Phần 30
Trong suốt bữa cơm … tôi lén lút liếc nhìn từng cử chỉ của cô, lòng vô cùng hoang mang … cô không hề nói với tôi lời nào, chỉ nói chuyện với mẹ, và dù thỉnh thoảng mẹ có nhắc về chuyên của tôi thì cô cũng khá hờ hững …
Ngồi một mình trước hiên … qua ô cửa sổ, tôi thấy cô đang dọn dẹp cùng mẹ … chán thật, giá mà lúc nãy đừng giữ cô lại thì đã không có chuyện gì … mà cũng tại mình, trách ai sao được, tội mình thật đáng muôn chết, đứng núi này trong núi nọ, nhưng đã là tình yêu, làm sao né tránh, dù biết điều này là sai nhưng biết chọn ai bỏ ai … thật sự lúc này tôi chưa sẵn sàng để ai ra đi cả, nếu cô bỏ tôi … thì chắc tôi sẽ nhận một cú shock lớn … và có thể tôi không chịu nỗi …
– Làm gì đờ đẫn vậy T … ?
– Cô … à ngồi cho mát thôi
– Đang đau mà ngồi chỗ gió thế này, vào nhà đi – tôi thẫy đỡ lo sợ hơn khi cô quan tâm đến tôi
– Ờ … không sao đâu, mà ..sao hôm nay cô lạ thế …
– Lạ sao ? Mà tui thấy T mới lạ
– Em … đâu có gì mà lạ …
– Tự nhiên giữ tui ở lại ăn cơm mà ngồi im thin thít vậy … sợ tui kể chuyện xấu xa cho mẹ nghe à
– Hihi , em làm gì đâu mà xấu … mà có làm cũng … vì yêu … cô thôi … phải không – tôi hồi hộp nhìn vào mắt cô chờ câu trả lời ..
– Ông giỏi mồm miệng lắm nhen – cô cười thật tươi, tôi thấy nhẹ nhõm …
Tôi lấy lại bình tĩnh và ngồi tâm sự với cô … giá mà giờ này ở trong một căn phòng nào đó chứ không phải khu vườn đêm này thì chúng tôi đã ôm ấp và trao cho nhau những nụ hôn nồng ấm … càng gần cô … tôi càng sợ … sợ mất cô, mất đi một chỗ dựa … nhìn cô dắt xe ra và nói lời từ biệt … lòng tôi thấy trống vắng vô hạn … dù không nói gì về cuộc điện thoại lúc nãy nhưng sao tôi cứ có cảm giác cô đã nghe thấy gì đó …
Bước vào nhà … nhìn lên đồng hồ treo tường … đã 8h… Chợt… tôi giật mình nhớ ra là có cuộc hẹn với búp bê … ôi trời …. dù còn khá mệt sau trận ốm, nhưng có lẽ không còn cách nào khác là phải đi ngay bây giờ …
– T, dắt xe đi đâu thế
– Con đi chút thôi má … qua nhà thằng bạn mượn mấy quyển sách ôn thi !
– Đau mà đi đâu, để mai đi không được à !
– Chút thôi, 15 phút thôi
– Áo mưa đâu ! … .
Tới nhà L thì cũng đã 8 rưỡi, trễ 1 tiếng so với thời gian hẹn … tôi rút điện thoại ra gọi mãi mà không thấy L trả lời … nhìn vào nhà, điện đèn đã tắt hết, cửa lại khóa ngoài … hình như là không có ai cả … vừa mệt vừa nản, tôi quay xe đi về … chợt L gọi lại …
– Alo, L hả, đang ở đâu thế, T đứng trước nhà L nè
– Hay quá hén, hẹn 7 rưỡi mà giờ mới tới.
