Phần 3
Không băn khoăn sao được khi mà tôi chưa trải qua một mối tình nào, không biết phải bắt đầu từ đâu? Như thế nào…
Lúc đó nhiều khi trong đầu tôi nghĩ đơn giản, yêu người ta rồi thì cứ nói cho người ta biết là xong, nếu người ta đồng ý thì xong, mà người ta không đồng ý thì cũng… xong. Nhưng suy đi tính lại tôi cũng không đến nỗi ngu ngốc mà đứng trước mặt em nói “tôi yêu em”
Cứ nhìn các ông khóa trên ngày nào cũng săn ve, đưa đón, tán tỉnh, tặng đủ thứ trên đời mà hiệu quả éo gì đâu là biết ngay… “… Nhiều người nói chuyện với mình nhưng chỉ có T là nhận ra điều đó…” giọng em như vang lên bên tôi…
Yeahhhh… lòng tôi chợt reo lên… đây chính là cánh cửa để vào trái tim em… “ôi cửa tim em bằng vàng… nên tiếng kêu nghe bẽ bàng…”… nghe ku Mạnh Quỳnh hát sao mà như xát muối vào lòng…
Chỉ có thể xóa đi sự lạnh lùng băng giá trong tim em bằng ngọn lửa của sự quan tâm chân thành, thấu hiểu nỗi lòng của em…
Chắc các bạn cũng như tôi, nếu đã trải qua mối tình dưới mái trường cấp 3 chắc cũng sẽ hiểu tâm trạng của tôi lúc bấy giờ, nhất là tròn giai đoạn còn đang lên kế hoạch tấn công như thế này…
Rồi trời cũng sáng, các bạn nữ cũng đã xuống, đúng là phái đẹp có khác, sang ra mà đầu tóc đã gọn gàng… em cũng vậy, mái tóc dài đen mướt được tết rất gọn gàng… còn tụi con trai thì tan tác… đầu tóc bù xù…
Chúng tôi lại tất bật thu dọn bãi chiến trường đêm qua, trang trí tiếp những phần chưa hoàn thành để lát nữa các thầy cô còn thi chấm xem trại của chi đoàn nào đẹp… đúng là tinh thần tuổi trẻ, lại hăng máu thi đua nên các bạn lớp tôi ai cũng nhiệt tình vào công việc chung của cả lớp…
Rồi kết quả của buổi cắm trại cũng được thông báo, trại của chúng tôi đồng giải nhất với một lớp anh chị khóa trên, từ cô chủ nhiệm tối tụi tôi ai cũng vui mừng hớn hở, bao nhiêu công sức đầu tư cũng đem lại thành quả như mong đợi, vì trường tôi 5 năm mới tổ chức cắm trại một lần, chúng tôi may mắn cũng chỉ có một lần duy nhất này làm kỷ niệm tuổi học trò với mái trường cấp 3 mộng mơ…
Rồi cái nắng tháng năm cũng trải dài trên con đường tới trường… đầu hè, nắng mới làm tụi học trò chúng tôi như càng háo hức… hỏi mười thằng muốn gì bây giờ thì tôi cam đoan tới mười một thằng trả lời là mong nhanh kết thúc năm học để còn được nghỉ hè… riêng với tôi, có lẽ mọi thứ không ảnh hưởng được tới vì tâm trí của tôi giờ chỉ dành hết cho việc làm sao chinh phục được em… tôi tự sắp xếp để ngồi ngay bàn phía sau em… như vậy vừa dễ nhìn em, vừa nói chuyện với em cũng tiện… nói tóm lại là tiện cả đôi đường…
Có lẽ sau buổi nói chuyện với tôi đêm hôm cắm trại, em cũng hay nói chuyện với tôi hơn… những câu chuyện về học tập, về gia đình… về cuộc sống… có lẽ cuộc sống tự lập từ nhỏ đã giúp tôi trở thành một người trưởng thành, già dặn, và chín chắn hơn so với lứa tuổi… tôi lắng nghe mỗi câu chuyện của em, chuyện buồn có chuyện vui có và luô khi có cơ hội gần em, hay nói chuyện tâm sự với em, tôi chẳng bao giờ để cập tới nửa chữ về tình cảm tôi dành cho em mà tôi chỉ nhìn thật lâu vào đôi mắt sâu thẳm của em…
Lúc đầu dường như em còn ngại, nhưng sau một thời gian không biết do em đã quen hay một điều gì khác mà em cũng nhìn lại tôi với ánh mắt thật dịu dàng, không còn lảng tránh nữa…
Sắp thi kết thúc học kỳ II nên chúng tôi được sắp xếp để học thêm vào buổi chiều, trời thì nắng chang chang, bài học thì nhiều vô đối, cảm giác như bị tra tấn vậy, đúng là kiếp học sinh…
Cũng vì lịch học cả ngày như vậy nên vừa tan học là tôi cắm cổ đạp xe về nhà, ăn cơm trưa dọn dẹp xong, chỉ kịp nghỉ một lúc là lại hùng hục đạp xe tới trường cho kịp giờ lên lớp, lạ là tôi đi sớm thế nhưng khi đến nhà xe tôi đã thấy chiếc xe quen thuộc của em dựng ở đấy, khiến tôi vô cùng thắc mắc, chả nhẽ em biết bay(vì từ nhà em đến trường xa gấp đôi đường nhà tôi mà)… mang theo thắc mắc đó… trong một buổi nói chuyện…
– Y đến sớm nhất lớp ah, đi nhanh thật đấy, thế này về trưa vất vả lắm nhỉ?
