Phần 19: Lấn át lý trí
Khi vụ nổ khủng bố vừa xảy ra cũng là lúc Dương Việt ngửa đầu gầm thét:
“Thập Bát La Hán Trận!”
Toàn bộ công lực trong cơ thể của hắn điều động một cách tối đa bắn ra bên ngoài, xuất hiện ở mười tám phương vị khác nhau bao phủ cả thành trì.
Theo sau đó, công lực điên cuồng ngưng tụ thành hư ảnh của 18 vị Kim Thân La Hán, diện mục uy nghiêm dữ tợn, trấn thủ mười tám phương vị khác nhau, dùng sức mạnh khổng lồ ngăn cản vụ nổ kinh khủng.
Dương Việt dùng toàn bộ công lực hiện có của mình để bảo vệ càng nhiều người càng tốt.
PHỐC!
Lực lượng va chạm khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Số lượng lớn bom kích nổ thật sự vượt quá giới hạn của một người tu luyện võ công đạt đến tông sư và sở hữu huyết thanh siêu chiến binh như hắn.
Nếu chỉ có một thân một mình, Dương Việt sẽ dễ dàng bảo vệ bản thân và thoát khỏi hiểm cảnh.
Nhưng hắn lại muốn cứu những sinh linh vô tội bên trong thành, cứu những người phụ nữ của mình… càng nhiều càng tốt.
Nói thì dài dòng, mọi thứ diễn ra thật sự quá nhanh, chúng nữ thậm chí không có thời gian phản ứng.
RĂNG RẮC…
Thập Bát La Hán Trận rốt cuộc sụp đổ, dư ba của vụ nổ vẫn nhấn chìm tất cả vào lòng đất, ánh lửa ngút trời, cực kỳ lộn xộn.
Trước khi lâm vào hôn mê bất tỉnh, Dương Việt đã ngăn cản hơn bảy phần vụ nổ, mọi thứ tiếp theo chỉ có thể trông chờ vào kỳ tích…
Không biết qua bao lâu sau.
“A, đã lâu rồi mới có cảm giác hư nhược như vậy…”
Một cảm giác khó chịu bao phủ khắp toàn thân, Dương Việt gắng gượng ngồi dậy.
Tuy đã hao hết công lực nhưng thể phách của hắn cũng đã rèn luyện trong môi trường khắc nghiệt và được huyết thanh cường hóa nên vượt xa người thường.
Chậm rãi mở mắt, Dương Việt phát hiện mình đã rơi vào một vùng tối tăm như mực, có lẽ mà một lỗ hổng bên dưới lòng đất, xung quanh vẫn có thể nghe thấy tiếng giun dế hoạt động.
Vụ nổ kia đã xới tung tất cả, cũng may có Thập Bát La Hán Trận nên không tan xương nát thịt.
Các vết thương trên cơ thể nhanh chóng khép lại, đáng tiếc quần áo của hắn đã bị chấn nát nên chỉ đành trần truồng.
Kích hoạt khả năng của nhãn lực vượt trội, đôi mắt Dương Việt chậm rãi sáng lên, nhìn được trong bóng tối.
“Lại là hai người này…”
Hắn chứng kiến cách mình không xa có hai người phụ nữ toàn thân rướm máu và lấm lem bùn đất đang bất tỉnh, mặc dù các nàng cũng trần như nhộng, bất quá dáng vẻ chật vật lúc này khó mà khiến người khác thưởng thức.
Dạ Nguyệt Miêu và Hồng Mơ.
Nhận ra hai người vẫn còn hơi thở, Dương Việt tiến đến gần, dùng một ít máu của mình rót vào miệng Dạ Nguyệt Miêu.
Đôi lông mi của nàng run rẩy, ánh mắt của mèo sáng rực trong bóng đêm, nhìn thấy Dương Việt trần truồng đang ở trước mắt.
“Á, anh muốn làm gì?” Dạ Nguyệt Kinh kinh hãi, vô thức dùng tay che lấy bầu vú, hai chân khép chặt.
Dương Việt bực mình quát: “Cô nghĩ lung tung cái gì? Vụ nổ đem quần áo chúng ta chấn nát rồi, cô còn sống là nhờ tôi cứu đó!”
Dạ Nguyệt Miêu lúc này mới dần lấy lại nhận thức, nhớ đến Dương Việt thi triển thủ đoạn kinh khủng ngăn cản bom oanh tạc, ánh mắt nàng áy náy:
“Cảm ơn anh!”
