Phần 7
Tết đã thực sự về… tôi lại cùng bố dọn dẹp nhà cửa, quét lại vôi cho mới… cùng mẹ đi chợ tết… ngày ấy chưa có tủ lạnh để đồ nhưng cả năm mới có ngày tết… nào thịt nào giò… mẹ chất đầy chạn…
Nhiệm vụ của anh em tôi vẫn là gói bánh chưng vào sáng 30 tết… gió rét… rửa lá, đãi đỗ, vo gạo thâm xì hết môi, bàn tay trắng nhợt nhưng vẫn háo hức… vẫn mong chờ cái ngày này thế…
Nhà tôi có tục lệ cứ gói sáng rồi chiều mới luộc đêm vừa trông nồi bánh vừa chờ giao thừa luôn… cả nhà quây quần bên bếp lửa… cùng nói chuyện gia đình… ấm cúng lắm…
Đêm giao thừa… mẹ đang chuẩn bị mâm cơm cúng gia tiên… thằng em thì đã xin phép bố mẹ xuống nhà văn hóa chơi với lũ trẻ trong làng… còn mỗi tôi ngồi trông nồi bánh… nhìn ngọn lửa bập bùng… lại nghĩ tới em… không biết giờ này em đang làm gì nhỉ? Có nhớ tới mình không nữa… lại còn cái hẹn mùng 2 tết nữa chứ… cứ nghĩ tới là tôi lại run run…
Về nhà em chơi nhiều nhưng đều đi cùng lũ bạn trong lớp… lần này lại là tết… Nội lại biết chuyện chúng tôi thế này… hay không xuống nữa… đằng nào thì mùng 3 lớp cũng đi chơi… vào mừng tuổi nội luôn thể cũng được… suy đi tính lại mãi vẫn không ổn… thôi kệ, đến đâu tính đến đó…
– T ơi vớt cho mẹ con gà trong nồi ra nhé… Đang ngồi suy tính thì mẹ tôi gọi đằng sau khiến tôi giật mình…
– Mày làm cái gì mà như mất hồn thế hả? Có nghe mẹ bảo gì không? Sắp xong thì đạp cái xe đi gọi em về… sắp giao thừa rồi… chơi không biết đường về nữa…
– Vâng con nghe thấy rồi ạ… Tôi lăng xăng chạy đi giúp mẹ làm mâm cơm cúng giao thừa…
Quê tôi nhà nào cũng vậy… một mâm cơm để ngoài sân cúng đất trời lúc giao thời chuyển từ năm cũ sang năm mới cầu mong những điều tốt lành đến với gia đình… một mâm cơm trên ban thờ cúng tổ tiên… trước khi đó thì đi vẩy ngũ vị hương quanh nhà để xua đuổi tà ma…
Chờ mãi nồi bánh chưng cũng chín… tôi và thằng em hì hục vớt bánh xong cũng gần 3h… leo lên giường ngủ… sáng mai còn dậy đi chúc tết ông bà họ hàng…
Đúng là lớn rồi có khác… đi chúc tết cùng cả nhà mà chỉ thằng em được tiền lì xì…
Đúng là nhiều lúc chỉ muốn làm trẻ con mãi… như lúc này…
“Mình có xuống nhà em không đây”, đứng trước gương trong nhà tắm mà tôi vẫn còn suy nghĩ đắn đo mãi… xuống thì cứ ngài ngại… mà không xuống thì chắc em giận chít mất… mà sau này đằng nào chẳng phải xuống… nghĩ đến từ “cháu rể” tôi tự kỷ mỉm cười… aizzz…
Sau một hồi suy tính tôi cũng lôi chiếc xe máy ra… sáng nay đi tết họ hàng xong đã xin phép bố mẹ chiều cho con mượn xe để đi chơi rồi mà…
Chạy với vận tốc 5km/h… dù trong lòng tôi rất mong được gặp em… nhưng không biết khi đối diện với bà sẽ như thế nào đây… ước gì đoạn đường nó dài dài thêm chút có phải thích không… còn qua cánh đồng này nữa là tới đầu làng em rồi… nhà em ngay ngoài đầu đường… đến đầu làng thì tôi phanh kít… và quay xe… đi ngược lại… vì run bỏ mịa đi được ấy, cái cảm giác này bác nào chắc cũng trải qua như em thôi… sau khi đi vòng quanh cánh đồng vài vòng… tôi cũng đủ can đảm để ngõ nhà em thẳng tiến… mọi lần đến cùng tụi bạn sao mà tự nhiên thế, éo phải lo lắng… dừng cái wave alpha ở cổng, tất nhiên là không dám bóp còi tintin rồi… đang thập thò thì em chạy ra… với nụ cười thiên thần… xua tan mọi lo lắng trong tôi…
– Anh hỏi ai ạ? Em nháy mắt nhìn tôi…
– Em ơi cho anh hỏi có phải nhà em Y học trường… không nhỉ?
– Vâng đúng! Anh gặp bạn ấy có chuyện gì không ạ?
– Không có chuyện gì cả, thôi anh về… tôi giả bộ quay xe…
“Anh có giỏi thì về.”… kèm theo là một cái bẹo đau điếng vào eo… – Anh làm gì mà giờ mới xuống? Làm em chờ mỏi cổ hả?
– Anh cũng xuống sớm đấy chứ? Tại cánh đồng làng em đẹp quá, nên anh đi đi lại lại ngắm cho thỏa lòng… hihi… nội đâu hả em?
– Nội chờ anh lâu quá, có bạn sang rủ nội lên chùa rồi! Anh cho xe vào sân đi, ai lại đứng ở ngoài ngõ thế này…
– “Oa… thích quá”… trong lòng tôi thầm reo lên sung sướng… dựng cái xe ngoài sân, theo em vào trong nhà, bộ đèn nháy trang trí trên cây quất sai trĩu quả vàng mọng thật thích mắt… không biết có phải là hồi ấy ấn tượng với cái cây quất này không mà mấy năm vừa rồi toàn mua quất biếu ông ngoại hà hà…
– Anh uống nước đi… vừa đẩy chén nước sang tôi em vừa nói… xong anh ngồi đây em chạy ra tìm nội…
– Nhớ em iu quá… không cầm chén nước mà tôi lại cầm tay em… mới xa có mấy ngày mà đã thấy nhớ lắm ấy…
– Em cũng nhớ anh nhiều lắm mà… em nắm chặt tay tôi… xem anh iu ăn tết có lên được cân nào không nào… rồi em ngó nghiêng nhìn tôi…
– Hihi nhìn thế này không chính xác đâu…
– Thế như thế nào thì chính xác cơ?
– Em phải ôm anh thì mới chính xác ấy…
– Anh chỉ được cái tưởng bở… ở nhà người ta mà cũng dám ah… hihi… thui để mấy hôm nữa lên trường nhé… tha hồ mà ôm… thôi anh ngồi trông nhà nhé… em ra gọi nội đây…
Không chờ tôi trả lời, em đứng dậy đi ra ngoài… chỉ còn một mình tôi ngồi uống nước chè… ngắm đèn nháy… sao nước chè nhà em ngọt thế nhỉ?