– Hi mình đâu có đạp xe mà nhanh!
– Không đạp xe? Y nói lạ quá? Chẳng nhẽ đi máy bay?
– Đúng là T ngố, mình không về buổi trưa mà mình ăn ở gần đây, xong về lớp luôn mà…
– Ơ thế ah? Thế Y ăn ở đâu?
Tôi hỏi vậy vì trường tôi nằm giữa đồng không mông quạnh, xung quanh bán kính 1km chẳng có quán xá ăn uống gì cả…
– Y ăn phở ngó… rồi che miệng cười khúc khích…
– Phở ngó là phở gì cơ? Có ngon không? Mình chỉ ăn phở bò… chứ chưa được ăn phở ngó bao giờ… tôi ngây thơ hỏi lại…
Sau một hồi cười khúc khích, em trả lời…
– Ui T chưa được ăn bao giờ ah? Để hôm nào mình đưa T đi ăn nha…
– Ừm Y nhớ đấy nhá…
Mịa tôi cũng không ngờ mình lại ngây thơ đến thế, sau này tôi mới biết đến phở ngó là gì! Lạy chúa, không ngờ em lại trêu tôi giữ vậy, em nói trước giờ chỉ toàn con trai trêu ghẹo em thôi, tôi là thằng con trai đầu tiên mà em trêu lại được…
Ngu thật là ngu…
Nhưng trong cái ngu đấy của tôi thì tôi lại nhận được một món quà tuyệt vời…
Quan hệ giữa tôi và em đã bật mầm một điều tuyệt vời… trong suy nghĩ của em tôi là một anh chàng rất rất thật thà… và trong sáng… mà nghĩ đi nghĩ lại thì quả thực lúc đó tôi đúng là như vậy… tâm hồn như một tờ giấy trắng… không một gợn suy nghĩ đen tối…
Những buổi nói chuyện đầu giờ trưa làm chúng tôi càng gần nhau hơn, những câu chuyện như tưởng chừng không bao giờ hết… tôi cố gắng hiểu em hơn, và cũng làm cho em hiểu hơn về tôi, không tán tỉnh, không săn đón, càng không có những lời tỏ tình, không phải vì tôi không muốn đâu, mà lúc đó tôi phần vì ngại, phần vì vẫn còn rất tự ti với em…
Nếu ai hỏi tôi tình yêu là gì, quả thực lúc đó tôi chưa có câu trả lời, bởi tôi cũng mới chỉ nhìn thấy ánh mặt trời 17 năm… còn bây giờ, khi đã trải qua bao nhiêu chuyện… tôi khẳng định tình yêu giống như một… con chó…
Bạn cứ thử để ý mà xem… khi bạn đang đi trên đường, gặp một con chó thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Một là bạn bị con chó ấy đuổi, bạn sợ hãi, bạn bỏ chạy… càng chạy thì con chó ấy càng đuổi… nó đuổi, bạn chạy…
Hai là bạn không hề sợ hãi, muốn có một bát rựa mận… chan bún thì đây, bạn đuổi nó, muốn bắt nó… thì nó lại bỏ chạy… bạn đuổi, nó chạy…
Tình yêu cũng vậy, một ngày nào đó trên đường đời, lòng bạn rộn ràng vì hình bóng một cô gái nào đó… bạn có cảm tình… bạn yêu? Bạn săn đón tình yêu đó nhưng chưa chắc đã đạt được như mong ước… và khi bạn không để ý đến nó, nó lại đến một cách bất ngờ…
