Phần 9
Qua ngày hôm sau, tôi vẫn gửi đồ chỗ ông anh đồng hương rồi lại tiếp tục đi tìm nhà trọ. Không quên hỏi chỗ bưu điện để alo về nhà cho bố mẹ khỏi lo, cũng may bưu điện không quá xa, tính bố mẹ tôi thì từ lâu rồi vậy, để tôi tự lập ra ngoài đời chứ không đưa tôi đi hay làm giúp cái gì bao giờ. Sau khi báo cáo xong tình hình tôi lại lững thững đi vào khu dân cư gần trường…
Hỏi mấy nhà mà sau khi vào xem phòng tôi vẫn chưa ưng ý, cái tính tôi nó vậy, tôi thuộc dạng kỹ tính mà.
Vừa đi đường vừa tranh thủ ngắm nghía xung quang, chợt thấy một cô đang loay hoay để buộc cái bao đựng đồ lên xe đạp, tôi liền đi lại gần vừa giữ xe khỏi nghiêng vừa đề nghị nho nhỏ:
– Cô để cháu giữ xe giúp được không ạ? – Cái tính tôi vậy, đi đường mà thấy ai cần giúp gì là hay giúp họ, bởi tôi quan niệm sẽ có lúc khác có người lại giúp mình…
Sau khi nhìn tôi, thấy tôi “vô hại” cô mới cười trả lời:
– Uh, tốt quá, cháu giữ giúp cô không đổ xe, cô chằng bao gạo…
Câu chuyện qua lại, cô mua gạo hộ bố mẹ, giờ lai bao gạo sang nhà ông bà, còn cô nhìn tôi là biết sinh viên mới nhập trường rồi…
– Cháu học trường X hả? Có trọ gần đây không?
– Dạ cháu mới nhập học hôm qua. Cháu đang tìm nhà trọ cô ạ!
– Thế ah, nhà cô có mấy phòng cũng đủ hết người trọ rồi.
Rồi cô nhìn tôi đánh giá lại một lần nữa rồi ngập ngừng hỏi:
– Mà cháu có làm được gia sư không? Cô đang tìm một bạn sinh viên dạy kèm môn hóa cho thằng lớn nhà cô, năm nay lớp 9 đây…
Gia sư! Cũng có nghe các anh nói chuyện, đi dạy kèm bọn cấp 2, cấp 3 cuối cấp kiếm xèng… mặc dù chỉ mới nghe chưa biết mình có làm được hay không nhưng nghe tới môn hóa là tôi rất muốn thử vì hóa là sở trường của tôi rồi… tôi đáp:
– Cháu ở nhà vẫn dạy kèm em cháu học ạ. Còn không biết đi dạy kèm em nhà mình thì như thế nào?
– Thế này đi, cô nhìn cháu cũng hiền lành. Em nhà cô ở một mình trên tầng 2 cũng rất rộng, cô cho cháu trọ trên đấy và cháu dạy kèm em học luôn giúp cô có được không?
Các cụ dạy cấm có sai, ở hiền gặp lành là có thật anh em ạ. Nó đúng với cái trường hợp tôi ngay trong những ngày đầu nhập học, có lẽ nếu khi tôi nhìn thấy cô loay hoay chằng bao gạo lên xe và cứ thế bước đi không giúp cô thì người trọ trên phòng đó sẽ là một người khác chứ không phải tôi…
– Cháu có cần lên xem không, trên đấy khép kín hết rồi… cháu chuyển đồ đến đây đi rồi chờ cô ở đây nhé, cô vào nhà ông bà rồi về ngay.
– Vâng ạ…
Thế là tôi đồng ý cái rụp, nhìn căn nhà 2 tầng so với các phòng trọ mái bloximang chả sướng hơn cả ngàn lần ấy ah.
Tôi về cổng trường, mượn xe đạp và chìa khóa của ông anh đồng hương về phòng anh lấy đồ, không quên hẹn anh một chầu trà đá để cảm ơn anh đã tận tình giúp đỡ…
Ngồi chờ một lúc thì cô về, vừa mở cửa nhà vừa nói…
– Chờ cô lâu không? Bà già rồi, cô sang lại dọn dẹp giúp cụ, may có con gái lấy chồng gần, chứ không có ngập lên cũng chẳng ai dọn…
Nhà cô xây kiểu nhà ống. Nối tiếp phía sau là một dãy 6 phòng trọ, đi cùng một ngõ dọc bên trái ngôi nhà, có cổng riêng.
– Nhà cháu ở đâu? Có đông anh em không?
– Dạ cháu ở X ạ. Cháu là lớn, sau em cháu kém cháu 5 tuổi…
Cô hỏi thăm địa chỉ, công việc, nhà cửa, rồi còn lấy cả số điện thoại của nhà tôi để liên lạc với bố mẹ tôi. Tôi thấy cô nói chuyện với bố mẹ tôi khá lâu, Cô bảo với bố mẹ tôi lần gặp đầu tiên cô đã có cảm tình với cháu nên mới tin tưởng để cho tôi trọ và ở cùng ku em con trai cô… tất nhiên bố mẹ tôi cảm ơn rối rít, dặn tôi đủ thứ abcxyz…
– Cô thấy bố mẹ cháu tin tưởng và tự hào về cháu lắm…
– Dạ, cũng bình thường thôi ạ…
– Cô đưa cháu lên tầng xem nhé…
– Dạ vâng ạ. Cháu cũng mới gặp cô, nhưng cháu biết phải sống như thế nào ạ! Tôi mạnh dạn đáp lời cô…
Trên tầng 2 nhà cô chỉ có 2 phòng, một phòng nhỏ phía sau kê 1 cái giường đơn, một cái bàn học dán đầy ảnh Đan Trường là phòng của ku em con trai cô, đến phòng WC, và một căn phòng rộng phía đằng trước kê một cái đệm… với một cái tủ tôn hai cánh…
– Cháu ở phòng này nhé, chỉ bất tiện ở đây không nấu nướng được thôi…
– Dạ không sao ạ, cháu cũng ăn quán mà…
Thế là vấn đề an cư được thu xếp ổn thỏa, so với căn phòng 9m2 dưới kia thì cái phòng tầng 2 này tuy bất tiện là ở cùng ở cùng cô chủ nhà nhưng còn sướng hơn nghìn lần. Nằm nhìn trần nhà nghĩ viển vông chán, bò dậy sắp xếp quần áo ra cái tủ tôn cô cho mượn… nhìn đồng hồ cũng đến trưa… vào nhà tắm rửa mặt… rồi đi ăn cơm…
Các bác cùng lứa với em thì còn biết hồi đó ăn một bữa cơm hết bao nhiêu tiền, chứ giờ các bạn 9x đoán chắc 10 bạn thì sai 9…
Đĩa cơm sinh viên đầu tiên trong đời…
Bữa cơm sinh viên với 5k hồi ấy nó đầy ú ụ các bẹn ạ, 1k cơm, 1k rau và 3k thức ăn là no lắm rồi, các bạn gái thì ăn 500 cơm, 500 rau và 2k thức ăn, giờ nghĩ lại 5k một cốc trà đá mà thấy xót cái đồng tiền quá, mất giá kinh cmn khủng…
Buổi tập trung đầu tiên là của toàn khóa, ở hội trường lớn của trường để nghe thầy hiệu trưởng chào mừng tân sinh viên, vinh danh thủ khoa với cả lằng nhằng tôi không nhớ lắm, chỉ nhớ là ngồi một góc ở cửa sổ ngắm mây trời với thỉnh thoảng quan sát xem gái có xinh không. Đặc thù trường nên gái cũng bình thường còn nếu nói thực với lòng thì hơi hơi xấu… (… đó là cái nhận xét chung rồi nên cũng chẳng có gì để dấu diếm, cả buổi tập trung cũng chẳng có gì, chỉ là cái lịch học quốc phòng hai tuần đầu…
Rời hội trường lớn, các lớp về tập trung riêng với cô giáo chủ nhiệm lớp, như thường lệ, tôi lại chui xuống cái bàn cuối lớp…
