Phần 17: Hành động
“Chồng à, lần đầu tiên em nhận ra anh là tên sát gái, vừa ra ngoài một chút đã mang về một nữ mèo mèo nóng bỏng nha!”
Chứng kiến Dạ Nguyệt Miêu đi theo sau lưng Dương Việt, Dương Tố Vy tròn xoe cả hai mắt cất tiếng trêu tức.
Mà ngay cả Trương Xuân Hoa cùng Misa cũng nhìn chằm chằm Dạ Nguyệt Miêu, bị vẻ đẹp hoang dã yểu điệu như một con mèo cái của nàng làm cho kinh ngạc.
“Đừng có hiểu lầm!” Dương Việt bất đắc dĩ trừng mắt nhìn ba người các nàng giới thiệu:
“Đây là Dạ Nguyệt Miêu, thành viên cao cấp của Hộ Việt Tổ!”
“Hộ Việt Tổ?” Trương Xuân Hoa lập tức nhíu mày, nghi ngờ nói:
“Có gì chứng minh không?”
“Đây là thẻ thành viên của tôi!” Dạ Nguyệt Miêu nói.
Trương Xuân Hoa tiếp nhận, lấy ra điện thoại quét một luồng sáng lên thẻ thành viên, nhận thấy không có gì bất thường, rốt cuộc tin tưởng:
“Đúng là người của Hộ Việt Tổ, không biết cô vì sao xuất hiện ở nơi này?”
Tổng bộ Hộ Việt Tổ nằm ở tận Thủ Đô, Dạ Nguyệt Miêu xuất hiện ở nơi hẻo lánh này chắc chắn là có nhiệm vụ.
Dạ Nguyệt Miêu lúc này mới đem mọi chuyện kể lại một lần, thành khẩn nói:
“Hy vọng các vị bằng lòng hỗ trợ, sau khi xong chuyện tôi sẽ giới thiệu các vị với Tổ Trưởng, tin chắc sẽ có phần thưởng xứng đáng!”
“Tạm thời khoan hãy nói đến chuyện thành công!” Trương Xuân Hoa nghiêm túc đề nghị:
“Chúng ta cần nắm rõ khả năng của kẻ địch để nghĩ ra biện pháp hành động thích đáng, theo như tin tức tôi có được… số lượng Dị Nhân của kẻ địch chắc chắn đông hơn chúng ta!”
“Yên tâm, tôi đã đụng độ trực tiếp với bọn chúng, biết rõ bọn chúng có những gì!” Dạ Nguyệt Miêu tự tin vỗ vỗ bộ ngực sữa.
“Vào bên trong rồi nói!” Dương Việt ra hiệu cho các nàng đi vào trong xe.
Khi chứng kiến rất nhiều vũ khí hạng nặng có sẵn trong motorhome, ánh mắt Dạ Nguyệt Miêu lấp lóe:
“Lần này nhờ đúng người rồi, các vị đều không đơn giản a…”
Mấy ngày qua nàng chỉ dám theo dõi đám người Dương Việt từ xa nên không thấy rõ cảnh tượng bên trong xe được, gần đây vì muốn dụ Dương Việt đi ra nên mới dám sai mèo tiếp cận.
Misa pha một ấm trà rót cho ba người, Dương Việt nhấp một ngụm, đi thẳng vào chính đề:
“Cô nói đi, kẻ địch có những gì? Năng lực thế nào?”
“Bọn chúng là Tổ Chức Dị Nhân được thành lập hơn một năm trước, cầm đầu là một kẻ gọi là Lý Liệt!” Dạ Nguyệt Miêu cũng uống một cốc trà, chậm rãi nói ra:
“Trước khi loạn thế, Lý Liệt từng có quân hàm Trung Tướng, được chính phủ tin tưởng giao nhiệm vụ chỉ huy một đại đội được trang bị vũ trang tiến hành sơ tán dân chúng đến nơi an toàn!”
“Nào ngờ sau khi phát hiện mình trở thành Dị Nhân, Lý Liệt bộc lộ dã tâm, chẳng những làm trái nhiệm vụ, còn cùng với đại đội dưới trướng phản bội chính phủ, dùng vũ khí có sẵn bắt giữ hàng ngàn dân chúng, chiếm cứ một nửa thành phố làm địa bàn tự xưng Lý Vương Bang, xưng hùng xưng bá!”
