Phần 122
Dọc đường, tôi đâm ra nửa hãnh diện, nữa hơi bị khó chịu vì mấy đứa con trai chạy kế bên, nít ranh có, cùng tuổi có, người lớn cũng có, ai cũng nhìn đăm đăm Tiểu Mai, như thể lần đầu tiên được thấy người đẹp vậy. Thành thử ra, lúc thì tôi chạy nhanh lên để thoát khỏi họ, lúc thì chạy chậm lại để họ lố đà bỏ đi luôn.
Tiểu Mai nhận thấy sự lạ đó, nàng cười cười hỏi tôi:
– Anh sao thế ?
– Tụi nó… nhìn kìa ! – Tôi khó chịu đáp.
– Kệ chứ ! – Nàng nói tỉnh như không.
– Uầy… !
Xuống đến biển Đồi Dương, tôi không chạy thẳng mà quẹo phải rồi cứ thế mà chạy vô luôn sảnh ngoài rộng lớn của khách sạn Đồi Dương. Người bảo vệ thấy hai đứa tôi thì hơi ngần ngừ, bởi lẽ chắc nguyên bãi giữ xe toàn xe con xe máy, chỉ mỗi tôi là cho chiếc xe đạp đi vào.
– Gì vậy, anh ? – Tiểu Mai thắc mắc.
– Cứ đi theo anh ! – Tôi mỉm cười trấn an nàng rồi kéo tay đi thẳng vào trong.
Đi thang máy lên đến tầng 3, nơi có sảnh thượng nhô ra bên ngoài bờ biển được dùng làm nhà hàng thì tôi hỏi chị tiếp tân:
– Bàn của Trí Nam đặt trước ở đâu vậy chị ?
– À, em đi theo chị !
Tôi nắm tay Tiểu Mai đi theo chị tiếp tân, chốc sau thì hai đứa được dẫn đến một chiếc bàn tròn có để sẵn biển tên của tôi, và ở cạnh cửa sổ, chỉ cần nhìn ra là có thể bao trọn tầm mắt một vùng biển đêm lấp lánh. Nhà hàng hôm nay vắng khách, khi tụi tôi bước vào thì chỉ có một gia đình đang dùng bữa.
– Ngồi đi em ! – Tôi kéo ghế ra mời Tiểu Mai.
Vẻ như vẫn chưa hết ngạc nhiên, Tiểu Mai tròn mắt nhìn tôi như thể lâu quá rồi mới gặp. Nhưng tôi vẫn làm bộ thản nhiên như không, cầm lấy hai thực đơn trên bàn:
– Em gọi món đi, rồi nói sau !
Hai phần bít tết đúng nghĩa được gọi ra, và… kèm theo món cacao nóng, vì Tiểu Mai khước từ chai Sting dâu của tôi, nàng cho rằng ra nhà hàng mà gọi nước ngọt thì hơi kì cục. Và tôi cũng từ chối luôn cái vụ ông bồi bàn cứ đứng cạnh chờ xem tụi tôi có gọi món nữa không, dù thật ra tôi biết ông này đang nhìn Tiểu Mai chăm chú.
Khi người bồi bàn quay đi thì Tiểu Mai mới thì thầm hỏi tôi:
– Anh sang quá vậy, em không ngờ đó !
– Ủa ? Anh tưởng em ở Nhật thì đi nhà hàng thường xuyên chứ ! – Tôi thắc mắc.
– Thì cũng có, nhưng là đi với gia đình, chứ học sinh ai lại vào nơi này, đắt lắm ! – Nàng tiếp lời.
– Không sao, lần đầu thì anh tới đây cũng là đi với ba mẹ thôi, đây là lần hai. Em yên tâm đi, còn nhớ cu Bột chứ ?
– Ừa, cháu anh, tròn lẳng, trắng bóc, dễ thương, hì !
– Ba của nó là người quen nhà anh, hiện đang quản lí nhà hàng này nè, tụi mình được giảm giá một nửa lận !
– Ra vậy, em còn tưởng anh vừa trúng số chứ, hì hì !
Thật tình là tôi đang dóc tổ với Tiểu Mai, bởi làm gì có chuyện giảm giá một nửa ở đây, tôi chỉ nhờ anh Hải vụ đặt bàn thôi, chứ tiền thì tôi tự móc tiết kiệm ra hơn cả năm nay, cộng thêm tiền lì xì Tết cũng được kha khá. Coi như xong bữa này là đi tong đôi giày thể thao hàng hiệu tôi định mua, nhưng cũng không là gì, miễn Tiểu Mai vui là được.
– Mà sao anh tìm mua được hoa hồng trắng hay thế ? Hôm trước em đi chợ, cũng tìm mua về cắm hoa mà có thấy đâu ? – Tiểu Mai thắc mắc.
– Ôi xời, chuyện nhỏ, anh mà đã làm là ra ngô ra khoai ! – Tôi phất tay, cố xóa đi hình ảnh bị con nhỏ Minh Châu ăn hiếp nguyên buổi chiều.
