Phần 11
Tôi thực sự nghĩ đó chỉ là một trò đùa … cho đến khi có thông báo là trong giai đoạn nước rút của kì thi tốt nghiệp sẽ có một cô giáo vừa học thạc sỹ xong đến trực tiếp giúp lớp ôn tập vào buổi chiều. Và người đó không ai khác chính là cô giáo thiên thần của tôi, sau này tôi mới biết thì ra cô không phải là người mới trong trường, trước khi tôi vào trường thì cô đã dạy ở đây, và được trường cho đi học thạc sỹ, và giờ cô đã quay lại.
Trong tôi lúc đó buồn vui lẫn lộn … hình ảnh đẹp dịu dàng trong trẻo của cô lại hiện ra nhưng không sao làm tôi bớt đau vì mất búp bê yêu quý. Nét đẹp gợi cảm của búp bê cứ ám ảnh hoài trong tôi dù cho tôi cố quên thế nào đi chăng nữa …
Và tôi gần như đánh mất quãng thời gian cuối ở trường trung học phổ thông và cũng tưởng chừng sẽ đánh mất tương lai đến với cổng trường đại học … nhưng… cô giáo thiên thần lại đến và trở thành thiên thần của tôi … giúp tôi vượt qua … nhưng có thể là cả hai chúng tôi … trở thành thiên thần của nhau …
…
Đầu hè, đi học buổi trưa thực sự la cơn ác mộng với học sinh, vừa nóng nực lại buồn ngủ, đặc biệt là trong giai đoạn nước rút của thi cử, không khí tất bật và căng thẳng bóp nghẹt bầu không khí trong trường … đồng ý là thi cử thì căng thẳng nhưng đặc biệt đối với những đứa cả năm chỉ lo chơi thì càng căng thẳng hơn … nhìn chúng vác cái cặp đầy sách vở tùm lum môn đi học mà không biết phải bắt đầu từ đâu, tôi thấy tội nghiệp … nhưng thực sự tôi cũng chả quan tâm mấy vì giờ đây tôi đang như người say, ngà ngà sau một bữa men chuếnh choáng và đang cố tìm đường về nhà …
Hôm nay là ngày đầu tiên cô thiên thần đi dạy lại … đã hơn 1 năm không gặp, trong đầu tôi thỉnh thoảng lại xuất hiện hình ảnh về cô, về cái nụ cười gợi cảm rạng ngời … về buổi chiều mưa và bầu ngực nóng bỏng sau làn áo sơ mi ướt át … nhưng… một lần nữa tôi phải nói chữ nhưng vì thực sự đời này không ai có thể học được chữ ” ngờ ”
Bước vào lớp, trước mắt tôi không phải là cô mà là một người con gái với khuôn mặt đầy mụn và vết thâm, những mảng đỏ ửng và nhờn. Tôi chết lặng ….
Tôi chào cô rồi lặng lẽ về chỗ … đúng là cô rồi … vì nhìn từ xa vẫn cái dáng xinh xắn ấy nhưng gương mặt giờ đây… đã đầy mụn … tôi choáng váng vì cú shock. Hình ảnh thiên thần với nước da trắng mịn màng và nụ cười rạng ngời trên môi giờ đây đâu rồi … thay vào đó là nước da mẩn đỏ vì mụn và khuôn mặt u sầu đầy suy tư … tôi gục đầu xuống bàn và hồi tưởng …
Dù thực tại có khắc nghiệt đến mấy thì vẫn là thực tại … cơn đau này chưa dứt thì nỗi thất vọng khát lại đến, nó khiến tôi chao đảo …
Tiết học trôi qua trong sự im lặng … bầu không khí thất vọng bao trùm cả lớp … đó là cô giáo thiên thần nhưng dường như cô không còn bay bổng trên bầu trời cao nữa. Trong bài giảng của cô không còn sự nhiệt tình ngày nào, không còn những lời ân cần dịu hiền, mà chỉ còn cái hờ hững vô vị của một người mệt mỏi như vừa trải qua cơn bệnh nặng …
Sáng hôm sau, đề tài cho những cuộc buôn dưa trong lớp là sự hủy diệt của một vẻ đẹp và một tâm hồn … đứa nào cũng đưa ra dự đoán riêng nhưng phần lớn nghiêng về hai khả năng một là do cô bị thất tình nên suy sụp hai là do học tập căng thẳng. Tôi thì nghiêng về bên thứ 2 … dù sao tôi cũng không còn thiết tha gì nữa … quá khứ đã qua…
