Phần 17
Tôi quay sang, với nét mặt nghiêm nghị …
– Gì, cô muốn nói gì thì đi thẳng vào vấn đề đi, em đang mệt mà cứ nói gì đâu không?
– Trên đời em thương ai nhất T
Câu hỏi ấy vốn đã có câu trả lời từ lúc nào : MẸ . Nhưng vì cô hỏi vào lúc tôi đang tức mẹ nên tôi im lặng
– Không biết – tôi nói
– Vậy em thương ai thứ 2
– Không biết – thực ra câu hỏi đó có nhiều sự lựa chọn quá, tôi không biết trả lời sao
– Rồi, vậy cô kể cho em nghe chuyện này nha… nhưng hứa đừng kể lại với ai, được không ?
Sặc, chắc lại một câu chuyện ngụ ngôn thuyết giáo gì đây, tôi làm thinh vờ không quan tâm
– Hứa đi – cô lặp lại
– Thì cứ kể đi
– Hứa đã !
– Mệt quá, hứa, được chưa
– Phải hứa đấy, vì đó là sự đau khổ cô cố chôn giấu mấy năm qua rồi, giờ cô chỉ kể cho mình em nghe, em mà kể cho người khác là cô … nghỉ chơi với em luôn
Tôi giật mình, hình như đó là bí mật mà lâu nay tôi cố tìm lời giải, tôi ngẩng lên nhìn cô …
Cô tiếp tục :
– Cô nghĩ thương ai nhất thì cô và em có cùng câu trả lời đúng không ? Còn thương ai thứ 2 thì … cách đây khoảng 1 năm … đó là một người đàn ông mà cô quen đã hơn 2 năm …
Trong không gian tĩnh lặng, tôi nhận ra chất giọng buồn bã đang tuôn ra trong cổ họng của cô …
– Cô với anh ta yêu nhau từ lúc còn học trong đại học đến khi cô ra trường và xin vào dạy ở trường mình … ảnh hiền lắm … không có … ranh ma như T đâu ( sặc, có cần so sánh như vậy không hả trời )
– Rồi sao ?
– Lúc nào cũng quan tâm đến cô hết ( thằng nào mê gái chả thế ) rồi lúc nào cũng làm cô vui như T đang làm đó, mẹ cô cũng rất thích anh ấy, lúc nào cũng nói cô dẫn anh tới nhà chơi hết đó …nhiều lúc cô nghĩ mình hạnh phúc nhất vì có được người đàn ông tốt nhất trên thế gian … tuy ảnh chỉ là một thợ sửa điện máy nhưng mà cô với mẹ cô rất tôn trọng ảnh, lúc nào có dịp là mời ảnh về nhà ăn cơm hết ( thằng này tốt số gớm )
– Mà lúc đầu làm sao cô quen ảnh
– Thì ảnh học tại chức trong trường đại học, có gặp ảnh vài lần ở thư viện, vì ảnh hiền lành cù lần nữa … nên thương
– Rồi, tóm lại là hiền lành chất phát đậm chất dân dã đúng không?
– Cái thằng ! – Cô nhéo tôi một cái
…
– Rồi cô thi thạc sỹ cao học … rồi đậu …ngày cô đi đó, cô với anh ấy khóc dã man … có lúc cô nghĩ không nên đi mà ở lại với ảnh cho rồi … nhưng mà nghĩ phải đi vì tương lai, nếu mà ảnh thương mình thật lòng thì sẽ không thay đổi nhưng mà ai ngờ …
– Sao cô???
– Cô học trong Sài Gòn được vài tháng thì ảnh vô … cô hỏi sao không ở lại học mà vô đây làm gì ? Ảnh nói là do thương cô quá nên bỏ học vào… dù cô thuyết phục nài nỉ anh về học tiếp đi nhưng cuối cùng phải đầu hàng vì ảnh … lì quá… Sau đó, cô phải chấp nhận cho ảnh ở chung nhà trọ vì ảnh không biết nơi nào để đi … dù người ta xung quanh lời ra tiếng vào là cô sống chung với trai… này nọ nhưng vì thương ảnh nên cô chấp nhận hết …
– Sặc, sống chung sao ? Có gì xảy ra không cô?
– Đó, lại nghĩ lung tung
– Thì lửa gần rơm mà
– Không… cái ông này … thực ra nhiều lúc cũng ôm … hun chút xíu nhưng mà cô nhất định không cho … cô và ảnh đều thống nhất là để đến lúc cưới ..
nhưng mà thời gian qua đi … cô phát hiện ra ảnh có nhiều điều làm mình phải suy nghĩ lại về con người ảnh … tuy là công nhân thợ điện mà cái bóng đèn hư cũng không biết thay … rồi suốt ngày ờ nhà không có làm gì hết … cứ nằm một chỗ, cô bảo đi xin việc hay đi học gì cũng không chịu … một mình cô phải vừa đi làm vừa đi học kiếm tiền nuôi ảnh … vì thương ảnh nên cô cũng không dám nặng lời gì, nhưng mà ai ngờ …
– Sao cô, ngờ gì cô ?