Tình yêu của tôi và em cũng vậy… mặc dù trong lòng tôi, hình ảnh của em đã chiếm lấy nó ngay từ ngày đầu gặp mặt dưới mái trường phổ thông, nhưng tôi không chạy theo em như bao người đã làm… chỉ ở bên em, quan tâm em không một chút vội vàng… tôi chỉ cố gắng dần dần hiểu được em bằng chính sự quan tâm giản dị và mộc mạc của mình… chính điều đó đã giúp tôi chiến thắng trước bao nhiêu đối thủ vây quanh em hàng ngày…
Cho đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in ngày hôm đó… ngày mà tôi, một cậu bé 17 đã chính thức bước chân vào con đường tình ái, đầy đam mê… ngọt ngào… bên em…
Nắng tháng năm, cái nắng chang chang và gay gắt… giữa lúc các bác 12 đang tối mắt tối mũi ôn thi tốt nghiệp… rồi thi đại học thì tụi tôi lại khá nhàn hạ… các cụ dạy cấm có sai… nhàn cư vi bất thiện…
Chúng tôi xin phép cô giáo chủ nhiệm tổ chức một buổi đi chơi cho cả lớp gọi là chào đón hè sang… một loạt các địa điểm được liệt kê… rồi thì kinh phí… cuối cùng thì chúng tôi lựa chọn đi leo núi, quê tôi vốn có núi mà… và phương tiện là… xe đạp, vừa khỏe người… vừa rẻ, ngon bổ rẻ luôn là tiêu chí trong cuộc sống của tôi mà… biết làm sao…
Kế hoạch đã lên, chúng tôi chia nhau mua sắm chuẩn bị đồ ăn, nước uống, hẹn nhau đúng 5h30p sáng hôm sau có mặt tại cổng trường… đoạn đường là gần 50km…
Vấn đề là lớp tôi có 44 mạng, vô tình một nửa nam nửa nữ, trừ 4 chiến sĩ có việc bận không đi được còn 40 mạng, 20 cái xe đạp, và tụi con trai sẽ làm xe đạp… ôm miễn phí… vấn đề là ai sẽ đèo ai, ai ngồi sau ai…
Sau một hồi cãi nhau chí chóe, căng thẳng lên đến cao độ, vì ai cũng muốn người ngồi sau mình phải có tí sắc… chả ai muốn đèo một cô cá sấu cả, nhất là không chỉ có tôi, mà còn một cơ số thằng trong lớp muốn có em ngồi sau… cuối cùng tôi đưa ra quyết định, để mặc cho duyên số và may mắn vậy, chúng tôi… bốc thăm…
Tên của hai mươi bác xe đạp ôm được các bạn gái ghi ra mỗi tờ giấy nhỏ, rồi gấp lại bỏ hộp, xóc đều, mối bạn nữ sẽ bốc cho mình một lái xe…
Từng cái tên được đọc lên, cứ giật mình thon thót… rồi 19 cái tên được đọc lên, không thấy tên tôi… em là người cầm mẩu giấy cuối cùng… chẳng cần đọc cũng biết là ai… tôi thở phào trong ánh mắt đầy ghen tị của lũ đực rựa và tiếng kêu bất công của tui nó… đúng là duyên số thật rồi, hoặc cũng có thể do tôi ăn ở vốn hiền lành… ở hiền thì sẽ gặp lành mà… không tin các bạn cứ thử…
