Phần 27
Nghỉ tết, trường vắng tanh, đường phố lại nhộn nhịp những người đi sắm tết. Thật kì lại vì ngày tết tôi không bao giờ đi một mình, thế nhưng cái tết này thì khác tôi…
Bạn bè tôi hầu hết đã về quê, bố mẹ thì còn bận việc cơ quan, con em gái cũng được mẹ đưa sang nhà ông bà, ở nhà chẳng có 1 chút không khí tết nào. U buồn và tĩnh mịch, chợt thấy chạnh lòng. Tôi thường phải đạp xe sang nhà chơi, cùng ông gói bánh, đùa với mấy đứa em chứ ở nhà ngoài xem TV và lướt nét không thì cũng lôi sách ra học chứ chả biết làm gì. Sang đến nhà ông bà thì một lũ nhóc con cô con chú đã về làm ngôi nhà nhỏ lúc nào cũng ầm ỹ tiếng trẻ con.
– D đấy hả con? Sang giúp ông gói bánh chưng hả? – Bà nội nhìn tôi cười hiền hậu.
– Dạ, ở nhả 1 mình buồn nên con sang nhà ông bà chơi, mấy đứa nhóc về lâu chưa bà?
– Nó về với bố mẹ nó từ hôm qua, người nào cũng nghịch trổ trời luôn, sang quản luôn mấy đứa nhóc cho ông bà cái luôn.
– Dạ, bọn nó về làm vui cửa vui nhà hẳn mà bà.
Tôi hắng giọng lại, nhìn vào mấy đứa em, vừa giả giọng gia trưởng vừa quát.
– Mấy đứa kia, thấy anh đến sao không chào hả? Xếp lại thành 1 hàng điểm danh cho anh nhanh.
Mấy đứa nhìn tôi lấm la lấm lét, xếp thành 1 hàng thật, tổng cộng là 5 đứa, 3 trai 2 gái. Đứa nào cũng chào anh lẽ phép.
Thấy thế tôi cũng không nhịn nổi cười nữa, phì cười khi thấy bọn con nít sợ mình 1 phép. Bọn nó thấy thế biết là tôi đùa cũng cười rộ cả lên rồi chạy òa vào tôi đòi lì xì.
– Anh cả, sao anh sang muộn thế, tiền lì xì của em đâu?
– Em nữa, anh cho em đầu tiên, em nhỏ nhất.
– Nó là con gái, anh cho em đầu tiên đi, em biết 2+2 bằng mấy rồi, anh thưởng cho em đi.
Tôi chỉ biết nhìn bọn nó rồi cười, thật là không khí ấm áp của một đại gia đình…
Gói bánh cho ông xong, bà bảo tôi ra chọ hoa mua cho bà mấy cành hoa lý và về làm lọ hoa tết, thế là tôi lọ mọ đạp xe đến chợ hoa. Người đi chợ hoa và cây cảnh đông như trẩy hội, đó là cả 1 thế giới sắc màu. Có lẽ cái không khí nào nức nào ngày tết làm cho lòng tôi dịu đi trong phút chốc. Tôi thấy vui khi nhìn những em nhỏ háo hức cùng bố mẹ đi mua sắm, bởi vì đâu đó tôi bắt gặp hình ảnh của tôi khi còn thơ ấu. Mải ngắm nhìn cái không khí nào nức ấy, tôi quên mất nhiệm vụ của mình khi đến đây, vậy là lại phải quay lại chố bán hoa ly vừa đi qua hồi này.
Thật tình cờ và cũng thật bất ngờ, tôi, bắt gặp lại hình ảnh ấy, hình ảnh đã làm cho tim tôi nghẹt thở. Bao nhiêu kí ức dội về trong tôi. Trời ơi, phải chăng đó là sai lầm lớn nhất của tôi ? Kẹo mút, chính xác đó chính là em, em mặc một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài 1 chiếc áo khoác tinh khôi, em nổi bật như 1 thiên thần trong 1 thế giới tràn ngập sắc màu này vậy … Nhưng hình ảnh ấy, đã bị xóa nhòa khi em đang khoác tay vào 1 thằng con trai khác, chốc chốc thằng đó lại cười nói rồi khoác tay lên vai em, rồi lại xoa đầu em. Còn em thì cười nói với nó.
Tôi chỉ đứng cách em 10m, vậy mà dường như khoảng cách như cả 1 cây số vậy. Tôi cứ đứng nhìn em như vậy, khóe mắt đã cay, tất cả những hình ảnh đẹp về em đã biến mất. Cuối cùng, em cũng bắt gặp ánh mắt của tôi. Em cũng tỏ ra kinh ngạc không kém. Thế nhưng không như mọi lần, bây giờ, người quay lưng đi không còn là em nữa. Tôi lạnh lùng bước đi không hề ngoảnh. Khi tôi chợt nhận ra 1 sự thật làm tôi bàng hoàng xót xa, khi tôi nhận ra sai lầm lớn nhất của mình thì… tất cả những hị vọng đã chấm hết…
Để lại một bình luận