Phần 15: Misa
Dưới ánh nắng mặt trời, mái tóc vốn dĩ đen tuyền của thiếu nữ đột nhiên chuyển sang màu xanh biếc như lá cây, oánh nhuận lung linh, cực kỳ xinh đẹp.
Làn da vốn trắng bệch thiếu sức sống trở nên hồng hào, bờ môi tái nhợt dần khôi phục vẻ đỏ thẫm, mộng nước.
Cơ thể khô gầy như que củi nhanh chóng có da có thịt, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, ngay cả bầu vú và bờ mông cũng tròn trịa hẳn lên.
Lấy vị trí thiếu nữ làm trung tâm, bán kính hàng chục mét xung quanh đột ngột có cây cỏ mọc lên, hoa thơm bát ngát, thơm mát dễ chịu.
“Cái này… thật đúng là kỳ tích!” Dương Tố Vy tròn xoe cả hai mắt.
Rất nhanh, bờ mi nhẹ nhàng rung động, thiếu nữ mở ra đôi mắt có đôi đồng tử như ngọc lục bảo của mình, ngơ ngác nhìn bốn phía xung quanh.
Trí nhớ trước khi ngất đi ùa về, chứng kiến khuôn mặt góc cạnh của Dương Việt gần trong gang tấc, thiếu nữ thở phào một hơi nhẹ nhõm, giọng điệu mềm mại như muốn bật khóc:
“Tốt quá rồi, cuối cùng cũng thoát khỏi tên ác quỷ đó!”
Xe dừng hồi lâu đã có không ít thây ma đang lục đục kéo đến, Dương Việt giao thiếu nữ lại cho hai người vợ an ủi hỏi chuyện, còn mình thì tiếp tục đánh xe lao vọt đi.
Tiến vào trong xe, Dương Tố Vy mang thức ăn đến cho thiếu nữ.
Kỳ quái là nàng vậy mà không cần ăn, chỉ muốn tắm rửa.
Dương Tố Vy thấy tuổi của thiếu nữ không chênh lệch quá lớn với mình, liền lấy cho nàng một bộ quần áo trẻ trung năng động.
Nửa tiếng sau thiếu nữ từ trong nhà tắm bước ra, vẻ đẹp khiến cả mỹ nhân như Dương Tố Vy cùng Trương Xuân Hoa cũng phản tán thưởng.
Dương Việt nhìn qua kính xe cũng âm thầm gật đầu.
Thiếu nữ này là một người con lai giữa Á và Âu, tập hợp đủ những tinh hoa vẻ đẹp của hai phương thế giới, mũi cao, da trắng, môi mọng, thân thể đẫy đà gợi cảm, lại thêm cử chỉ nhẹ nhàng ưu nhã cho thấy là một người con gái có gia giáo.
“Cảm ơn mọi người đã cứu mạng em!” Thiếu nữ tiến đến bên ghế ngồi xuống, viền mắt vẫn còn ửng đỏ vì kích động, giọng nói ôn nhu ngọt ngào nhưng có phần trúc trắc.
“Nghe cách em nói chuyện, chắc hẳn vừa về nước không lâu?” Trương Xuân Hoa tinh ý hỏi.
“Dạ vâng, cả nhà em đều sống ở Mỹ, vừa về nước hơn hai năm thì xảy ra chuyện!” Thiếu nữ lau nhẹ khóe mắt:
“Dịch thây ma bùng phát quá nhanh, cả nhà em không dám ra ngoài, chỉ cố gắng đóng chặt cửa nẻo cố thủ bên trong!”
“Thời gian đầu lương thực vẫn đủ cho ba người ăn, nhưng vài tháng sau… bố em ông ta…”
Nói đến đây nàng dùng sức ôm đầu, rõ ràng vẫn chưa tỉnh hồn sau một cơn ác mộng.
“Sau gia đình em không theo chính phủ di tán?” Dương Việt trầm giọng hỏi.
“Chính phủ chỉ ưu tiên cứu viện những người trong nước, cả nhà em mang quốc tịch nước ngoài nên bị bỏ rơi!” Thiếu nữ thì thào.
Dương Việt gật đầu, đây cũng là điều dễ hiểu… bên trong loạn thế, đồng bào vẫn đáng để ưu tiên hơn.