Cả tối hôm đó tôi chập chờn không sao ngủ được… đi chơi mà, ai chẳng thích… mai lại được đèo em đằng sau nữa chứ… phê thật là phê… sáng hôm ấy tôi dậy sớm… vác cái balo rồi đạp xe tới trường… tới nơi mọi người đã tụ tập đông đủ… trông em thật xinh… một chiếc quần jean xanh nhạt khỏe khoắn… chiếc giầy thể thao nhỏ nhắn… mái tóc dài được tết gọn gàng dưới cái mũ phớt trắng… tôi vẫn nhớ cái mũ của tụi bảo hiểm PRUDENTIAL…
Xuất phát… sau xe tôi tụi nó cũng bắt đầu gò lưng đạp xe… mịa nghĩ lại hồi ấy đúng là trẻ con, máu thật, đạp xe năm chục km đi chơi, giờ cho tôi vàng SJC tôi cũng không bao giờ dám phiêu như vậy nữa…
Trên đường vừa đạp xe, lớp tôi vừa trò chuyện với nhau rất rôm rả, tôi thì thấy rất vui rồi, ngồi sau tôi là ai chứ, người mà tôi cứ nhắm mắt lại là nghĩ tới…
– T mệt lắm không? – Em hỏi tôi đầy quan tâm…
– Ừm, cũng bình thường mà… – tôi trả lời em. Mịa chẳng lẽ bảo mình mệt lắm… híc…
– Tại trời nắng quá, T ướt hết áo rồi này, nếu mệt để Y đèo cho nhé? Em đề nghị…
– Híc, Y mà đèo mình, chắc tụi kia nó vô của hàng thời trang mua cho mình cái váy mất…
– Hihi, mệt thì tụi mình thay nhau thôi mà, có gì đâu…
Những câu chuyện giữa chúng tôi làm chặng đường như ngắn lại, đến nơi, thằng nào thằng ấy mồ hôi nhễ nhại, thở phì phò… gần cuối chặng đường lại phải leo mấy con dốc cao vút nữa chứ…
Ôi con dốc định mệnh…
Nhờ có nó mà tôi có hồi ký ngày hôm nay về em…
Gửi xe xong, chúng tôi hăm hở leo núi, lần đầu đi chơi với nhau, chúng tôi cười nói vang cả khu núi, những đồi thông… xen kẽ các cây sim ở phía dưới… lên gần đỉnh núi, chúng tôi lựa một khoảng trống, trải nilon… các bạn gái thì bày biện đồ ăn… tụi con trai chúng tôi không quên mang bộ bài… tất cả chơi đùa rất vui vẻ… đúng là những ngày tháng không thể nào quên… tình bạn trong sáng và vô tư thật, không như sinh viên sau này… và bây giờ khi đi làm… quan hệ giữa người với người bao giờ cũng gắn với lợi ích cá nhân…
Trời nắng nhưng dưới những tán lá rừng thật mát… gió thổi vi vu xen giữa những cành lá thông như một bản nhạc từ thiên nhiên mà lần đầu tiên tôi được thưởng thức… dù chẳng có một chút nghệ sĩ nhưng đôi tai trâu của tôi vẫn cảm thấy thật tuyệt vời…
Rồi cũng sang chiều… chúng tôi thu dọn đồ ra về, lúc đi thì còn hăng hái, giờ về là cả một chặng đường dài hun hút… thằng nào thằng ấy xem ra có vẻ nản… nhưng cũng phải đạp xe về thôi, chẳng lẽ ngủ lại đây…
Dắt chiếc xe cào cào ra sau khi đã thanh toán tiền vé cho cả lớp, tôi chờ em lên xe…
– T để mình lai một đoạn nhé, ngồi sau mình hơi mỏi? Em lại đề nghị…
– Như thế có được không vậy? Mình thấy Y cũng mệt mà!
