Tiểu Mai – Quyển 2(3)

Phần 135

Mọi người thường nói rằng, con trai thì vô tâm hơn con gái, nhưng tôi lại nghĩ không phải như vậy. Bởi sự thật thì con trai ý thức được mình là phái mạnh nên không quen yếu mềm, dù cho có đau xót cách mấy họ vẫn giữ kín trong lòng, và chỉ có thể thổ lộ với người mà họ tin tưởng. Còn con gái lại khác, họ không giỏi che giấu cảm xúc bản thân mà luôn bộc lộ ra ngoài khiến ta rất dễ nhận thấy.
Đúng vậy, tôi đang nói về bé Trân đấy các bạn ạ ! Những ngày vừa qua, sau khi Sơn đen mất đi thì tôi nhận thấy Trân không còn vô tư hồn nhiên như hồi trước nữa. Mặc dù hai đứa ở chung nhà nhưng có vẻ như con bé thường cố ý tránh mặt tôi. Mỗi trưa tôi đi học về thì đã thấy Trân đang cặm cụi phụ mẹ tôi dưới bếp, sau đó thì bữa cơm gia đình diễn ra, dù trước mặt mẹ tôi thì Trân vẫn cố gắng rằng con bé không sao cả, vẫn cười nói bình thường tuy là có đôi chút buồn rầu. Thế nhưng chỉ cần mẹ tôi đi khỏi là Trân lại im thin thít, chẳng nói chẳng rằng gì với tôi lấy một câu nào. Thậm chí có lúc hai đứa đi ngang qua mặt nhau mà như chưa hề quen biết, dù rằng tôi đang mở tủ lạnh lấy chai nước, và Trân cũng cần mở tủ lạnh để lấy mấy quả trứng gà. Thế nhưng khi tôi đã lấy chai nước xong, mở cửa tủ lạnh đợi Trân lấy trứng thì con bé lại quay đi chỗ khác, đến khi tôi đóng cửa lại thì Trân mới đến mở ra.

– Em làm sao vậy ? – Tôi chịu không được bèn thắc mắc.
-……… ! – Trân im lìm không nói, cầm hộp trứng gà đi về phía bếp.
– Anh biết là em còn buồn, nhưng có đến mức không nói với… ai câu nào không ? – Tôi hơi ngập ngừng vì biết là con bé chỉ không nói chuyện với tôi.
– Xin lỗi, em hơi mệt ! – Bé Trân đáp mà vẫn không hề nhìn tôi.
– Ơ…….. ! – Biết không thể làm gì hơn, tôi đành ngán ngẩm bỏ lên nhà trên.

Đấy là ban ngày, còn vào buổi đêm, khi tôi ngồi trên bàn cặm cụi học bài thì chợt thấy như thiếu đi một điều rất quen thuộc, đó là ở bàn phòng khách nơi tôi hay dùng để tụng các môn học thuộc lòng đã không còn bé Trân ngồi đọc truyện ở phía đối diện nữa. Những ly Sting dâu sữa, trà sữa nay cũng mất đi, thay vào đó là những tách trà đắng ngắt và dở ẹc mà tôi tự pha chế.

Bao giờ ăn cơm tối xong, phụ mẹ tôi dọn dẹp rửa chén rồi thì Trân lại bỏ lên phòng riêng mà khóa chặt cửa lại, khi nào cần gì đó thì mới xuống nhà dưới, còn không thì tuyệt nhiên không ai biết con bé làm gì trong phòng. Mẹ tôi thì gật gù khen lấy khen để rằng bé Trân chăm học, nhưng tôi thì đoán phần lớn là Trân vẫn còn rất buồn sau khi Sơn mất, vậy nên con bé khóa cửa phòng lại có lẽ là… gặm nhấm nỗi buồn giống tôi hồi đó.

Những ngày đầu thì tôi còn không chắc lắm, nhưng vài hôm sau thì tôi đã có thể khẳng định rằng đêm nào bé Trân cũng khóc cả. Bằng chứng là vào những buổi sáng sớm tôi dậy đi học, trông thấy con bé mắt đỏ hoe, lờ đờ vì thiếu ngủ, phờ phạc đứng nấu bữa sáng là tôi biết đêm qua Trân lại khóc.

– Em… ổn chứ ? – Tôi đến gần Trân khẽ hỏi.
– Không có gì đâu ! – Trân nhún vai đáp rồi quay đi chỗ khác, tránh nhìn về phía tôi.