Tôi tự hỏi và rót ra hẳn cái cốc to để tự đi tìm câu trả lời…
Ngồi gần hết ấm chè thứ hai thì nhìn thấy em và nội đi vào sân, tôi vội chạy ra ngoài…
– Con chào bà ạ… năm mới con xuống chúc bà và mọi người sức khỏe ạ… abcdefgh… tất cả các câu chúc tết hay nhất tôi tuôn ra một tràng… em thì đứng sau nội che miệng khúc khích cười… nhìn chỉ muốn cắn cho một phát…
– Bà chào con… ngước lên nhìn tôi trong bộ áo gụ màu nâu, bộ áo mà các cụ già hay mặc khi lên chùa… nội cười hiền từ… năm mới bà cũng chúc gia đình con vạn sự như ý… chúc con học thật tốt… abcdef… con lên lâu chưa? Vào nhà uống nước…
– Con cũng vừa lên thôi ạ… để con đỡ bà vào…
– Cảm ơn con… bà vẫn tự đi được mà… nói vậy nhưng nội vẫn bám vào tay tôi để tôi dìu nội lên hè…
Câu chuyện với nội diễn ra suôn sẻ hơn tôi dự định, nội hỏi rất kỹ về gia đình tôi nhưng không gây cho tôi chút áp lực nào cả… chốt lại nội nhìn hai đứa…
– Nội biết chúng mày có tình cảm với nhau, nhưng cả hai đứa còn trẻ… chúng mày phải biết giúp nhau học thật tốt… có cái nghề nghiệp để lo cho cuộc sống sau này… đừng làm chuyện gì để nội phải đau lòng…
– Vâng ạ… hai đứa chúng tôi nhìn nội rồi nhìn nhau lí nhí…
– Thôi… con ngồi đây chơi với em Y nhé… Nội ra chùa không các cụ lại chờ… ra đến ngõ rồi nội vẫn không quên nhắc em… cái Y xem giữ bạn con ở lại ăn cơm nhé…
Nội đi khỏi ngõ, hai đứa chúng tôi cùng đi vào nhà… vừa qua cái mành mành… tôi kéo em lại ôm em vào lòng…
– A nhớ em nhiều lắm…
Em cũng vòng tay ôm lấy tôi, ngả đầu vào ngực tôi…
– … Em cũng nhớ anh iu nhiều lắm ấy…
– Mấy ngày không gặp nhau rồi nhỉ? Sao mà nhớ thế không biết!!!
– Hic nghe điêu điêu… mới xa người ta từ hôm 28 mới được mấy ngày mà… ư… ư…
Em không nói được tiếp bởi tôi đã đặt vào bờ môi đỏ mọng của em một nụ hôn đầy nhớ nhung… hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau đầy khao khát…
– Anh ơi có khách đến bây giờ đấy… khẽ tách môi ra em nói thầm…
– Anh mặc kệ… anh ôm người iu anh cơ mà…
– Eo ăn gì mà gan thế, thế mà kêu là run không dám xuống? Anh thấy nội hiền không?
– Ừ… nội thương em nhỉ…
– Nội thương tất cả con cháu… trong đó có cả anh đấy…
– Thật không? Tôi ôm lấy hai má em…
– Anh không thấy nội bắt em giữ anh ăn cơm ah? Em nói cho anh biết nhé, có nhiều anh chàng đến tia cháu gái nội, nhưng nội không giữ ai ăn cơm đâu… hihi… em cười khúc khích… ánh mắt hạnh phúc…
– Thiệt không đó…
– Ai thèm nói dối anh… nội quý anh lắm đấy…
– Anh tin mà… người iu anh xinh như công chúa thế này cơ mà… trai làng không xếp hàng mới lạ…
– Chỉ được cái nịnh người ta… cái giọng dẻo như kẹo ấy, sau này mà dám tán tỉnh linh tinh thì chết với người ta… mà hứa với người ta là sẽ lixi cơ mà… em đưa bàn tay ra…
– Ui… có người iu như hoa thế này… anh sợ không giữ nổi ấy, hơi sức đâu mà đi linh tinh… nào cho anh hôn cái nào… tôi kéo em sát lại… rồi anh lixi…
– Anh không sợ bố mẹ về ah… híc câu hỏi của em làm tôi giật hết cả mình… nhìn tôi bần thần em lại cười hihi… đúng là ngố… người ta cũng sợ bố mẹ về lắm chứ… ừ nhỉ… mình sợ, em cũng sợ bố mẹ nhìn thấy chứ… đây là đâu? Là nhà em mà… mình ôm, hôn em cũng hôn mình chứng tỏ… ha ha vậy được rồi… tôi tiến sát lại em…
– Nhìn cái mặt kìa… từ từ đã anh… em chạy ra ngõ, không dám khóa mà chỉ dám khép cái cổng lại… Anh ơi đứng lui vào đây, em kéo tôi vào phía góc buồng… không nhỡ có khách vào họ nhìn thấy…
Chỉ mấy ngày xa cách… nhưng chúng tôi có thể cảm nhận được nỗi nhớ nhung mà cả hai dành cho nhau… không biết có phải tình yêu có thêm sự khao khát và đam mê của tình dục thôi thúc không, chỉ biết lúc đó chúng tôi dành hết mọi lo lắng và quan tâm dành cho nhau… những cái siết chặt của hai vòng tay, những cái nút lưỡi thật sâu… cũng không đủ để làm bớt đi nỗi nhớ và những khát khao… cháy bỏng hòa vào làm một từ hai con tim yêu đang hừng hực cháy… một bàn tay của tôi đã ở bên trong cái quần nhỏ của em tự lúc nào… tham lam vuốt ve… cô bé… mối khi ngón tay miết nhẹ dọc theo cái khe suối đang mùa lũ về làm em lại cong người lên… bàn tay em cũng không chịu thua kém… em cũng luồn tay vào cầm thằng bé mà vuốt ve… nhưng do tôi mặc quần bò… nên em cảm thấy rất vướng… lúc này… cô bé đã ướt sũng đầy khao khát… – anh nhớ em iu quá… tôi thổi vào tai em…
– Em cũng nhớ anh… ư…
– Anh kéo xuống nhé…
– Ư… không được đâu anh… nhà mình hay có khách lắm…
– Em khép cổng rồi mà… khách vào thể nào chẳng gọi… ngón tay lại chọc sâu hơn vào cô bé… làm em thở dốc…
– Anh nhanh một chút nhé…
– Ừ… tôi ngồi xuống… cái quần ngủ của em cũng tụt xuống theo… khẽ hôn vào khu rừng rậm rạp giờ đã bết nước nhờn… tôi nhanh chóng cởi dây lưng… đứng dậy và cái quần của tôi cũng được bỏ xuống… thằng nhỏ được giải phóng chĩa thẳng lên hùng dũng… em khẽ cầm vuốt ve nhè nhẹ…
– Quà lì xì năm mới của anh đây… đặt em nằm xuống cái chõng tre góc buồng… tôi khẽ đẩy thằng nhỏ vào bên trong cô bé… em thấy thế nào?
– E… th… ic… h lắm… anh đẩy sâu vào đi… ư ư…
Nhún một cái thật mạnh… cót két… ư ư… nhanh nữa anh ơi… tiếng chõng tre và tiếng em rên lên sau mỗi cú nhấp của tôi như hòa vào nhau… em sướng không… nữa này… nhanh nữa đi anh… ahaaaa…
Đang chăm chú đưa đẩy với những cao trào thì em chợt giật mình…
– Anh ơi… mấy hôm nay nguy hiểm đấy…
– Vậy ah… anh biết rồi…
Sau những cú thúc mạnh mẽ… tôi rút thằng nhỏ khỏi cô bé… mọi khi ở nhà trọ thì tôi cứ thoải mái bắn lên bụng em… nhưng ở đây không dám cởi áo em ra… đang phân vân thì em đưa hai tay chụm lại cầm lấy thằng nhỏ… hiểu ý em, tôi rùng mình bắn vào tay em… từng đợt…
– Khiếp… nhiều thế… em nhăn mặt trêu tôi…
– Để dành sau này còn có em bé mà… hihi…
– Anh mặc đồ vào đi… liều thật đấy… mùng hai tết xuống nhà người ta mà dám hư như thế này…
– Đâu anh hư đâu? Anh vừa lì xì đấy chứ… tại xa em mấy ngày… nhớ quá cơ…
– Anh ra ngoài bàn uống nước nhé… em đi vệ sinh đã…
Ngồi uống nước chờ em tự nhiên ngồi nghĩ mông lung… cả hai đứa còn quá trẻ… còn cả một chặng đường dài phía trước… liệu có đến được cái đích cuối cùng không nhỉ… một ngôi nhà nhỏ hạnh phúc mà hai đứa cùng vẽ lên bởi trí tưởng tượng trong những buổi hoàng hôn rực đỏ…
– Anh làm sao mà ngồi trầm tư thế? Hay đang nghĩ tới cô nào hả?
Mùi hương thoang thoảng bên người… hóa ra em ngồi cạnh tôi từ lúc nào…
– Hihi nghĩ được tới em nào nữa bây giờ ngoài em này… tôi quay sang ôm hôn em ngấu nghiến…
– Thui bỏ em ra nào… vừa xong mà chưa chán ah?