– Mình chỉ đèo một đoạn thôi, T không phải ngại đâu, mỏi chân mình xuống liền…
Tôi cũng chẳng thể từ chối được em… thế là tôi ngồi lại phía sau…
– Ê ê tụi mày xem này… mẹ đánh không đau bằng ngồi sau đàn bà… bí thư sao thế… lại để người đẹp đèo ah… Xấu hổ quá… tụi bạn tôi nhao nhao…
Tôi chỉ cười, mặc kệ tụi giặc trời trêu hai đứa…
– Ừ mình thích đèo T đấy, thì sao nào… em quay sang tụi nó thách thức…
– Thì… chẳng sao cả… thui tụi bay đạp nhanh đi trước để anh chị đi sau còn tâm sự… thằng Tùng mõ rêu rao…
Thế là tụi nó đạp phía trước, chỉ còn tôi và em đi phía sau…
– Y mỏi chân chưa? Mỏi thì để mình thay nhé…
– Ừm xuống đến đường to mình để T đèo nha…
Em vừa dứt câu, đúng lúc đến chỗ cua để xuống con dốc dựng đứng, em không giảm tốc mà lao xe xuống theo tụi bạn… vù vù… xuống được đến nửa con dốc… vì tốc độ chiếc cào cào phi quá nhanh chắc em sợ nên em bóp phanh… kít… có lẽ do tay em yếu, nên mất lái… rầm… cả tôi và em ngã lăn ra con dốc… rê theo chiếc xe đạp một đoạn… tôi trượt dài cánh tay, vai và đầu gối xuống đường… mịa bây giờ mỗi khi nhìn vết sẹo trên mu bàn tay, là lại nhớ lại cảm giác đau và sợ hãi lúc đó…
Nhưng tôi lúc đó như quên đi mọi đau đớn, tôi chỉ để ý đến em, quay ra, em đập đầu xuống đường nên bị ngất đi, tôi chỉ kịp chạy lại, bế em vào lòng… và gọi… Y ơi… tỉnh lại đi… Y…
Tụi bạn tôi đi đằng trước nghe tiếng ngã xe quay lại nhìn thấy chúng tôi đo đường, tụi nó nhảy xuống xe, lao lại… ai có cái khăn băng lại cho chúng nó cái… chảy nhiều máu quá… Y vẫn nằm trong lòng tôi, hai mắt nhắm nghiền, một bên má quệt xuống đường chảy máu rất nhiều… chúng tôi cuống cuồng nhưng chẳng biết làm như thế nào…
– Các em bị sao vậy? Ngã xe ah? Một anh đi xe máy qua thấy chúng tôi tụ tập khóc lóc đã dừng lại hỏi han…
– Anh làm ơn chở hai đứa bạn em tới bệnh viện được không ạ, nó bị ngã xe anh ạ…
– Ừm, lên xe đi anh chở cho…
– Tụi nó dìu hai đứa tôi lên chiếc xe máy. Tôi nén đau ngồi sau ôm em vào lòng…
– Cái dốc đó hay xảy ra tai nạn lắm, nếu không chú ý… – giọng anh lái xe vang lại…
– Vâng… tại tụi em không để ý…
Trên đường đến viện, anh ấy còn hỏi tôi nhiều nữa nhưng tôi không nhớ hết được, tâm trí tôi lúc bấy giờ đang lo lắng cho em hết rồi…
Giờ tôi vẫn biết ơn cái anh đã đưa chúng tôi vào viện, máu của chúng tôi thấm đầy ra chiếc áo sơ mi của anh ấy… tôi hỏi tên địa chỉ anh bảo không có gì đâu, ai gặp trong hoàn cảnh đấy cũng sẽ giúp tụi em thôi mà… rồi anh về… nhất quyết không nhận tiền cảm ơn của tôi… đúng là người tốt vẫn còn chưa tuyệt chủng trong cái xã hội đầy toan tính này…
Nằm trong phòng cấp cứu được một lúc thì em tỉnh lại…
– Mình đang ở đâu đây hả T…
– Hai đưa mình đang ở trong bệnh viện… Y có đau ở đâu không?
– Mình chỉ đau ở cằm thôi, tụi nó đâu rồi T?
– Hai đứa mình được một anh đưa xe máy đến đây trước, tụi nó đạp xe theo sau…
– T có sao không? Rách hết áo kìa… tại mình…
– Không sao mà, đâu phải tại Y, tại T dốc như thế mà để Y cầm lái…
Đang nói chuyện thì một bà bác sĩ đi vào, tôi ngồi trên ghế, nên bà chỉ khám qua, còn em nằm trên giường, nghe tôi nói em bị ngất, bà khám rất cẩn thận, còn lấy đèn ra soi… hai đồng tử đều, phản xạ ánh sáng tốt…
– May mắn không sao rồi, cháu là bạn của cô bé này hả?
– Dạ vâng ạ, bạn cháu không sao chứ ạ?