“Em nhận ra biến đổi của cơ thể mình chứ?” Dương Tố Vy đi thẳng vào vấn đề chính, nàng đã rất tò mò với sự biến đổi của thiếu nữ.
“Em không biết, thành phố hoang tàn, internet, mạng lưới thông tin đều bị mất kết nối, ngay cả điện cũng không thể sử dụng!” Thiếu nữ hai tay ôm đầu:
“Chỉ nhớ có lần khi đang bị trói em đau đến mức ngất đi, tưởng chừng đã chết thì lại tỉnh táo!”
“Em thèm thuồng ánh sáng và nguồn nước, em muốn được ra ngoài hấp thụ ánh sáng nhưng ông ta không cho, sợ em sẽ nhảy vào đàn thây ma tự vẫn!”
Dương Việt và hai nữ có thể quan sát biểu cảm trong ánh mắt và đường nét trên cơ mặt, xác định thiếu nữ không hề nói dối.
“Tên em là gì?” Trương Xuân Hoa ôn tồn hỏi.
“Dạ em là Misa!” Thiếu nữ ngoan ngoãn đáp.
Trương Xuân Hoa gật đầu, nàng mỉm cười nói: “Misa rất may mắn, em đã được một loại ký sinh theo thiên thạch đến từ ngoài vũ trụ lựa chọn, toàn bộ cơ thể em đã được thay đổi và sinh ra biến dị, gọi tắt là Dị Nhân!”
“Dị Nhân có rất nhiều loại, nhưng dựa vào những gì mà em biểu hiện, có thể đoán được loại khả năng của em liên quan đến thực vật!”
“Dị Nhân thực vật?” Misa chẳng hiểu vì sao nghe đến đây nàng có cảm giác thân thiết.
“Misa thử dùng suy nghĩ điều khiển khả năng của mình xem sao!” Dương Tố Vy háo hức đề nghị.
Misa nhẹ gật đầu, sau đó nhắm mắt tập trung, thử tưởng tượng ra một số thứ.
ẦM ẦM ẦM…
Rất nhanh, mặt đất rung động, theo sau đó bên cạnh xe của Dương Việt đột ngột có một cây đậu khổng lồ cao vút trong mây mọc thẳng lên.
Misa chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, ngã người tựa vào trên ghế, bờ môi khô khốc:
“Em cần uống nước!”
Dương Tố Vy nhanh tay lấy cốc nước cho nàng.
Misa uống vào ngụm nước mới thấy toàn thân dễ chịu, nàng vui vẻ nói: “Vừa rồi em tưởng tượng ra hạt đậu thần bên trong cổ tích, không ngờ nó liền thành sự thật!”
Dương Việt cùng Trương Xuân Hoa liếc mắt nhìn nhau, đối với Dị Nhân càng thêm hiểu được một ít.
Rõ ràng tùy vào các loại năng lực khác nhau, Dị Nhân có thể dùng lý trí để điều khiển khả năng của mình nhưng sẽ tiêu hao sức lực và cần nguồn năng lượng bổ sung.
Ví dụ như Misa là thực vật, nàng cần uống nước và đón nhận ánh nắng mặt trời để hồi sức, thậm chí không cần ăn các loại lương thực khác.
“Chồng à, anh nói xem tụi mình có nên tìm kiếm vật ký sinh và hóa thành Dị Nhân không?” Dương Tố Vy hào hứng đề nghị: “Em thấy quá thần kỳ!”
“Không!” Dương Việt cùng Trương Xuân Hoa lập tức lắc đầu: “Chưa có bất cứ nghiên cứu khoa học nào kết luận được trở thành Dị Nhân có tác dụng phụ nào hay không, chúng ta không nên mạo hiểm!”
“Có tác dụng phụ sao?” Misa sợ hãi lo lắng.
“Tạm thời vẫn chưa biết được, nhưng với tình huống của em thì cũng không thay đổi được gì, thay vì lo lắng nên học cách làm chủ năng lực của mình!” Dương Việt đề nghị.
Misa hít sâu một hơi, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận sự thật.
Vài ngày sau…
PHỐC… PHỐC… PHỐC…
Những nơi xe của Dương Việt băng qua xuất hiện vô số dây leo từ dưới lòng đất chui lên, xuyên thấu cơ thể đám thây ma và kéo trúng ra ngoài phạm vi tiếp cận.