Không khai thác được gì hơn, cũng không biết làm cách nào để Trân có thể mở lòng nói ra nỗi buồn, nỗi uất ức cho thanh thản đi, tôi đành lắc đầu bất lực và dự định sẽ nhờ Tiểu Mai giúp chuyện này. Bởi lẽ nếu tình trạng này cứ tiếp diễn thì tôi e là sẽ có ngày Trân đến ngất xỉu đột quỵ vì buồn bã mất chứ chẳng đùa.

Nhưng ngày đó, tôi có tài thánh cũng không thể nào biết rằng sở dĩ Trân cứ luôn tránh mặt tôi là vì con bé luôn bị giằng xé giữa những gì thật sự muốn, và giữa một ràng buộc với người đã khuất. Chiếc vòng đá trên tay bé Trân ngày ấy đã bị con bé vô thức nghĩ rằng đó là di nguyện của Sơn đen, mà không hề biết được ý của thằng Sơn rằng ngàn vạn lần không hề muốn Trân sẽ mãi nhớ về nó bằng những nỗi buồn. Và tôi lại càng không đủ tinh tế để nhận ra những điều này, tôi vẫn cứ lởn vởn trước mặt Trân để hỏi cho bằng được. Lẽ dĩ nhiên, tôi càng hỏi thì Trân càng lánh mặt, tôi càng tỏ ra quan tâm thì con bé lại càng tảng lờ đi chỗ khác.

Thiếu vắng tiếng cười hoạt bát của Trân trong nhà, thiếu đi những bữa sáng bị réo dậy inh ỏi, thiếu luôn cả những cốc trà sữa ban khuya, tôi chợt lờ mờ nhận ra bé Trân thật sự có một vị trí nào đó trong tôi mà không thể thay thế được. Tôi muốn trong thời gian này sẽ bù đắp lại cho con bé bằng tình cảm của một người anh trai dành cho một đứa em gái, đúng vậy, hay chí ít rằng tôi đã từng nghĩ như vậy. Bởi lẽ dù tôi có nghĩ như thế, nhưng những hành động của tôi trong mắt Trân lại luôn được đón nhận bằng một góc nhìn khác. Và có lẽ Trân tự ý thức được điều đó, nên con bé lại càng tránh mặt tôi hơn nữa.

Không biết chơi thân với Tiểu Mai như vậy thì Trân có bị nhiễm luôn tính lạnh lùng của Tiểu Mai hay không, nhưng sự thực là tôi đang có một cảm giác như vậy. Bé Trân bây giờ ở nhà tôi như một chiếc bóng, lặng lẽ đi rồi lặng lẽ về, những buổi nói chuyện với ba mẹ tôi như là những gì được lập trình sẵn trong trí óc con bé, chỉ là đang sống bằng thể xác, còn tâm hồn đã chìm sâu vào một nỗi đau không có đáy.

Đó là nỗi đau về người đã khuất ? Hay là nỗi đau bị giằng xé giữa chân tâm và thề ước ? Và những gì nhận lại được là những cơn thổn thức hằng đêm mà không một bờ vai bên cạnh ?

Nhưng biết làm sao được khi con bé từ chối tất cả những sự giúp đỡ từ bên ngoài. Và rõ là vô ích khi mà cứ mãi chữa trị cho một bệnh nhân đã không còn cầu sống, không, không có một phương thuốc nào cả.

Có chăng chỉ là thời gian có thể xoa dịu nỗi đau, hoặc là phải tự vượt lên bằng chính bản thân mình, hoặc là… có một người khác sẽ mang lại kì tích !

Tôi không biết rằng Trân đã nghĩ gì để chữa lành nỗi đau này, có thể là con bé sẽ chọn tự vượt lên bằng chính bản thân, về phần tôi thì tôi nghĩ rằng thời gian sẽ xóa nhòa tất cả.

Khi đem chuyện này kể với Tiểu Mai, tôi trông thấy trên gương mặt nàng xuất hiện một nụ cười buồn, im lặng một hồi lâu rồi nàng mới nói:

– Em không rõ lắm tại sao Trân tránh mặt anh, nhưng em có thể hiểu được cảm giác này !
– Cảm giác gì vậy ? – Tôi ngơ ngác hỏi.

Tiểu Mai không trả lời tôi ngay, nàng tựa hẳn người vào lòng tôi, khi hương hoa bạch mai còn đang thoảng qua mũi tôi một làn gió thuần khiết, thanh mát thì nàng mới nói:

– Là cảm giác khóc một mình trong đêm ấy !
-……… !