…
Một buổi trưa khi tôi đang gục đầu ngủ gật trong lớp … đó là điều gần đây tôi hay làm … những câu chữ trong bài vở giờ sao thật xa vời … đang lơ mơ thì chợt tôi nghe thấy có tiếng gọi mình lên bảng. Thì ra cô gọi tôi lên kiểm tra bài, sau một hồi ú ớ cuối cùng tôi đành phải bước về chỗ vì tôi có học bài đâu … cả lớp lần này không ai chọc tôi nữa vì hình như chúng thấy sợ vì sự xuống dốc của tôi thời gian qua. Về chỗ tôi gục mặt ngủ tiếp … và những ngày sau đó … những bài kiểm tra sau đó … tôi nhận liên tiếp những điểm kém … trong một lần hiếm hoi nhìn lên bảng, tôi bắt gặp ánh mắt cô nhìn tôi, một ánh mắt thất vọng và buồn bã … tôi lại ngủ …
Một buổi chiều nọ … khi mà giấc ngủ đến dễ dàng hơn những buổi chiều trước … đơn giản vì hôm đó trời mưa, khá mát mẻ, nằm gục mặt xuống là ngủ ngay … và khi tôi tỉnh lại, bầu không khí trong lớp đã yên ắng … vì hình như chỉ còn mình tôi trong lớp … tôi tỉnh dậy … à không, còn một người nữa đang ngồi trên bàn giáo viên … đó là cô.
– Em dậy rồi à, ra rửa mặt đi rồi vào đây nói chuyện với cô một chút
Tôi hơi ngạc nhiên … đã lâu rồi tôi mới được nghe lại chất giọng nhẹ nhàng trong trẻo ấy … rửa mặt xong tôi vào lớp … bước lại gần thì lập tức cô nói:
– Thôi đứng đó đi, đừng lại đây .
Tôi không hiểu, muốn nói chuyện thì lại gần mà nói chứ đứng xa thế này sao nói, rồi cô bảo:
– Thôi em xuống dưới bàn đầu ngồi đi
Tôi ngồi xuống hỏi :
– Có gì không cô
– Có, cô có làm gì mà em tức cô không?
– Dạ, đâu có… đâu cô
– Sao cứ tới giờ cô là em ngủ gà ngủ gật vậy, ở nhà em không ngủ à
Tôi ngập ngừng …
– Dạ không…
– Thế sao em không chịu học môn cô, lúc trước cô dạy em một lần, em học tốt lắm mà
Tôi im lặng, cô nói tiếp :
– Cô đã xem điểm học kì một của em. Rồi năm 11 nữa, hình như em mới sa sút gần đây phải không, nói cô nghe vì sao thế T
– Không có gì đâu cô, vì em học không hiểu
– Em đừng nói dối cô. Nhất định có gì phải không, cô giáo chủ nhiệm em nói dạo này em sa sút tất cả các môn chứ không riêng gì môn cô, có gì em nói thật ra đi, cô sẽ giúp em.
Chuyện này thì làm sao mà cô giúp được hả cô, cô mang búp bê về lại với em được không … tôi im lặng … ngồi bên trên dường như cô không hiểu chút gì về tôi … cô cứ nói thao thao bất tuyệt về trách nhiệm học sinh, rồi tương lai … cho đến khi chịu không nỗi nữa tôi bật ra câu phản kháng :
– Bây giờ cô muốn biết em tại sao học hành sa sút đúng không, em sẽ nói nếu cô nói cho em biết tại sao cô lại … thay đổi.
Bầu không khí chìm vào im lặng … cô nhìn tôi ngạc nhiên :
– Em nói gì thế T, nãy giờ cô nói gì em có nghe không?
Tôi bực bội :
– Có thưa cô, cô hỏi là tại sao em lại sa sút học hành nhưng em cũng thắc mắc sao cô không còn dạy tụi em như trước nữa
– Như trước là sao
– Như hồi lớp 10, cô dạy rất nhiệt tình với tụi em, sao giờ em thấy cô hình như … khác quá
– Khác gì
– Thì không … nói chung em cảm thấy cô như thành người khác, không vui vẻ như trước kia nữa … hình như cô gặp chuyện buồn phải không?
