Phần 17
Chia tay với chị Uyên, nó trở về nhà với cả bầu tâm sự, biết được rõ ràng chuyện của chị Ngọc lại càng làm cho nó nặng trĩu, nó chưa từng nghĩ một người con gái mới lớn lại mang tâm tư lớn như vậy, nó cũng chưa từng nghĩ Ngọc lại loạn luân với cha, câu chuyện cứ thế quẩn quanh trong đầu nó rồi thì…
Rầm…
Tiếng hai cục sắt va nhau và chà xuống mặt đường khô khốc, nó chẳng kịp phản ứng gì vì đầu óc đang nằm ở chỗ khác.
– Ui da… có sao không con ?
Người đàn ông đi cà nhắc đến đỡ chiếc xe của dậy giải thoát cho thằng đang trong mơ như nó đang nằm chèo queo và bị xe đè trên mặt đường. Nó lồm cồm bò dậy, phủi phủi quần áo rồi nhìn người đàn ông.
– Chú Bảy.. con..con xin lỗi chú, tại con đang suy nghĩ tùm lum..nên..nên…
– Thôi được rồi không sao, nhưng lần sau cẩn thận nghe chưa ? Bây chạy gì mà không nhìn đường gì hết, thất tình hả con ?
– Dạ không phải chú, con suy nghĩ mấy chuyện khác…
Thì ra do mải nghĩ lung tung về chuyện của Ngọc, nó về đến đầu hẻm mà chẳng giảm ga, lao thẳng vào chú Bảy nhà ở bên cạnh dãy trọ của nó, thất thểu dắt xe đi vào phòng trọ, nó mệt mỏi lật ra giường mặc cho các vết thương bị trầy ở chân đang đau nhức, nó đang lim dim chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì có người gõ cửa phòng trọ của nó.
– Anh Long ơi… anh Long.
Nó lồm cồm ngồi dậy, các vết thương cọ xát với chiếc chiếc làm nó đau điếng, nó vẫn mặc bộ quần áo dơ tèm hem.
– Ai vậy… đợi anh chút.
– Em Linh nè anh, ba em bảo mang bông với thuốc đỏ cho anh sát trùng vết thương.
Nó mở cửa, bé Linh đứng trước cửa căn phòng trọ của nó, đẹp như một thiên thần với tà áo trắng, chắc mới đi học về.
– Ờ anh cám ơn nha.
Nó đưa tay ra định cầm lấy bịch bông băng thuốc đỏ thì bé Linh lại rụt tay về như không muốn đưa cho nó, con bé lè lưỡi nhí khuôn mặt nhìn đáng yêu cực rồi nói với nó.
– Để em vào vệ sinh cho anh. Ba bảo anh bị trầy nhiều chỗ lắm không tự bôi và dán gạc được đâu.
– Ơ… thôi khỏi, anh tự bôi được mà.
Con bé Linh cứ nhí nhảnh lách qua người nó và cái cửa phòng rồi chạy tọt vào trong, dạo trước con bé cũng hay sang để hỏi bài nó nên cũng quen thuộc với căn phòng của nó. Chú Bảy thì cũng quý nó từ mấy dạo nhờ nó sang sửa cái ổ điện và đào giúp cái gốc cây cảnh trong vườn. Bây giờ nó mới quay về thực tại, nó vẫn đang mặc cái quần tây bị trầy ở ống quyển và đầu gối chưa có thay ra, nó luống cuống như gà mắc tóc khi con bé cứ chạy tọt vào trong phòng.
Rồi nó cũng bình tĩnh lại, nó mở tủ lấy cái quần sọt rồi đi vào toilet, thay quần sọt và cởi trần bước ra, lưng và một bên sườn nó bị trầy xước hết cả, cái chân trái của nó cũng không tránh được số phận bị trầy xước nặng nề.
– Anh ngồi xuống giường đi để em bôi thuốc đỏ cho nè, mà cấm có la lối om xòm nghe chưa?
Nó phì cười vì cách con bé nói chuyện với nó, cứ như là một người mẹ chăm sóc con vậy. Liệu phụ nữ có phải có sẵn bản năng chăm sóc cho người khác không ta? Nó ngồi trên mép giường, con bé quỳ gối dưới nền đang chấm thuốc đỏ sát trùng các vết trầy và bị rách của nó, nó ngồi im cắn răng chịu những cơn rát đang hoành hành trong não. Vì ngồi trên nhìn xuống và vì con bé đang chăm chú chăm sóc vết thương cho nó, đại não nó lại bắt đầu điều khiển mắt làm việc, những ánh mắt của nó hoành hành trên cơ thể của con bé, giữa hai cái đùi trắng muốt, cặp bưởi thì như muốn bung hàng cúc áo dài mà ra ngoài làm mưa làm gió làm cho nó.
Và rồi thì đời cũng không quá bất công với ai, thằng anh ăn mặn thì thằng em khát nước thôi, nó đang diện cái quần đùi mặc ở nhà, và thằng em thì đang trong tình trạng súng ống đầy đủ chuẩn bị sẵn sàng bóp cò, ôi thôi, thằng anh vẫn đang say mê lướt ánh mắt trên thân thể con bé, còn con bé thì đã phát hiện ra cái thằng em nằm trong chiến hào một lớp kia.
Con bé thoáng ngạc nhiên rồi mới ngước mặt lên nhìn thằng anh, ôi thôi, cái khuôn mặt ngây dại kia… bỗng nó la lên.
– Ái ui… đau thế…
Hóa ra để đánh thức tâm trí đang u mê của nó, con bé đã dùng sức để hành hạ thêm vết thương đang sưng tấy kia của nó, cơn đau đã kéo nó về thực tại.
– Á à… nhìn cái gì đấy…
– Ơ….
Chỉ thốt lên được thế, mặt nó đỏ hơn quả gấc, không ngờ lại bị gái bóc mẽ nhìn trộm, mà có phải là nhìn trộm không? Nó rà nó quét còn hơn ra đa địch dò trên chiến trường nữa mà.
– Đẹp thì nhìn chứ sao ? – Nó gồng mình lên thốt ra được đúng một câu
– Này thì đẹp…đẹp này…ơ mà cái gì đẹp ?
Con bé càng dùng sức dấm dúi cái vết trầy của nó vừa nhại lời nó, nhưng bỗng con bé thấy cái gì đó sai sai
– Ơ thì… thì…. cái gì cũng đẹp chứ sao.
– Cái gì là cái gì mới được.
– Ơ… từ trên… từ trên xuống đều đẹp được chưa cô hai ?
– Anh liệu hồn đó.
Con bé cười tươi như hoa rồi cầm đám bông đỏ lét dứ dứ về mặt của nó. Nó nhìn con bé hồn nhiên mà bỗng thèm khát, nó thèm khát cái cảm giác… Uyên… Lan…
Con bé chạy về, để lại nó cùng chai thuốc đỏ trong căn phòng vắng lặng…
Để lại một bình luận