Phần 25
2 tuần sau…
Vậy là cũng sắp đến tết rồi. Chỉ còn khoảng 10 ngày nữa thôi.
Đây là 1 cái tết không mong đợi, bởi vì, cái tết này không còn có thể chơi thả cửa được nữa, 12 rồi, nghĩa là sắp thi rồi, nghĩa là cũng sắp xa bạn bè rồi. Chợt thấy xao xuyến khi bắt gặp mùi hương trầm, phải, đó chính là cái dự vị tết. Cho dù có bao bộn bề lo lắng đi nữa thì tết vẫn luôn có 1 khả năng làm con người trở nên vui vẻ và cảm thấy yêu đời hơn. Những ngày giáp tết, đến lớp như đi chơi vậy, vui như trẩy hội, tiết nào cũng xin nghỉ để … đánh bài. Tôi xin mãi mà bọn nó chẳng cho, đành chạy ra căn tin mua 1 bộ.
Và ở đây tôi đã tình cờ gặp kẹo mút. Em cũng xuống căn tin mua cái gì đó. Thấy em, tôi toan đinh dơ tay vẫy nhưng rồi rụt lại, tôi vẫn chưa quen cái cảm giác phải tỏ ra vô tình khi gặp em. Đôi lúc chúng ta cứ phải sống như 1 con ốc, tự tạo ra 1 cái vỏ bọc rồi chui vào vậy. Sao ta cứ phải sống cho người khác xem vậy, chẳng lẽ không thể làm những việc mình muốn sao?
Em thấy tôi, ánh mắt chạm nhau trong chốc lát, nhưng em đã quay đi, dường như để tránh bắt gặp tôi vậy, em vờ nhưng không thấy vậy. Tôi lại gần em, phải can đảm lắm tôi mới có thể thốt nên lời:
– Gặp anh 1 chút được không?
– Không!
– Anh muốn nói chuyện!
– Xin lỗi, em bận rồi, với lại em cũng không có chuyện gì đển nói cả anh ạ.
– …
– Em đi đây!
Sao phải vô tình vậy hả em, em không thể bao dung, tha thứ cho anh 1 lần được sao? Thôi vậy, dù sao đi nữa, tất cả đã không còn quan trọng với tôi nữa. Tất cả, kể cả em…
– Mày ơi, nghe thấy bảo hôm nay có mưa sao băng?
– Thì sao? – Tôi nhắn lại cho con bạn thân.
– Thức xem cùng tao đi!
– Mày thích thì thức mà xem. Tầm 2 – 3h mới có mà lúc đó tao sắp đi ngủ rồi. Tao không thích xem mấy cái đó.
– Đi… mà. Thức xem 1 lần thôi! Nếu thấy sao băng tao ước cho.
– Ước gì?
– Ước mày đỗ đại học điểm thật cao, hehe. Với cả tao chưa bao giờ thấy sao băng. Xem 1 lần thôi mà, năn nỉ đấy.
– Thôi được rồi, chiều mày quá đấy, ai rước hộ mày đi cho tao nhờ.
– Thế nhé, tí gần 2h gọi tao dậy.
– Cái gì, mày rủ mà lại đi bắt tao gọi à?
– He he, ai mà thức đến giờ đó được, tao phải đi ngủ để giữ gìn nhan sắc.
– Xi, mày béo như con heo ấy.
– Sao dám nói tao thế hả, con heo cũng đầy anh theo nhá, không đến lượt mày chê.
– Ha ha, đã có ai đâu mà khoe như thật vậy. Thôi ngủ đi tí tao kêu dậy, coi như thức khuya học tí vậy, mà cũng gần tết rồi nên nhác lắm.
– Alo, dậy đi mày!
– Oáp! Tao buồn ngủ! Để tao ngủ tí nữa, tí gọi lại.
– Con dở hâm kia, mày bắt tao thức đến giờ để mày ngủ hả, dạy ngay không tao đi ngủ đây.
– Thôi được rồi, làm gì mà gắt dữ thế. Chờ tao tí.
– Sao chưa có vậy, mày có thấy gì không?
– Chưa thấy, hôm nay có mây, chắc nó che mất.
– Haiz, mày ui, tao bùn ngủ lắm rồi.
– Thôi cố thức tí nữa đi, đã dậy rồi không lẽ lại đi ngủ lại.
– Vậy, mày kể chuyện gì đi, a… hay mày hát cho tao nghe đi.
– Hả, tao không hát đâu.
– Hát đi mà, bài gì cũng được.
– Bèo dạt mây trôi được không?
– Uh, hát đi!
Tôi nghêo ngao hát giữa đêm cho 1 con ngốc nghe, chả sao, dù sao thì tôi cũng cười, cảm thấy vui khi nói chuyện với nó.
– Mày ơi, tao vừa ước xong rồi.
– Mày thấy sao băng rồi à?
– Không, ước lúc mày hát đấy.
– Ước gì?
– Ước tao với mày là bạn thân của nhau mãi…
Để lại một bình luận