– Ừm bạn cháu bị choáng do chấn động nhẹ thôi, để bạn nằm nghỉ đây một lát rồi cháu đưa bạn xuống khoa ngoại để khâu vết thương nhé, bác viết giấy đây rồi, cháu ra chỗ thu viện phí đóng tiền đi…
Tui chạy đi đóng tiền, đúng lúc đó tụi bạn tôi cũng hỏi thăm tới nơi…
– Hai đứa bay sao rồi? Y tỉnh chưa…
– Y tỉnh rồi, đang trong phòng cấp cứu, một đứa chạy ra đóng tiền khâu vết thương hộ tao với…
Tôi cùng mấy đứa quay trở lại phòng cấp cứu, lúc này Y đã tỉnh, nhưng do vết thương vẫn còn đau, nên vẫn nằm trên giường nhăn nhó…
– Hai đứa tụi bay không sao là may rồi… tao tưởng tí nữa mất cho mỗi đứa 50k tiền… hoa… một đứa trêu làm cả lớp cười ầm lên…
– Thui tao xin… híc giờ mới thấy ngấm, đau và xót những chỗ chảy máu làm tôi ngập ngừng…
Tụi mày đạp xe về trước đi, một đứa tách ra đạp xe tao về, tao để Y nghỉ một lát rồi còn đi khâu vết thương, tụi tao về sau vậy…
– Thế hai đứa bay định đi gì về…
– Thì đi xe ôm về vậy, chẳng lẽ đi máy bay…
– Ừ thôi quyết định vậy đi… mày còn đủ tiền không cầm tạm của tụi tao…
Rồi tụi bạn cũng về trước… tôi đỡ em dậy…
– Y đi được không?
– Mình đi đâu bây giờ hả T?
– Tụi mình sang khoa ngoại để các cô ấy khâu vết thương…
– Y đi được chứ?
– Chắc là được… mình không sao mà…
– Để mình dìu Y nha…
Nhưng vừa đi được ra đến cửa…
– Mình đau chân quá. Nghỉ một lát được không T?
Tôi không trả lời, cúi xuống, tôi xoay người em lên lưng tôi và cõng em lên…
Bầu trời đã về chiều, ánh nắng vàng nhạt trải dài trên sân bệnh viện, chiếu lên tôi và em thành một vệt bóng dài… giá như chúng tôi đang trên đồi thông…
Hoặc ở bãi biển thì có phải thích không cơ chứ… sân bệnh viện chẳng thích tẹo nào…
Mà tôi cũng không hiểu lúc đó tôi lấy dũng khí ở đâu ra để làm điều đó… dám cõng em lên lưng trong khi khắp người cũng đau bỏ mịa… giờ trên mu bàn tay tôi vẫn còn nguyên vệt sẹo dài… một dấu ấn không bao giờ phai về em…
– T để mình xuống đi, mình tự đi được mà… em bối rối, có lẽ em cũng bất ngờ trước hành động rất… bất ngờ của tôi…
– Y đang đau mà, có gì đâu phải ngại…
– Nhưng T cũng đang đau… để mình xuống, T dìu mình đi cũng được mà…
Em nhìn xung quanh ái ngại, mọi người đi qua chúng tôi ai cũng nhìn… nhưng tôi mặc kệ… – Thôi… chắc cũng sắp tới nơi rồi mà…
Vừa cõng em vừa hỏi đường, chúng tôi cũng tới được khoa ngoại, bệnh viện huyện… bé tí tẹo… một cô y tá ra dìu tôi vào giường và giúp tôi đỡ em xuống… tôi cũng ngồi xuống cái ghế cạnh đấy, mặt mũi đỏ gay, mồ hôi chảy vào vết thương xót thiệt… tôi đưa mắt nhìn em…
– Y đau lắm không…
– Mình cũng đỡ rồi mà, cảm ơn T… em nhìn tôi với một ánh mắt rất gần gũi…
– Sao? Cô cậu bị tai nạn hả? Giọng bà Y tá vang lên ngắt câu chuyện của chúng tôi…
Các cô các cậu bây giờ đi đường là cứ phóng vù vù, chóng hết cả mặt, làm cha làm mẹ như chúng tôi nói rát hết cả họng mà có nghe đâu…
– … Vâng… tụi tôi lí nhí, chẳng hơi đâu mà đi chém với những bà già giáo điều như thế này…
Sau khi khám lại cho chúng tôi, tôi thì chỉ bị vết thương ngoài da, không sâu lắm chỉ cần sát trùng và băng lại là xong, còn em thì phải vào phòng tiểu phẫu, vết thương của em khá sâu, nhất là vết rách ở ngang cằm, còn có những viên đá nhỏ găm vào nữa…
Sau khi đặt em xuống chiếc giường tiểu phẫu, tôi đi ra rửa vết thương ở phòng bên ngoài…
– Y chịu khó nhé, mình băng vết thương xong sẽ vào ngay…
– Ừm, mình không sao đâu mà… em mỉm cười động viên tôi…
Tôi đi ra ngoài, kéo áo, tụt quần… các bác đừng hiểu nhầm tụt quần làm gì nhé, tôi xây xát hết ở vai, và ở đầu gối nữa… mới chỉ ngã xe đạp thôi mà rách hết cả quần áo… rách cả da thịt… đau điếng…
– … AAAAA… tôi hét lên khi bà Y tá vừa đưa cái bông tẩm cồn vào vết thương của tôi… mịa xót thấu trời luôn…
– Mày định dọa cả cái bệnh viện này đấy à? Thanh niên gì mà tí đã hét toáng lên…
– Cháu xót quá cô ơi… tôi nhăn nhó…
– Có xót thì mới khỏi được con ạ… mà mày thấy bạn gái mày có kêu câu nào đâu?