Hình như cô đang rơm rớm nước mắt, giọng cô run run
– Học thạc sỹ tốn tiền lắm, mỗi lần nộp học phí đó, đến cả chục triệu … vì phải nuôi ảnh nữa nên làm bao nhiêu cũng không thể tích lại đủ tiền … nên… lúc người ta đòi mình phải đi chạy vạy khắp nơi … họ hàng cô không có ai nên phải đi vay này nọ … mới đủ tiền … lúc đó … cô đang bực bội thì về gặp ảnh đang nhậu với mấy người bạn mới quen hay sao ấy … cô tức quá la um lên … rồi …đuổi hết ra khỏi nhà … đêm hôm đó ảnh cũng đi không về …
Cô nấc lên trong nước mắt …
Tôi ôm cô vào lòng an ủi:
– Thôi cô đừng kể nữa, em biết kết cục rồi, ảnh bỏ cô đi luôn phải không?
– Không… để cô kể cho nghe …
– Sáng hôm sau ảnh về, lúc đó cô đi học … rồi ghé qua ngân hàng rút tiền má mới gửi thêm vô để đóng học phí … ai ngờ về …
Nước mắt cô nóng hổi … tràn đôi mi … tôi áp má vào cô ….
– Nó … lấy hết tiền cô góp để đóng học phí … với nhẫn, dây chuyền … máy ipod cô luyện nghe tiếng anh mà cũng lấy …
Tôi xiết cô vào lòng … đưa tay vuốt nước mắt tuôn lã chã trên má cô …
Hôn lên tóc lên trán cô …tôi thương cô quá, nghe cô kể còn đau huống chi … xin lỗi các bạn : ĐM THẰNG CHÓ CHẾT!
Tôi ôm cô thật chặt mong sao cô hiểu tôi rất đồng cảm với cô … sau môt nụ hôn trong nước mắt …chúng tôi nằm im lặng nhìn nhau…
Cô nói :
– Sáng nào cũng vậy, thức dậy là cô khóc … năm học đó trải qua … khó khăn lắm T ơi, nhưng mà giải thoát khỏi hắn, cô nhẹ đi môt gánh nặng … nhưng mà thực sự cô rất đau khổ với mất lòng tin ở con người …
Gục mặt vào ngực tôi … chúng tôi lại im lặng … tôi không biết phải nói gì, vì tôi cũng thế, đang mất lòng tin trầm trọng với 1 người mình thương yêu nhất, người tưởng chừng không bao giờ làm mình đau nhưng … đã đâm mình sau lưng … bây giờ tôi không thể đưa ra lời khuyên nào … chỉ biết ôm cô khóc …
Cô nói :
– Nhưng mà từ lúc T… bên cô đó … cô nghĩ là … T chính là người thứ 2 … trên đời này của cô đó …
Tôi xúc động khi nghe những lời ấy từ cô, tôi tin là giờ cô đang thật lòng … không biết nói gì, tôi chỉ biết hôn cô để đáp lại …
– T biết tại sao cô nghĩ vậy không?
– Tại sao cô
– Vì cô biết T cố giúp cô …
– Sao cô biết
– Thì lúc cô bị… mụn đó… không ai dám nhìn cô … mà cô cũng tự ti mặc cảm, không dám quen ai … nhưng mà … T lại đến… giả vờ nhưng mà rất chân thành… ngày nào cũng bên cô … làm cô vui hết… như vậy là rất thương cô phải không…
Tôi lại đặt lên môi cô những nụ hôn nhẹ nhàng …để trả lời
– Ứ…hun hoài à … giờ mình nói chuyện thật lòng đi nha…
– Nhưng mà còn một người mà thương cô …hơn cả T đó …
– Ai vậy cô !
– Mẹ cô chứ ai …từ lúc biết cô có chuyện …mẹ bỏ hết công việc … cứ cuối tuần là lại bắt xe vào Sài Gòn, dù đường khá xa … dù cô có can ngăn nhưng mà tuần nào cũng vào … dù chỉ để ngủ với cô một đêm thôi, hay chỉ nấu cho cô bữa cơm … điều đơn giản nhưng nó làm cô không thể không khóc mỗi lần nghĩ đến … mẹ không bao giờ bỏ con đúng không T… T có thương cô được như thế không ?!
Câu hỏi của cô làm tôi khá bất ngờ và không biết phải nói gì … quả thực những hành động như thế chỉ có thể một người mẹ mới làm được …
– Xin lỗi đã hỏi T như thế nhen, cô biết T rất thương cô … nhưng mà … cô tin là mẹ vẫn thương cô nhất và cô cũng thế …
– Em cũng thương cô lắm lắm luôn !