– Chán là chán thế nào… giờ tiếp nha… tôi vờ lôi em đứng dậy… kéo vào buồng…
– Hihi em mệt lắm rồi… để mai đi anh…
– Thế cũng được? Tôi đưa tay ra… thế anh vừa lì xì cho em rồi… đến lượt anh nhận lì xì đây?
– Mai em lì xì trả anh là được chứ gì… hihi…
Câu chuyện của chúng tôi cứ liên miên… kể cũng hay thật… đúng là tình yêu… người ta có thể ngồi bên nhau cả ngày nói những chuyện trên giời dưới đất mà không biết chán… Rồi mọi người trong nhà em cũng đi chúc tết về… thỉnh thoảng có mấy người khách họ hàng đến chúc tết nội nữa… tôi và mọi người cùng ngồi nói chuyện rất vui vẻ… tuy nhiên tôi cũng phát hiện ra mẹ em nhìn tôi khang khác… chắc linh cảm của một bà mẹ đã khiến bà nghi ngờ chuyện của chúng tôi… Hồi ấy phụ huynh nào mà chẳng cấm con cái không được yêu đương mà phải tập trung vào chuyện học hành… bố mẹ tôi cũng thế…
Nội tuy cao tuổi nhưng lại không hễ cổ hủ hay bảo thủ… nội không phản đối chuyện chúng tôi yêu nhau… nhưng nội cũng đưa ra chỉ thị rồi… không được đi quá giới hạn… không để xảy ra điều đáng tiếc… “Nội ơi chúng con xin lỗi nội nhiều lắm… chúng con biết những gì nội dạy chúng con thì chúng con phải nghe theo… nhưng cái tuổi trẻ đầy nông nổi ấy đã đưa chúng con vượt quá giới hạn mất rồi… không đủ can đảm để nói ra điều ấy nhưng giờ chúng con sẽ cùng nhau cố gắng để có một tương lai thật tốt đẹp cho cả hai…”
Cả nhà giữ tôi lại ăn cơm chiều… từ chối thế nào cũng không được bởi lý do đơn giản “về là giông cả năm”…
Bữa cơm ngày tết bao nhiêu là món… mà tôi chẳng dám gắp như ở nhà… hết nội đến bố mẹ rồi em tiếp khiến bát cơm của tôi đầy hơn cả bát thức ăn trong mâm…
Ông anh của em thì lầm lì ít nói… chỉ ngồi ăn và uống rượu… ổng hơn chúng tôi 3 tuổi nhưng học xong cấp III là ở nhà đi làm… chắc tôi và lão cũng có duyên… có khi còn nhiều hơn em và tôi… vì sau này nhiều năm tôi có đến nhà chị họ cũng hơi xa xa tí ăn cỗ thì gặp hắn ngồi uống rượu ở đó… thì ra thì hắn là con rể…
Sau bữa cơm chiều… chờ em dọn dẹp xong tôi cũng xin phép ra về vì không dám đi chơi trời tối… kết thúc một chiều mùng 2 tết nhiều cảm xúc… vừa được gặp em đỡ nhớ… vừa ra mắt cả nhà em…
Tối về lại cùng thằng em xuống nhà văn hóa… xin đi chơi nhưng thực ra là tụi thanh niên choai choai chúng tôi mang tiền lì xì đi tìm chẵn lẻ… ngày tết mà… vui xuân có thưởng…
Ngày hôm sau lớp chúng tôi hẹn nhau ở cổng trường… gặp nhau sau mấy ngày nghỉ tết cũng làm chúng tôi xích lại gần nhau hơn… chúng tôi chia ra cứ một thằng có nhiệm vụ đèo một nàng… đi đến nhà các thầy cô chúc tết… mải chém với tụi bạn… tôi thấy em hơi buồn nhưng cũng vô tâm không để ý…
Nhà cô chủ nhiệm xa quá… cán sự lớp tụi tôi đã mang quà chúc từ hôm trước khi cô về nghỉ rồi…
Đứa nào cũng cười nói rôm rả, giờ nghĩ lại thấy thèm những giây phút ấy quá…
Chúc tết các thầy cô xong, chúng tôi lại rồng rắn đạp xe đi đến từng đứa một để chơi… đến nhà đứa nào là quậy tưng bừng nhà đứa đó… nhà đứa nào gặp giờ buổi trưa là vui nhất… đứa thì nấu nướng… đứa thì dọn mâm… thằng rót rượu… thường thì nhà đó phụ huynh cũng phê phê sau khi chúng tôi rời đi…
Cuối chiều chúng tôi cũng đi được hết một vòng… dần dần tụi tôi cũng tản ra… trên đường lai em về trường lấy xe tôi mới chợt nhớ…
– Em còn nợ anh đấy nhé…
– Em nợ gì anh cơ? Gì mà vừa đầu năm đã đòi nợ người ta rồi… em ngồi sau cù cù vào hai bên eo tôi…
– A aaa a buồn anh, em còn nợ anh lì xì chứ còn gì nữa…
– Hihi nhớ nhỉ? Em tưởng anh quên rồi… đây quà lì xì đầu năm của anh iu đây… êm đưa tôi một phong bao lì xì…
– Gì vậy nhỉ? Anh lớn rồi, không lấy xiền đâu…
– Anh cứ xem đi…
Tôi dừng xe lại, bóc ra xem… một trái tim được gấp bằng tờ 10k đỏ mới cóng…
– Oa… người iu khéo tay ghê… đẹp thế…
– Lại nịnh người ta rồi… đứa em hàng xóm dạy em gấp đấy, nó bảo chị gấp vẫn còn xấu lắm…
– Anh thấy đẹp mà… lúc này tôi mới có thời gian nhìn vào mắt em… một chút buồn vương qua… nghĩ lại sáng nay thấy em cũng cứ buồn buồn… tôi chợt giật mình…
– Hôm nay anh thấy em khang khác…
– Em không sao mà…
– Em đi chơi với tụi nó không vui ah?
– Ưm anh ngốc, đi với lớp mình vui mà… lại được ngồi sau anh iu nữa…
– Thế sao anh thấy em cứ buồn buồn… có chuyện gì nói cho anh đi? Em không giấu được anh đâu…
– Em có giấu anh chuyện gì đâu, chỉ là chưa có thời gian nói với anh thôi… anh…
– Anh nghe đây, em cứ nói đi, có chuyện gì mình cùng nhau vượt qua nhé, phải không em yêu…
– Thôi bây giờ cũng muộn rồi, em phải về sớm không mọi người ở nhà lại lo, anh cũng về đi, mai mình đi đâu chơi anh nhé?
– Ừm em muốn đi đâu?
– Anh đi đâu cũng được ấy, chỉ có hai đứa mình thôi…
– Vậy để anh xem đã, thế em không ở nhà giúp mọi người ah?
– Mai là mùng 4 rồi mà anh, khách đến chúc tết nội cũng hết rồi, chỉ còn bạn bè của bố thôi, em kệ, em muốn hai đứa mình đi đâu xa xa chơi…
– Ừm vậy mai mình gặp nhau nhé, đi đâu để tối nay anh nghĩ đã, em đi về cẩn thận nha… tôi kéo em lại hun em vào má…
Nhìn dáng em khuất dần sau hàng cây bạch đàn, tự nhiên trong lòng tôi cứ thấy bồi hồi lạ, không biết có chuyện gì gì? Mà khiến em buồn đến vậy?
Mang theo tâm trạng thắc mắc đó, tôi cũng lững thững đạp xe về nhà. Về tới nhà thì chẳng ai ở nhà, tôi vào bếp làm miếng bánh chưng xong lên chuẩn bị cho chuyến hành trình ngày mai… đi đâu bây giờ nhỉ, sau một hồi suy tính tôi quyết định đi…
Đặt lưng xuống ngủ tôi chìm vào những mộng mị miên man… dòng sông quê tôi nước trào lên từng cơn sóng đục ngầu phù sa đỏ ối… mưa… bão… chúng tôi như hai cái chấm nhỏ giữa dòng nước ấy… tôi cố nắm lấy tay em… nhưng sao trơn tuột… hai đứa tôi cứ với lấy nhau nhưng sao cứ trôi xa dần xa dần…
Sáng dậy chuẩn bị hành trang xong, làm một miếng bánh chưng rán cho chắc dạ… tôi nhảy lên con cào cào phi đến đón em…
Chúng tôi cùng thống nhất là đi chơi thôi nhưng khi xin phép nội và bố mẹ em đi chơi thì cả hai cùng một lý do đi chơi với lớp tiếp ngày hôm nay nữa mà… Nói dối mà sao cũng ăn ý ghê luôn… hi…
Hai đưa thong dong trên chiếc xe đạp… trời mùa xuân, hơi se se lạnh nhưng lại có nắng nhẹ… thật là một ngày dành cho những người đạp xe như tôi… Chặng đường gần 50 km của hai trái tim đang yêu sao mà ngắn vậy, chúng tôi cùng đạp, cùng trò chuyện… thoắt cái đã thấy những ngọn núi đá vôi ẩn hiện xa xa…
– T này…
– Gì cơ…
– T có muốn sống ở trên vùng cao không, một bản làng xa xôi, mù sương?
