Phần 31
– T … T … L nè T … T … tỉnh lại đi … L nè …
Tôi mở mắt ra … thì ra là một cơn ác mộng … .
Tôi thở phào nhẹ nhõm … em nhúng khăn ướt vừa lau vừa đắp cho tôi … em không biết nói gì, tay em đưa thoăn thoắt trên trán trên mặt và ngực tôi … cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều … tôi nắm lấy tay em để chắc rằng mình đã thoát khỏi cơn ác mộng …
Đưa tay em lên miệng … tôi cắn em một cái để cho em biết rằng tôi vẫn ổn … em mỉm cười nhưng đôi mắt còn đầy lo âu phiền muộn …
– Làm người ta sợ gần chết ! Thấy sao rồi, đã đở hơn chưa
– Hehe, T hù L thôi chứ có sao đâu
– Xạo xạo, gần chết mà còn không sao! Nằm mê mang nói gì tùm lum tùm la hết !
Tôi giật mình …
– Gì … T nói gì …
– Không biết !
– Có … nói gì … làm L buồn không …
– Không biết !
– Thôi nói nghe đi, T nói gì … nói gì … – tôi lắc tay em … hồi hộp chờ đợi em trả lời
Em cười … không phải là kiểu cười của người né tránh sự thật mà là một nụ cười khá hạnh phúc … không biết em sẽ nói gì ..
– Không có nghe rõ … nhưng mà có nghe một câu quan trọng …
– Câu gì !
– T đoán đi … chả lẽ T nằm ngủ mơ mà không nhớ à …
– T … quên rồi … nói nghe đi, để T năn nỉ hoài mêt quá …
– Thì … là … 1 lời thú nhận …
Tôi bật dậy nhìn em …
– Thú … nhận gì … ?
– Thì … T yêu L chứ gì nữa … – em cười thẹn thùng …
Tôi xích vào cho em kéo em nằm xuống … tôi nhìn em âu yếm … rồi hun lên má em một cái … nụ cười hạnh phúc của em đang rạng ngời trên môi … tôi không muốn làm nó tàn lụi …
– L … T nói nè …
– Gì ?
– Giờ T tỉnh rồi nè … muốn T nói yêu L không …
Em ôm tôi ngượng ngùng …
– Muốn …
– Gì? Không nghe rõ … nói to lên coi
– Thì… muốn …
– Không nghe … – tôi trêu em …
Bực mình, em đánh tôi một cái :
– Ghét!
Tôi cười hỏi :
– Muốn phải không … vậy có gì đổi không …
Em bật dậy …
– Ha! Ông được đó, nãy giờ ai chăm sóc cho ông mà giờ còn đổi nữa ..
Tôi thách giá :
– Thôi … vậy 1 cái hun nhen – tôi chu miệng ra chờ đợi …
Em cười tinh quái … đưa môi lên..em hả miệng cắn tôi một cái rõ đau … dù còn rất mệt nhưng … hành động này phải bị trừng trị … tôi rướn dậy đè em ra … có vẻ em không yếu đuối như tôi tưởng… em chụp cái gối gần đó đánh túi bụi vào bệnh nhân … tôi vừa đở vừa mò cái mền trùm lên em …
– Ngộp … bớ người ta … giết nguời …
Kêu hả, được … tôi chui vào mền … đè em ra lột quần cho bỏ ghét.
Phải ôm em vật lộn lăn qua lăn lại mấy lần mới tuột được quần em ra … chợt tôi khựng lại …
– L … nhà dưới có ai không ?
– Sao, hỏi chi … sợ hả
– Sợ gì … chẳng qua là …
– Là sao … sợ anh hai tui đúng không … hehe … tối nay ổng không về đâu
– Thế còn … mấy người kia đâu ?
– Chắc về muộn lắm … sợ hả … dẫy mà đòi … .
Tôi cáu trước lời khiêu khích của em …
– Tui sợ cho bà thôi … chứ tui mà sợ gì ?
– Ha! Tui làm gì phải sợ! – Em ngẩng lên thách thức …
– Nè làm gì nè …
Tôi đè ra lột tiếp cái áo của em trong sự phản kháng yêu ớt của em …
– Đừng … T … thôi mà ! – em đẩy tôi ra …
Tôi nũng nịu :
– Sao … !