– T có chút việc … mà L đang ở đâu, sao nhà khóa cửa tắt điện hết vậy
– Thôi bây giờ T qua ngã tư xyz đi, tới thì gọi điện L ra nhen
– Sao vậy, đang làm gì ở đó
– Cứ qua đi, nhanh nhen
…
Đêm mưa phùn lất phất … chỉ lất phất vài hạt thôi cũng đủ làm tôi đờ đẫn vì lạnh … căn bệnh khốn kiếp … bên trong thì nóng như lửa đốt , bên ngoài thì lạnh cóng …
Cuối cùng đã đến nơi, tôi dừng xe lại nghỉ một chút … giờ đây thở thôi cũng đủ làm tôi mệt … gọi cho L, một lát sau thì cô bé cũng xuất hiện … Ôi trời! Làm gì mà son phấn kĩ càng vậy, nhìn … ngon không chịu được … nhưng mà … căn bệnh quái ác làm tôi xìu xuống sau vài dây hưng phấn khi thấy khuôn mặt quyến rũ của em … .
– Đang ăn cúng – em cười tươi như hoa .
– Trời, ăn cúng mà kêu T ra làm gì ?
– Thì định rủ T đi cho vui, làm gì đến trễ vậy
– Không có gì, bận công việc thôi
– Chu! Nhiều việc quá
Cắt ngang lời em, tôi hỏi:
– Sao, thế giờ sao …
– Thì vào đây ngồi chú, ăn cơm chưa, vào ăn luôn rồi đi
Ôi zời, cúng ai còn không biết nói chi là vào ăn.
Tôi nhăn nhó:
– Thôi, ăn cơm rồi, giờ mình đi đâu đi đi chứ T không vào đâu
– Sặc, làm gì khó chịu dữ, vào chút thôi mà, vào T nói ông anh tiếng rồi mình đi … có mấy con bạn L nữa, vào giới thiệu T luôn … đi … vào đi …
Em cầm tay tôi kéo đi … chợt em hốt hoảng :
– Trời! Sao …
Em sờ lên mặt.
– Sao … người ông nóng như lửa vậy … đưa coi
Em ôm lấy mặt tôi … áp mặt vào mặt tôi … tôi phải đẩy em ra vì … chúng tôi đang đứng ở ngã tư …
– Không sao …
– Không sao gì mà không sao, đưa coi ! Trời ! Nóng ran, thôi vào đây nhanh đi, L nói ông anh một tiếng rồi mình đi về …
– Về đâu ?
– Về nhà T chứ đâu, đang sốt thế này thì về đâu nữa
Tôi ngạc nhiên! Câu nói đầy cương quyết của em làm tôi bất ngờ, em không sợ mẹ tôi ư :
– Về nhà T … rồi ai đưa L về
– L tự về cũng được
– Thôi vậy L vào đi, T tự về được mà …
– Không, nóng như ran thế này, đưa coi mặt coi, chu cha … lúc nãy ra thấy mặt đỏ lừ lừ mắt đờ đẫn tưởng ông mới đi nhậu đâu chứ, ai ngờ bị đau, mà sao không ờ nhà mà qua đây chi, gọi điện cho L là được mà.
Tôi gượng cười :
– Hihi … sợ L “nghỉ chơi” với T, T chơi với ai nữa
– L nói vậy thôi … chứ sao nghỉ được … T còn nợ L nhiều lắm nhen … chừng nào T trả hết nợ cho L mới được nghỉ, thôi vào đây …
Đứng trước sân chờ L … một căn nhà khá hoành tráng trong khu căn hộ cao cấp … nhìn vào sân toàn Sh , dyland … từ trong nhà tiếng cụng ly tách tách, mùi bia rượu, mùi nước hoa … ngào ngạt tuôn ra … làm tôi choáng váng né khỏi cánh cửa … bây giờ thì tôi hoàn toàn đuối sức … đứng thôi cũng đủ làm tôi muốn ngả quỵ xuống …
Một lát sau, búp bê cùng cô gái làm trong quán bida đi ra …
Sờ vào người tôi cô gái nói:
– Trời, nóng ran vầy, sao không T
Tôi cười
– Em khỏe lắm, thấy vầy chứ không sao hết
L lật tẩy tôi.