Nàng cũng là thành viên cao cấp của Hộ Việt Tổ nên định lực rất mạnh, rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh dù thân thể trần truồng, mở miệng hỏi:
“Chúng ta rớt xuống lòng đất rồi hả?”
“Ừ!” Dương Việt hít sâu một hơi, biểu lộ ngưng trọng:
“Nơi này không khí quá ít, bán kính xung quanh chưa đến ba mét vuông, nếu không nhanh chóng thoát ra sẽ ngạt thở mà chết!”
Ánh mắt Dạ Nguyệt Miêu lóe lên, vuốt mèo xuất hiện trong tay, nàng bước đến muốn giết chết Hồng Mơ.
“Cô muốn làm gì?” Dương Việt vội vàng ngăn cản.
“Giết chết ả sẽ tiết kiệm được không khí cho hai người chúng ta!” Dạ Nguyệt Miêu quyết đoán nói.
Dương Việt lắc đầu từ chối: “Nếu không nhờ cô ta nhắc nhở kịp thời, tôi cũng không kịp thi triển võ công!”
“Mềm lòng sẽ khiến chúng ta chết nhanh hơn!” Dạ Nguyệt Miêu nghiêm túc nhìn hắn…
“Thậm chí nếu anh muốn, tôi sẽ tự vẫn để nhường lại không khí cho anh chờ cứu viện tìm đến!”
“Cô quá bi quan!” Dương Việt trấn định: “Cứ yên tâm, tôi sẽ mang cô ra ngoài!”
“Nơi này quá sâu, công lực của anh sợ rằng đã hao sạch, bằng cách nào thoát ra?” Dạ Nguyệt Miêu nhíu mày:
“Lượng không khí ít ỏi này chỉ đủ chúng ta trụ được chưa đến một tuần!”
Dương Việt chẳng nói lời nào, tiến về phía trước vách đất đá.
Hai bắp tay của hắn nổi lên cuồn cuộn gân xanh, sau đó như hóa thành hai cái xẻng với sức công phá dữ dội, từng ngón tay liên tục đâm vào đất đá, đào một lối ra hướng đến bên trên.
Hiển nhiên Dương Việt muốn dùng sức mạnh thể chất để đào thoát.
Công lực tiêu hao sạch sẽ, nơi này không đủ không khí để hắn luyện công phục hồi, chỉ còn có thể dựa vào thể trạng trâu bò do Huyết Thanh mang lại.
ÀO ÀO ÀO ÀO ÀO…
Từng lớp đất đá bị Dương Việt xới tung trong ánh mắt khó tin của Dạ Nguyệt Miêu.
Nàng đang cảm thấy tên này không phải con người, dù công lực hao sạch hắn vẫn có được sức mạnh to lớn như vậy?
Chưa kể vừa mới trọng thương đấy.
Dương Việt mặc kệ Dạ Nguyệt Miêu kinh ngạc, hắn vẫn liên tục đào và đào một cách bất chấp.
Trong lòng nóng như lửa đốt, hắn lo lắng cho an toàn của ba cô vợ, không biết tình huống của các nàng thế nào rồi.
Bất quá Trương Xuân Hoa và Dương Tố Vy còn có võ công, Misa lại là Dị Nhân, hy vọng các nàng có thể bình an vô sự.
Một ngày trôi qua, đôi cánh tay của Dương Việt đã có dấu hiệu mỏi nhừ, đống đất đá bị hắn đào ra chất thành một ngọn núi nhỏ ở phía trước, mọi thứ vẫn tối đen như mực.
“Không ngờ chúng ta bị vùi sâu như vậy!” Dạ Nguyệt Miêu cười khổ.
Nàng rất muốn tiến lên giúp Dương Việt nhưng thật sự lúc này nàng chẳng còn chút sức lực nào cả, thể trạng của nàng đã cực kỳ mệt mỏi sau khi chiến đấu và vụ nổ xảy ra.
Ở bên cạnh nàng lúc này, Hồng Mơ cũng đã miễn cưỡng tỉnh lại, bất quá vẫn kiệt quệ tựa lưng vào vách đá, nửa ngồi nửa nằm trên đất bùn lấm lem, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“PHÙ… PHÙ… PHÙ… PHÙ…”
Dương Việt thở hổn hển, hai mắt dần dần đỏ lên, động tác tay càng thêm dữ dội, cố gắng đào bới từng tấc đất.