Cô chủ nhiệm cũng lớn tuổi, chạc cỡ mẹ tôi hồi đó, giọng rất ấm, nhìn cô rất hiền và thiện cảm, với lại lớp mới nên ai cũng nghe cô nói chuyện kiểu tâm sự đầu năm rất ngoan, cô bảo giờ các anh chị lớn rồi, ra ngoài xã hội rồi, tự lập rồi… rất nhiều điều ấy, kiểu con gái phải biết giữ đừng để bỏ học vì khoác balo ngược, con trai đừng để dang dở cái sự nghiệp học hành vì game và lô đề… vân vân và mây mây…
Cô viết số điện thoại lên bảng, hồi ấy cái điện thoại di động với tôi nó như một món xa xỉ, mơ đi, thế mà cũng có đứa lục túi lấy điện thoại lưu số cô, ngưỡng mộ vãi… tôi vẫn nhớ cái điện thoại đầu tiên tôi sở hữu trong đời là con Nokia1100 huyền thoại, mà một đứa nhà nghèo như tôi phải cân đối tài chính, các loại chi tiêu mới mua được vào năm 2 sinh viên với giá 770k năm 2006…
Cuộc sống sinh viên đầy mới mẻ và lạ lẫm với một thằng nhà quê ra phố, ngày ngày lên lớp theo thời khóa biểu, thời gian còn lại tôi dành hết tâm trí vào truyện kiếm hiệp, ngay những ngày đầu tiên, tôi đã hỏi mấy anh khóa trên cái cửa hàng cho thuê truyện ở chỗ mô, cũng phải đi bộ mất mấy km, hồi đó Yahoo vẫn là một cái gì thần thánh lắm, bạn bè add nick nhau để liên lạc, nên cứ tầm 7h tối là lại xếp hàng ở quán nét để chém gió với lũ bạn cũ, bạn mới chưa có ai, phần vì mình cũng hơi khép kín, ở xóm trọ thì lại trọ riêng trên tầng 2, ở với con cô chủ nên anh chị em ở cùng xóm giáp mặt nhau cũng chỉ gật đầu cái, chả biết ai với ai…
Nhắc lại yahoo nghĩ hồi đó rảnh thật, cứ tối là vào các room chat, thấy nick nào phê phê là làm quen, tâm sự đủ cmn điều mà chẳng ngại, hồi đó hay nói chuyện với một nick: Kotex – đẫm – máu – 666 ☺…
Đến giữa năm thứ nhất, bóng đá là nơi có nhiều bạn nhất. Chiều nào cũng cày cả tiếng trên sân của trường, bạn bè trong lớp cũng gọi là hiểu nhau hơn và có nhiều hoạt động gắn kết nhau lắm, sinh nhật tháng, lớp chúng tôi còn đi chơi chung, khám phá địa danh quanh trường. Tôi quyết định chuyển nhà trọ sau khi muốn có một cuộc sống tự do hơn về giờ giấc. Ở cùng nhà cô chủ cũng thích thật nhưng nếu muốn đi về muộn là điều không thể, vì không ai mở cửa cho mà lên, trong khi nhìn anh chị em đi sớm về muộn mà thơm, thế là lại lang thang kiếm nhà trọ…
Nhà số 52! Với hai dãy nhà lợp proximang nhìn vào nhau, và còn đúng 1 phòng, tôi rủ được một thằng cùng lớp ở cùng vì nếu ở một mình thì tiền phòng cao quá!
Để ra được chỗ mới, phải nói mãi bố mẹ mới chịu, rồi cô chủ đang ở nữa chứ, cô bảo cô lạ gì thanh niên chúng mày. Ở với cô bị quản lý phải không? Hehe…
Quả thật cái cảm giác trọ riêng nó thoải mái vl đi, thằng bạn cùng tôi nó hiền lắm, chỉ học với học thôi. Hai thằng chia nhau thằng đi chợ nấu cơm, thằng rửa bát giặt quần áo…
Sáng 2 thằng tôi dậy từ 5h ra phòng Gym gần đó tập một tiếng về tắm xong là lên giảng đường với nắm xôi, chiều về lại quần với đội bóng ngoài sân tối mò mới về…
Ngày nào cũng vậy, nỗi buồn với mối tình đầu dường như chỉ thoáng trở về trong những đêm hoang lạnh, khi tiếng gió mùa đông bắc tràn về khu phòng trọ cửa đóng then cài kín mít, phòng 2 phòng 3 nhưng không có phòng nào cặp đôi cả, lúc đó chỗ tôi chưa có phong trào sống thử, vẫn ngoan lắm…
Để khích lệ phong trào thể dục thể thao trong xóm, tôi hô hào anh em góp xèng, mua hai cái chậu thau nhựa, xi măng, còn đá thì xách bao đi xin của khu xây dựng gần trường, thế là về hì hục nhào trộn, đổ được hai cái tạ, đặt thợ mộc một cái ghế băng dài để nằm lên đẩy vào buổi chiều, phòng tôi cuối cùng xóm, một khoảng sân 9m2 là đến hai nhà vệ sinh chung nên ghế và tạ anh em để cửa phòng tôi…
Cuộc sống sinh viên cứ đều đặn trôi đi trong bình yên vậy cho đến hết năm thứ nhất!
Bạn bè trong lớp cũng như xóm trọ rất quý tôi vì cái tính nhiệt tình, đã giúp ai cái gì là giúp hết mình, nhưng cũng chưa có cô nào cảm động mà nhìn tôi với ánh mắt yêu đương cả, trong khi kết thúc năm thì bọn con trai thằng nào cũng có người yêu hết cả, kể cả thằng bạn ở cùng tôi lúc đó, cũng yêu cô bạn trường bên…
Hè về, thằng nào đăng ký mùa hè xanh thì ở lại hoạt động hè, đa phần là bọn có đôi có cặp là chủ yếu, còn cái thằng tôi cô đơn nên về quê cho lành, nhà bao việc…
Sau hè đó, về quê giúp bố mẹ được hơn tháng, tôi lại khăn gói lên đường, thằng bạn tôi thì lên sớm hơn vì còn phải dọn phòng cho bé người yêu nên tôi lên thì phòng cũng đã sạch sẽ tinh tươm… một năm học mới bắt đầu với tụi tôi thì cũng là một năm mới đối với các bạn năm nhất…
Khóa này nhiều em xinh lắm… tôi nghe bọn nó rì rầm bàn tán nhưng cũng chẳng quan tâm, vốn xấu sẵn rồi nên biết thân biết phận thôi, ai bảo đã xấu lại nghèo làm chi…
Trở lại với nhà trọ 52, một vài phòng các anh chị ra trường nên chuyển đi đã chia tay đợt cuối kỳ, giờ lại ríu rít đón các em năm nhất vào, 3 phòng, 6 em…
Đến lúc này tôi mới thấy hết cái ý nghĩa của việc trợ giúp các em sinh viên năm nhất của các bố khóa trên, giúp thì cũng có đấy những 90% mục tiêu là tìm những em gái xinh để giúp là chính… nhiệt tình lắm ấy…
Xóm tôi vốn chơi với nhau rất thân và đoàn kế, vì toàn cảnh nhà quê lên phố học mà. Xóm có cái bể nước chung, 4 cái nhà tắm, 2 dành cho nam và 2 dành cho nữ nhưng vì nam ít hơn nên chị em toàn sang tắm thêm 1 phòng của nhà tắm bên nam giới, giờ chiều tối rất là nhộn nhịp, hát hò, té nước nhau tung tóe…
– Em mấy em mới vào xin đó mày…
Thằng bạn tôi nói trong giờ cơm tối…