“Lý Vương Bang chiếm cứ thành phố nên phát triển rất nhanh, chiêu mộ thêm không ít Dị Nhân có thực lực cùng nhau làm ác!”
“Đến nay ngoài lực lượng vũ trang gần trăm người, bọn hắn đã có đến bảy Dị Nhân!”
“Lý Liệt là kẻ mạnh nhất, hắn là Dị Nhân có thể điều khiển và tạo ra Nham Thạch, đã dùng Nham Thạch xây dựng một thành trì kiên cố bao phủ cả thành phố!”
“Dưới trướng Lý Liệt là sáu tên Dị Nhân đồng cấp bậc!”
“Trong đó có Vương Bằng là một tên lưng mọc hai cánh lớn như đại bàng, có thể dùng cánh tạo ra gió lốc và cuồng phong!”
“Cao Hùng là một tên nửa người nửa thú, có thể biến thành một con Gấu Lớn cực kỳ khỏe mạnh, da thịt kháng được súng đạn.”
“Trần Ngạc cũng giống Cao Hùng, tuy nhiên hắn lại biến thành cá sấu!”
“Gia Vĩ sở hữu đôi mắt có thể bắn ra tia hủy diệt!”
“Lê Hào với khả năng điều khiển thây ma như những con rối!”
“Nữ dị nhân duy nhất trong số bọn chúng tên là Hồng Mơ, tôi cũng chưa từng nhìn thấy ả ta xuất thủ!”
Nghe Dạ Nguyệt Miêu nói xung, Dương Việt cùng ba cô vợ liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt nghiêm nghị.
Lý Liệt, Vương Bằng, Cao Hùng, Trần Ngạc, Gia Vĩ, Lê Hào đều là những kẻ không dễ chơi, chưa kể còn có Hồng Mơ vẫn chưa rõ ràng năng lực.
“Nếu như đánh trực diện sẽ cực kỳ bất lợi!” Dương Tố Vy chu môi, nàng cũng không cuồng vọng tự đại mà xem thường các Dị Nhân.
“Đúng vậy, tuy nhiên chúng ta vẫn có cơ hội!” Dạ Nguyệt Miêu gật đầu tán thành:
“Bởi vì địa bàn quá rộng lớn, bảy người bọn hắn thường phân chia khu vực để quản lý, có thể tiêu diệt từng tên một!”
“Ok, bắt đầu lên kế hoạch hành động!” Dương Việt tán thành gật đầu.
Năm người nhanh chóng thương nghị…
Đêm hôm sau…
Bầu trời tối đen như mực, thành trì nham thạch nóng hừng hực kiên cố sừng sững giữa mặt đất mênh mông.
Đây chính là căn cứ của Lý Vương Bang.
VÈO… VÈO…
Giữa bầu trời vô tận, một bóng đen giang rộng đôi cánh lớn bay vọt như sao băng, ánh mắt như điện nhìn rõ từng ngõ ngách phía dưới trong bán kính hàng cây số…
Hắn chính là Vương Bằng, từ sau khi trở thành Dị Nhân… tập tính sinh hoạt của hắn cũng thay đổi.
Hắn ưa thích cảm giác bay lượn trên bầu trời và tìm kiếm con mồi dưới mặt đất, cảm giác như có thể xâu xé kẻ địch bất cứ lúc nào vô cùng thỏa mãn.
Ngoài ra hắn cũng đảm nhiệm vai trò tuần tra căn cứ, ở trên bầu trời quan sát và phát hiện kẻ địch khi bị bất ngờ đột kích.
Nhờ năng lực này của hắn mà lần trước đám Dị Nhân của Hộ Việt Tổ thất bại nặng nề, chỉ có con miêu nữ kia thành công ngụy trang vào bóng tối trốn thoát.
“Chít… chít… chít… chít…”
Lúc này lỗ tai của Vương Bằng động đậy, hắn nghe thấy âm thanh kỳ lạ, vội vàng nhìn xuống bên dưới.