– Chu, nói còn không ra hơi nữa, thôi đi, đưa L chở cho
– Hai đưa đi cẩn thận nhen …
– Ôm chặt vào nhen – L quay lại nói.
Mà làm sao không ôm em cho được … sức quyến rũ của em làm một kẻ đang đau bệnh như tôi còn không chịu nổi huống chi là người thường … gục vào vai em … mùi hương cơ thể em làm tôi nhẹ nhõm …
– Trời, gì mà thở nóng hổi vậy … chịu được không … hay vào viện luôn nhen.
– Không. – tôi phản đối .
– Chứ sao … vậy thôi ráng chịu chút nhen
– L … L … từ đã
– Sao T, mệt hả ..
– Không … T đỡ rồi, không sao hết …
– Sao không sao … !
– Mình kiếm chỗ nào ngồi đi … nói chuyện chút …
– Có gì để sau đi … được không … – em dừng xe lại nhìn tôi ..
– T không sao thiệt mà … giờ T không muốn về đâu … giờ mình kiếm chỗ nào nói chuyện đi.
Có điều gì đó tôi muốn nói cho L biết … ngay lúc đó … nhưng đó là điều gì … à đúng rồi … tôi yêu cô giáo … à há … tôi yêu cô giáo … ôi trời… tôi bắt đầu lên cơn mê sảng … tôi không biết mình đang nghĩ gì và nói gì … chỉ biết cảm giác như một kẻ say … không điều khiển được mình … tôi bắt đầu lảm nhảm :
– L … em chở anh đi đâu vậy …
Búp bê nhận ra tôi có những dấu hiệu bất thường … L nín thở nhìn tôi … đôi mắt ngập tràn sợ hãi … tôi biết L đang sợ nhưng vẫn ôm chặt tôi … tôi gục đầu vào ngực em …
– Ng … .à … L … .anh yêu em … .đừng đưa anh đi đâu nhen …
Em hốt hoảng xiét chặc lấy tôi
– Trời! T đừng làm L sợ nhen … L … ngồi lên xe đi … cố lên …
– T … buồn ngủ quá … L … T ngủ nhen … L ngồi đó chờ T nhen …
– Ừhm, gần tới nhà L rồi … cố đi … qua rồi mình ngủ … T … – đôi mi em ướt đẫm nước mắt …
Những hình ảnh cuối cùng tôi còn nhớ là … cánh cổng nhà em mở ra … em dìu tôi lên từng bậc thang … vào căn phòng ấm áp của em … và tôi chìm trong giấc ngủ…
Sáng … mở mắt ra … cả cô thiên thần … cả mẹ … cả búp bê … ngồi bên giường …
– Ơ má … cô … L …
– Đồ tồi. – cô giáo giận dữ nhìn tôi
– Ơ … em …
– Con im đi, tại sao má nói thế mà con không nghe hả con … con yêu tinh kia, mày hại con tao chưa đủ hay sao hả … hả …
Má tôi chửi L thật tậm tệ
– Má đừng … nói…
– Mày im đi, mày ăn gì mà ngu thế con, nó có gì mà mày theo hả … hả …
Nhìn sang … búp bê đang khóc thút thít …
Má tôi không tha cho em …
– Mày làm gì mà khóc … .!
Tôi ngồi dậy …
– Má, con xin má, con yêu L mà …
Má giận dữ nhìn tôi … kéo cái mền đắp trên người tôi ra … má đánh tôi tới tấp … cô ngồi đó … lạnh lùng nhìn tôi … còn búp bê thì vẫn ôm mặt khóc …
– Tao đánh mày cho khôn ra nè con …
– Má, con lạy má … đừng má … đau …
Để lại một bình luận