– Mày không sợ con sư tử bên kia ah? Mà dám khen gái vậy? Tôi đáp lại thằng bạn trong khi và nốt miếng cơm, người yêu thằng bạn trọ ở nhà trọ bên cạnh mà…
– Tao bảo mày ấy chứ, tao thèm…
– Hehe, thân tao chưa lo ế mày lo gì…
– Mẹ, năm hai rồi chưa có em nào dắt tay, không bọn nó bảo mày BD bỏ mẹ tao…
– Hehe… yêu đương éo cho mệt người…
Quả thật, tôi tập Gym, lại bóng bánh suốt ngày nên người cũng gọi là có chút cơ bắp, chị em ở xóm cứ trêu có khi phải mua áo ngực tặng mất, thế mà chẳng yêu đương gì trong khi cặp đôi là xu thế chung của các cô cậu sinh viên thời đó. Chúng nó không thắc mắc về chuyện tình cảm của một thằng như tôi mới lạ, nhưng kệ thôi, ai hơi đâu giải thích mệt người… chẳng nhẽ lại kêu to lên là tao biết đến cái tờ rinh từ năm lớp 10 ah hehe…
Tôi có thói quen dậy khá sớm! Rất tốt cho sức khỏe, tôi thật…
Dậy trước thằng bạn 30p lôi cái ghế băng với cây tạ tự đổ ra đẩy đến 5h mới gọi nó dậy ra phòng gym…
Và cũng chính cái chuyện dậy sớm đó đã đưa tôi đến với em và căn phòng số 9 – Một cô bé năm nhất vừa chuyển đến…
“Tình yêu giống như một con chó, khi ta đuổi thì nó chạy, còn khi ta quay đầu chạy trốn thì nó lại tự đuổi theo sát lấy ta” lời ông thầy dậy toán cấp 3 trong một giờ ngồi chém gió khi ôn tốt nghiệp lại văng vẳng hiện về, rồi tự bật cười, khi ngoài trời, gió mùa đông bắc đang rít lên từng hồi với cái rét 18 độ đầu mùa… hè…
Discovery
Năm nay nhiều tai ương quá các cụ các mợ ạ…
Trở lại với năm tháng xa xưa…
Nằm xuống với cây tạ trên ngực, mồ hôi toát ra với từng nhát đẩy, rồi lại vợt tạ qua đầu vào mỗi sáng quả thật là một cảm giác thoải mái…
Hôm đó, một sáng cuối thu, có lẽ do hứng khởi quá nên tôi hăng say đẩy mà không để ý một cửa phòng hé mở, một cô bé nhỏ nhắn đi qua chỗ tôi nằm…
– Em chào anh ạ, anh chịu khó thế? Một chất giọng nhè nhẹ dễ thương vang lên bên cạnh tôi…
– Chào e… m… Hự… Do đang tập trung gắng sức đầy cây tạ nên trả lời em làm tôi hụt cmn hơi, hạ cây tạ cái rụp xuống ngực…
– Anh sao không ạ? Có cần em đỡ giúp không?
– Cảm ơn em, anh nghỉ lát là ổn mà…
– Dạ…
Định hỏi em dậy sớm thế làm gì? Nhưng lại kịp ngăn câu hỏi lại, biết em dậy đi tè chả nhẽ lại hỏi em đi Wc ah, vô quá cmn duyên…
Một khoảng lặng kéo dài, chỉ còn tiếng thở của tôi, em đã về phòng và cài cửa, tôi ngồi dậy thấy ánh điện phòng em sáng luôn chứ không tắt. Vậy là em cũng dậy khá sớm như tôi, hay đó, tôi thích các cô gái dậy sớm vậy hehe… và đặc biệt giọng nói em làm tôi rất ấn tượng, người ta bảo con trai yêu bằng mắt, từ cái nhìn đầu tiên vào ngực, nhưng có lẽ tôi với em là yêu từ tai, định mệnh!
Tiếng em nhè nhẹ, trong trẻo, và có chút gì đó hoang sơ, vừa lạ lẫm vừa như thân thuộc, mang hơi thở ngút ngàn của những cánh rừng đại ngàn, của những dãy núi trùng điệp nơi em sinh ra… em tên Th… sinh ra ở vùng đất nổi tiếng với câu ca “chè thái…”
Từ sau buổi nói chuyện đó, tôi bỗng để ý đến em nhiều hơn, có lẽ những rung động về một tình yêu bắt đầu xuất hiện trở lại trong trái tim đang lẩn trốn của tôi…
Tôi thường tìm cách để có cơ hội nói chuyện hơn mỗi khi gần em… khi thì cùng giặt quần áo ở bể nước của xóm trọ… khi thì nhờ em mua hộ đồ khi thấy em đi chợ… vào mỗi tối cuối tuần cả xóm ngồi quây quần nghe thằng ku trường bên đánh guitar và cùng nhau hát với đĩa dưa, đĩa bỏng… cứ thế tôi và em gần gũi nhau hơn từ lúc nào không hay, hoặc chúng tôi cố tình không nhận ra điều đó…
Em không đẹp một cách kiêu sa mà mang một vẻ dịu dàng đến lạ… Dáng em mi nhon, làn da trắng mịn kết hợp với một khuôn mặt trái xoan thanh tú và mái tóc dài chấm lưng đơn giản mà bình dị, chẳng kiểu cách, không sành điệu nhưng luôn thu hút ánh nhìn của tụi con trai khi thấy em… trừ tôi. Đấy là em bảo thế, lúc đầu ghét tôi vì cái kiểu khinh khỉnh của tôi trước em, vì cái kiểu tôi không như tụi con trai trong xóm hay trong lớp muốn làm quen với em… tán tỉnh em…
Dần dần chúng tôi trở nên thân thiết hơn, em cũng có thói quen dậy sớm như tôi nhưng không phải tập tạ mà đọc sách, một sở thích mà hai đứa vô cùng… thích giống nhau, những giờ lang thang trong siêu thị sách về là tiền ăn lại ít hơn một chút… những tác phẩm văn học đương đại, trong nước hay quốc tế lại là chủ đề tranh luận không có hồi kết của chúng tôi…
Mùa đông năm đó qua đi một cách đầy nhẹ nhàng, đón chúng tôi là một kỳ nghỉ tết 2 tuần đầy vui vẻ. Nhất là những bạn năm đầu mới xa nhà như em, được nghỉ tết về nhà với bố mẹ rất vui. Mọi người cùng dọn dẹp phòng trọ, đi mua quà tết về, chỉ là hộp bánh nho nhỏ thôi vì làm gì có nhiều xèng!
Tết được nghỉ 2 tuần là lúc bạn bè ở quê được gặp lại, mỗi đứa một phương, năm đó tôi cũng đi họp lớp như mọi năm nhưng không có Y, bạn ở gần nhà Y bảo Y có việc nên năm nay không đi được, nó nhìn tôi đầy ẩn ý, nhưng tôi cũng chẳng đưa ra được lý do hơn nó nên bọn bạn cũng không thắc mắc, mỗi đứa một câu chuyện, về trường học mới, bạn mới, cuộc sống sinh viên mới… tôi không đủ can đảm để đến nhà Y, thôi, đành để mọi chuyện trong im lặng vậy! Tôi chạy trốn khỏi Y, khỏi mối tình đầu bao kỷ niệm? Tôi phụ bạc! Tôi thấy mình khốn nạn quá! Mà chẳng thể lý giải! Ai có thể trả lời dùm tôi lúc đó tại sao tôi lại như vậy? Không nhỉ?
Nằm dài 3 ngày tết, tôi lật cuốn sổ tay, số điện thoại của Th, hồi đó di động vẫn còn là một món đồ xa xỉ phẩm với sinh viên nhà quê như tôi, chỉ có máy cố định, tôi ra phòng khách, bấm số…
Tút… u… u… khi bên kia có tiếng chuông tôi lại dập máy!