Chỉ thấy trong bóng tối có vài con chuột hoảng hồn bỏ chạy thục mạng, hận không thể vắt chân lên cổ.
“Chuột chạy?” Vương Bằng quan sát kỹ lưỡng những không phát hiện thứ gì, chỉ nhìn thấy bóng tối, hắn nở nụ cười gằn:
“Haha, con mèo cái ngu xuẩn kia xem ra chưa từ bỏ ý định giải cứu đồng bọn, chỉ là không ngờ đến bọn chuột lại phát hiện ra ả ta trước cả mình!”
Quả nhiên đúng như phán đoán của hắn, khi vài con chuột hãi hùng không lâu, một thân ảnh liền từ nơi ẩn núp phóng ra, thoát ẩn thoát hiện trong đêm tối, lấy tốc độ nhanh chóng rời xa địa bàn Lý Vương Bang.
Dạ Nguyệt Miêu sắc mặt âm trầm như không ngờ trước mình đang ẩn nấp lại vô tình dọa sợ vài con chuột xung quanh, làm bại lộ động tĩnh.
Đám chuột rất nhạy bén trước sự tồn tại của mèo, chỉ hơi thở đã khiến chúng nó cảnh giác.
“Bị phát hiện rồi còn muốn chạy trốn? Nào có dễ dàng như vậy?”
Vương Bằng hú lên một tiếng quái dị, đôi cánh như đại bàng khổng lồ sau lưng điên cuồng vỗ mạnh, cuồng phong gào thét, toàn bộ cơ thể của hắn hóa thành một luồng gió lốc từ trên cao vồ xuống, sẵn sàng xé tan mọi địch nhân.
Tốc độ của Vương Bằng là cực nhanh, chỉ thoáng chốc đã tiếp cận với thân hình linh động của Dạ Nguyệt Miêu.
Đứng trước thế công hùng mạnh của đối thủ, Dạ Nguyệt Miêu bất chợt lao vào một bụi cây rậm rạp như muốn bỏ trốn.
“Chạy đằng trời!” Vương Bằng dữ tợn, vẫn tiếp tục lao thẳng vào bụi cây như muốn phá hủy tất cả chướng ngại vật một cách đầy bá đạo.
Chỉ là cảnh tượng tiếp theo vượt khỏi tầm nhận thức của hắn.
Vừa lao vào bụi rậm, cảnh tượng cuồng phong xoắn nát tất cả không xảy ra như dự kiến.
Ngược lại từ trong bụi rậm có vô số sợi dây leo như linh xà vọt ra, chỉ thoáng chốc đã tầng tầng lớp lớp đem hắn bao vây.
Bụi cây như miệng của một con quái vật, đem thân thể Vương Bằng giam cầm vào trong đó.
Misa hai mắt lóe lên ánh sáng lục bảo như ngọc, đôi tay linh hoạt điều khiển thực vật khống chế Vương Bằng một cách triệt để.
“Muốn chết!” Vương Bằng phẫn nộ muốn rít gào, vô số dây leo đã cuồn cuộn luồn vào trong miệng của hắn.
XOẸT XOẸT!
Đôi cánh đại bàng bỗng nhiên trở nên sắc lẹm như lưỡi đao, muốn xé nát tất cả trói buộc do Misa mang lại, cố gắng giãy giụa.
Nào ngờ một tên đàn ông bất chợt từ đâu nhảy ra, một chân nặng nề hung hăng đạp lên lưng Vương Bằng khiến hắn phun cả máu, trời đất quay cuồng.
Dương Việt nở nụ cười gằn, cánh tay đầy rẫy cơ bắp duỗi ra, hung hăng chụp vào đôi cánh của Vương Bằng dùng lực bẻ mạnh.
RĂNG RẮC…
Tiếng xương cốt vụn vỡ khiến Vương Bằng đau đến mức sắp ngất đi, chỉ thấy Dương Việt thô bạo bẻ gãy đôi cánh của hắn, đem chúng nó rút ra khỏi thân mình hắn.
PHỐC!