– Cô không có gì buồn hay phiền gì hết, giờ tóm lại là em phải thay đổi cách học của mình, nếu muốn vào đại học.
Chúng tôi lại im lặng, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, phượng đã nở, thời gian đang trôi qua …
Tối đó tôi nhận được tin nhắn từ một số lạ:
” Cô biết em không phải là người như vậy, dù đang gặp điều gì cũng phải cố lên em ạ, đừng như cô … ”
Tôi hơi ngạc nhiên … tin nhắn đó làm bung ra trong đầu tôi bao nhiêu là suy đoán về những gì đang làm cô thiên thần của tôi thay đổi … trong giấc mơ, tôi lại thấy hình ảnh cô hiện ra, đẹp một cách hoàn hảo, đó là cô với làn da trắng muốt không một tì vết và cơ thể gợi cảm đang nằm cạnh tôi …
sáng ra tôi đã đưa ra một quyết định cho riêng mình, đúng hơn là một kế hoạch cho cả tôi và cô. Tôi tin rằng trong cô vẫn là cô thiên thần với tâm hồn cao đẹp ngày trước nhưng vì điều gì đó khiến những biểu hiện của cô không bình thường và tôi quyết đi tìm ra điều đó … và vì tôi quá yêu quý cái vẻ đẹp hoàn hảo ngày xưa của cô nên giờ đây dù cô có bị mụn thì tôi cũng tin rằng có một ngày cô sẽ tìm lại được vẻ đẹp như trước.
…
Kế hoạch của tôi bắt đầu bằng việc quan sát từng cử chỉ của cô … chiều hôm đó, cô tỏ vẻ ngạc nhiên khi tôi không còn gục đầu ngủ nữa, từ đầu tiết đến cuối tiết tôi nhìn cô từ đầu đến chân không sót một chỗ nào … hình như chỉ có gương mặt là bị mụn còn cơ thể cô gần như hoàn hảo, sau làn áo dài mỏng manh, tôi thấy từng đường cong hoàn hảo không thể chê vào đâu được, đó là bộ ngực căng tràn sức sống vòng eo thon thả và cặp mông căng mọng, đường viền quần lót của cô hằn lên cho thấy nó chỉ che được một phần cặp mông khêu gợi ấy vì hình như chúng quá … đồ sộ … đúng là có thể bạn không cao nhưng người khác cũng phải ngước nhìn …
Bỏ qua những suy nghĩ đậm chất tình dục, tôi để ý đến điệu bộ cử chỉ của cô … lúc trước cô hay xuống từng bàn để chỉ bài nhưng giờ đây cô rất ít di chuyển, hình như chỉ quanh quẩn chỗ bục giảng, rất ít nhìn xuống lớp mà chỉ nhìn vào sách thao thao bất tuyệt … mỗi khi có ai hỏi, cô thường trả lời rất qua loa … dường như cô chỉ muốn cho xong chuyện … cái cử chỉ này … nhất định xuất phát từ một sự mặc cảm và ngại ngùng … đó không có gì khác ngoài khuôn mặt vốn nổi tiếng xinh đẹp giờ đã nổi mụn của cô … nói chính xác là mất đi sự tự tin của một người phụ nữ …
Tối hôm đó tôi vô tình đọc một quảng cáo về thuốc trị mụn, người ta nói khi bị mụn thì người đó sẽ thấy ngại ngùng thiếu tự tin và ảnh hưởng nhiều đến học tập và lao động … và cô giáo yêu của tôi nhất định đang vướng vào điều đó …và tôi nảy ra một ý định …
Chiều hôm đó tôi làm cô ngạc nhiên bằng hàng loạt câu hỏi và giơ tay phát biểu … mỗi lần tôi nhìn cô tôi đều nở một nụ cười, giờ ra chơi khi mấy đứa đi ra hết, tôi tiến lại bàn cô và hỏi đủ điều về bài học … đúng như tôi nghĩ cô tỏ ra rất khó chịu khi tôi nhìn vào cô, đó là một ánh mặt ngại ngùng vì bị quan sát, đó không phải là ánh mắt láo liêng như ngày nào, nhưng dù cô trả lời tôi miễn cưỡng thì tôi vẫn lì đứng đó hỏi cho đến hết giờ ra chơi …
Và liên tiếp những ngày sau đó, khi cả lớp ra chơi là tôi lại ở lại, nếu không hỏi bài cũng nói vu vơ và kế hoạch của tôi đã có tác dụng … cô đã quen với ánh mắt của tôi, giờ đây không còn sự khó chịu miễn cưỡng nữa mà là một vẻ thân tình của cô trò rồi bè bạn … và có lúc chúng tôi cảm thấy 15 phút ra chơi là quá ít cho những câu chuyện của chúng tôi … thật kì lạ, cứ mỗi lần tôi nói chuyện với cô là cô trở nên sinh động hoạt bát, nhưng khi vào tiết, dưới hàng chục cặp mắt nhìn là cô lại hờ hững như thường … đúng là cô đang tự ti mặc cảm nặng nề về ngoại hình của mình … có lẽ để giúp cô phải làm một cách nào đột phá hơn là chỉ trò chuyện bình thường … tôi lại nảy ra một ý khác.