– Ặc sao lại thích sống trên rừng? Trên đấy thì làm bạn với cây ah?
– Hihi tự nhiên Y hỏi vậy thôi…
– Ngố…
Chỗ chúng tôi đến không ngờ cũng có nhiều người du xuân vậy, nhóm đông có, nhóm ít có… gửi xe xong, hai đứa tôi cùng nắm tay nhau đi vào trong ngôi đền cạnh chân núi, một con đường đá nhỏ nằm uốn lượn giữa một rừng trúc bạt ngàn… mỗi một cơn gió xuân thổi qua lại xào xạc… xào xạc… trước khi vào trong động đá, nghe mấy chú bảo vệ khu du lịch giới thiệu đền này thiêng lắm… em thì hay theo nội từ nhỏ nên khoản đền chùa em rất tín tâm nên chúng tôi cùng vào đền thắp hương đầu năm… vào trong điện thờ, em đặt lễ rồi quỳ xuống chiếu, không quên kéo theo tôi… chắp tay… nhắm mắt… còn cầu cái gì chắc mọi người ai cũng hiểu…
Nhưng có lẽ các Quan lúc đó chắc cũng đang du xuân không để ý đến lời nguyện cầu của chúng tôi… nên giờ tôi đành nhìn em tay bồng tay bế hai nhóc ra chào chú…
Lễ xong chúng tôi theo dòng người men theo bờ suối nhỏ để đi vào trong hang đá… một loạt những hang đá nối với nhau ngầm dưới lòng núi… rất đẹp… Đứng trước của động là một bác bảo vệ già… mấy bà xem bói tay ngồi chém gió…
– Xin thông báo tới tất cả khách thăm quan, cửa ra của động bên kia núi đang sửa nên không ra được, ban quản lý chỉ để điện đến 11h trưa rồi tắt đến 13h mới bật nên mọi người tranh thủ vào thăm rồi ra không đến khi chúng tôi tắt điện sẽ mắc kẹt trong đó…
Híc, không biết đâu ra cái lý do quỷ cái này, đi thăm quan cũng nghỉ trưa… nhìn đồng hồ cũng hơn 10h, kiểu này vào cũng không xem được hết… một số nhóm chọn leo núi trước… tôi nhìn em, em cũng nhìn tôi…
– Sao bây giờ anh?
– Kệ, mình cứ vào động nhé, không xem được hết thì ra…
– Ừm thế cũng được…
Bước vào cửa động, không khí khá lạnh và mùi ẩm ướt đặc trưng xộc vào mũi… em ôm lấy cánh tay tôi… đường vào động đoạn đầu khá hẹp và hơi thấp nên chúng tôi phải cúi người… tiếng mọi người nói chuyện… trêu đùa nhau vang vọng xa xa… dù chúng tôi đã đi với nhau đến đây không phải là lần đầu tiên nhưng đây là lần đầu chỉ có hai đứa… tôi vòng qua eo em khẽ ôm em…
– Anh… mọi người cười cho kìa…
– Anh kệ… có mấy ai vào đâu…
Rồi cũng vào trong lòng động, mở ra trước mắt là những nhũ đá long lanh… ánh điện của những chiếc bóng như mờ như ảo làm không gian càng thêm huyền ảo… chúng tôi dắt nhau lững thững đi dần vào trong… càng vào sâu hình như chỉ có những đôi đang yêu nhau mới vào, rồi họ cũng dần dần đi ra, liếc cái casio cũng 11h kém…
– Mình đi ra anh ơi, họ sắp tắt điện rồi…
– Ừ… nhưng tiếng ừ vừa dứt, tôi quay lại ôm em thật chặt và đặt lên môi em một nụ hôn… chúng tôi hôn nhau say sưa… như quên đi hết mọi thứ xung quanh… nụ hôn chỉ dừng lại khi tiếng loa vang lên… đã đến giờ nghỉ trưa, du khách còn ở trong động ra ngoài để chúng tôi tắt điện…
– Anh… mình ra thôi…
– Kệ họ em ah… tôi lại kéo em vào lòng…
– Nhưng lát tắt điện tối lắm… em sợ…
– Có anh bên rồi em còn sợ gì, với lại chỉ còn hai đứa, càng tự do…
– Híc… anh lại có âm mưu…
Phụt… ánh điện vụt tắt… chỉ còn lại một màu đen huyền bí… em ôm chầm lấy tôi… giữa không gian vắng lặng, chỉ còn tiếng nước từ những nhũ đá trên cao nhỏ xuống tí tách… tí tách… và tiếng của hai con tim đang yêu cùng hòa nhịp đập… thình thịch… chợt em run run bờ vai…
– Em sợ sao mà run thế… tôi thì thầm vào tai em…
– Em lạnh… với lại em chưa bao giờ trong bóng tối như thế này…
– Có anh luôn bên em mà…
– Vâng… cảm giác bóng tôi nuốt chửng thật đáng sợ anh nhỉ? Nếu không có anh, chắc em cũng sẽ cảm giác vậy…
– Linh tinh… khẽ cắn lên bờ môi em… vòng tay siết chặt như chưa bao giờ chặt đến thế… em chờ anh chút… tôi buông em ra… thả cái ba lô đựng đồ, kéo khóa lục tìm một thứ đã chuẩn bị sẵn…
Bữa trước đi chợ tết, thấy cửa hàng tạp hóa bán loại đèn nhỏ của bọn khựa chỉ bằng cái hộp diêm, sáng hơn ngọn nến chút xíu, thấy hay hay, chạy bằng những viên pin xinh xinh như cái cúc áo…
Thế là mua chơi vậy, chứ cũng chẳng biết làm gì…
… về nhà thì lấy nó để soi muỗi trong màn… chẳng hiểu trời xui đất khiến gì hôm qua chuẩn bị đi chơi vơ luôn nó vứt trong balo… không ngờ bây giờ lại hữu dụng…
– Anh tìm gì vậy… tiếng em lo lắng vang lên trong động đá…
– Anh tìm cái này… nói xong tôi bật công tắc lên… Tách… ánh sáng của ngọn đèn không quá lớn nhưng cũng đủ soi sáng khu chúng tôi đang đứng…
Nhờ có cái đèn mà chúng tôi chuẩn bị được một chỗ khá bằng phẳng…
Trải cái áo mưa mang theo, đặt cái balo xuống, tôi ngồi dựa lưng vào nó và ngắm em… ánh đèn mờ ảo cộng với không khí trong động lành lạnh đặc trưng làm lòng tôi cứ run run là lạ… em thì đứng nhìn xung quang một lượt rồi quay lại nhìn tui… bằng ánh mắt cứ như thấu tim gan tui vậy…
– Mình cứ ngồi đây hả anh?
– Hihi thế em không thích mình ở bên nhau như thế này ah?