Nghe tiếng thở đầy nặng nề của hắn, Dạ Nguyệt Miêu khuyên nhũ:
“Nghỉ ngơi một chút đi, anh nghỉ một chút rồi tiếp tục!”
“Cô đừng lên tiếng!” Dương Việt gầm lên.
“Sao tự nhiên tức giận với tôi?” Dạ Nguyệt Miêu biểu lộ u oán.
Dương Việt không rảnh trả lời, toàn thân của hắn lúc này cực độ khó chịu như sắp nổ tung, cơ thể nóng hừng hực như lửa, tinh thần cũng dần trở nên mất tỉnh táo.
Nhận ra sự khác thường của hắn, Dạ Nguyệt Miêu mới cẩn thận quan sát trạng thái.
Rất nhanh sắc mặt của nàng đỏ lên.
Bởi vì nàng chứng kiến cây dương vật ở giữa chân của nam nhân lúc này đang biểu tình cực kỳ dữ tợn, nó dài to và đầy gân guốc, kích thước không kém hơn cánh tay của nàng.
“Cái tên này hiện tại còn động dục được?” Dạ Nguyệt Miêu lẩm bẩm nói.
“Đã kêu cô nín!” Dương Việt giận dữ quát:
“Nó là di chứng của tôi khi luyện võ công, đừng để tôi nhận thức được sự tồn tại của cô, bằng không hậu quả trớ mà trách!”
Như đã nói, nhu cầu tình dục của hắn cực cao do huyết thanh và Cửu Dương Thần Công đem đến.
Trải qua một phen đại chiến cho đến lúc này, dục vọng của hắn sắp lên đến tột đỉnh, tinh thần gần mất kiểm soát.
Đáng tiếc ba cô vợ không ở bên cạnh, hắn chỉ có thể cố gắng áp chế và điên cuồng đào móc, hy vọng thoát thân thành công.
Nếu như công lực vẫn còn, hắn một chưởng là đủ nện nát mặt đất đáng ghét này.
Lại một ngày trôi qua…
Mồ hôi đầm đìa trên thân Dương Việt, cơ thể của hắn như sắp nổ tung.
Một tay hắn đào móc đất đá, một tay mạnh mẽ nắm lấy dương vật vuốt ve lên xuống để giải tỏa phần nào di chứng đang kéo đến.
Đáng tiếc hắn càng cố gắng lại càng bức bối hơn, cả người như muốn lăn lộn.
Hai tay hắn điên cuồng đấm vào đất đá đến rỉ máu, muốn dùng cơn đau để đầu óc trở nên thanh tĩnh.
Dương Việt lúc này như một con dã thú, bị tra tấn cả thể xác và tinh thần.
Dạ Nguyệt Miêu cắn chặt bờ môi đỏ mộng, nhìn hắn cố gắng cứu mình lại bị hành hạ như vậy nàng cũng không đành lòng.
Lấy hết can đảm, nàng bước đến bên cạnh hắn, cúi người xuống, bàn tay run rẩy nắm lấy dương vật to lớn của hắn nhẹ nhàng vuốt ve:
“Để tôi giúp anh giải tỏa!”
Nào ngờ sự tồn tại của nàng trực tiếp làm cơn điên của Dương Việt bùng nổ không thể áp chế.
Hắn bất chợt nắm lấy đầu Dạ Nguyệt Miêu, đem khúc côn thịt nóng hổi thô bạo chen qua đôi môi nhợt nhạt, cắm vào trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
“Ưm…” Lỗ tai mèo và đuôi mèo của Dạ Nguyệt Miêu dựng đứng, bờ môi đau đớn, dương vật nóng rực và to lớn kia đã lắp đầy khoang miệng khiến nàng như muốn ngạt thở.
Nó quá to để chen chúc vào cái miệng nhỏ của nàng, chiều dài đâm đến tận cổ họng.
Dạ Nguyệt Miêu không ngờ đến, nàng muốn giãy giụa nhưng suy yếu vô cùng, làm sao có thể là đối thủ của Dương Việt?
Dương Việt lúc này chỉ hành động theo bản năng, hắn ôm lấy đầu Dạ Nguyệt Miêu, hạ thể mạnh mẽ nhấp lấy cái côn thịt vào trong bờ môi nhỏ.
Ọc… ọc… ọc…
Dạ Nguyệt Miêu hai mắt ngấn lệ, chỉ có thể bất lực đón nhận cái thứ to lớn của nam nhân chiếm đoạt bên trong, mỗi lần đâm vào cổ họng làm nàng như muốn ngất xỉu.