– Mấy bà kia gần về rồi … ! – em thanh minh
– Kệ, trên này ai thấy đâu … chừng nào về hãy hay
– Lỡ bả về bất tử sao … bả mà nghe mình trong này … phiền lắm …
– Sợ gì … !
– Thì sợ mấy nhiều chuyện thôi ! Chuyện gì cũng nói cho ông anh hết !
Sặc, lần đầu gặp mặt đã nghi mấy bà này thuộc đội “ngồi lê đôi mách ” , giờ nghe L kể cũng thấy … ớn ớn thiệt, trên này đóng cửa nên chả nghe thấy gì phía dưới, giờ cái ai về cũng chả biết … thôi thì đành …
Tôi nằm qua một bên chán chường … em xích lại thủ thỉ :
– Ông nha … lúc nãy sốt hầm hầm … giờ mới tỉnh chút xíu đã … ham hố..
Ôi trời! Không nói thì không sao nói thì mới nhớ là vừa mới cải tử hoàn sinh … hèn chi nãy giờ vật lộn có chút xíu mà mệt vã cả người ra … tôi nhìn em cười.
– Ờ, mà lúc nãy L làm sao mà T hết sốt vậy …
– Thì làm như hồi nhỏ … má làm cho tui ấy … nhúng khăn ướt rồi đắp lên trán … rồi lau người cho ông …
– Ủa, ủa … sao T không thấy gì hết vậy … có dụ lau người nữa hả … thiệt không đó …
– Nằm mê man như chết mà nhớ gì … lúc tui cho ông uống thuốc ông cũng không nuốt nổi nữa …
– Có … dzụ đó nữa hé … sao T không nhớ gì hết vậy trời … rồi sao, cuối cùng thì T có uống không ..
– Thì tui phải dùng … biện pháp mạnh .
– Hehe … đừng nói là … dùng miệng nhen …
– Thôi cha … ! Ghê òm …
– Chứ làm sao !
– Mở miệng ông ra nhét thuốc vào chứ sao
– Trời !
Thấy em mò chiếc áo trong chăn định mặc lại, tôi vội ngăn em
– Í … đừng … từ từ
– Sao …
– Từ từ … – tôi bò qua chỗ em … ôm em lại …
– Muốn … gì đây … đã nói là không được mà … lì quá ..
– Không … không muốn làm chuyện đó … mà muốn …
– Muốn gì … ? – em dịu dàng nhìn tôi , chờ đợi …
Tôi thì thầm vào tai em …
– Cho T … hun …
Dù đã mệt rã rời sau cơn sốt … nhưng mỗi khi chạm vào em … tôi lại thấy như được hồi sinh … có lẽ vì dục tính trong tôi … cũng có thể tình yêu, sự đam mê của tôi dành cho em, cho cơ thể em, cho làn da, bầu ngực căng tràn … luôn bùng cháy … và giờ đây tôi chỉ muốn được ôm em thật chặt … được hôn em cho thỏa thích … để thõa mãn cả phần người và phần thú trong tôi …
Em bối rối trước lời cầu xin của tôi … phải đánh nhanh thắng nhanh mới được ..
– Đi L … chiều bệnh nhân đi cô y tá dễ thương … giờ cô không chìu … là tui đau lại cho coi … đi …
– Hứ ! Tự nhiên … chẳng lẽ không ..hun là đau lại á !
– Ừhm ! Cũng tại L mà T đau đó … giờ … mà không cho T hun … là T …
– Là T sao …
Em đanh đá nhìn tôi, nói tiếp:
– Mà tự nhiên do L là sao ?