Tôi nhất thời không biết phải nói gì, bởi tôi biết Tiểu Mai đang nhắc đến khoảng thời gian mà tôi từng phũ phàng quay lưng bỏ về giữa cơn mưa của mùa hè năm trước. Khi ấy tôi biết rõ sau lưng mình, Tiểu Mai đã khuỵa xuống trước nhà và khóc nức nở, kéo theo đó là những đêm dài nàng thổn thức một mình. Trong khi tôi đang cố tự đánh lừa tình cảm thật sự của bản thân, cố huyễn hoặc trí óc mình chìm đắm vào những ngày vui vẻ với Khả Vy để không còn nghĩ đến Tiểu Mai nữa, thì nàng vẫn cam chịu nỗi đau ấy một mình.

Có lẽ Tiểu Mai biết tôi đang nghĩ gì, nàng đưa tay nhẹ vuốt má tôi:

– Em không trách anh đâu, vì đó là lỗi của em trước !
– Không… là lỗi của anh mà… ! – Tôi vội nói lại.

Tiểu Mai mỉm cười, nàng nhìn tôi trìu mến:

– Anh biết không, lần đầu tiên em thấy anh đứng dậy giữa lớp khi em bước vào, thì em đã có cảm giác rằng anh thích em mất rồi, đúng vậy chứ ?
– Ừm… ! – Tôi gật đầu đáp.

– Nhưng có lẽ do tâm thức là con nhà tiểu thư danh giá, nên em đã quá kiêu hãnh khi nghĩ rằng anh sớm muộn gì cũng sẽ tỏ tình với em !
– Thì đúng vậy mà… đứa con trai nào mà lại không thích em chứ… !
– Hì, khi đó em đã tự tin nghĩ như vậy đấy, nhưng kết quả là anh đã chuyển sang thích Khả Vy, chỉ bởi vì em quá lạnh nhạt, đúng không ?
-……….. !
– Lúc đó, trong em vẫn còn quen một cách suy nghĩ rằng anh sớm muộn gì cũng là của em thôi, vậy nên em đã tự mình đánh mất đi khoảng thời gian mà lẽ ra chúng ta phải có. Đôi lúc em cũng tự hỏi, liệu có phải em đã sai rồi không ? Có khi nào em mất anh mãi mãi không ?
-………………. !
– Và em đã nghĩ như vậy đấy, mùa hè năm trước, anh còn nhớ hai đêm mưa đó chứ ?
– Ừ… làm sao quên được !
– Đêm đầu tiên, em có gửi cho anh một quyển sổ nhỏ ghi những điều về Guitar, anh… có đọc những dòng chữ ở trang giấy trắng không ?
– Ừm, có, anh đọc khi đang… xóa những gì có liên quan đến Vy !
– Em biết là anh có đọc, bởi vì những dòng chữ đó đã hiện ra trên mặt giấy, làm sao anh biết được vậy ?
– Không… anh vô tình làm đổ cốc nước lên đó thôi, chứ ban đầu anh chỉ hơi thấy ngờ ngợ là tại sao mặt giấy lại có vẻ khác với bình thường !

Tiểu Mai nhoẻn miệng cười:

– Ừa, đúng rồi, không phải là chỉ riêng trang giấy đó không thôi, mà là cả cuốn sổ đó đều như vậy đấy !
– Là sao ? Không phải là do một loại mực đặc biệt à ?
– Không đâu, đó là do loại giấy được thấm ướt, sau đó bảo quản ở nhiệt độ thấp, khi thành phẩm rồi sẽ có thể viết lên những nét chữ vô hình như vậy đấy !

Hóa ra là như thế, trong khi tôi cứ đinh ninh những dòng chữ được hiện ra trên trang giấy đêm đó khi tôi đổ nước vào là do được viết nên bởi một loại mực đặc biệt, thì sự thật lại nằm ở chất liệu của những trang giấy.

Tôi thở hắt ra, lắc đầu nhìn Tiểu Mai:

– Em có nhiều bí ẩn quá, thật đấy !
– Bí ẩn làm nên sự quyến rũ, phải không ? – Nàng hấp háy mắt.
– Ừm, thì vậy ! – Tôi gật đầu.

Tiểu Mai khẽ đưa tay vuốt tóc, nàng mân mê những lọc tóc dài đen óng của mình:

– Đêm mưa hôm ấy là lần đầu tiên em khóc thật nhiều vì anh, em nghĩ có lẽ là mất anh thật rồi, bởi… cách anh từ chối, không thể phũ phàng hơn được nữa !
– Xin lỗi…. anh…. !
– Những ngày sau đó, em không học hành gì được, ngày thì chơi đàn, tối thì lại khóc, em không hề nghĩ là có lúc mình lại bi lụy đến như vậy ! Nhưng… trời mưa cứ như…. !
-………. !