Máu tươi cuồng phún, đôi cánh gắn liền với xương cốt của Vương Bằng, Dương Việt hành động bạo lực như trực tiếp nghiền nát khung xương của hắn.
Tinh thần Vương Bằng không thể trụ nổi, như một bãi thịt bầy nhầy, sau lưng là hai cái lỗ máu to lớn.
Miệng lại bị thực vật của Misa bịt kín đến tắt thở.
Chết một cách vô cùng thê thảm.
Dạ Nguyệt Miêu ở một bên nhìn mà rùng mình, không ngờ đến Misa và Dương Việt phối hợp lại đáng sợ như vậy.
Nhưng chưa dừng lại ở đó.
Chỉ thấy Trương Xuân Hoa tiến đến dùng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo đem da mặt của Vương Bằng lột xuống.
Nàng lấy ra đạo cụ bắt đầu chế tác.
Rất nhanh, một cái mặt nạ da người đã hoàn thành.
Dương Việt dùng công lực tẩy sạch vết bẩn và máu trên quần áo của Vương Bằng, nhanh chóng thay vào, đeo mặt nạ da người.
Dương Tố Vy dùng đôi cánh chim hung hăng cắm vào lưng hắn.
PHỐC!
Trong ánh mắt trợn tròn của Dạ Nguyệt Miêu, đôi cánh chim đâm vào lưng Dương Việt tạo thành vết thương, sau đó da thịt của hắn lành lại với tốc độ đáng kinh ngạc, gắn kết đôi cánh trên lưng đó.
Chỉ thoáng chốc khi Dương Việt đứng lên, mấy nữ đều không nhận ra điểm khác biệt giữa hắn và Vương Bằng chút nào.
“Anh sẽ dùng thân phận Vương Bằng tiến vào, dụ thêm một tên ra khỏi căn cứ!” Dương Việt mỉm cười nói.
“Nhưng Vương Bằng vừa bay vừa tạo lốc xoáy được mà!” Dạ Nguyệt Miêu vẫn còn lo lắng:
“Liệu có bị phát hiện không?”
“Ai nói anh không bay được?” Dương Việt nhếch miệng.
Sắc mặt hắn nghiêm nghị, vận chuyển Công Lực xoay tròn khắp toàn thân.
VÙ VÙ VÙ…
Công lực như hóa thành gió lốc, nâng đỡ cơ thể Dương Việt bay lơ lửng lên.
Thậm chí khi Công Lực xoay tròn chạm vào đôi cánh, nó sẽ vỗ ra vỗ vào như đang bay thật thụ.
“Thật đáng kinh ngạc, anh rốt cuộc là Dị Nhân gì thế?” Dạ Nguyệt Miêu tò mò nhìn hắn hỏi.
Hiển nhiên nàng cho rằng hắn là Dị Nhân khi sở hữu năng lực thần kỳ như vậy.
“Haha bí mật!” Dương Việt cười lớn một tiếng, thi triển Lăng Ba Vi Bộ lướt đi như bay giữa không trung.
Hắn không thể bay thật thụ đúng nghĩa đen như Vương Bằng, chỉ lợi dụng công lực hùng mạnh nâng đỡ cơ thể mà thôi.
Sẽ không thể kéo dài quá lâu, bất quá đủ để đánh lừa kẻ địch rồi…
Dương Việt bay thẳng vào căn cứ của Lý Vương Bang, phát hiện phía trong tường thành có rất nhiều binh lính canh gác, mỗi một tên đều được trang bị súng Ak 47 và ống nhòm.
Bất quá khi nhìn thấy bộ dạng của hắn, cả đám đều cùng lúc quỳ lạy:
“Vương Bằng Phó Bang Chủ!”
Dương Việt trong lòng hừ lạnh, quả nhiên là một đám cầm thú dã tâm bừng bừng, kêu thuộc hạ quỳ gối, muốn làm hoàng đế hết sao?
Hắn mặt không biểu tình, bay lướt qua bọn chúng, tìm đến một cái hang bằng đất rộng lớn nằm ở một góc thành phố.
“CHẾT… CHẾT… THA MẠNG… ĐAU QUÁ…”
Vừa mới đến cửa hang, Dương Việt liền nghe thấy âm thanh gào thét thảm thiết của những người phụ nữ.
