Phần 6
Đó là 1 buổi chiều mùa đông, ngôi trường đã trở thành 1 mái nhà, 1 kỉ niệm không thể nào quên. Mặc dù nhớ về nó là nhớ về những ngày tháng sởn cả gai óc, suốt ngày chỉ biết úp mắt vào sách vở, những nỗi lo và áp lực từ thầy cô và bạn bè. Nhưng phải thừa nhận rất trường tôi rất đẹp. Những hàng cây chạy dọc lối đi tỏa bóng xuống ngợp cả tầm mắt, nếu bạn đứng từ cổng nhìn vào có thể nói đó là 1 con đường lãng mạn như phim hàn. Trường rộng đến nỗi có nhiều nơi học 3 năm mà tôi chưa từng mò đến, chỉ kịp nhìn lướt qua.
Tôi thường ở lại trường sau những ca học thêm chiều, đôi khi cùng lũ bạn chạy ra sân bóng làm vài trận, đó có lẽ là đam mê duy nhất vào thời điểm bấy giờ, nơi anh em được hò hét, được chạy, được sống thật với nhau nhất, bỏ qua những ganh đua trong học tập, tất cả chạy hùng hục như lũ trâu điên mặc trời mưa nắng.
Mùa đông đến, đôi lúc ở lại trường chỉ để nói chuyện với lũ bạn, đá kiện trước sân trường, 12 rồi đấy, những gì qua đi hôm nay có thể sẽ là cuối cùng của thời học sinh, từ buổi khai giảng cuối cùng, những lần đạp xe rong ruổi khắp thành phố đến thăm thầy cô trong ngày 20/11, những đêm diễn văn nghệ hay cả những trận bóng đá, tất cả đều sẽ là những kỉ niệm cuối bên nhau.Vì vậy tôi hiểu rằng phải biết trân trọng tình những khoảng thời gian quý giá này, để sau này quay đầu nhìn lại và không… hối tiếc
Những ngày chán về nhà thì cứ đi dạo ở sân trường, quanh những tán cây lộc vừng hay bằng lăng, ngồi xuống hàng ghế đá trải rộng khắp nơi. Hôm nay có lẽ là 1 buổi nhiều như bao ngày khác cho đến khi tôi nghe thấy tiếng khóc, của 1 đứa con gái nào đó sau hàng cây kia.
Chợt nghĩ, lại thất tình hay ăn ngỗng chớ gì, con này điên rồi, khóc thì về nhà mà khóc chớ ngồi bù lu bù loa cho cả trường biết à, lúc này là sau ca học, trường cũng vắng người dần, còn 1 vài ánh đèn trên dãy hành lang khối 12, chắc bọn nó ở lại trang trí lớp chuẩn bị cho Noel, lại sắp noel nữa rồi, có lẽ lại 1 mùa noel cô đơn, định quay lưng đi, tránh dây phải cái loại này thì mệt, nghe tiếng nấc to hơn, ơ nghe sao cái giọng này quen quen, chạy lại ngó tí xem đứa nào. Lại gần hơn những tiếng nấc, tôi cảm nhận được một hình dáng hỏ bé quen thuộc: là kẹo mút..
Tôi bước đến trước mặt con nhỏ, không nói gì, nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn nó, 2 tay quệt đi những giọt nước mắt trên mà. Nó nhìn tôi, cũng chẳng nói gì, bỗng nhiên… nó khóc to hơn nữa. Móa cái con này, đứa nào gần đó thấy lại tưởng mình đánh nó, vội nhìn quanh… may quá, không thấy ai.
– Này nhóc, sao tự nhiên ngồi khóc, em có chuyện gì?
Im lặng… tiếng khóc nhỏ dần.
– Bị điểm thấp à?
Nó gật, rồi lại lắc lắc, không hiểu nổi nó bị cái nữa.
– Thế là ra làm sao?