Rồi lại bấm số… tút uuu…
– Alo!
Vừa nghe tiếng đầu dây bên kia… không biết tiếng em hay chị gái hay mẹ em nữa, tôi lại dập máy… vì không biết gọi cho em để nói chuyện gì bây giờ? Tự nhiên run thế…
Vứt cái điện thoại xuống bàn và lại đi lên giường, thôi kệ. Éo gọi nữa…
Tôi tuy vốn không phải là dạng mồm mép nhảy múa nhưng cũng không phải là kém ăn kém nói lắm nhưng sao vụ này nó khó nhằn thế! Kiểu có tật giật cmn mình ấy anh em ạ. Tết đó tôi còn vài lần quyết định gọi nói chuyện với Th nữa nhưng không đủ can đảm…
Một cái tết nữa lại trôi đi trong cô đơn như vậy, ăn ngủ và ăn ngủ. Chỉ mong sao sớm đến ngày ra trường…
Xốc lại cái ba lô quần áo, tôi nhày ra khỏi chiếc xe Buýt liên tỉnh, không quên chào bác tài rõ to. Từ bến xe buýt vào xóm đi bộ mất gần 1m. Trời chiều mùa xuân nhưng vẫn còn khá lạnh, vừa đi vừa xoa tay. Trên xe ấm thế xuống đường cái lạnh vđ, bỗng tôi thấy Th đang đi đằng trước, một tay em đang kéo chiếc vali, một tay xách bao gì đó… tự nhiên cơ hội trời cho phải tranh thủ mới được…
Thế là tôi chạy nhanh lên đuổi kịp e…
– Th lên trường hôm nay ah? Bao gì mà nặng thế! Để anh xách cho! Vốn miệng nói tay làm nó quen rồi miệng nên tôi đưa tay cầm lấy cái bao mà em đang xách, thì ra là một bao gạo…
– Ui, may quá, anh hộ em nhé… thoáng thấy mắt em cũng ánh lên niềm vui khi gặp tôi…
– May cho anh thôi…
– Sao lại may ạ? Em tròn mắt ngạc nhiên…
– Thì được đi cạnh một cô gái xinh như em là may mắn cho anh chứ còn gì nữa! Em không thấy đầy ánh mắt ghen tị đang nhìn anh ah?
– Anh chỉ được cái trêu em thôi… em cười e lệ…
Quãng đường về xóm chỉ có vài trăm mét thôi mà sao tôi lại mong muốn lúc đó nó vài km ấy, mới được vài câu chuyện đã tới nơi rồi…
– Anh để cho em đây được rồi ạ. Em chỉ cạnh cửa phòng em nói…
– Uhm, chào em nha…
– Lát anh sang phòng em chơi nhé, có bánh mẹ em làm ngon lắm…
– Ok, lát anh sang…
Chào em, tôi cũng lững thững đi về cuối dãy trọ, hôm nay mới T7 mới có lác đác một vài phòng trong đó có tôi và em lên sớm. Không biết em lên sớm có việc gì không nhỉ? Còn tôi lên còn mai còn xuống nhà ông anh chúc tết, anh họ tôi vốn gần trường, cứ hẹn hò lên nhà ông ấy uống rượu bao bận mà chưa lên được…
Mở cửa phòng, mùi ẩm mốc xộc vào mũi, dẹp những ý nghĩ mông lung sang một bên, tôi xắn tay áo đề dọn dẹp căn phòng bụi bặm…
Mang cái chiếu ra sân nhà tắm giặt thì cũng thấy em mang đồ ra giặt giũ…
– Th có việc gì lên sớm thế em, nay mới T7 mà…
– Em lên dọn phòng cho sạch sẽ ạ, thế còn anh? Sao lại lên sớm thế?
– Ah, anh lên không sợ em một mình buồn hihi – tôi chém…
– Eo, điêu thế, sao anh biết em lên sớm…
– Thần giao cách cảm mà, tôi nhìn sâu vào đôi mắt em…
Em cũng nhìn tôi, hai ánh mắt gặp nhau, em lảng đi…
– Em chả tin, có số điện thoại nhà em rồi, thế mà cả tết không hỏi thăm được một câu…
Giọng em thoáng chút trách móc…
Tôi chỉ biết cười trừ… chả nhẽ lại bảo anh có gọi đấy chứ nhưng không dám nói chuyện…
– Đấy, chắc lại bận đi chơi với chị nào rồi…
– Hi, vừa xấu, vừa nghèo như anh làm gì có ma nào mà chơi…
– Em chẳng tin đâu…
– Mà anh chưa trả lời em anh cũng lên sớm thế nha?
– Ah, anh lên nay dọn phòng, còn ngày mai lên nhà anh họ anh ở trên X, thăm anh chị ấy với các cháu…
– Em tưởng hẹn với ai lên sớm chứ, nhìn em vui vẻ hẳn lên…
– Anh chị làm gì mà rộn ràng thế?
Đang trò chuyện vui vẻ thì có tiếng chị P từ ngoài ngõ đi vào…
– Em chào chị ạ, hai đứa tôi cùng đồng thanh…
– Chào hai em, lên sớm thế, chị nhìn hai đứa tôi đá lông mày…
– Á à, chị mày biết rồi nhá, cùng lên sớm thế này hihi…
– Dạ em lên dọn phòng thôi ạ… hai đứa lại không hẹn mà đồng thanh…
– Vâng, dọn sớm, tôi chả lạ anh chị ah… chị vừa mở cửa phòng vừa nhìn chúng tôi cười khoái trá…
Kể thêm về vợ chồng chị P…
Chị P và chồng cùng một cô con gái thuê 2 phòng đầu tiên của xóm, anh chị ở đây từ ngày xóm trọ được xây, cũng hơn 5 năm rồi, chúng tôi bầu anh chị làm trưởng xóm, anh chị lớn tuổi rồi nhưng vẫn rất vui tính, và sống tình cảm nên cả xóm ai cũng quý… chuyện tình yêu của anh chị được anh kể lại mỗi khi xóm chúng tôi liên hoan, cánh đàn ông ngồi với nhau bên ly rượu vẫn làm chúng tôi đầy ngưỡng mộ… anh chị yêu nhau khi vừa học hết cấp III, do không tiếp tục theo con đường học hành nên anh chị quyết định đi làm công nhân, nhưng bố mẹ chị nhất quyết không đồng ý chị lấy anh, mà bắt chị lấy một người khác nhà có điều kiện hơn, anh chị ăn trộm sổ hộ khẩu, lén đăng ký rồi đưa nhau lên Tp thuê nhà… cùng làm công nhân… Tết anh chị cũng không về quê, bố mẹ chị từ con gái không nhận, còn sang nhà anh kiếm chuyện…
Chúng tôi đều rất ngưỡng mộ anh chị và câu chuyện tình yêu vượt qua rào cản gia đình đó, đến nỗi có mấy đứa trong xóm có người yêu đều nhìn anh chị mà học tập, toàn thấy chúng đóng cửa kín “học tập” mấy tiếng trời hehe…
Chị P trêu làm cả hai chúng tôi đều ngại hơn thì phải, chúng tôi tập trung vào công việc hơn, xoong nồi, bát đĩa… thấy em loay hoay treo cái chiếu lên dây phơi mà nó khá cao nên tôi tiến lại giúp em, vô tình, tay tôi cầm vào tay em… tôi kệ cứ giả vờ nắm lấy tay em… em thì rụt tay lại ngại ngùng…
– Em cảm ơn nhá… chỉ đủ tôi nghe thấy…
– Lát anh đừng nấu cơm, anh Tr chưa lên, cái L cũng chưa lên, anh sang ăn bánh với em nhé?