Tối hôm đó, trong bàn nhậu tôi hỏi một thằng bạn đã từng bị mụn rất nhiều, giờ đây mặt mày rất láng mịn :
– Ê mày, sao lúc trước thấy mày bị mụn mà giờ mặt mày láng mịn dữ mày, uống thuốc gì thế?
– ĐM, thuốc gì mày, đều tự nó hết, mà tao thấy mặt mày đâu có mụn đâu mà hỏi làm gì?
– Không, con em tao nó bị, thấy chữa hoài mà không bớt thôi
– Không biết, nhưng mà uống thuốc không đéo bớt được đâu
Một con ngồi kề đó chen vô:
– Ủa em ông T bị mụn hả
– Ừhm, đang hỏi thằng L coi sao
– Dễ lắm, mua đậu xanh về đắp, ăn đồ mát là hết
Thằng L, chen vào:
– Cái mỏ bà ăn ăn, đảm bảo với bà là ăn không cũng không hết đâu, kêu em mày đi chơi thể thao, vận động nhiều zô, khỏe người là hết à, tao có ăn gì đâu, ngày nào cũng đá banh, tập thể hình là nó hết chứ ăn cái gì ….
Mẹ, mấy cái đứa này nói trên trời dưới đất đéo bit đường nào mà lần, về nhà lên mạng coi cho nó chắc …
Quả nhiên có rất nhiều cách để trị mụn những cách như ăn đồ mát đắp mặt, dùng thuốc thì chắc cô yêu dấu của tôi đã thử rồi … chỉ còn mấy cách như vận động thể dục thể thao không biết cô thử chưa vì với khuôn mặt như vậy đi dạy còn ngại huống chi là ra đường chơi thể thao … nhưng tôi quyết giúp cô…
Chiều hôm đó … sau tiết học tôi lên bàn cô ngay, tôi hỏi:
– Cô cho em hỏi sáng cô có dậy sớm không?
– Hỏi hay quá hén, chi vậy
– Thì sáng mai chủ nhật nè, cô rảnh không? Ra công viên đập cầu lông tập thể dục …
Tôi nhận ra mặt cô biến sắc hẳn, một cách ngập ngừng cô trả lời tôi :
– Sáng mai cô bận rồi, sao em không rủ mấy đứa bạn đi
– Ủa, mai 5 h sáng cô có làm gì không, đi một tiếng thôi, 6 h về, còn nếu không thì 4 h 30 cũng được, 5 rưỡi về …
Thực ra tôi nói đi sớm vậy là vì tôi hiểu cô không muốn ra đường vì ngại nên đi sớm sẽ có ít người hơn
Không có lý do gì từ chối, cô yêu dấu đồng ý …
Cảm giác được giúp người mình yêu thật tuyệt, dù cho người đó có không hoàn hảo nhưng vẫn là người mình yêu … cứ nghĩ đến cái vẻ đẹp tinh khiết ngây thơ ngày xưa, tôi lại thấy tiếc nuối và càng muốn giúp cô hơn … tối đó tôi gần như không ngủ được … trong đầu tôi đầy những âm mưu trong sáng và cả đen tối … haha… rồi thì đồng hồ cũng điểm 4 h, tôi xách xe chạy như bay qua nhà cô …
Để lại một bình luận