Ừ nhỉ, ở bên cạnh tôi thấy tiếng pank kéo lanh canh nhưng không nghe thấy em kêu một tiếng, gan thật đấy… tôi im bặt, mím chặt môi mỗi lần bôi cồn…
– Bạn gái cháu đấy hả? Nhìn nó vừa xinh, vừa sắc sảo, mày phúc đức lắm mới có đứa bạn gái như thế đấy… yêu nhau lâu chưa? Thế bao giờ cưới… vừa băng vết thương lại cho tôi bà Y tá vừa gật gù nhận xét…
Mịa, bà này đúng là nói nhiều thật, nhưng chỉ được cái nói… đúng… những gì trong lòng tôi đang mong mỏi…
– Chúng cháu mới học cấp ba mà… đấy là bạn cùng lớp cháu thôi, không phải như cô nghĩ đâu…
– Ơ thế mới là học sinh phổ thông hả, cô cũng có thằng con bằng tuổi tụi mày… chịu khó học… lỗ tai tôi lại phải nghe một bài giáo huấn dài như vạn lý trường thành của bà Y tá… vừa làm vừa say sưa… nói… như thể tôi là con trai của bà vậy…
– Xong rồi, ngồi im đây cô lấy một mũi uốn ván tiêm nữa là xong…
Sau mũi tiêm, tôi đứng dậy đi vào phía trong xem em như thế nào, các vết thương của em ở tay chân đã được băng xong hết rồi, chỉ còn vết thương ở dưới cằm, các bác sĩ phải gắp những viên đá nhỏ găm ở dưới nên chưa xong… cả một cái pank được thò sâu vào trong da em để gắp… chắc em đau lắm, người em run run… mồ hôi lấm tấm đổ ra trên trán…
Tôi tiến lại, đưa tay ra nắm lấy tay em… như cảm thấy an toàn hơn, em nắm chặt lấy tay tôi, không còn run lên nữa…
Sau một hồi miệt mài làm việc của bác sĩ và y tá, vết thương của em cũng được băng lại gọn gàng… em cũng phải chích một mũi uốn ván như tôi… nhìn em nằm trên giường, mặt hơi tái… có lẽ em vẫn đau… bàn tay tôi vẫn nắm lấy tay em không rời…
– Y đau lắm phải không? Cố gắng lên nha… tôi cũng chỉ biết động viên em như vậy, đau hộ em thì chẳng thể được… mà tôi cũng đang đau như em mà…
– Mình không sao mà… em khẽ nhếch môi cười… em không nói nhanh và không cười được vì vết thương ngay dưới má co lại làm em đau…
– Thôi Y đừng nói nữa, không vết thương lại đau… mình luôn bên Y mà… vừa nắm chặt tay em, vừa nhìn sâu vào mắt em… tôi chầm chậm…
– Ừm… siết chặt bàn tay tôi… em khẽ gật đầu…
Tuy chưa tỏ tình bao giờ, nhưng từ ngay giây phút đó, trái tim tôi có thể cảm nhận được rất rõ vị trí của tôi trong tim em, sau bao ngày trông ngóng, tôi đã mở của được trái tim băng giá của em… và bước những bước chân đầu tiên vào con đường tình ái…
Để em nghỉ gần một tiếng, trời cũng sắp tối… chúng tôi xin phép ra về… tôi dìu em ra chiếc ghế đá ở sân bệnh viện… – Y ngồi đây nhé, mình chạy ra cổng gọi bác xe ôm chở tụi mình về…
– Ừ…
Chạy ra cổng viện, thấy mấy bác xe ôm đang tụ tập, tôi lựa một bác trung tuổi rồi tiến lại…