– Sao anh không nói cho em biết trước ?
– Uầy, phải bí mật vầy mới vui chứ, đúng không ?
– Em tưởng anh quên, ngồi rầu rầu ở nhà, hì !
– Yên tâm, ngày quan trọng sao mà quên được, em cứ khéo lo !
– Hì, mà anh đi thế này, bạn bè có nói gì không ?
– Tụi nó biết đâu mà nói, anh lẻn đi mà !
– Rồi mai lên trường tính sao ?
– Chuyện gì của ngày mai, thì để mai tính, hén ?! Đồ ăn ra rồi kìa !
Thức ăn được dọn ra trên bàn, hai dĩa bít tết đúng kiểu phương Tây, và bàn ăn lúc này hệt như trong phim tình cảm, vừa ấm cúng, vừa lãng mạn với lẵng hoa ở giữa và ánh nến cạnh bên. Ít phút sau, tôi được đích thân Tiểu Mai cắt dùm món bít tết cho mình, vì chả hiểu sao tôi cứ lóng nga lóng ngóng:
– Thôi, để anh cầm lên ngoạm cho rồi !
– Nói bậy, nè, anh cầm dao tay phải, nĩa tay trái, cắt phải theo đường cơ của mẩu thịt !
– Ế ế, có nhà hàng có Piano với Guitar nữa kìa em !
– Ăn đi rồi tính !
Dĩa bít tết khá nhỏ, tôi ăn một loáng đã gần hết, nhìn sang Tiểu Mai thì thấy nàng ăn ít như mèo, vẫn nhẹ nhàng quý phái, cho từng miếng nhỏ vào miệng, nhìn môi hồng nhỏ xinh mà tôi chỉ muốn… cắn một cái.
– Anh là hay nhìn lén lắm nhé ! – Tiểu Mai bất chợt mỉm cười.
– Có đâu…. ! – Tôi đánh trống lảng rồi vội trớ qua chuyện khác.
– Mà nè, em thấy nhà hàng này ra sao ? Được không ?
– Cũng được, món ăn bình thường, nhưng phong cảnh thì rất đẹp !
– Ừ, nhà anh cũng thích chỗ này lắm, hồi trước ba mẹ anh cũng ngồi ở bàn này nè !
– Còn anh thì ngồi đâu ?
Tôi gãi đầu cười thú nhận:
– Anh với ông anh ăn mới có một chút thì rượt nhau chạy giỡn chí chóe rồi, ngồi gì được, lúc đó còn nhỏ mà. Với lại hồi đó……
Cứ thế, Tiểu Mai tựa cằm âu yếm nhìn tôi và lắng nghe chuyện ấu thơ của tôi, từ vụ giả chữ kí làm nàng cười ngặt nghẽo, hay đến vụ tôi đi chơi về bị đòn, cố mặc thêm hai ba lớp quần vô, đủ thứ chuyện trên đời, mà chuyện nào tôi kể cũng làm Tiểu Mai thích thú. Nhìn gương mặt xinh đẹp băng sương nguyệt lãnh ngày nào đang kề cận mình, tôi cảm thấy tim như ngừng đập, và chỉ muốn những lúc như thế này sẽ luôn kéo dài ra vô tận.
– Còn em thì sao ? Lúc nhỏ hay chơi những gì ? – Tôi hỏi khi món cacao nóng được dọn ra.
– Em… cũng không chơi nhiều, toàn học mà ! – Tiểu Mai thoáng cười buồn, nàng nhẹ đáp.
– Ừ…. ! – Tôi sực tỉnh vì biết mình vừa hớ mồm.
– Nhưng nói chung cũng vui, có lần em đang tập đàn thì thấy ba lấp ló sau vườn, ba bảo này… con gái, nhảy xuống ba bế cho !
– Rồi sao nữa ?
– Em mới hỏi là đang học, mẹ biết thì la em mất. Thế là ba bảo kệ, rồi em cũng được ba nhấc xuống, lúc đó em mới hơn 9 tuổi thôi. Hôm ấy hai cha con đi chơi công viên, tàu lượn, gắp thú bông, rồi ba đãi em một bữa sushi hoành tráng. Ôi vui lắm, nhưng về nhà thì cả hai bị mẹ mắng, hì hì !
– Uầy… mẹ em dữ lắm à ?
– Không dữ, nhưng nghiêm lắm, ba em nể mẹ một phép, hì ! Rồi ba mới nói như này… “đi chơi chút cũng bị mắng, em dữ quá, chắc anh bỏ đi thôi ” ! Thế là mẹ giận ba, báo hại ba năn nỉ suốt mấy ngày sau đó, em thì chẳng dám nói gì, chỉ mong ba… thỉnh thoảng lại về thăm để em được đi chơi tiếp, mẹ giận cũng được, hì !