Còn gì tuyệt vời hơn – ok em, tôi đồng ý ngay lập tức, dù trong balo mẹ tôi cũng sắp cho cặp bánh chưng với giò ăn vì sợ chợ chưa có bán đồ…
Tắm xong trời cũng tối, hơn hai mươi phòng chắc chỉ có được dăm phòng lên sớm, toàn bọn có cặp, có đôi hẹn nhau, chỉ có tôi và em là chưa là gì cả…
– Anh T ơi lên ăn nhé, em xong rồi…
– Đặt quyển sách lên cái bàn học cá nhân, tôi ra khóa cửa phòng rồi lên phòng em…
Đúng là phòng con gái có khác, bước vào thấy nó sạch sẽ và có mùi hương thoang thoảng rất thích…
Phòng kê hai cái giường đơn, em một cái, một cái của bạn L, đầu giường là giá sách treo tường, giữa hai giường là cái tủ quần áo bằng vải và khung sắt…
Mâm cơm đã được em dọn sẵn…
– Anh ngồi đi ạ, em mời khi thấy tôi đang chăm chú nhìn cái ảnh trên giá sách của em…
– Chị gái em ah? Tôi hỏi chỉ vào khung ảnh nho nhỏ em để trên giá sách…
– Dạ, chị hai em đó…
– Hai chị em đều xinh ghê nha…
Em xấu mù, chị em mới xinh ấy…
– Umh, công nhận. – Tôi gật gù – chị ấy xinh được bằng 8 phần của em hihi…
Em cười mặt ửng hồng, lúc này tôi mới dám nhìn em kỹ hơn lúc bước vào phòng! Em mặc bộ đồ mùa đông màu hồng, có in hình chú mèo Hello kitty với khuôn mặt cười khá ngộ nghĩnh, mái tóc dài đằng sau được quấn khá gọn gàng làm lộ chiếc cổ nhỏ nhắn, cùng với làn da trắng hồng làm tim tôi như nghẹt lại…
– Anh… tiếng em gọi làm tôi giật mình trở lại với thực tại…
– Ơi…
– Anh ngồi xuống ăn thôi, làm gì mà nhìn em sợ vậy? Mặt em dính gì ah? Rồi em vội chạy lại chỗ cái gương ở đầu giường…
– Ah, uh… tôi vội ngồi xuống để che đi cảm xúc ban nãy của mình! Thấy vô duyên quá…
Đó là bữa ăn đầu tiên mà chúng tôi ăn cơm cùng với nhau với tư cách của… hai anh em cùng xóm trọ…
Xóm trọ hôm đó khá vắng vẻ, nên chúng tôi cũng nói chuyện rất thoải mái. Bữa ăn đầu năm với bánh mẹ em làm, đĩa rau em luộc thôi nhưng lại khá lâu với những câu chuyện gia đình em, gia đình tôi… càng nói chuyện, hai chúng tôi giường như biết rõ hơn về nhau…
Tình cảm của tôi với em nó trở nên hiện hữu và dần thực tế hơn là những cảm xúc đơn thuần của một thằng con trai đứng trước một cô gái tuyệt vời như em… và cũng từ ánh mắt của em nhìn lại tôi, cũng giúp tôi có cảm nhận được em cũng “quý” tôi…
Chuyện đi chuyện lại mà em cũng không quên hỏi tội tôi vụ tết:
– Sao tết không thấy anh gọi cho em gì nhỉ? Em nhìn tôi nheo mắt…
Tôi nhìn vào mắt em…
– Có đấy chứ, nhưng chỉ dám nháy máy thôi, hihi, anh thấy tiếng alo lại cúp máy…
– A aa… thì ra là anh, mẹ em và chị gái nghe điện thoại, mẹ bực bảo lại con cái nhà ai tinh nghịch đi ngồi nháy máy rồi hihi…
– Anh cũng không biết sao, tự nhiên lại không dám nói chuyện ấy…
Một khoảng lặng giữa hai chúng tôi…
– E có bận gì không? Tôi chủ động hỏi em xóa đi cái bầu không khí kỳ dị…
– Dạ em không ạ, có việc gì không anh?
– Mình dọn rồi đi dạo một vòng nhé?
– Có sợ muộn không anh? Em nhìn đồng hồ…
– Mới gần 9h thôi mà… giờ về phòng cũng có làm gì đâu…
– Dạ vâng, vậy anh chờ em rửa bát xíu…
5 p sau, trên con phố rực rỡ những đèn màu trang trí…
Bóng một chiếc xe đạp nhỏ thong dong lăn bánh…
Dù sang xuân nhưng trời tối cũng khá lạnh nên người đi đường cũng thưa thớt hơn…
Chúng tôi trọ ở phía bắc một thành phố nhỏ, nhưng đi chơi thì lại hay đạp xe, hoặc nổi hứng đi bộ lại hay đi về phía tây của thành phố, nơi có những khu đô thị mới mọc lên rất đẹp, với những con phố dài thẳng tắp đan xen nhau vuông vắn, và đặc biệt là chưa có nhiều nhà xây nên không khí rất trong lành…
Hai chúng tôi trên chiếc xe đạp mini nhật màu xanh dương của em. Thời đó, nhà nào khá giả lắm mới có xe máy cho con em đi học, có lẽ đếm trên đầu ngón tay mà thôi, nhà nào trung bình khá thì có xe đạp, còn nghèo nghèo như tôi thì đi xe “căng hải” cho nó mát…
– Anh có mệt không? Có lẽ là câu hỏi thừa mà các chàng trai đèo các cô gái bằng xe đạp được hỏi… bởi câu trả lời mà các em nhận được luôn luôn mặc định là…
– Anh có… em lên đèo anh hả? Để anh dừng lại nha… tôi dừng đạp… trêu em…
Hihi… giọng em cười trong veo…
– Eo, chẳng ga lăng gì cả… mẹ đánh không đau bằng ngồi sau con gái nhá…
– Ngòi sau một cô gái đáng yêu như em anh chẳng ngại, mà ai bảo nãy có người bắt anh ăn hết cả cái bánh to vật vã ấy, no quá đây…
– Anh lại điêu nhé, ai cứ khen bánh mẹ làm ngon nhỉ…
Lòng vòng với những con phố, tôi nghe em kể về nhà em là chính, có lẽ mới xa nhà được mấy tháng nên vẫn còn nhớ nhà và nhớ bố mẹ… còn như tôi, chỉ nhớ bố mẹ vào mỗi cuối tháng thôi, khi xèng trong ví còn lại những tờ cuối cùng hehe…
– Chỗ em cũng là thành phố đấy…
– Thế á, thảo nào…
– Thảo nào sao cơ?
– Hôm em lần đầu chuyển đến xóm, nhìn em cứ tiểu thư, sang chảnh ấy… kiểu đúng là gái thành phố…
– Anh lại điêu rồi, em mà tiểu thư…
– Thì không…
– Tiểu thư mà em mới ở được hai tháng ai cũng quý em, còn có người cứ lầm lầm lì lì đến ghét…
– Ghét á, em kể xem ở xóm ai ghét anh cái…
– Hihi, em biết rồi, ai chẳng biết mọi người ở xóm quý anh khen anh hiền, lại nhiệt tình, mỗi cái tội ít nói, còn người ghét á, là em ghét đây chứ ai… em chu cái môi đỏ thắm lên…
– May quá ấy, em ghét anh thật tốt! – Tôi làm vẻ mặt hớn hở… làm em ngạc nhiên…
– Eo, sao lại thích khi em ghét anh…
– Vì các cụ bảo “Ghét của nào trời trao của ấy” tôi cười to… haha…
– Xì… em không chơi với anh nữa…
– Anh biết không, nhà em ở, chỉ cần đi bộ vài trăm mét lên đồi, là có thể ngắm được cả thành phố đấy…
– Thế á…
– Mùa hè, em với chị vẫn thường đi bộ lên, thành phố về đêm đẹp lắm…
– Ngắm thành phố mình sống từ trên cao thì còn gì bằng em nhỉ…
– Vâng ạ…
– Như thế có thể nhìn thấy những vì sao ở hai nơi…
– Sao lại ở hai nơi cơ? Sao chỉ có trên bầu trời thôi chứ… em thắc mắc…
– Thì một nơi là trên bầu trời bao la kia rồi, còn nơi khác là chỗ hai chị em ngồi ấy, thành phố về đêm có khác gì bầu trời thu nhỏ đâu nhỉ, ánh điện lung linh khác gì những vì sao lung linh… hihi…
– Eo, anh lãng mạn nhỉ? Em không nghĩ đến điều đấy đâu, mặc dù em ngồi ngắm suốt ấy…
Hai đứa lững thững đi bộ về, tôi dắt chiếc xe, còn em đi bên cạnh với đủ câu hỏi về nhà tôi…
– Nhà anh cũng có một dòng sông như trên em á?