– Vài ngày sau đó, em đã quyết định sẽ trở về Nhật Bản mãi mãi, vì em nghĩ mình thật là một con bé ngu ngốc đã tự rời xa gia đình của mình để đến đây và nhận lấy những gì đau khổ nhất, để… anh được vui bên ai kia… !
– Em định về thật ?
– Ừm, nếu ở lại thì em sẽ chỉ thấy trước mắt là anh và Vy, có thể chịu đựng được sao ?
-…….. !
– Lúc đó em biết mình đã quá khờ khạo khi tự cho rằng em không cần làm gì cả, và anh sẽ tự đến cạnh em. Hì, em đã từng nghĩ như vậy đấy !
-…………. !

Bạn có thể thắc mắc rằng tại sao Tiểu Mai lúc này đây lại có thể kể lại một cách thản nhiên nỗi đau mà nàng đã từng gánh chịu đến vậy, nhưng cần biết rằng đó là tình yêu, và những điều đó chỉ có thể tâm sự một cách thoải mái với người nàng yêu nhất.

Tiểu Mai lại nhìn tôi, và nàng lại cười, ánh mắt nàng trong veo như mặt nước hồ thu, đến nỗi tôi có thể soi mình và nhận ra mình cũng đang nhìn nàng đầy trìu mến:

– Đêm mưa của buổi liên hoan năm trước, em cứ luôn tìm một cơ hội để mong được đến nói với anh rằng, em sẽ trở về Nhật mà không quay trở về nữa. Nhưng anh cứ luôn nói cười với bạn bè xung quanh, anh là tâm điểm của mọi người, vậy thì… em còn mong gì hơn nữa ? Anh cười là em vui, vậy là được rồi ! Hì !
-……. !

Nhìn Tiểu Mai mỉm cười khi nói đến đây, tôi bất giác khẽ tựa đầu nàng cho dựa hẳn vào vai mình, như để chắc chắn rằng… tôi vừa rất cảm kích trước điều nàng vừa nói, cũng như để biết rằng người con gái đang dựa vào tôi chính là Tiểu Mai chứ không phải ai khác.

– Rồi cũng đến lúc tiệc tan, em biết mình không thể nhìn anh lâu hơn được nữa, nhưng… kết quả là em vẫn cố nán lại cho đến khi mọi người đã đi gần hết. Và anh lại nói rằng anh quên mất áo mưa, nên em đã để lại áo của mình cho anh. Nhưng nè…. !
– Hở… ?

Tiểu Mai phụng phịu, khẽ cựa người:

– Không phải là em… cố tình làm vậy để tạo ấn tượng với anh, hay để níu kéo anh đuổi theo đâu, mà chỉ là lúc đó, em bất chợt muốn mình sẽ đắm mình trong mưa ở nơi phố biển này một lần cuối cùng. Em muốn nỗi buồn sẽ hòa vào làn mưa, để một mai, em sẽ tinh khôi trở về quê hương mà không còn vướng bận gì nữa !
-……. !
– Nhưng anh lại tìm được em ở dưới mái hiên, hì… thật sự là lúc anh mắng, em sợ lắm, sợ phát khóc, vừa mừng vừa sợ…. !
– Lúc đó anh chạy khắp nơi tìm em mà… uầy, đến nhà cũng không có, qua nhà anh Triết cũng không có, anh chạy hết trên phố, mà mưa thì to… nên lúc tìm được em thì anh có hơi bực…. !
– Hi, anh không biết là em biết ơn anh đến thế nào đâu, vì ít ra lúc đó, anh đã có thể để lại trong em một kỉ niệm đẹp không tì vết về anh. Mà hì… lúc hai đứa che chung áo mưa, vui ha anh ?
– Ừm, anh sợ em vừa lạnh vừa mỏi tay nên cứ ngồi dịch ra !
– Kết quả là cả hai cùng ướt, hì hì !
-………. !

– Mà… sau đó anh định nói gì vậy ?

Đúng vậy, đêm mưa hôm đó, nhìn Tiểu Mai ướt lạnh vì mưa đêm mà lại càng xinh đẹp vạn phần, tôi đã định….

– Anh định… tỏ tình…. !
– Hơ… lúc đó anh… còn với Vy mà ?
– Anh… hì hì, bị em dùng ma thuật quyến rũ mất rồi !
– Giỏi cái mồm lắm !