Nói rồi tôi đứng dậy kéo em ngồi xuống lòng mình…
Đến giờ dù nhiều năm qua đi…
Trải qua bao lần phang phập… nhưng cái khoảnh khắc đó vẫn còn hằn sâu trong lòng tôi…
Một hoài niệm chẳng thể phai mờ…
Hai thân hình bé nhỏ hòa vào nhau được bao phủ trong lớp ánh sáng huyền ảo và yếu ớt xa ra một tí là một bóng tối tưởng chừng như bất tận… đúng… không có tình yêu bất tử… nhưng những giây phút đó của hai chúng tôi là những giây phút bất tử của tình yêu… cũng chẳng biết như thế nào mà chúng tôi lại hòa nhập làm một nhanh thế… hai thân thể không một mảnh vải đang nhịp nhàng đưa nhau vào những cơn khoái lạc… không giữa đất trời… mà giữa lòng động đá hoang vu… cái không gian đó quả thực kích thích cả tôi và em… mỗi lần tôi thúc sâu vào em lại rên lên đầy hoang dại… tiếng thở gấp gáp của tôi hòa cùng tiếng rên thỏa mãn của em được những nhũ đá phối âm vọng lại như bản hòa ca đầu xuân… mùa xuân cuối cùng của mối tình cấp 3 đầy mộng mơ…
Em ngồi dựa vào ngực tôi… cả hai đều ướt đẫm mồ hôi sau một trận chiến không khoan nhượng… tôi vẫn tham lam ôm trọn hai bầu vú em trong tay… mà mân mê… mà xoa bóp…
– Cảm ơn em nhé…
– Sao lại cảm ơn em cơ?
– Vì đã ở bên anh… và mang lại cho anh những cảm giác thật tuyệt vời như thế này!
– Anh này… nếu một ngày… em hỏi thử nhé, nếu một ngày chúng mình phải rời xa nhau… tôi đưa tay lên bịt miệng em lại…
– Không cho em nói linh tinh, mình sẽ cùng nhau vượt qua khó khăn em nhé… em khẽ quay lại hôn lên môi tôi…
– Vâng! Yêu anh lắm ấy… nhưng em nói giả sử chúng mình không đến được với nhau, anh hãy nhớ những giây phút bên nhau thật tuyệt anh nhé…
Tôi không nói gì… chỉ khẽ xoay người em lại và hôn lên môi em một nụ hôn thật sâu… chúng tôi hôn như chưa từng được hôn vậy… thằng bé vừa mê mệt sau trận chiến lúc trước giờ cũng đã thức dậy… ngóc đầu lên nhìn chúng tôi nhưng nó chưa kịp “góp ý kiến” thì đã nằm trọn trong bàn tay em rồi… tôi ngả người tựa vào cái balo…
– Em vuốt ve nó đi… hôn nó đi em…
– Ưm… nói rồi em khẽ vuốt nó nhè nhẹ… rồi em cúi xuống khẽ hôn lên nó… nói thật với các bác là hồi ấy em chưa biết đến saxophone hay nghệ sĩ gì đâu nhé >: /… em cứ đặt môi lên thằng bé mà khe khẽ hôn thôi… được một lúc thì chúng tôi cùng không chịu được nữa… và chiến tranh thế giới thứ hai đã nổ ra… em ngồi lên tôi… rồi đến lúc tôi ở trên… cuối cùng chúng tôi cũng tìm ra tư thế mà lúc đấy tôi cứ nghĩ là phát minh cực vĩ đại ấy chứ… bởi tôi hay em ở dưới thì cũng không thoải mái do lòng động không được êm ái lắm… thế là trong lúc em ngồi lên tôi… tôi xoay em quay lưng lại rồi nhổm người dậy đẩy em chống tay vào vách động… với em tư thế doggy ra đời từ đó… trong động đá… cứ như người xưa sáng tạo ra lửa vậy há há… và tôi và em cứ nhịp nhàng đưa đẩy… có lúc tôi dập liên hồi… vì phấn khích…
– Anh ơi… ư ư… anh nhẹ thôi…
– Em không sướng ah…
– Không… em sướng mà… ư… nhưng như này nó vào sâu lắm… anh nhanh lên nhưng nhẹ thôi…
– Ư… anh xin lỗi… anh không biết… tôi lại chầm chậm đưa đẩy…
– Nhanh nữa lên anh… em sướng… anh đyt em nữa đi anh… yêu anh lắm… ưưư…
Một lần nữa lòng động lại vang lên những âm thanh đầy nhục dục của hai chúng tôi… đầy đam mê và kích thích…
Khi hai chúng tôi lò dò đi ra phía cửa động thì cũng là lúc ánh sáng của cái đèn pin chỉ còn lờ mờ… và cả hai thì cũng mệt bơ phờ sau hai trận chiến long động lở đá…
Tiếp chúng tôi ngoài cửa động là ánh mắt tò mò của những nhóm người cùng đi thăm quan ngày hôm đó… hehe… kể ra thì cũng ngại thật đấy… thế là tôi dắt em đi men theo triền núi dọc con đường mòn leo lên trên đỉnh…
Ở trong động không khí còn lành lạnh, ra ngoài trời vào lúc trưa trời nắng nhe nhẹ nên thấy người thật khoan khoái… chúng tôi vừa giúp nhau bám vào những cây leo dọc con đường lên núi cheo leo vừa nhìn nhau âu yếm…
Không biết do nắng chiếu lên má em làm làn da trắng ửng hồng hay sau hai trận chiến nảy lửa trong động làm em vậy nữa nhưng nhìn em lúc này thật quyến rũ… chỉ muốn… làm cái nữa giữa đất trời bao la… giữa cỏ cây ngút ngàn…
Sau những lần tôi đu cây kéo em một cách vất vả, cả hai chúng tôi cũng lên được trên đỉnh núi… nhìn ra xa xung quanh, những mái nhà nho nhỏ nằm bên con đường nhựa… bên này là dòng sông trong xanh vắt mình dọc theo hòn núi… tôi kéo em đứng lên một mỏm đá… nắng… gió… như cuốn lấy chúng tôi… cùng tình yêu của chúng tôi thăng hoa… chắc cảm giác đó trong em thật khó phai mờ… khẽ ôm em từ phía sau… tựa cằm vào vai em…
– Ước gì chúng mình mãi mãi như thế này em nhỉ? Tôi thì thầm…
– Eo… anh muốn lên núi ở ah?
– Hihi cũng được chứ sao? Ngày ngày anh đi săn, em ở nhà trồng rau…
– Mơ mộng quá… anh đi săn á? Có mà săn ở chợ ấy…
Hihi… giọng em cười trong vắt ió… như tiếng chuông vang lên trong làn gió xuân vậy…
– Á ah, dám coi thường anh vậy ah? Anh không biết mình có phải là một thợ săn tài ba không nhưng một cô hổ xinh đẹp đã chết trong vòng tay anh rồi đây này… ha ha…
– Dám bảo em là hổ ah… em quay lại nhéo lên má tôi một cái…
– A… a… em không phải là hổ…
– Có thế chứ… em bỏ tay khỏi má tôi…
– Mà là một cô hổ rất xinh đẹp nữa… ha ha… rồi tôi ôm chặt em lại, không cho em quay lại nữa…
Cả hai đang mải nô đùa thì có tiếng người lao xao đang leo lên gần tới đỉnh… chúng tôi không dám ôm nhau thắm thiết nữa… chỉ dám dắt tay nhau cùng leo qua những dải đá tai mèo cùng khám phá đỉnh núi… lúc này nắng cũng lên cao, tuy không gay gắt như cái nắng mùa hè nhưng ở trên cao cũng khá nóng… chúng tôi kiếm một cái bóng cây to ngang lưng chừng núi làm chỗ dừng chân để nghỉ ngơi…
Em bỏ bánh và nước ngọt chúng tôi mua hồi sáng ra giải quyết… sau hai hồi quyết chiến và leo núi, cả hai đều mệt và đói, ăn uống thấy thật ngon…
Cùng ngồi dựa vào thân cây nhìn ra phía xa xa… những dãy núi liên tiếp nhau trùng điệp… tôi chợt nhớ tới chuyện em định nói với tôi hôm trước đi cùng với lớp…
– Hôm trước em định nói với anh chuyện gì vậy? Mà sao em buồn thế?
– Chuyện của chúng mình anh ạ… em vẫn nhìn xa xăm…
– Có chuyện gì em nói đi, chúng mình cùng nhau vượt qua mà… tô động viên em…
– Mẹ hình như biết chuyện chúng mình anh ạ…
– Mẹ biết? Mẹ không thích anh ah?
– Em không biết nữa, nhưng mẹ bảo cấm hai đứa yêu đương…
– Ưm… anh nghĩ bố mẹ ai chẳng vậy, chúng mình còn đang học, chưa quyết định được tương lai mà, bố mẹ cấm là phải thôi…
– Vậy anh định như thế nào?