– Uhm, sông trên em là thượng nguồn mà, có lẽ vì thế nên anh mới có duyên được trọ cùng em đấy…
– Mỗi lần lũ tháng 3 là sợ lắm anh ạ, nước lên ngập gần đến cầu ấy…
– Uh, quê anh cũng vậy, nước lũ về là bãi bờ ngập trắng, nhưng dòng sông cũng công bằng lắm, lũ đi là để lại lớp phù sa màu mỡ. Tuổi thơ của anh gắn với dòng sông ấy, với những lớp phù sa đỏ ối mà màu mỡ ấy em ah… Tôi miên man kể với em về những ký ức tuổi thơ… Thương hoài Phù Sa… gắn với dòng Hồng Hà đầy thơ mộng nhưng cũng không kém phần giữ dội…
Vào mùa nước cạn. Dòng sông bình yên lắm, yêu lắm, thương lắm… hai bên nơi là những bãi dâu xanh ngút ngàn, nơi là những ruộng ngô thẳng tắp, nhìn từ trên cao như thêu như dệt một tấm thảm màu ngọc biếc trải dài uốn lượn theo dòng sông…
Tháng 3 tới cũng là lúc vẻ dịu hiền đầy yêu thương ấy dần biến mất, dòng sông như giận giữ đầy vô cớ với dòng nước đỏ ngầu phù sa, chảy băng băng… mùa lũ… nước dâng cao dần, nuốt chửng những bãi màu đã qua mùa thu hoạch… nước lên mấp mé những bờ đê khiến lòng người dậy sóng mỗi lần nghe thông báo tăng cấp độ báo động… người người chống lũ, nhà nhà chống lũ…
Với người dân ven sông tụi anh, lũ về là lúc những bãi màu ven hai bên bờ được nghỉ ngơi và thay áo. Nó trở nên quen thuộc trong tâm thức dù đầy hãi hùng… Lũ về cũng mang theo dòng phù sa đỏ ối phủ lên những bãi bờ ven sông, có nơi phù sa dày lắm, mịn màng và màu mỡ… phù sa chính là nguồn sống của những người dân ven sông quanh năm trồng màu, là những bắp ngô, là những nong tằm vàng óng, những ruộng đỗ trĩu quả… tất cả nhờ lớp phù sa của những trận lũ mang về…
Sợ nhất là lũ đang báo động 3, cấp cao nhất, lại có bão về…
Anh nhớ năm đó là năm 19XX… là một lần như vậy… phải chạy lũ với đồ đạc, thóc gạo… sáng ra nghe bố mẹ nói đêm qua vỡ bối rồi… anh dắt cu em chạy lên đê… trước mắt là cả một vùng nước trắng xóa… nhà ngập đến nửa… vườn nhãn đang đến ngày thu chìm mất tăm trong làn nước đỏ au… cả ao cá giờ hòa vào dòng sông cùng một thể… lần đó được xếp hàng để chờ đến lượt lấy gạo cứu trợ… để thẫn thờ chảy nước mắt khi đến lượt mình lấy gạo thì nghe cán bộ cứu trợ: “Nhà mày không có khẩu xóm này nên không có gạo”… anh em anh còn bé chưa biết khẩu là cái méo gì chỉ biết rằng nhà anh cũng hoang tàn tiêu điều vì lũ… ấm ức mãi…
Nhìn sang em, chỉ thấy em mải nghe tôi kể mà chẳng nói gì, cũng về gần đến xóm trọ rồi, con ngõ nhỏ yên tĩnh quá…
– Anh có nhiều kỷ niệm đẹp nhỉ…
– Tuổi thơ mà, em chẳng vậy…
Tiếng lạch cạch mở khóa cổng của tôi làm chị P chạy ra ngó, thấy hai đứa chúng tôi đi vào chị quay lại phòng, không kèm theo một câu nói nhỏ…
– Biết ngay cô cậu này lên sớm hẹn hò mà haha…
Tôi nhìn em, cùng lúc em cũng nhìn sang tôi, mặc nhiên hai đứa cùng không ai thanh minh cho lời nhận định của chị ấy. Lúc đó trong lòng tôi cũng ấm áp lạ, có lẽ em cũng có cảm tình với mình thật chứ chẳng đùa…
Yêu lại lần nữa ư? Cái cảm giác ấy trở lại khiến tôi khá khó chịu, tôi dắt chiếc xe vào phòng cho em, cũng hơn 10h, với sinh viên tụi tôi, giờ đó là quá sớm để đi ngủ. Ngồi xuống cái giường của bạn em, tựa vào tường chờ em đi rửa mặt… tôi lại mông lung với ý nghĩ trái tim mình dành cho em. Khoảng trống không có hồi kết cho câu chuyện của tôi với Y vẫn còn đó, liệu tôi có thể yêu say đắm, yêu hết mình cho một người con gái thứ 2…
Thôi kệ, cái gì đến nó cũng tự khắc đến mà…
– Anh chờ em lâu không? Giọng em nhè nhẹ gọi tôi quay trở lại thực tại… em đã ngồi đối diện tôi… mái tóc em thả xuôi theo hai bên má, óng mượt và tỏa một mùi hương dịu nhẹ…
– Ah, cũng bình thường ấy…
– Đi dạo thích thật anh nhỉ…
– Uhm… nếu em không ngại, anh sẵn sàng làm xe đạp ôm cho em hihi…
– Em á, em chỉ sợ anh thôi, chị mà biết thì chết em…
– Chị nào cơ?
– Người yêu anh ấy, em thấy các anh xóm mình ai chẳng có người yêu…
– Em yên tâm đi, anh có ma nó thèm yêu… hi…
Nghe câu trả lời của tôi làm em vui hơn thì phải…
– Thật không cơ? Khó tin quá, hơn năm anh ở đây rồi mà không có mảnh tình nào?
– Hơ, em vào xóm cũng được mấy tháng rồi nhỉ? Có người yêu mà giờ này còn ngồi đây nói chuyện được với em á? Có mà anh sợ ấy, tụi con trai tán tỉnh em mà biết tôi nay anh làm xe đạp ôm chở em đi dạo phố sợ mai anh vô viện nằm mất…
– Anh cứ trêu em, ai quan tâm đến họ chứ…
Sau buổi tối đó, tôi và em dường như dành cho nhau một sự quan tâm hơn rất nhiều, tôi cảm nhận được niềm vui, sự ấm áp từ ánh mắt của em mỗi khi chúng tôi chung đường, đi chợ cùng, và của mỗi tối, khi cùng các anh chị em trong xóm trọ rủ nhau lên giảng đường học bài… đặc thù của trường tôi áp lực thi cử rất cao và thi thực sự bằng kiến thức nên ngoài tự học ở nhà, tối chúng tôi thường lên giảng đường hoặc thư viện trường, để vừa tra cứu vừa học bài. Xóm trọ thì người ra vào nên ồn ào lắm…
Chúng tôi chưa chính thức trao nhau những lời yêu, nhưng cả hai đều cùng có thể cảm nhận được tình cảm mà mỗi người ấp ủ và dành cho nhau… sự quan tâm từ sâu thẳm trong ánh mắt ấy…
Cả xóm trọ cũng dần nhận ra sự thay đổi của chúng tôi, tụi con gái thì đùa giỡn, tụi con trai thì ghen tị và thắc mắc làm thế quái nào mà tôi “tán” đổ em được như vậy? Chúng có thấy tôi trồng cây si đâu hehe…
– Mày được đấy! Tao cứ tưởng mày liệt dương cmn rồi cơ? Thằng bạn vừa xới bát cơm cho tôi vừa cười đều…
– Đm có mày liệt ấy, sao lại nói tao vậy?