– Em căm thù môn lý, em ghét cay ghét đắng nó, ghét lây cả anh nữa. – Bây giờ mới chịu mở miệng.
– Ôi dào, tưởng gì, thế thì có gì mà phải khóc, đi học điểm thấp là chuyện thường như cân đường hộp sữa, vậy mà người ta tưởng có chuyện gì quan trọng lắm.
– Anh đi đi, anh không hiểu cái gì cả, em ghét anh.
– Ờ thì anh đi. – Nói rồi tôi quay lưng đi thật. Đi được 1 đoạn thì nghe tiếng nó.
– Ơ này.
Vờ như không biết, tôi cứ đi thẳng, đến khi khuất tầm mắt thì chạy vù ra cổng trường
– Cô ơi, lấy cháu cái kẹo mút, nhanh đi cô.
Quay lại vẫn thấy nó ngồi đó.
– Đây nhóc, ăn đi, đừng khóc nữa
– Sao không đi luôn đi.
– Anh đùa thôi mà, he he.
– Kể lại đầu đuôi coi nào, ông nào dạy lý em mà ác thế.
Hóa ra chuyện điểm thấp lại không đơn giản như tôi nghĩ, mẹ kẹo mút rất giận, và cấm không cho nó đi học đàn nữa, vì nghĩ rằng học đàn làm ảnh hưởng đến việc học trên trường, còn bảo thi xong đại học mới cho đi học lại. Nó kể xong thì lại khóc tôi chả biết nói gì nữa, chỉ cầm tay nó, rất nhẹ nhàng, cái cảm giác cầm một bàn tay mềm mại và yếu ớt thật là lạ, 1 cảm giác ấm áp giữa mùa đông.
– Được rồi, anh sẽ giúp em.
– Giúp làm sao cơ?
…
Sáng hôm sau giờ ra chơi chạy sang lớp kẹo mút, đưa cho nó mấy quyển sách lý.
– Em cầm về đọc qua trước đi, hôm nào rảnh anh kèm giúp cho.
– Em không học đâu, em ghét nó.
– Thế em có muốn đi học đàn trở lại không.
Gật đầu.
– Thế thì phải học chứ, với lại có anh… – Tôi đứng đơ cả lưỡi
– Anh làm sao?
Sau lưng kẹo mút, trong lớp của nhỏ, tim tôi rung lên, có gì đó nhói, 1 cảm giác rất kì lạ có phải đó chính là … baby người mà tôi tìm kiếm cả tuần nay.
…
– H ơi, con bé đứng cạnh cửa sổ lớp em là ai đây?
Kẹo mút ngoảnh đầu lại, hướng về phía lớp nó, rồi quay rất nhanh lại phía tôi:
– À, đó là M, hoa khôi lớp em đấy, sao anh hỏi nó?
– Hình như trước đây anh gặp rồi thì phải, nhìn thấy quen quen. – Tôi cố gắng nói thật nhanh, che giấu đi cảm xúc đang rạo rực của mình.
– Thế à. – Con bé nhìn tôi dò xét, ánh mắt tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
– Thôi anh về lớp đây, em nhớ đọc mấy quyển sách anh đưa đấy, hôm sau buổi chiều ở lại học anh dạy lại cho.
– Vâng ạ.
Đợi khi kẹo mút quay lưng đi, tôi tia nhanh ánh mắt về phía cửa sổ. Có lẽ đó đúng là em rồi, cái miệng chúm chím, da trắng như tuyết, mái tóc rẽ mái được cài 1 chiếc trâm trông rất xinh. Em cười, má lúm đồng tiền nữa chứ, trời ơi, chết mất, tương tư roài.
…
Em học cùng lớp với kẹo mút, sao mình lần trước đến mà không để ý nhỉ, đúng rồi, mình sẽ nhờ kẹo mút làm quen với em ý. Sao mà mọi việc thuận lợi thế nhở, đúng là sống tốt đời đẹp đạo nên trời thương.