– Còn như thế nào nữa, bố mẹ không thích anh thì… nhìn em nhìn tôi bằng ánh mắt buồn rười rượi, như sắp rơi lệ đến nơi vậy… tôi định trêu em… thì chia tay… nhưng không dám nữa… thì anh và em cùng cố gắng… học tốt, khi chúng mình có một công việc rồi anh nghĩ bố mẹ sẽ không phản đối chúng ta đâu…
Em quay sang ôm lấy tôi thật chặt…
Chúng tôi cùng ngồi với nhau ở đó rất lâu, cùng nói về bao dự định của hai đứa… cho đến tận khi ánh chiều lên mới lịch kịch leo xuống núi… trên đường về, dường như những lo lắng trong em đã được vơi bớt phần nào nên em nói cười rất vui… khiến lòng tôi cũng vui lạ…
Sau cái tết đó là một học kỳ đầy vất vả với chúng tôi, cái học kỳ cuối cấp ba đầy mộng mơ cùng sóng gió…
Chúng tôi lại lao vào những bài và vở, những buổi học thêm triền miên… cả hai cùng biết chỉ có cố gắng trong kỳ thi tốt nghiệp và đại học tới thì mới dám nghĩ đến tương lai mà thôi…
Tôi vốn cũng không phải không có tố chất trong chuyện học hành, 12 năm liền học sinh giỏi đấy chứ, cũng được xếp vào loại thông minh có tiếng nên mọi người trong nhà, bạn bè cũng hy vọng vào kết quả tốt đẹp của con đường học hành của tôi… tình yêu của chúng tôi cũng không vì thế mà bị ảnh hưởng, đắm mình vào bài vở nhưng những động viên những cử chỉ lo lắng động viên mà chúng tôi dành cho nhau càng là động lực để cả hai cùng cố gắng…
Những chiều hiếm hoi N không có ở phòng trọ là chúng tôi lại tranh thủ quấn lấy nhau… tuy không còn liên tục như hồi mới “yêu” nhưng nhưng lại mang lại những cảm giác và dư vị thật khó tả… và em cũng dần trở nên mặn mà hơn trước rất nhiều…
Không còn là tôi chủ động nữa… có lần… khi tôi vừa bước vào nhà… em đã ôm tôi từ phía sau… đẩy tôi lại góc nhà… rồi em luồn tay xuống qua quần tôi mà mân mê chym tôi… khẽ cắn vào lưng tôi không để tôi quay lại… và khi chiếc quần tôi được em tụt xuống… vừa quay lại thì cũng là lúc thằng nhỏ được em ngậm chặt vào trong chiếc miệng nhỏ xinh mà mút lấy mút để như chiếc kem giữa trưa hè oi bức vậy…
Lần đó là sau gần 2 tuần chúng tôi mới được ở bên nhau riêng tư…
Cũng sau lần đó tôi ngộ ra một chân lý… khát khao yêu và được yêu ở ai cũng vậy! Và một khi người ta đã trao cho nhau trái tim thì sẽ trao cả tâm hồn và thể xác, không toan tính… bằng tất cả đam mê… lý trí lúc đó có hay không không quan trọng nữa rồi! Chỉ còn lại tình yêu… thèm… muốn… yêu… và được yêu… ở giống đực cũng như giống cái… không hề phân biệt… công bằng cho cả hai!
Sau những chiều học ôn căng thẳng hay những lần hòa nhập đầy đam mê, chúng tôi lại thong dong trên chiếc xe đạp dọc theo triền đê xanh mướt cỏ… vẫn tranh thủ ngắm hoàng hôn về trên con sông quê…
Cái tất bật của mùa thi đang về gần… cái nắng chang chang của mùa hè oi ả giường như cũng mất đi phần nào khi hai chúng tôi ngồi dựa vào nhau nhìn dòng nước trôi hiền hòa…
Nào bài nào tập, mụ mị hết cả đầu óc… veeeee… chợt nghe tiếng ve râm ran… bồi hồi thấy lạ…
– Anh mệt không? Dạo này anh gầy quá…
– Uh em cũng gầy đi mà…
– Sắp thi rồi, nhưng anh cũng đừng học khuya quá nhé…
– Hihi thế để dành sức phục vụ em ah…
– Tham lam thế, ngày nào chẳng động đến nó…
– Ai bảo em quyến rũ như vậy, ai mà chịu nổi! Mà anh không động đến nó cũng có yên với nó ấy… tôi nheo mắt trêu em…
– Ah hồ sơ anh làm xong hết chưa? Có gì sai sót không?
– Anh làm xong rồi, cô D xem qua cho rồi ấy, chỉ còn chờ ngày thi nữa thôi mà…
– Anh iu cố gắng lên nhé, cả hai chúng mình cùng cố gắng anh nha…
– Um… anh biết mà… rồi lại ôm em vào lòng…
Tương lai… cái khái niệm đó với chúng tôi lúc đó nó còn giản đơn lắm! Là cố gắng để sau này được ở bên nhau! Được hạnh phúc! Được trần trụi quấn lấy nhau mà không phải ái ngại! Không lo lắng… đâu có như bây giờ…
Khi đã chai sạn bởi dòng đời xô đẩy, tương lai khác xa ngày xưa ấy!
Tôi vẫn nhớ như in cái buổi thi tốt nghiệp ấy – tại ngôi trường xanh rợp bóng cây xen giữa cái nắng tháng sáu như thiêu như đốt là những khuôn mặt đầy lo lắng… nào là giáo viên ở trường khác tới… những đứa thân nhau lại… không cùng phòng nhau… không chỉ bởi cái cảm xúc khó tả của kỳ thi quan trọng trong đời mà lại chính là cái mùi mồ hôi khi hai đứa quấn lấy nhau ngày trước thi… nóng… nóng kinh khủng và quan trọng hơn lúc đó em lại đèn đỏ, lần đầu ra khơi trong cơn bão “đỏ”… em hỏi tôi có “sợ” không… quả thực lúc đầu cũng “kinh kinh” nhưng éo dám nói, với lại em lao vào tôi dữ dội quá, nên khi đã giương súng lên là phải chiến thôi, số tôi khổ mà, sau này nghĩ lại mới thấy thằng thầy bói nó phán thật là đúng… aizzz…
Sau ba ngày căng thẳng chiến đấu với sáu môn thi, nào thuyền, nào phao, chúng tôi cũng thở phào! Chắc không đến nỗi trượt tốt nghiệp, mịa nói cũng thật mỉa mai vì hồi đó tôi cố gắng lắm cho giấc mơ đại học mà. Nên kỳ tốt nghiệp này mà không qua chắc tôi tính bán xứ mất…
– Ăn cơm đi sao mà thừ người ra vậy T? Tiếng mẹ gọi tôi lại với thực tại…
– Dạ, con đang tính xin bố mẹ cho đi ôn thi cấp tốc ạ…
– Ưm, chúng mày tính sao thì tính, cố gắng học hành cho đỡ khổ, cũng còn hơn một tháng nữa thôi, thế ôn ở đâu? Bố tôi ngừng đũa hỏi…
– Tụi con mấy thằng chơi với nhau định đi xuống N ôn bố ạ, ở trường các thầy cô cũng mở lớp nhưng con nghe các anh chị khóa trước bảo dưới đấy các thầy dạy tốt lắm…
– Thế bao giờ chúng mày đi?
– Mai con sang nhà thằng V xem thế nào đã ạ, có gì con xin bố mẹ sau…
– Ừ, ăn cơm đi, bố mẹ thì lúc nào cũng đồng ý, chỉ sợ tụi mày không muốn học thôi…
– Em vẫn thi trường Sp nhỉ? Khó lắm đấy…
– Vâng, ước mơ từ nhỏ được đứng trên bục giảng mà…
– Thế thì sau này anh yên tâm rồi hehe…
– Yên tâm gì cơ? Em ngạc nhiên nhìn tôi…
– Thì yên tâm là con chúng mình đã có cô giáo nhà dạy dỗ chứ sao!
– A aaa… anh cứ trêu người ta…
– Sao em im lặng vậy? Muốn tắm sông ah?