Bên trên xe, Misa hai tay chắp trước ngực, dùng ý niệm thao túng dây leo mở đường, tiêu diệt vô số thây ma.
Dương Tố Vy cùng Trương Xuân Hoa cũng không kém cạnh, công lực ngưng tụ trong lòng bàn tay, liên tục chưởng ra nghiền nát chướng ngại vật.
Mặc dù như vậy, đường cái lớn đã bị thiên thạch phá hủy dẫn đến Dương Việt phải tìm hướng di chuyển khác, lộ trình đến Thủ Đô chỉ sợ sẽ dài hơn dự kiến không ít lần.
Bất quá lúc này, Dương Việt hơi nhíu mày nhìn lấy cảnh tượng phía trước.
Chắn ngang đường không còn là lũ thây ma, thay vào đó là một bức tường thành bằng đá to lớn được xây dựng cực kỳ kiên cố, phía trên có người tuần tra.
Chứng kiến xe của Dương Việt tiếp cận, người trên tường thành cũng sửng sốt, chợt cao giọng quát lớn:
“Đứng lại!”
Hắn vừa nói xong, cửa thành mở ra.
Từ bên trong đó, vài chục tên đàn ông xăm trổ đầy mình, tay cầm đủ loại vũ khí lạnh, biểu lộ dữ tợn hống hách bước ra, lớn tiếng nói:
“Các người là ai? Đây là địa bàn của Địa Sơn Bang Hội!”
Trương Xuân Hoa nhíu mày, căn cứ vào thông tin nhận được, nàng mở miệng nói:
“Địa Sơn Bang Hội do hai anh em từng cầm đầu băng nhóm xã hội đen thành lập, người anh tên Trần Sơn, người em tên Trần Địa… bọn chúng đều may mắn trở thành Dị Nhân, dã tâm bành trướng, bắt giữ rất nhiều người chưa kịp sơ tán làm nô lệ!”
Dương Việt ánh mắt trở nên phát lạnh.
Không nói lời nào, hắn trực tiếp lấy ra Rocket hung hăng bắn phá.
OÀNH!
Vài chục tên đàn em chưa kịp phách lối liền nổ tan thành máu thịt.
“Thằng nào lớn gan như vậy?”
Âm thanh nổ tung làm kinh động hai anh em họ Trần bên trong.
Bọn chúng nhanh chóng lao ra, đám đàn em ở phía sau hò hét cổ vũ.
Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, sắc mặt Dương Việt và ba nữ cùng lúc trở nên lạnh lẽo.
Bởi vì Trần Sơn và Trần Địa trong tay đều xách theo vài sợi dây xích, kéo theo gần chục người phụ nữ trần truồng bò trên mặt đất, xem các nàng không khác gì súc vật.
Trần Địa còn thản nhiên ngồi lên lưng một người, châm thuốc hút vô cùng sảng khoái.
Trong loạn thế, kẻ yếu như cỏ rác, bị kẻ mạnh chà đạp một cách bất lực.
“Súc sinh!” Dương Việt thầm mắng một tiếng, Rocket nhắm ngay đầu hai tên bắn phá bừa bãi.
“Haha, ranh con ỷ vào chút vũ khí cũng dám ra oai trước mặt tao?” Trần Sơn cười dữ tợn.
Chỉ thấy hắn nâng hai tay lên, vô số cục đá khổng lồ được tạo ra, nhanh chóng kết tụ thành một bức tường kiên cố chắn ở phía trước.
OÀNH!
Rocket bắn nát bức tường nhưng Trần Sơn ở phía sau vẫn bình yên vô sự.
“Cho mày thấy sức mạnh hủy diệt thật sự!” Trần Sơn cười lạnh nói, bàn tay hướng đỉnh đầu Dương Việt nắm chặt.
ĐÙNG!
Một tảng đá khổng lồ được tạo ra giữa không trung, rơi tự do thẳng xuống đầu Dương Việt.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến Trần Sơn hoảng hốt.
Chỉ thấy Dương Việt nhẹ nhàng nâng một tay lên, cơ bắp bùng nổ sức mạnh, tảng đá liền bị hắn nhấc bổng ném ngược trở lại.
Trần Địa thấy cảnh này cũng không thể ngồi yên, hắn vung chân đá người phụ nữ dưới mông mình văng vài chục mét, hai tay huy động.
