Phần 13
Sáng bước vào phòng thi mà buồn ngủ kinh khủng, cứ ngáp ngắn ngáp dài, nhìn mấy thằng cạnh mình có vẻ rất gấu, cu cậu nào cũng đen nhẻm mắt đảo liên hồi, nhìn thằng nào cũng có vẻ căng thẳng ra phết. Tôi đi thi mà cứ như đi chơi, thoải mái chả phải nghĩ gì, biết kiểu gì thì ít nhất cũng kiếm đươc cái giải ba, làm đề thi mấy năm trước thấy điểm mình nó cứ như thế, muốn lên cũng chả được. Đề phát ra, nhìn đề xong, không thể tin vào mắt mình, lần này thì… đọc lại 1 lần nữa, lật mặt sau ra coi có gì không. Muốn hét lên giữa phòng thi luôn.
…
Xong! Còn 1 bài không làm được bỏ, kiểu này thì kiếm chắc cái nhì, còn 40 phút, lên nộp bài ra luôn, mấy thằng khác nhìn mình trố mắt nhìn. Ra khỏi phòng trong sự ngưỡng mộ của bon cao to đen hôi.
– Làm thế nào mày? Ra sớm thế.
Vừa ra gặp thằng đội tuyển quốc gia của lớp, mịa không ngờ có thằng còn ra trước mình.
– Đề trùng 2 bài đêm qua tao vừa làm xong luôn, tao đặt bút viết luôn, éo cần nháp.
– Vãi, kinh thế.
– Ở hiền gặp lành mà, he he.
– Mày mà hiền có mà trời sập.
– Mày làm thế nào, mà thôi, hỏi mày bằng thừa, thôi đi ra uống nước chờ bọn trong lớp ra rồi về.
– Uhm.
Ra sớm, tôi vòng qua trường, định tìm gặp kẹo mút để hỏi nó xem có chuyện gì, tìm mãi chẳng thấy. Chỉ thấy baby đứng trước lớp em, thấy tôi em chạy lại:
– Anh, anh làm bài tốt không?
– He he, tất nhiên là tốt rồi.
– Thế thì hay quá, hôm nào có giải nhớ khao em.
– Em không biết hôm nay anh may mắn thế nào đâu.
– Sao?
– Trúng tủ đến 2 bài.
– Óa, thấy chưa đã bảo chú hề của em may mắn mà, thi xong rồi trả em đây.
– Anh không trả đấy, hì hì.
– Trả đây, không em giận.
– Thi đại học xong trả.
– Ờ, thế cũng được. Mà sao anh đến trường.
– Anh đi qua nên tiện vào thôi, mà em hỏi chuyện H chưa? Nó giận anh rồi hay sao ấy.
– Hồi sáng em có hỏi, hỏi có phải do anh hay không thì nó lắc đầu. Cũng chả biết sao nữa, nhưng hôm nay thấy nó bình thường rồi, lại chạy nhảy tung tăng khắp lớp.
– Thế nó đâu rồi hả em, bình thường giờ này nó vẫn ở trường mà.
– Hôm nay không biết có chuyện gì mà nó về rất sớm anh à.
– Ừ, thế bây giờ em rảnh không ?
– Có, nhưng mà hôm nay em phải về sớm.
– Đi đây với anh tí.
Hai đứa rủ nhau đi đạp vịt, giữa mùa đông đi đạp vịt thì không có gì thú vi hơn, lãng mạn vô cùng, giữa hồ nước rộng lớn, không khí tĩnh lặng, tôi và em tâm sự bao nhiêu chuyện, cầm lấy tay em ủ vào trong áo khoác cho ấm, 2 bàn tay của em lúc nào cũng lạnh cóng, vì vậy bàn tay ấm áp của tôi giữ chặt lấy tay em.
Tình yêu đôi lúc chẳng cần nói, đơn giản chỉ là sự sẻ chia 1 chút hơi ấm giữa mùa đông, chia sẻ những niềm vui trong cuộc sống, giải tỏa những phiện muộn trong lòng. Bạn không cần phải hét toáng lên cho cả thế giới biết rằng bạn yêu 1 ai đó đâu, những hành động cử chỉ của bạn có sức mạnh hơn bao nhiêu lời nói. Con đường của tình yêu là từ trái tim đến trái tim chứ nó không đi qua không gian hay thời gian. Đây quả thực 1 tình yêu mà tôi mà vẫn mơ ước, nó đẹp như truyện cổ tích và trong sáng như giọt sương mai.
…
Chiều tôi, tôi quyết đạp xe đến nhà kẹo mút, không thể để kẹo mút tránh mặt mãi thế được, dù giận nó nhưng nó vẫn là 1 đứa em gái bé bỏng cần được chở che. Con gái dù sao thì cũng rất dễ đoán, con gái thường thích giận dỗi để tìm sự quan tâm và dỗ dành. Đôi lúc đó chỉ là 1 phép thử mà thôi, có lẽ kẹo mút cần mình chứng minh rằng em quan trong với tôi. Đến nhà em, đứng trước cổng. Gọi điện cho em…
Nó không nghe máy…
Đành nhắn tin vậy:
– Anh đang ở trước cồng nhà em.
– Hả, anh đến làm gì?
– Xuống đây anh gặp nhanh.
– Anh về đi em không muốn gặp anh.
– Nếu em không xuống thì anh sẽ không về…
…
1 đợt gió nữa lại đến, với cái áo khoác mỏng tanh, trong khi sương đem đang dần kéo đến, tôi run cầm cập lên, sao vậy hả kẹo mút, rốt cục là có chuyện gì vậy kẹo mút, em có biết anh lo cho em lắm không. Cuối cùng, không thể chịu nổi cái rét, tôi quyết đinh về… Ngay khi đó, em xuất hiện, tôi nhìn em cười tê tái, hai tay vần ôm trước ngực vì rét. Bỗng nhiên, em òa vào lòng tôi và khóc nức nở…
Để lại một bình luận