– Anh đi mà tắm, mai anh và tụi nó đi ôn rồi, em ôn luôn tại trường thôi, có xin bà với bố cũng chẳng cho đi…
– Ừm, mai xuống còn đăng ký sớm, với phải tìm phòng trọ nữa, tụi mình cố gắng em nhé…
– Sau khi ôn xong vào khoảng ngày mấy anh nhỉ…
– Anh cũng không rõ, chắc là cuối tháng thôi…
– Mình gặp nhau khi ôn xong nhé…
– Um… vậy trước khi về em chờ anh nhé… anh sẽ từ ND về chỗ em…
– Vâng…
Đúng là thành phố có khác, cái gì cũng nhộn nhịp, đặc biệt là…
“Gái phố”… nói thật với các bác là tụi em boy nhà quê, đi dép tổ ong 18 năm rồi, quen các chị các em ở quê mặc nó đậm chất quê mùa, giản dị, nên lần đầu lên gặp các em trên phố…
Mặc đẹp, da trắng, mặt xinh… thấy rất thích ha…
Kiểu này gì cũng phải cố gắng thi đỗ để lên phố thôi… lòng tự nhủ… nhất định phải rời quê…
Âu cũng là một cái động lực chính đáng phải không ạ…
Đạp xe len lỏi giữa dòng người đông đúc, những ngôi nhà san sát nhưng cái cảm giác háo hức, lạ lẫm khiến chúng tôi quên đi cái ngột ngạt và bụi bặm chốn đô thành…
Theo các anh chị khóa trên cho địa chỉ, cùng với một hồi hỏi thăm, và có lẽ nhìn tụi Gà Quê chúng tôi cũng thương thương nên ai cũng chỉ đường rất tận tình do đó chúng tôi tìm tới trung tâm ôn luyện thi đại học cũng không đến nỗi vất vả lắm, ngắm lịch học, chọn giờ, chọn thầy xong tụi tôi quyết định mua phiếu học, mỗi tôi là khối B, còn hai thằng bạn khối A nên chỉ chung được toán và hóa…
Mua phiếu học xong, được cô bán phiếu chỉ dẫn chỗ học, nào là không đi thì mất buổi… giữ phiếu cẩn thận… vv rồi hỏi chúng tôi đã có nhà trọ chưa để cô giới thiệu, chúng tôi đều bảo ở nhà người quen, dại gì theo mấy má ấy để bị vặt hết là lông cu ah, em là em nhà quê thiệt nhưng cũng không đến nỗi nào…
Rong ruổi cả buổi chiều hôm đó chúng tôi cũng tìm được nhà trọ, có lẽ là cái linh cảm về con người trong tôi nó hơi mạnh tý, vào rất nhiều nhà rồi đi ra với cái hẹn lát tụi cháu quay lại nhưng khi đặt chân vào nhà hai bác là chúng tôi phải dừng lại, đón tiếp chúng tôi là hai vợ chồng bác chủ đã về hưu, con cái các bác cũng đã ra ở riêng, chỉ thỉnh thoảng cho các cháu về chơi với ông bà, hai bác cũng chẳng xây phòng trọ mà cho chúng tôi ở cùng nhà luôn… bác bảo coi chúng mày như con cháu trong nhà… chỉ cần các cháu ngoan ngoãn, học hành tử tế… không biết giờ các bạn trẻ sao nhưng đúng là lúc ấy, chúng tôi, những đứa trẻ ở quê ra nhưng thực sự cảm động vì cái tình người của hai bác… suốt thời gian ôn cấp tốc, và cả thời gian một năm ôn thi sau này của tôi đều gắn với ngôi nhà thân thương, với hai bác chủ nhà tốt bụng đó… để rất nhiều năm sau này mỗi khi có dịp đi qua Tp này, tôi lại ghé vào thăm sức khỏe hai bác…
Áp lực của kỳ thi quan trọng nhất trong đời dồn lên khiến chúng tôi chỉ còn biết đến những buổi học ôn liên tiếp, những đêm trắng cùng hai thằng nối khố với các đề thi thử… khiến chúng tôi như tách ra khỏi cuộc sống, không có thời gian về nhà, dù không nói ra thì thằng nào cũng biết là rất nhớ bởi lần đầu đi xa quê… có duy nhất một lần bố tôi xuống mang theo tiền ăn và học cho cả ba thằng…
Tôi nhớ em kinh khủng, xen lẫn những lúc căng thẳng của bài vở là hình ảnh em hiện lên thôi thúc tôi… về quê… em học ôn tại trường do các thầy cô dạy chúng tôi mở… e vẫn ở cùng N, vẫn ở cái nhà đầy ắp kỷ niệm của chúng tôi, tôi biết vậy nhưng đạp xe gần trăm cây số về thì cũng lại cả một vấn đề, điện thoại di động lúc đó là cái gì đó chưa được định nghĩa, internet yahoo lại càng chưa… nhớ đến cồn cào cái cảm giác khi hai chúng tôi hòa làm một…
Nói thì lâu nhưng thời gian ôn cấp tốc cũng nhanh chóng qua đi, chúng tôi tạm biệt Tp về quê chuẩn bị lên đường chiến đấu… sau cái xe đạp là chiếc hòm tôn sách vở nặng trĩu nhưng cũng không ngăn cản được nỗi nhớ của tôi… và tôi quyết định đạp xe qua chỗ em trước khi về nhà… hai thằng bạn chó cứ nhìn tôi cười nham nhở… tao biết qua làm gì rồi nhé…
Về tới nơi cũng gần trưa… nhìn cách cổng nhà trọ chưa khóa, tôi mỉm cười… vậy là em chờ tôi về rồi, hic, không biết N còn ở đây nữa không… ước gì! Cả con tim và con chym tôi cùng lên tiếng…
Vừa đẩy cổng vừa dắt xe vào sân, tôi vừa gọi nhỏ…
– Y ơi…
– Có T ơi, chờ tụi mình chút… đáp lại tôi là giọng cái N… chán toàn tập luôn… thế này thì bao nỗi khát khao, với nhớ nhung đành gác lại, còn làm ăn éo gì nữa… thằng bé đang háo hức cũng tụt hết cả cảm xúc… em mở cửa, chạy xuống đỡ xe cho tôi… bốn mắt nhìn nhau đầy chan chứa…
– Anh đi nắng mệt lắm không… mồ hôi ướt hết người rồi kìa…
Hạ cái hòm sách xuống hè, tiện tôi ngồi luôn xuống thở…
– Anh đi rửa mặt đi cho mát… em vào dọn nốt đồ chiều còn về…
– Um… N vẫn ở đây ah? Tôi hỏi nhỏ giọng buồn bã…~X(
– Vâng, em và nó đang đóng gói đồ đạc mà, lớp học ôn các thầy cho nghỉ từ hôm kia rồi, em phải năn nỉ nó ở lại cùng để chờ anh đấy… lát vào cảm ơn nó nha… Hihi…
– Vâng… cảm ơn… tôi uể oải đi xuống sân giếng rửa cái chân tay cho nó mát…
Vào đến nhà thấy thùng sách vở của hai nàng gọn gàng… ơ kìa… nhìn bạn N đeo khẩu trang làm tôi tò mò con tò vò…
– N làm gì mà đeo khẩu trang trong nhà vậy? Sợ nắng ah… tôi trêu…
– Vâng, tôi sợ nắng… N tru cái mỏ của nó ra… Hôm qua có người còn năn nỉ tôi ở lại chờ người… hôm nay có hai người muốn tôi về trước nữa cơ mà…
– Mày thích chết hả… em lao vào N cấu xé…
– Thôi có để tao về không? Đổi ý giờ nè… N đe dọa…
Tôi chỉ biết đứng cười… trong lòng thì vui như mở cờ… con chym thì… giật giật…\: D…
Sau một lúc ồn ào, cái N cũng về…
Chỉ còn tôi và em… ngồi cạnh nhau…
Im lặng…
Một khoảng lặng thật hiếm có…
Từ lúc đó tôi hiểu ra thêm một chân lý… trước bão… biển bao giờ cũng lặng sóng và hiền hòa…