Bên ngoài cửa hang có không ít xương người, đều là xương của nữ.
Tiến vào bên trong, chỉ thấy con gấu lớn cao chừng chục mét đang đè một đám chục người đàn bà ra cưỡng gian, bộ phận sinh dục cự đại như cột nhà của hắn muốn xé rách các nàng ra làm hai nửa, vô cùng thảm thiết.
Con gấu cực kỳ điên cuồng, chơi xong còn há mồm rộng nhai nát da thịt các nàng xem như đồ nhắm rượu.
“Súc sinh!” Dương Việt sắc mặt lạnh lẽo, con gấu này rõ ràng là tên Cao Hùng, ưa thích biến thành thú vật to lớn để cưỡng hiếp phụ nữ, đúng là hành vi biến thái.
Kết cục của các nàng chỉ có con đường chết khi bị quái vật như vậy đè lên cơ thể.
“Lão Cao!” Không nhịn được nữa, Dương Việt nóng vội lên tiếng:
“Tao phát hiện con mèo cái hôm bữa chạy trốn, nhưng nó ẩn nấp quá nhạy bén tao không đuổi kịp, mày có cái mũi thính của gấu, giúp tao một tay!”
“Cái gì?” Con gấu hưng phấn gầm lên, trực tiếp đem người đàn bà dưới thân ném vào vách tường đến vỡ đầu.
Hắn nhìn Dương Việt nói: “Là con ả của Hộ Việt Tổ?”
“Chính xác, tao thấy nó khi đang bay tuần tra nhưng bị nó cắt đuôi!” Dương Việt ra vẻ căm tức.
“Haha, mày thật vô dụng, có cánh cũng không làm nên trò trống gì!” Cao Hùng cười nhạo.
“Mẹ mày, không giúp tao đi tìm thằng khác!” Dương Việt làm bộ nổi nóng.
“Giúp thì giúp, nhưng con mèo cái đó quá đẹp, tất cả đàn bà ở đây đều đéo đẹp bằng nó, bắt nó rồi tao phải được chơi!” Cao Hùng liếm liếm bờ môi.
“Đéo!” Dương Việt lắc đầu: “Mày chơi nó chết thì sao? Hàng ngon phải dâng cho lão đại!”
“Hừ, lão đại chơi chán rồi cũng cho tao thôi!” Cao Hùng cười lạnh, hùng hùng hổ hổ lao ra cửa hàng quát:
“Dẫn đường đi mày!”
Dương Việt hít sâu một hơi, gió lốc lại vờn quanh cơ thể, đôi cánh huy động, lao vọt như bay.
“Làm màu!” Cao Hùng bĩu môi: “Bay bình thường được rồi, cần gì dùng gió lốc xoay quanh cơ thể?”
“Kệ tao!” Dương Vật ra vẻ mất kiên nhẫn đáp, trong lòng có chút chột dạ.
Nếu không dùng đến công lực hình thái lốc xoáy, đôi cánh chỉ dùng để làm cảnh mà thôi.
Cũng may con gấu này trí tuệ đần độn, thuộc dạng đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Đổi lại kẻ khác khó lòng đánh lừa.
Dương Việt trên trời, Cao Hùng dưới đất.
Vừa lao ra khỏi thành, cái mũi của Cao Hùng đã nhếch lên, hai mắt tỏa sáng:
“Thật sự có mùi của ả mèo cái kia!”
“Tao lừa mày làm gì?” Dương Việt thúc giục:
“Mau tìm nó đi!”
“Theo tao!” Cao Hùng hưng phấn ngửa đầu thét dài, nhắm ngay một bụi rậm cách thành trì không xa lao vào, đôi tay gấu mọc ra móng vuốt, thô bạo xé tan bụi rậm.
Kịch bản lập lại.
Từ dưới lòng đất đột ngột có vô số dây leo vọt lên như những sợi dây thừng chặt chẽ hung hăng trói chặt lấy thân thể Cao Hùng.