– Thì cả xóm đang bàn tán chuyện của mày với cái Th kìa?
– Mày nghe chúng nó bảo sao? Sao tao không nghe gì nhỉ?
– Ah, có mày chúng đâu có nói, qua tao tắm sau mày, mấy thằng bảo cái Th nó đổ mày, như “hoa nhài…” nó không nói nữa vừa nhìn tôi cười haha…
Tôi cũng chỉ cười, thằng bạn tôi thì không nói làm gì rồi, còn mấy anh em cùng xóm tôi cũng chỉ trêu tôi mà thôi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy… vui vui…
Sau buổi đi dạo với nhau sau đó, chúng tôi thường đi cùng nhau hơn vào mỗi tối lên giảng đường, một nhóm cùng xóm trọ, nam có, nữ có cứ sau khi ăn tối xong, lại cắp tài liệu hoặc bài đề cương để học…
Chỉ là đi cùng nhóm thôi mà, còn lên học thì những lúc tự nghỉ giải lao, tôi thường rủ em đi dạo quanh sân. Khuôn viên trường tôi rất rộng, được chia ra thành nhiều khu riêng biệt với những con đường rợp tán bằng lăng và phượng… khu ký túc, khu giảng đường, khu thực hành, thư viện…
Không chỉ có mỗi chúng tôi chọn giải lao như vậy, các bạn khác cũng đi dạo rất đông, cả các bạn trong ký túc chạy thể dục buổi tối nên không khí trong trường lúc nào cũng rất nhộn nhịp. Và những “chỗ đẹp” đa phần có các đôi yêu nhau xí phần ngồi trước ngồi tâm sự…
Đi dạo cùng em vừa thoải mái, cũng lại vừa áp lực, bởi em luôn thu hút ánh nhìn của bọn con trai trong trường…
Chưa chính thức ngỏ lời cùng em, nhưng có lẽ đến thằng mù cũng nhìn thấy mờ mờ câu chuyện tình yêu của chúng tôi, nó không ồn ào, không bùng nổ như các cặp khác mà cứ tự nhiên, như hơi thở vậy, chúng tôi chia sẻ với nhau những suy nghĩ, quan điểm và cả những chăm sóc cho nhau từ những điều nho nhỏ trong cuộc sống… mùa xuân qua đi cũng là lúc tình cảm của chúng tôi trưởng thành…
Khi cái nắng của mùa hè trở lại đánh dấu bằng những nụ bằng lăng chúm chím trên cành, đó là một ngày tháng tư rực nắng…
Ngày 21 – 4 – 2006!
Là một ngày cuối tuần như bao ngày cuối tuần khác, nhưng ngày đó luôn in đậm và hiện hữu trong tâm trí tôi, mỗi giây phút trở lại với “bầu trời” ngày ấy…
Thứ 6 mà, mọi người trong xóm chỉ có những người xa nhà như tôi với em, bọn có người yêu, bọn phải cày thi trả môn mới ở lại, còn không mọi người đều về hết, vẻ náo nhiệt của xóm, của giảng đường tự học về đêm cũng hạ nhiệt, hôm nay cũng vậy, xóm trọ tôi mọi người về quê và đi chơi nhiều lắm, chỉ còn lại lác đác vài phòng…
Bạn cùng phòng em hôm nay cũng về quê rồi, chiều đi học về thấy em chở bạn ra bến xe bus… lúc em đạp xe về phòng thì gặp tôi đương khóa cửa phòng – phòng tôi cuối dãy, còn phòng em ở giữa của một khu gần 30p trọ… nhìn em, em cũng nhìn tôi…
– Anh đi đâu bây giờ ah?
– Thằng… nó về rồi, anh đi chợ đây, em có mua gì không anh mua hộ? Tôi vẫn thường mua hộ đồ ăn mọi người và cũng hay gửi khi có việc bận hoặc ngại đi chợ…
– Em không ạ, em vừa mua rồi, em chỉ vào cái giỏ xe…
– Anh có một mình mà cũng chịu khó thế?
– Ăn quán không hợp khẩu vị em ah…
Vừa nói chuyện vừa đi lững thững lại gần phía em…
– Em mua nhiều đồ lắm, anh thôi không phải đi chợ nữa đâu, lát sang ăn cùng em cho vui nhé? Cái… nó cũng về rồi…
Ahihi được thế thì còn gì bằng, tự nhiên được em nấu cơm cho thế này có sướng không cơ chứ, trong lòng tôi mừng lắm, nhưng vẫn làm ra vẻ ngại ngùng:
– Ui được mời cơm ai chẳng thích! Sợ em ngại thôi…
– Em cũng tiện nấu mà, ngại gì đâu ạ, em sợ anh chê em nấu dở thôi…
– Thế thôi, để anh phụ em vậy, anh không đi chợ nữa – tôi đồng ý ngay và luôn không lỡ em nghĩ lại thì thiệt thân…
Bữa cơm đầu tiên chúng tôi cũng nấu với nhau đến một cách bất ngờ như thế đấy, lại là do em chủ động mời tôi nữa chứ…
Cơm sinh viên mà, sơn hào hải vị gì đâu mà sao nhớ cái cảm giác ấy thế, nó ngon một cách thật tự nhiên phải không các bạn!
– Thôi không có gì đâu ạ, em nấu tý là xong ấy mà, anh bận gì cứ làm đi, lát xong em gọi sang…
– Eo, ai lại thế, đã ăn chực lại còn lười thì ngại chết đi được – thế là tôi xách túi đồ đi chợ của em ở giỏ xe… một con cá, túi đậu, mấy quả su su… – để anh rửa giúp nhé…
– Vâng ạ… em vừa cất xe vừa trả lời…
Bữa đó em trổ tài nấu ăn với một đĩa cá rô phi sốt cà chua, đậu rán, và su su luộc!
Nhìn mâm cơm hấp dẫn ghê, không biết em nấu ngon hay tại tôi đói mà tôi ăn rất… nhiệt tình…
Em vừa ăn vừa nhìn tôi ăn đầy thích thú… với 3 bát cơm đầy và mâm cơm sạch bách…
– Em nấu ăn ngon thật đó! Anh khen thật nha, không nịnh đâu…
– Em chỉ sợ nấu dở anh không ăn được thôi…
– Uhm, dở như này anh chỉ muốn được ăn cả đời ấy… tôi nhìn vào mắt em nửa đùa nửa thật…
– Anh có dám ăn cơm em nấu không thôi… hihihi…
– Không dám mà ăn hết không cong gì trên mâm thế này ah… no quá đi ấy…
– Em ăn có xíu cơm thê? Đói không cơ? Nhường cơm anh ah?
– Em ăn vậy quen rồi mà! Nhìn anh ăn cũng thấy no ấy hihi…
– Híc… thế để anh dọn vậy…
– Thôi anh ngồi nghỉ đi, em dọn tẹo là xong ah…
Tình yêu của một cô gái đến từ đâu tôi không rõ, nhưng tình yêu của thằng con trai chắc chắn đến từ ngực cô gái!