Sau một hồi nói chuyện, bác cũng đồng ý chở hai đứa tôi về với giá của một người… thấy bác nói thế… vì bác cũng có con như tụi tôi, nên bác giúp là chính…
Dìu em lên xe… Tôi ngồi sau đỡ hai vai em… trời đã tắt hẳn nắng, nhưng mùa hè nên cũng không tối lắm…
Bác xe ôm chạy rất cẩn thận… tôi thì muốn nói chuyện với em nhưng em nói là đau vết khâu nên chúng tôi chỉ im lặng… xe chạy được một lúc… hình như cũng mỏi nên em dựa lưng vào tôi… chiếc cổ trắng ngần hiện ra trước mắt… tôi muốn hôn lên đó nhưng không dám…
Đường xóc quá, giữ vai em cũng mỏi, tôi liền vòng tay qua eo em… và… khẽ ôm em vào lòng… em đưa hai tay lên tay tôi… chắc là em gỡ tay tôi ra…
Thôi quả này thì chết tôi rồi, bao nhiêu ấn tượng tốt đẹp cố gắng trước em giờ đổ xuống sông xuống bể chỉ vì giây phút dại dột này rồi… tôi lo lắng…
Gỡ tay tôi ra, không để tôi ôm em nữa nhưng hai bàn tay em vẫn nắm chặt lấy tay tôi… may quá em không giận… tôi thở phào nhẹ nhõm…
Cứ thế tay trong tay… chúng tôi im lặng chẳng nói với nhau thêm một lời nào nữa… dù vết thương vẫn còn đau nhưng tôi thấy lòng thật rạo rực… vui vui… hồi hộp nữa… chắc là em hiểu và đón nhận tình cảm mà tôi dành cho em bấy lâu nay…
Về đến nhà em… chỉ có bà nội và anh trai em đang chờ em ở cổng, chắc bố mẹ em chưa về… có cả cô giáo chủ nhiệm và mấy bạn ở gần đây nữa làm tôi đỡ sợ, dù sao thì đi chơi do tôi khởi xướng… tai nạn của hai chúng tôi cũng do tôi một phần… và hơn hết đây là lần đầu tiên tôi tới nhà em… lần đầu tiên đối diện với bà nội em… quần áo thì rách tả tơi, khắp người băng trắng lỗ chỗ… mất điểm quá…
Còn lần cuối cùng tôi tới đây? Các bạn thử đoán xem…
Đúng là nội rất lo cho em, dìu em vô nhà rồi nội sờ sờ nắn nắn… hai mắt rơm rớm nước mắt…
– Đau lắm không con… đi đứng kiểu gì đấy hả? Lần sau cấm có xin nội cho con đi đâu nữa đâu đấy…
– Con không sao mà… chỉ bị xây xát ngoài da thôi… dù nói chuyện làm vết khâu đau nhưng tôi biết em đang làm nội an lòng…
– Cháu xin lỗi bà… tại cháu mà Y bị ngã… tôi lúc này mới dám quay sang nội lí nhí…
– Ừ thôi hai đứa chúng bay không sao là nội mừng rồi…
– Vâng ạ… hai đứa tôi nhìn nhau cùng trả lời…
– Cũng muộn rồi. Bà và em Y nghỉ ngơi ạ. Cháu xin phép về… cô giáo chủ nhiệm lên tiếng…
Em định đứng lên tiễn mọi người nhưng không ai cho em đứng cả…
– Giờ lên xe cô đưa em về, xe của em các bạn đi về gửi trong trường rồi… lần sau đi đâu thì các em phải cẩn thận nhé…
– Vâng ạ, cô cho em về nhà với, có cô đưa về bố mẹ em sẽ không mắng… không thì chết em…
Để lại một bình luận