Dạ Nguyệt Miêu xuất hiện dưới ánh trăng đêm, nàng hóa thành một con mèo đen huyền bí, tứ chi linh hoạt phát động công kích, liên tục đập vào đầu của Cao Hùng.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Răng môi lẫn lộn, Cao Hùng đầu óc choáng váng.
Nhưng khả năng phòng ngự và sức mạnh của hắn có phần vượt quá tưởng tượng.
“Mấy con đỉ dám tập kích tao, chết đi!” Hắn gầm lên một tiếng, cơ bắp cuồn cuộn, cơ thể phình to.
Vô số sợi dây leo bị xé nát, một bắp tay nện vào cơ thể Dạ Nguyệt Miêu.
Cũng may tốc độ của nàng cực nhanh, dễ dàng lách mình né tránh.
Cứ tưởng có thể thoát khốn, nào ngờ hai bên trái phải vang lên hai tiếng quát thánh thót:
“Võ Đang Tâm Pháp – Như Phong Tự Bế!”
Trương Xuân Hoa nở nụ cười điềm tĩnh, công lực hội tụ vào đầu ngón tay, chuẩn xác điểm lên cơ thể to lớn của Cao Hùng.
Trong thoáng chốc, tất cả huyệt đạo của hắn đều bị phong ấn, cơ thể như bị điểm huyệt đứng im bất động, hai mắt đỏ ngầu vì giận dữ.
“Đạn Chỉ Thần Công!” Dương Tố Vy dùng vài viên đá nhặt được bao bọc công lực liên tục từ đầu ngón tay bắn ra.
PHỐC… PHỐC… PHỐC…
Máu me cuồng phún, da thịt kháng được cả súng đạn của Cao Hùng bị Đạn Chỉ Thần Công xuyên qua hàng chục cái lỗ thủng cực kỳ thê thảm.
Dương Việt trực tiếp lao lên thân mình hắn, hai chân kẹp chặt, nghiêm nghị quát:
“Cầm Long Công!”
Hai tay của hắn như hóa thành vuốt rồng chụp vào đầu và cổ của Cao Hùng, dùng lực bẻ mạnh.
RĂNG RẮC…
Âm thanh ghê rợn lại vang lên, đầu của Cao Hùng xoay tròn ba trăm sáu mươi độ.
Mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép, toàn thân đầy máu.
Chết đến không thể chết hơn được nữa…
Khi chết hắn trở về hình dạng con người, là một tên đàn ông trung niên xấu xí, ngũ quan đần độn.
“Tiếp tục dụ dỗ thằng khác!” Dương Việt ung dung cười nói.
“MEO…”
Chỉ là lúc này chợt có tiếng mèo kêu lên cảnh báo.
“Không xong!” Dạ Nguyệt Miêu biến sắc.
Chẳng biết từ bao giờ, vài con thây ma đã không chút tiếng động đứng gần đám người, ánh mắt vô thần xem lấy hành vi của bọn họ.
“Thiên Sơn Lục Dương Chưởng!” Dương Tố Vy ngưng tụ công lực thành băng giá lạnh lẽo, từ trong lòng bàn tay chưởng ra.
ẦM ẦM…
Đám thây ma hóa thành băng vụn nát bấy.
“Chưa xong đâu, đám thây ma đó là do tên Lê Hào điều khiển, hắn có thể liên kết thị lực với thây ma, tình cảnh vừa rồi đã bị hắn phát hiện!” Dạ Nguyệt Miêu biểu lộ ngưng trọng.
Quả nhiên nàng vừa mới dứt lời, từ bên trong thành trì đã có tiếng gầm rống như động chân nộ:
“Dám giết người của Lý Vương Bang, ngày tàn của chúng mày đã tới!”
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Mặt đất rung động dữ dội, vô số cái khe nứt ra, dung nham nóng chảy hừng hực sôi sùng sục bùng nổ mà lên.
Sắc mặt chúng nữ trở nên ngưng trọng, Lý Liệt và toàn bộ Lý Vương Bang đã phát hiện rồi.
Dương Việt đứng phía trước các nàng, lột xuống mặt nạ và đôi cánh của Vương Bằng, giọng điệu trầm ổn hòa lẫn tự tin vô hạn:
“Đến thì chiến thôi!”
Để lại một bình luận