Bất quá đã không còn đường lui, nàng đành cố gắng dùng cái lưỡi uyển chuyển quấy lấy thân côn để gia tăng khoái cảm cho hắn, nhanh chóng chấm dứt chuyện này.
Chỉ là Dạ Nguyệt Miêu đánh giá thấp khả năng của Dương Việt, mặc dù cái côn thịt ma sát mãnh liệt trong môi của nàng liên tục làm nàng muốn nghẹt thở, hơn nữa tần suất ngày càng nhanh nhưng lại chỉ càng thêm cứng rắn và nóng hổi, không hề có dấu hiệu hạ nhiệt.
“Hức… chết… chết…”
Không khí ngày càng thiếu thốn, cái côn thịt lại bịt kín lấy miệng làm Dạ Nguyệt Miêu ngày càng hấp hối.
“Buông cô ấy ra…”
Hồng Mơ chẳng biết lấy được ở đâu một chút sức lực lao đến kéo chân Dương Việt.
Động tác của nàng như trêu chọc con mãnh thú, Dương Việt liền vội vàng rút côn ra khỏi miệng Dạ Nguyệt Miêu, gầm lên một tiếng đầy uy mãnh, chụp lấy Hồng Mơ nâng lên.
Hắn đè sát Hồng Mơ vào vách bùn đất, mặc kệ nàng giãy giụa như thế nào, đem đôi chân dài tách ra, dương vật bá đạo hùng mạnh đâm thẳng vào cái âm hộ đầy thịt non mềm mại.
PHẬP…
Toàn bộ thân côn to tướng như muốn xé tan cơ thể Hồng Mơ làm hai mảnh, máu trinh đỏ thẫm chảy dài dưới chân, nàng đau đến chảy cả nước mắt.
Dương Việt thô lỗ hôn lên cái môi nhợt nhạt nhưng vẫn còn thơm tho, đầu lưỡi thô ráp len lỏi vào trong miệng nhỏ, tham lam mút nước bọt của nàng.
Hồng Mơ thở hổn hển, mấy ngày không uống nước làm nàng cũng miệng đắng lưỡi khô rồi, lúc này theo bản năng nuốt nước miếng của Dương Việt truyền sang cơ thể mình để có thể tiếp tục sống sót mặc cho hạ thể đã đau đến gần như chết lặng.
BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…
Không chút thương hoa tiếc ngọc, Dương Việt dập từng cú thật mạnh mẽ và dữ dội, dương vật đâm vào rút ra cái lỗ nhỏ đã rỉ máu một cách điên cuồng.
May mắn một điều, Dương Việt lúc này toàn thân không còn công lực nên mặc dù thân thể rất trâu bò nhưng còn chưa đủ lực lượng bùng nổ, bằng không một người thân thể bình thường như Hồng Mơ chắc chắn sẽ bị chơi chết.
Khi ma sát liên tục được đánh sâu vào thể nội, hai bầu vú to tròn bị Dương Việt nắm chặt trong tay nhào nặn, khoái cảm của con cái khi bị con đực chiếm hữu cũng dâng trào lên.
Hồng Mơ bắt đầu sung sướng rên ư ử trong cổ họng, u cốc chật hẹp giữa hai chân cũng dần ướt đẫm, đón nhận dương vật dễ dàng hơn.
“Sướng… á… nhẹ một chút… đau quá… nhưng mà sướng quá… ahhh… uhhhh!”
Trước sự xâm nhập mãnh liệt như vậy, cơn sướng nhanh chóng lên đến tận óc, hòa quyện cùng đau đớn trong lòng đầu phá trinh, Hồng Mơ rất nhanh lên đỉnh cao của cực lạc, dâm thủy, âm tinh bắn ra tung tóe.
“Hừ… hừ… hừ…” Cảm nhận được vô số vách thịt mềm trong âm hộ con cái đang xoắn chặt lấy dương vật mình, Dương Việt cũng sướng run cả người.
Toàn thân thả lỏng, tinh trùng nóng rực như lửa ào ào bắn ra, đầy ắp cả cái âm hộ nhỏ bé.
Nhờ một lần xuất tinh, Dương Việt lấy lại một chút tỉnh táo.
Nhận ra Hồng Mơ đã kiệt sức, hắn cắn lấy cổ tay mình, cho nàng uống vào một chút máu để cầm cự.