– Ừhm, cô biết nhưng mà nghi ngờ lắm nhen …
– Nghi ngờ gì ?
– Thì … lúc cô nói chuyện mẹ em với cô chủ nhiệm đó … đến nhà của L … sao từ lúc đó đến giờ em không thèm trả lời điện thoại của cô vậy … như thế có phải em… còn yêu L lắm đúng không… nếu yêu L như thế … thì cô không còn là người em… thương thứ 2 phải không ? Vậy nên cô mới … nghi ngờ…
Tôi cứng họng không biết nói gì hơn vì quả thực từ lúc tôi biết những đau khổ mà Búp bê trải qua, tình cảm tôi dành cho búp bê lại cuộn trào, cô gái của ngày hôm qua ấy giờ đây lại xuất hiện trong từng vùng kí ức của tôi …nồng nàn và đầy đam mê …
Cô thiên thần đưa câu chuyện sang một hướng khác :
– Nhưng em đừng bận tâm điều đó T à, dù thế nào đi nữa cô lúc nào cũng thương T hết, dù cô có là người thứ 3 thứ 4 hay thứ 100 của T … nhưng mà điều quan trọng cô muốn T hiểu lúc này là: Dù cô hay cô bé L kia có thương T đến mức nào đi nữa thì đều không sánh được với mẹ T thương T đâu … cô nói vậy T hiểu chứ
– Thương em?!?
Tôi thốt lên tức giận …
– Thương em mà lại lừa dối em một cách thậm tệ. Để em đau khổ đến mức cùng cực thế ư, đó mà là tình thương à …
– Đúng, dù cho có thể là tiêu cực nhưng mà vẫn là tình thương … tại sao em chỉ nghĩ đến đau khổ mà em trải qua … mà không nghĩ đến đau khổ mà mẹ em trải qua khi chứng kiến em suy sụp.
– Đó là điều mà bà ấy muốn !
– Mẹ nào muốn con đau khổ, em đừng làm cô thất vọng bằng những câu nói kiểu đó !
Cô phản kháng, lộ rõ vẻ tức giận với tôi
Tôi im lặng, quá mệt mỏi để tranh cãi…
Cô dịu giọng :
– Em có biết không. Kayne west có một câu nói mà cô rất thích trong cuốn sách mà ổng xuất bản đó !
” Sặc!!! Gì vậy trời, Kayne west nào, thằng rapper da đen à, nó mà làm gì xuất bản sách! ” Tôi cười nói :
– Cô cứ đùa em, nó hát rap mà sách vở gì
– Đấy em lại đánh giá vẻ ngoài người ta, chẳng lẽ làm ca sỹ là không biết gì về cuộc đời à?
– Vậy câu đó nói gì?
– Công thức của cuộc đời là 5 % những gì xảy đến và 95 % là cách bạn tiếp nhận chúng !
– Mà sao cô biết, em thấy cô có nghe nhạc rap đâu?
– Lúc trước cô dạy tiếng việt cho mấy đứa du học việt nam, tụi nó cho cô muợn ipod, cô cũng nghe chứ sao không ?
– Nhưng mà điều đó có nghĩa gì với em đâu … cô không thấy vấn đề là mẹ em lừa dối em ư!
– Đó, vần đề là chỗ đó, vấn đề không phải là sự việc mẹ em làm mà vấn đề là cách em đã nhìn nhận sự việc đó! Em đã cho nó là một trò lừa dối ! Đừng tầm thường vậy chứ
…trong tôi ngộ ra điều gì đó !
Cô lại nói :
– Có nhiều điều em chưa biết về mẹ em… vì có thể em chưa đủ lớn để hiểu cũng có thể chúng xảy đến hàng ngày và em cho đó là điều hiển nhiên nên không thèm hiểu! Không có gì là đương nhiên trên đời này hết ! Hồi sáng gặp cô ! Mẹ em khóc rất nhiều khi nghe cô nói về chuyện cô lỡ lời nói cho em nghe sự thật đó.
– Mẹ khóc ?
– Ừhm, mẹ nói là tưởng chừng sự viêc đã qua đi nhưng không ngờ giờ lại khiến em buồn lần nữa, mẹ mong là có lúc nào đó em sẽ để mẹ có cơ hội giải thích cho em … vì vậy nên cô đã nhận lời giúp mẹ … nên đêm nay cô tới…
– Em không biết, giờ em không muốn nghe gì hết
– Nãy giờ cô nói gì em không hiểu hả T …
Tôi im lặng ngang bướng
– Thôi em cứ suy nghĩ đi ! Cô về đây !
Hôn lên trán tôi, cô nhìn tôi lần cuối và ra về ….
Để lại một bình luận