Gió biển thổi qua cửa sổ làm những ánh nến chập chờn từng nhịp, hai đứa vừa nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại bật cười, tiếng cười Tiểu Mai trong trẻo theo gió bay ra mãi bên ngoài biển đêm, xuyên qua những hàng dương bên dưới.
– Anh hát tặng em một bài nhé ! – Tôi đứng dậy.
– Ừa ! – Nàng âu yếm gật đầu.
Nhà hàng khá vắng, khi tôi lên trên sân khấu, tay với lấy cây đàn, đưa mắt nhìn xuống thì ngoài Tiểu Mai đang từ dưới trông lên ra thì chỉ có vài người nữa đang ngồi ở bàn bên kia.
Không biết là do trời xui đất khiến hay do ngẫu nhiên mà tôi lại tập sẵn bài hát “You’re beautiful ” của James Blunt ở nhà, trùng hợp thay tối nay Tiểu Mai lại xinh đẹp quá sức tưởng tượng, thế nên tôi chỉ biết nói rằng… You’re beautiful, my love !
Cuộc sống của anh rất tuyệt vời….
Tình yêu đời anh đã quá đỗi tươi đẹp…
Nhưng anh đã gặp một thiên thần… gặp một nụ cười…..
Tôi cất lên lời hát, cất lên tiếng đàn, không để ý gì đến chung quanh mà chỉ nhìn vào Tiểu Mai, ánh nhìn chúng tôi chạm vào nhau, như muốn nói rằng…. Tiểu Mai ạ, anh biết đàn là nhờ em, em dạy anh cảm âm, dạy anh lễ nghĩa, dạy anh ngoại ngữ, dạy nhiều điều anh chưa biết… những gì mà người khác gọi anh bằng từ đa tài, anh dành tặng điều đó cho em. Nếu không gặp em, anh mãi mãi sẽ không biết thế nào là hát tình ca, mãi mãi không biết phải nói với ai rằng, ý nghĩa chân phương nhất của You’re beautiful nghĩa là…. Em rất đẹp, em yêu !
You’re beautiful….
You ‘re beautiful… It’s true….
Em rất đẹp, em ạ….
Em rất đẹp, đó là sự thật…. Em hẳn là một thiên thần với nụ cười trên môi…
Và anh sẽ đắm say với sự thật đó rằng… mình mãi mãi bên nhau….
So it’s time to face the truth… I will always be with you……
Lác đác một vài tiếng vỗ tay từ bên dưới, vài ánh nhìn thán phục, nhưng với tôi, chỉ có ánh nhìn từ nữ nhân xinh đẹp váy hồng bên dưới là làm tôi mê đắm. Ánh mắt hạnh phúc, hãnh diện của nàng ngày ấy, tôi mãi mãi không bao giờ quên được, ấm áp trong tiết lạnh…. !
Nếu là tỏ tình, nếu là khen một ai đó, thì You’re Beautiful sẽ là một bản nhạc hợp nhất, và hay nhất mọi thời đại, tôi khẳng định như thế ! Lãng mạn và thả hồn, đó là tất cả những gì mà bài hát ấy làm nên mà ngày nay, hiếm bài hát nào có được như thế. Giai điệu rất đỗi chân phương, thành thật và đầy khát khao……
Tôi nắm tay Tiểu Mai đi dạo trên lối đi khuất sau hàng dương cao vút, nàng khẽ siết tay tôi và nhẹ nép vào:
– Anh đàn khá rồi đó !
– Ừ, em dạy mà, với cả không thì phí đi Lakewood sao ?!
Tôi thoáng nhớ lại những ngày ở nhà tập bản You’re Beautiful với cây Lakewood của Tiểu Mai, càng tập tập thấy hứng thú.
– Em thích bài hát này lắm, dịp nào đó anh lại hát cho em nghe, nhé ?
– Ừa, chỉ cần em thích, anh hát trăm ngàn lần cũng được !
– Hi, nhưng sao anh đổi câu cuối lại vậy ? Em nhớ đó là ” But it’s time to face the truth, I will never be with you ” mà !
– Uầy, nếu là như vậy thì anh sẽ mãi không bao giờ được cạnh em hay sao chứ ? Nên anh mới đổi thành ” So it’s time to face the truth, I will always be with you ” !
-…… !
– Sao thế ? Em thích bản gốc hơn à ?
Tiểu Mai nhẹ lắc đầu, nàng phụng phịu:
– Không, em thích anh đổi như vậy lắm, lúc anh vừa hát câu đầu, em hơi sợ vì biết trước câu cuối, nhưng anh làm em bất ngờ ghê. Hôm nay anh làm em bất ngờ những ba lần đấy !
– Hì, ngày đặc biệt mà ! – Tôi cười, tay choàng qua vai Tiểu Mai.
– Dù gì đi nữa, em vẫn là người ủng hộ anh, big fan, hi ! – Nàng hấp háy mắt.
– Ừm, anh cũng vậy !
Để lại một bình luận