Hôm nay về sớm, chạy qua lớp 12Cx rủ con bạn thân đi ăn ngô nướng, mùa đông ngồi ăn ngô nướng thì cứ phải gọi là, nhân tiện hỏi ý kiến nó luôn. Hà hà, nghe xong chắc sock lắm đây. Kể 1 chút về con bạn thân, chơi thân với nó từ hồi cấp 2, hồi đầu mới gặp thấy ghét nó vô cùng, hồi lớp 6, nó là con gái mà được làm tổ trưởng, mình là dân đen, động tí là nó dạo ghi vào sổ theo dõi, ôi nhớ cái thời ấy mới ngây thơ nhục nhã làm sao, ngồi học cứ phải gọi là vòng tay mắt nhìn lên bản, lúc nào cũng nơm nớp sợ bị ghi vào sổ, cuối tuần báo về phụ huynh là no đòn.
Tất nhiên con giun quắn lắm cũng xèo, dần già tụ tập anh em âm thầm khởi nghĩa. Một hôm nó nói gì anh em cũng không nghe, bảo trực nhật cũng éo làm, nó quát thì mặt cứ trơ ra, cãi lại, xong cả lũ ngồi cười hả hả. Bất lục trước lũ con trai, nó khóc, hồi đấy mà có đứa con gái trong lớp khóc thì cứ phải gọi là sự kiện, cả 1 lũ con gái nó lao vào chửi mình, xong lí nhí lại xin lỗi nó, thế tự dưng là thân. Hồi trước nó cũng bình thường, lên cấp 3 cái phổng phao hơn hẳn, nhiều đứa bảo nó xinh, mình thì cũng không biết nó xinh thật không nữa, tại nhìn nhiều quá đâm ra quen nhờn đến phát ngán rồi.
Lên 12 thì nhiều thằng đổ vì nó lắm rồi, vậy mà nó vẫn nói không, còn bảo thi xong đại học với yêu, thế là mình đành cam phận làm cái xe ôm cho nó, đi đâu cũng bắt chở, nhiều khi bọn trong trường thấy 2 đứa đi với nhau cứ tưởng là 1 đôi.
– Ê, đi ăn ngô nướng không mày.
– Mày mời hả, hôm nay hào phóng thế.
– Ờ, nhanh không tao đổi ý, với lại cũng có chuyện hỏi mày.
– Tao cũng đang có chuyện phải hỏi đây.
Đến quán ngô nướng, gọi 2 cốc nước mía nóng, ngồi hơ tay trước lò chờ ngô chín, tôi mở lời trước:
– Mày định hỏi cái gì?
– Mày định nói cái gì thì nói trước đi.
– Hình như tao cảm nắng 1 em rồi mày ạ.
Nghe đến đấy, nó đang nhấp môi uống cốc nước suýt phụt ra, hai mắt trừng trừng:
– Cái gì, có phải lớp 10Cx không?
– Trời, sao mày biết? – Con này biết đọc suy nghĩ hay sao vậy trời
– Có đứa lớp tao hôm trước thấy mày đứng nói chuyện với em nào đó trước lớp 10Cx, có vẻ tình cảm lắm, thế nên tao mới định hỏi.
– Không, không phải em đó.
– A cái thằng, sao mày lắm em thế, sao giấu tao.
– Đâu có, tao mới quen thôi.
– Thế đến đâu rồi.
– Chưa làm quen được, tao thấy ngại ngại.
– Thôi đi ông, ngại cái gì, thích thì cứ ra mặt mà tán, con gái chúa ghét cái kiểu con trai thẹn thẹn.
– Ý mày sao, không phản đối chứ?
– Sao là sao, hôm nào đưa tao đi xem mặt coi, đứa nào mà làm bạn thân tạo cảm đến độ này, cố gắng mà dành lấy người con gái mình thích, không lại hối hận đấy.
– Ờ.
Để lại một bình luận