bẩm:
“Tổn thất một phần tư dân số thế giới cũng là kết quả có thể chấp nhận được.”
“Nhưng chẳng biết vì sao, ta luôn có dự cảm chẳng lành!”
“Mọi thứ thật sự chỉ dừng lại ở từng đó sao?”
Để lại một bình luận