– Thì … yêu L quá nên lúc nào cũng nhớ L … rồi phát bệnh chứ sao …
– Mồm miệng dẻo queo …
Em cắn tôi một phát vào má … cái cắn của sự đồng ý, của sự nuông chiều … tôi áp lại … áp mặt vào giữa hai bầu ngực căng tròn sau chiếc áo nâng ngực trắng sữa …
Vuốt ve mái tóc tôi … em nói :
– Ngực thôi nhen …
Tôi ngoan ngoãn gật đầu … giờ thì em bảo gì tôi sẽ làm nấy … miễn là được chạm vào em … mà bây giờ tôi cũng không còn đủ sức lực để phản kháng hay đòi hỏi gì nữa … chỉ muốn yêu em …
Em nhìn tôi âu yếm … và cũng có thể là thương hại … vì trông tôi lúc này chả còn ra dáng một học sinh ngoan hiền gương mẫu nữa … vì nằm bên cơ thể gợi dục của em … tôi như một đứa trẻ … hai tay bấu chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn … miệng thì cứ mãi miết hôn lúc thì vào ngực lúc thì vào áo vú …
– Từ từ … T… từ đã … – em mỉm cười nhìn tôi …
– L … khó chịu à … – tôi hồi hộp …
Em không nói gì … ngồi dậy … em bật áo ngực ra … bựt … cặp nhũ hoa hồng hào nẩy lên trước mắt … ôi trời … em giết tôi rồi …
Tôi run rẩy đưa tay nâng hai bầu vú nặng trĩu của em lên … vừa chạm vào … đã thấy mát rượi … miệng tôi dần dần chạm vào nhũ hoa … đúng rồi … đúng là cái hương sữa thơm lan tỏa trên da thịt em … ôi trời … nước mắt trào ra trên mi …
– T … khóc à … ! Phải không vậy …
– Không có … phản xạ ấy mà … .
Đúng là tôi đã khóc vì quá sung sướng, kể từ ngày trên bãi biển định mệnh, ngày tôi cướp đi sự trinh trắng của em, tôi đã không còn được hôn lên cặp nhũ hoa này nữa … giờ đây lại được ngậm chúng … tôi sướng phát khóc … lưỡi tôi đưa trên hai đầu vú em … tôi muốn mình không được phép quên cái vị thanh khiết của làn da em … và cái hương thơm dịu dàng của cơ thể búp bê … dù tôi đã hết sức nhẹ nhàng … nhưng điều đó không ngăn được tôi làm em … sướng … em đưa người theo từng cái bóp, cái hun và nhào nặn trên ngực em … .
– Nhẹ … thôi T … ! Đừng … cắn mà … – em rên rỉ …
Khoái cảm trào dâng trong em và tôi … chợt em ngồi dậy … đè lên tôi … em đẩy hai vú chèn lên mặt tôi … tôi gần ngạt thở …
Còn gì sung sướng hơn khi được chết dưới bầu ngực em … em xiết chặt lấy tôi … và không ngừng đong đưa bầu ngực lên xuống miệng tôi … tôi đáp lại nồng nhiệt và đầy thèm khát … cắn … bóp nhào nặn … có vẻ là chưa đủ để làm em thõa mãn …
Cho đến khi chúng tôi phải nằm vật ra vì mệt lử …
Tôi ngước lên nhìn em … cười thẹn thùng …
– Cảm … ơn L nhen … !
Em nhìn tôi trách móc :
– T … ác… vừa vừa thôi nhen …
– Ơ … T … có làm gì đâu
– Không làm gì nữa chớ … gần đứt … núm vú người ta rồi nè …
Ôi trời ! Tưởng em sướng nên cắn mấy cái … ai ngờ giờ em quay sang trách tôi … đúng là phụ nữ … chả biết đường nào mà lần … nhưng mà thôi … giỗ dành em một chút cũng chả mất gì … trườn lên bụng em tôi cươi khì khì :
– Thôi đừng giận … tại lâu quá rồi không … được yêu … vú nên …
Em nũng nịu :
– Yêu … cũng … vừa vừa chứ … biết thế … không cho yêu … ê hết … vú nè …
Hihi, sướng trong đó mà ê này nọ, tôi áp mặt vào vú em :
– Đâu nào … vú nào đâu … ôi thương cái núm quá nè … xin lỗi … núm nhen …
Và … câu nói đùa của tôi làm em cười khúc khích …
– Tự nhiên … không xin lỗi người … mà xin lỗi núm … hay nhen …
– Rồi … xin lỗi cả hai … thương quá nè … – vừa nói tôi vừa ngậm núm vào … nhẹ nhàng như một quý ông …
– Đấy đấy… cắn nữa đi … -em cảnh cáo tôi …
Mặc kệ em nói … tôi vẫn say mê nhâm nhi đầu vú em … yêu nó quá đi mất …
Để lại một bình luận