Một tháng xa cách có lẽ là bình thường của thời bây giờ, nhưng với chúng tôi lúc đó lâu như một năm vậy, không giọng nói, không hình ảnh, chỉ có nỗi nhớ cùng với những vất vả của bài vở… chúng tôi lao vào nhau như chưa bao giờ mong có nhau đến vậy… tôi ôm em… hôn ngấu nghiến lên bờ môi đỏ mọng ấy… em đáp trả nỗi nhớ nhung ấy mãnh liệt chẳng kém… hai đầu lưỡi quấn lấy nhau… mà mút… chúng tôi đứng dậy tiến dần ra cái giường quen thuộc…
Theo từng nhịp bước… là cái áo thun mỏng manh của em được tôi cởi ra ném xuống sàn… rồi đến cái hai dây… giờ việc cởi nó đã không còn là khó khăn… tôi tham lam ngậm lấy cái đầu ti hồng hào nhỏ bé đang cương lên đầy kiêu hãnh trước mặt tôi mà liếm nhè nhẹ… mà day, mút… em nằm xuống nhẹ nhàng với tiếng rên đầy đam mê… dụ hoặc… trượt dần xuống cái bụng phẳng lỳ trắng hồng như làm tôi ngây dại… em đẹp thật đấy… cảm xúc đó giờ vẫn nguyên vẹn trong tôi… vừa hôn vừa kéo cái quần em xuống… em nhấc mông lên để tôi cởi dễ dàng hơn… khi lưỡi tôi chạm vào cái khe suối quen thuộc thì nó đã đầy ắp nước… thứ nước nhờn thần thánh làm cho tụi đàn ông nghiện ngập chẳng thể cai… mỗi lần tôi liếm người em lại cong lên… ư ư m ưm… em khép chặt đùi, kẹp đầu tôi lại giữa bym…
– Anh ơi em… anh hôn nó đi… ư ư… liếm nó mạnh vào anh… hai tay em vò khắp đầu tôi… ấn chặt vào háng em…
– Anh nhớ em… nhớ nó kinh khủng… lấy ngón tay vuốt ve âm vật… tôi ngước lên nhìn em đắm đuối…
– Em cũng… ưm ưm… anh làm em chết mất… rồi em kéo tôi xuống bằng một nụ hôn ngọt lịm…
Tôi lại trườn xuống tiếp tục công việc một cách say sưa như chưa từng được vậy, tiếng tôi mút bướm em chùn chụt… hòa với tiếng rên đầy nhục dục vang khắp căn nhà… mỗi lần tôi nút thật chặt, lùa đầu lưỡi vào sâu bên trong lại khiến em cong người lên, nước nhờn tràn ra, chảy xuống khắp háng em nhoe nhoét… chảy cả xuống giường…
– Anh ơi địŧ em đi… ư ư… em chết mất…
Dù đang điên nhưng tôi cũng không khỏi giật mình… cái từ đó…
Lần đầu tôi được nghe từ chính cái miệng xinh xinh của em nói ra…
– Em muốn gì? Nói lại anh nghe xem nào… tôi lại mút bướm em thật mạnh…
– Ưm em muốn anh địŧ em ấy, em nhớ anh… nhớ… buồi anh lắm… nhớ cái cảm giác… nó chọc vào em ấy… em hổn hển…
– Vậy anh địŧ em nhé… nhưng em chưa cởi giúp anh mà…
Vâng… tôi nằm xuống giường… em khẽ luồn tay xuống… thật nhẹ nhàng… cái quần jean… rồi cái quần chíp… được em kéo xuống…
Thằng nhỏ bung lên đầy ngạo nghễ… em cầm nó lắc lư… – nhớ mày lắm… em khẽ hôn nhẹ lên đầu thằng nhỏ làm tôi lạnh hết cả sống lưng…
Em chủ động ngồi lên tôi… và em cầm nó rê qua rê lại chỗ byms em… rồi em ngồi xuống từ từ để thằng bé chầm chậm tiến vào *** em nhẹ nhàng, cứ như thể lần đầu em được vậy, nâng niu ghê lắm… cả thằng nhỏ đang căng cứng ngập hẳn trong bướm em… nước chảy ra tràn xuống cả bụng tôi… như không kiềm chế được cái khoái cảm ấy, em nhấp liên hồi… chỉ còn tiếng thở dốc của em, của tôi cùng tiếng… nhóp nhép của chym và bướm gặp nhau… ánh mắt em như dại đi vì cái khoái cảm của nhục dục… cái miệng nhỏ xinh không ngừng rên rỉ và kèm theo cả những lời “ai cũng hiểu” là gì…
Quả thật, sức mạnh của tình yêu khi xa cách nó mạnh thật đấy, nó như là một động cơ phản lực để tình dục thăng hoa… đến điên loạn… lúc đó chẳng ai có thể có đủ dũng khí nói không… đàn ông đã vậy, đàn bà còn hơn gấp trăm gấp nghìn lần…
Suốt buổi trưa và chiều hôm đó, chúng tôi chẳng lúc nào có mảnh vải trên người… cùng nhau hôn hít, cùng nhau đưa đẩy đến bốn lần… đúng là tuổi 18… bẻ gãy sừng trâu… chứ giờ thì tôi chịu… yếu lắm rồi…
– Anh ơi nó đỏ mọng lên rồi ấy… em vừa hôn nó vừa “miêu tả”… thằng bé…
– Em bắt nó hoạt động quá tải vậy không mọng lên mới lạ…
– Ưm… em nằm lên ngực tôi… tại người ta nhớ nó lắm ấy… mà anh cũng muốn còn gì…
– Em tuyệt lắm ấy…
– Anh cũng vậy…
– Anh ôn tốt chứ? Mà xuống đấy có mê em nào không?
– Híc, học tối ngày, còn lại chút thời gian là nhớ em mất rồi, lấy đâu mà mê…
– Hihi em tạm tin… nếu anh mà léng phéng, là em…
– Em làm sao nào… tôi cắn lên cái núm vú đỏ hồng…
– Ư… anh ăn gian… làm người ta đau… em sẽ không chơi với anh nữa…
Hic… đúng là sợ ghê… em đã yêu… đã được nếm trái cấm và em sẽ mất đi hết cái lý trí bình thường… aizzz…
Có lẽ em hiền… hoặc cũng có thể em quá yêu tôi… hay là mối tình đầu của em nên em dành tình cảm, tình yêu cho tôi một cách thật sâu đậm, bất chấp tất cả những biến cố và sóng gió sẽ xảy đến với tình yêu của chúng tôi trong tương lai… dù lý do nào đi chăng nữa tôi cũng không quan tâm, bởi dẫu sao giờ tôi và em cũng có khoảng trời riêng của mỗi người…
Và thật sâu trong trái tim tôi, vẫn ngự trị một góc trời nhỏ cho những ký ức tuổi học trò… nơi đó… cùng em…
Bước ngoặt trong mỗi cuộc đời con người không ai giống ai, nhưng đa phần bình lặng như tôi thời bấy giờ đó chính là kỳ thi đại học đầy xương máu… phải! Đúng là xương máu thật… các sĩ tử thì căng thẳng, lo lắng… bố mẹ thì hy vọng con em làm rạng rỡ, làm mở mày mở mặt với họ hàng, làng xóm… thầy cô, bạn bè thì động viên… mang theo tất cả điều đó với chiếc balo quần áo, tôi lên đường…
Không như nhiều bạn khác, tôi tự lập từ nhỏ do bố tôi thường xuyên vắng nhà, nên tôi đi thi cũng chỉ có một mình, mẹ thì bảo “sao ông không đưa nó đi? Cho yên tâm”… bố tôi chỉ đáp “nó lớn rồi”… và cứ thế tôi đi…
Lên xe, tôi may mắn ngồi cạnh bác lái xe, cái xe khách chật cứng toàn phụ huynh và học sinh như tôi… lắc lư mãi rồi cũng tới nơi… hỏi bác lái xe về cái trường tôi thi, cũng như địa điểm thi trên giấy báo, bác bảo cũng may xe chạy qua chỗ đó và hai điểm cũng ở gần nhau, trên cùng một đường phố, đến nơi bác dừng xe cho tôi xuống cùng với lời dặn cẩn thận không mất đồ, mất tiền và lời chúc thi đậu… thế đấy, người tốt còn nhiều lắm…
Kỳ thi đại học đầu tiên trong đời tôi mãi không quên…
Tôi nhớ tất cả những gì trải qua thời điểm đó…
Để lại một bình luận