Nhưng một lần xuất tinh vẫn còn chưa thể làm Dương Việt hoàn toàn thỏa mãn, cơ thể lực lưỡng của hắn nằm xuống đè lên thân mình mềm mại của Dạ Nguyệt Miêu.
Trong đất bùn lẫn lộn, thân thể trắng nõn nà của nàng trở nên cực kỳ nổi bật.
Dương Việt nắm lấy cái đuôi mèo vuốt ve nghịch ngợm, miệng lưỡi hắn liếm láp lỗ tai mèo khiến cái âm hộ của Dạ Nguyệt Miêu lập tức chảy nước, hai chỗ đó là các nơi mẫn cảm nhất của nàng.
“Anh sẽ chịu trách nhiệm…”
Dương Việt cố gắng bảo trình tỉnh táo nói một câu, sau đó cái dương vật đã tìm đúng khe hẹp, điên cuồng cắm vào âm đạo non tơ mềm mịn.
Dạ Nguyệt Miêu cắn bờ môi đến mức rỉ máu, chân mày nhíu lại vì đau đớn, máu trinh hòa cùng dâm thủy hỗn loạn ướt đẫm đôi đùi mềm.
Dương vật nhập động, Dương Việt tiếp tục bị dục vọng lấn át lý trí.
Điên cuồng chạy nước rút ngay những lần xâm nhập đầu tiên.
Dạ Nguyệt Miêu may mắn là dị nhân Miêu Nữ, có một thân thể dẻo dai và linh hoạt, âm hộ cũng chặt chẽ và mềm mại nhiều hơn người bình thường, sau vài phút đầu đau rát nàng đã tìm được khoái cảm, bắt đầu lắc lư thân thể yêu kiều đón nhận cái thanh sắt nóng hổi to tròn lấp đầy cơ thể mình.
“Á… ừm… chết… đâm sâu quá, rát… sướng… cảm giác này…”
Nàng rên rỉ nỉ non bên tai Dương Việt, cơ thể lực lưỡng của hắn nằm đè ép lên toàn thân thể mịn màng của nàng, đầu hắn vùi vào bầu vú bạo mãn của nàng bú liếm, cắn bóp một cách cuồng nhiệt.
Hai cái núm vú đỏ đậm săn cứng lên bị kẹp chặt trong hàm răng của hắn, cái đầu lưỡi quái ác liên tục đánh vào, kết hợp với âm đạo bị xâm nhập làm nàng như muốn chết đi sống lại.
“A… Ra rồi…”
Sau vô số lần xâm nhập, hai con người động tình ôm siết lấy nhau, từng lỗ chân lông như muốn nở rộng ra, dây thần kinh sung sướng bị kéo căng đến cực hạn.
Dương Việt rùng mình bắn mạnh từng đợt tinh trùng đầy ắp cổ tử cung của con mèo cái, âm hộ Dạ Nguyệt Miêu cũng hút sạch tất cả.
“Phù…”
Dục vọng nhanh chóng rút xuống, Dương Việt lấy lại thanh minh, cơ thể tràn trề sức mạnh.
Nhìn xuống hai người phụ nữ nằm ngổn ngang trong bùn đất, hắn áy náy đem các nàng ôm lên, tìm một nơi tương đối sạch sẽ để các nàng ngồi xuống.
Đối diện với ánh mắt phức tạp của hai người phụ nữ, Dương Việt cũng chột dạ không biết nên nói cái gì.
Hắn đành xoay người, tiếp tục vùi đầu tàn phá mặt đất.
Không biết qua bao lâu sau, một tia sáng len lỏi xuyên vào.
Dương Việt mừng rỡ như điên, lao đến dùng lực đạp thật mạnh.
ẦM!
Một đống đất đá lớn bị xới tung, Dương Việt bò trở về ôm lấy hai người phụ nữ:
“Ôm lấy anh, chúng ta đi lên!”
Hai nàng vô thức đeo bám vào cơ thể cường tráng của hắn.
Dương Việt vận sức phóng như bay, thoát cái đã nhảy khỏi lòng đất.
Ánh mặt trời chiếu vào cơ thể trần truồng của ba người.
Tình cảnh xung quanh như một bãi phế liệu, ngổn ngang và hoang tàn.
Dương Việt lòng nóng như lửa đảo mắt nhìn quanh, muốn tìm tung tích mấy cô vợ.
Có âm thanh hư nhược yếu ớt truyền đến.
“Chồng ơi, tụi em ở đây!”
Để lại một bình luận