-……… !
-………… !

Và một khoảng yên lặng quen thuộc giữa hai đứa lại nổi lên, để rồi vài giây sau lại lắng đọng và chìm xuống.

– Rồi em về Nhật Bản, và nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ trở lại Việt Nam, không về lại phố biển Phan Thiết này nữa !
– Nhưng… hết hè em đã về đấy thôi ?
– Ừa, vì cú điện thoại đấy !
– À… cũng nói chuyện bình thường thôi mà, có gì đặc biệt khiến em phải đổi ý vậy ?

Còn nhớ đó là cuộc điện thoại đường dài của Tiểu Mai từ Nhật gọi về cho tôi, khi mà tôi đang bị mẹ cấm túc ở nhà cả tháng trời.

– Không có gì đặc biệt cả !
– Hơ… vậy sao em lại đổi ý trở về ? Ủa mà khoan ? Buổi tối đêm họp lớp, em còn… ôm anh rồi nói hết hè sẽ về lại mà ?
– Có…. một lí do khiến em không chắc là sẽ trở về được.. !
– Hầy….. Rồi tại sao lại đổi ý và quay trở lại ?

Tiểu Mai tủm tỉm, đôi gò má cao thoáng ửng hồng:

– Vì giọng nói của anh, em đã lại được nghe một lần nữa, hì !
– Giọng nói ? – Tôi sửng sốt.
– Ừa… lúc đó em biết rằng em đã không sai, vì anh… sẽ là của em !
– Sao tự tin vậy…. ? Anh lúc đó còn quen Vy mà ? – Tôi lại càng ngạc nhiên hơn nữa.

Và rồi Tiểu Mai cười mỉm, nàng nhẹ nói như rót mật vào tai:

– Vì em tin vào tình yêu mình dành cho anh là không sai, em yêu anh thì em lại quay trở về, vậy thôi chàng ạ !

Thề có trời đất, giây phút nhìn Tiểu Mai mỉm cười nói câu ấy, tôi như quên hết mọi thế sự đổi dời, nhân gian tự tại xung quanh mình mà chỉ biết có một điều duy nhất. Đó là tôi yêu nàng quá đi thôi, đời này kiếp này tôi nghĩ rằng mình không còn có thể yêu một ai khác hơn được nữa.

Và sự thật hiện giờ chẳng phải đã chứng mình rằng tình yêu của Tiểu Mai dành cho tôi đã là đúng rồi hay sao ? Bởi lẽ sau mùa hè năm đó, tôi hoàn toàn bị cuốn vào hành trình chinh phục trái tim nàng tự lúc nào mà chính tôi cũng không hề hay biết. Tôi cố học để thể hiện mình, tôi lẽo đẽo theo nàng đi dạo hằng đêm, tôi cố tập Guitar để cho nàng biết rằng tôi không hề phụ lòng nàng, để cho nàng biết rằng tôi không thất hứa.

Như vậy đó, tình yêu của tôi và Tiểu Mai đến lúc này đã hoàn toàn diễn ra một cách tự nhiên và không thể nào đẹp hơn được nữa. Rung động có, say nắng nhau cũng có, lạnh lùng và thử thách, rồi đắng cay và đau khổ cũng đã nếm qua, hạnh phúc vỡ òa rồi tháng ngày êm đềm giờ cũng đang tận hưởng. Có lẽ, tôi phải cảm ơn tạo hóa đã giúp tôi có một tình yêu đẹp đẽ, thuần khiết và mát trong đến như vậy, mọi thứ gần như là hoàn hảo.

Lúc này đây, tôi nhìn sâu vào mắt Tiểu Mai, khi nàng còn đang định mấp máy môi nói thêm gì đó thì….

– Anh biết cả rồi mà, hì…. !
– Ưm…… !

Khi hai cánh mũi chạm nhau, khi bờ mi dài của nàng khép lại thì môi tôi đã chạm vào làn môi mỏng và dịu ngọt như loại kẹo thượng hạng nhất trần gian ấy… và mọi thứ như tan ra, để rồi đắm chìm vào nhịp đập chung của cả hai con tim đang hòa quyện vào nhau.

Và lần này nụ hôn của hai đứa đã diễn ra một cách không thể hoàn hảo hơn được nữa, nồng nàn và cháy bỏng, đắm say… đầy dịu ngọt !

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50

TÊN TRUYỆN:

Tiểu Mai – Quyển 2(3)


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)