Mặt đất ầm ầm rạn nứt, động đất dữ dội xuất hiện dưới chân Dương Việt làm thân hình hắn lảo đảo, tường đất được dựng lên ngăn cản tảng đá.
“Lăng Ba Vi Bộ!”
Nào ngờ Dương Việt khẽ quát một tiếng, cơ thể đã hóa thành ảo ảnh điên cuồng tiếp cận Trần Sơn.
“Mày muốn chết!” Trần Sơn dữ tợn quát lớn, cánh tay chuyển từ da thịt sang đá tảng cứng rắn nặng nề, đấm thẳng trực diện.
“Đại Lực Kim Cang Chỉ!” Dương Việt lạnh lùng thốt lên mấy chữ, công lực hội tụ vào đầu ngón tay.
Một chỉ hướng về cánh tay bằng đá của kẻ thù điểm đến.
RĂNG RẮC…
Đá tảng rạn nứt, cánh tay hóa thành đá vụn trong ánh mắt hãi hùng của toàn trường.
“Đại ca!” Trần Địa giận dữ, bất chợt há mồm phun mạnh.
Từ trong miệng hắn, vô số đất sét điên cuồng bắn ra như đầm lầy, muốn đem Dương Việt nhấn chìm vào bên trong.
“Cà Sa Phục Ma Công!”
Dương Việt mặt không biểu tình, Công Lực từ cơ thể ầm ầm tiến ra bên ngoài, ngưng kết thành một hư ảnh Áo Cà Sa sáng rực kim quang quét ngang bốn phía.
Đứng trước Cà Sa Phục Ma, tất cả đất sét đều bị hất văng, không thể chạm vào Dương Việt.
“Làm sao có thể?” Hai anh em Trần Sơn ánh mắt co rút lại.
“Cửu Âm Bạch Cốt Trảo!” Dương Tố Vy cùng Trương Xuân Hoa cũng đạp khinh công bay lên, Công Lực ngưng kết thành hai cặp móng vuốt sắt lẹm như liêm đao, từ trên cao vồ xuống.
“Mau phòng ngự!” Trần Sơn cùng Trần Địa hãi hùng khiếp vía.
Trần Sơn nhanh chóng chuyển đổi cơ thể thành đá, Trần Địa muốn độn thổ vào lòng đất.
Chỉ là Misa lúc này cũng ra tay, vô số thực vật được nàng triệu hoán bám vào cơ thể hai anh em bọn chúng.
Thực vật bám vô số chiếc rễ vào khe đá làm nó rạn nứt như mạng nhện.
Dây leo trói chặt toàn thân Trần Địa không để hắn rút lui.
Cửu Âm Bạch Cốt Trảo vồ xuống…
RĂNG RẮC…
Cơ thể hai anh em phân chia thành từng mảnh, tứ phân ngũ liệt.
Làm xong tất cả, Dương Việt đánh ra La Hán Quyền phá tan tường thành, đánh xe mang theo ba nữ lao vào bên trong.
Chứng kiến cảnh tượng bên trong căn cứ, thịt đàn ông bị đám súc sinh này làm thức ăn, phụ nữ thì bị bạo dâm đến chết sau đó tiếp tục bị dùng làm lương thực.
Lửa giận trong lòng dâng đến đỉnh điểm, Dương Việt tiêu diệt toàn bộ Địa Sơn Bang Hội.
“Đây chỉ là tổ chức Dị Nhân nhỏ lẻ do hai tên cầm đầu, thật không dám tưởng tượng những tổ chức Dị Nhân gồm hàng trăm Dị Nhân hùng mạnh liên thủ sẽ là cảnh tượng gì!” Trương Xuân Hoa cười khổ:
“Chẳng trách chính phủ thế giới phải bó tay với bọn chúng!”
“Phải mau chóng đến thủ đô liên hợp cùng chính phủ!” Dương Việt trầm giọng:
“Diệt sạch Dị Nhân phản loạn trong nước, bình ổn nạn dịch thây ma rồi mới tính đến chuyện thế giới!”
Ba nữ tán thành, nhanh chóng lên xe.
Không cần ngủ nghỉ, motorhome lại xuyên qua màn đêm tăm tối…
Để lại một bình luận