Đó là đối với các bạn, còn tôi ngoài đến từ mắt nó còn đến từ dạ dày! Tôi thật…
Đó là bữa cơm đầu tiên tôi ăn do em nấu, không phải do tôi yêu em rồi hay tại em nấu ngon mà tôi mới yêu em nữa, nhưng những món em nấu thật ra đơn giản nhưng lại rất hợp với khẩu vị của tôi… một cô gái như vậy còn không mau tranh thủ có được em mà còn đi đâu mò mẫm nữa hả trời? Tôi mỉm cười một mình…
– Anh… giọng em nhè nhẹ bên tai khiến tôi giật mình thoát khỏi những ý nghĩ mông lung sâu kín trong lòng…
– Ơi… em rửa bát xong rồi ah?
– Anh nghĩ gì mà cười bí hiểm thế?
– Ah, anh đang nghĩ đến một câu nói của các cụ thôi!
– Sao lại thế cơ? Em tròn mắt nhìn tôi vẻ muốn nghe giải thích rõ hơn…
– Thì các cụ bảo”tình yêu của người đàn ông đi qua cái dạ dày”… anh thấy đúng quá… tôi nhìn vào mắt em cười…
– Thế á, thế anh có thế không nhỉ? Vừa úp bát lên giá em vừa hỏi lại.
– Anh á, anh cũng là đàn ông mà, đâu có khác gì ai hihi…
Tự nhiên hai đứa im lặng chẳng nói với nhau câu nào…
Dọn dẹp xong chỗ bát đũa, em lại chiếc giường ngồi xuống nhìn tôi…
– Anh chỉ trêu em là hỏi thôi…
– Anh thật mà, em nấu ăn anh không biết mọi người như thế nào, còn anh ăn thấy rất ngon ấy… kể mà…
Tôi ngập ngừng…
– Kể mà sao anh?
– Kể mà thỉnh thoảng anh sang đây ăn ké với em nhỉ… hihi…
– Hihi… chỉ sợ anh chê thôi… má em khẽ ửng hồng…
– Thế là em đồng ý nha…
Tôi và em ngồi đối diện nhau trên chiếc giường nhỏ, em tay ôm chú gấu bông nhỏ tựa vào góc tường nhìn đáng yêu lắm…
Ngày thường xóm vẫn nhộn nhịp lắm, chúng tôi mà có ngồi như vậy thì bị chúng nó soi và trêu ầm ĩ lên ngay, còn hôm nay, cả xóm lại im ắng… nhìn chiếc đồng hồ, cũng đã hơn 10h…
– Em có buồn ngủ không?
– Dạ em không…
– Em chờ anh chút nhé… nói rồi tôi đứng dậy, đi ra phía cửa phòng, nhìn tới nhìn lui thấy các phòng ở lại cũng đã đóng hết cửa, chạy xuống khóa cửa phòng tôi lại cho chắc cú, tính ngồi chơi ở phòng em thêm chút nữa…
Vào phòng, thấy em đang cầm một quyển album ảnh lên xem, tôi ngồi sát lại cùng em… đó là album ảnh gia đình…
– Cả nhà mình chụp ảnh đẹp quá…
– Anh về phòng làm gì mà nhanh thế? Cả nhà em chụp hôm tết năm rồi đấy ạ…
– Cả nhà ai cũng ăn ảnh nhỉ? Nhất là cô út… hihi ah anh về khóa cửa lại không xóm vắng quá…
– Vâng… rồi em chỉ từng cái ảnh, chú thích cho tôi ai đây, cảnh này là chỗ nào… công nhận núi rừng mùa xuân quê e thật đẹp, những hàng rào hoa đào nở hai bên đường, bóng núi mờ ảo khuất sau những làn mây trắng đầy thơ mộng…
Hai cái đầu ghé sát vào nhau tự lúc nào không biết vào, mùi hương từ tóc của em thoang thoảng bên cạnh làm tôi thấy rạo rực, không kiềm chế được, tôi khẽ cầm lấy bàn tay đang chỉ tấm ảnh của em, em giật mình nhìn sang nhưng cũng không rụt tay lại, bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu… nhân cơ hội đó, tôi xoay mặt em lại… khẽ đặt lên môi em một nụ hôn…
Đó là nụ hôn đầu tiên đánh dấu điểm bắt đầu cho tình yêu giữa tôi và em… hai bờ môi cứ thế dính lại với nhau… tôi run rẩy, em vụng dại…
Vòng tay ôm lấy em thật chặt, chúng tôi lúc đó dường như tan chảy vào nhau mà không thèm để ý… cửa phòng em vẫn đang mở…
Cũng may, giờ đó mấy phòng còn lại cũng đã đi ngủ hết rồi. Tôi mê đi trong nụ hôn ngọt ngào đó nhưng vẫn không quên cái cửa…
– Anh đóng cửa lại nhé… tôi khẽ đề nghị…
– Vâng… em e thẹn…
Khẽ rời khỏi em, tôi chạy lại đóng cửa, cài then…
Lần này chúng tôi như dính lại với nhau vậy. Một nụ hôn lại nối tiếp một nụ hôn… dài bất tận… hai cái lưỡi như quấn lấy nhau trong cảm xúc đầy vụng dại… tôi luồn tay vào phía sau em, em khẽ khựng người lại nhưng cũng không phản đối, vừa hôn vừa xoa lưng em, da em mát lạnh, tôi đè em nằm xuống chiếc giường…
Mắt em nhắm nghiền với một khuôn mặt ửng hồng… như chờ đợi điều gì đó…
Một tay để em gối đầu, tôi dùng ngón tay còn lại vẽ lên mặt em… đôi mắt… cái mũi… em mở mắt nhìn tôi…
– Anh… anh làm gì thế…
– Anh đang khắc những nét của khuôn mặt cô bé này vào trái tim ấy… ANH YÊU EM… LÀM NGƯỜI YÊU ANH NHÉ? Tôi nhìn sâu vào mắt em… khẽ nói…
Đáp lại câu hỏi của tôi, là một cái gật đầu nhè nhẹ…
– Vâng…
Lần này em chủ động kéo tôi xuống, hai bờ môi lại quấn lấy nhau… tôi lùa và nút lấy cái lưỡi của em, mà mút, vị ngọt của mối tình sinh viên đó mãi trú sâu trong tâm trí tôi… tôi hôn lên mắt em rồi xuống chiếc cổ trắng ngần, em e thẹn nép chặt vào người tôi…
Dù sao tôi cũng là người đã trải qua 1 mối tình… cũng đã có kinh nghiệm nên tôi vừa hôn xuống cổ em vừa xoa lưng em, chiếc áo ngủ in chú mèo kitty không thể ngăn cản được đôi môi của tôi… hôn dần xuống ngực em, bị chiếc cổ áo cản lại nhưng tôi vẫn không dừng lại, em lúc này nghiêng mặt sang một bên… để mặc tôi hôn em…
Nhân lúc em không để ý, tôi liền kéo chiếc áo lên cổ em… em giữ lấy hai tay tôi định kéo trở lại nhưng tôi đâu có để em làm vậy… tôi cúi xuống hôn luôn lên cái khe sâu thẳm giữa hai quả đồi trắng muốt lúc ẩn lúc hiện bởi chiếc áo ngực mỏng màu hồng phấn… em run run rồi cũng không phản đối tôi nữa… tôi hôn dần lên phái đỉnh đồi… phải nói là em có một bộ ngực tuyệt đẹp… một bộ ngực trong mơ và trong cả câu ca của các cụ…”chân vòng kiềng cho không chẳng lấy, vú bánh dày đắt mấy cũng mua…” em đúng là chuẩn vú bánh dầy…
Để lại một bình luận