Phần 123
Hai đứa dạo bộ giữa rừng dương, buổi đêm gần biển mát lạnh, gió trong lành thổi từng đợt nhẹ nhàng của tiết xuân, Tiểu Mai đi cạnh tôi, thỉnh thoảng tôi để nàng đi trước mình vài bước chân. Lặng nhìn nàng từ phía sau, tôi yêu lắm mái tóc đen dài cùng chiếc nơ trắng điểm trên ấy, yêu dáng người thanh mảnh, yêu nét cười như hoa như ngọc khi nàng quay lại:
– Anh đi chậm quá vậy, ông già ?
– Ừ, đi chậm để ngắm em !
– Vô duyên !
– Hì hì !
Thầm nhớ lại phải trải qua biết bao khó khăn, biết bao ngộ nhận, và qua nhiều cơn mưa buồn bã nơi phố biển, hai đứa mới đến được với nhau, chắc có lẽ trên đời này không gì có thể chia cắt hai đứa được nữa. Ừ, không gì có thể cả !
– Mình ra biển chơi đi anh ! – Tiểu Mai đề nghị.
– Uầy, giờ ra thì lạnh lắm đó, mình đi dạo loanh quanh trên đây được rồi !
Đáp lại vẻ sửng sốt của tôi là Tiểu Mai nhoẻn miệng cười:
– Không phải anh từng nói muốn thấy Dejavu hay sao ?
– Nhưng… tối thui thế này thì… là sao ??
Nàng chỉ lặng yên và kéo tay tôi, dọc hết lối đi thấp thoáng ánh đèn vàng, xuyên qua rừng dương, đến khi bên tai hai đứa là tiếng sóng biển vỗ rì rào, từng làn gió nhẹ đưa hương hoa quen thuộc của Tiểu Mai miên man trên từng những gì tôi có thể cảm nhận.
– Hi, giấc mơ của anh là đây rồi, đúng không ? – Tiểu Mai dang hai cánh tay như giới thiệu, rồi nàng quay lại nhìn tôi, mỉm cười ma mị.
Nhìn qua mái tóc Tiểu Mai, trước mắt tôi là mặt biển đêm rộng lớn, và ngoài khơi xa nơi đường chân trời có những ánh đèn đủ màu sắc từ các tàu thuyền đánh cá đêm, lấp lánh li ti sực sỡ. Một màu đen huyền bí, được điểm xuyết thêm những màu sắc khác sáng bừng lên, và bãi biển, gió nhẹ, ánh đèn vàng vọt, đúng vậy, đó là giấc mơ từ kiếp trước của tôi, là Dejavu !
Khẽ kéo Tiểu Mai lại gần, tôi cười hỏi:
– Em nè, em cũng từng mơ thế này à ?
– Ừa, hồi nghe anh nói là em đã biết rồi !
– Hì, anh cứ tưởng là suốt đời này sẽ không biết phải hỏi ai về giấc mơ, về khung cảnh này chứ !
– Giờ anh biết rồi đó thôi !
– Ừ, em là nhất mà !
– Giỏi nịnh lắm, hì hì !
Hai đứa ngồi trên bờ cát, Tiểu Mai khẽ tựa người vào vai tôi và nhìn mông lung ra phía biển, đôi lúc nàng đưa tay vuốt tóc mai, tôi trông nàng lại càng đẹp hơn nữa. Một nét đẹp mỏng manh dễ vỡ mà tôi xem như cành vàng lá ngọc, lại càng muốn bảo vệ, chở che nàng hơn nữa.
– Có lạnh không ? – Tôi âu yếm hỏi.
– Không, anh lạnh à ? – Tiểu Mai nhướn mắt nhìn tôi.
– Cũng không, hì !
– Lạnh thì nói nghen chàng, đừng như hồi Noel năm trước, hi !
– Bậy, lúc đó là em xúi anh ăn kem chứ bộ !
– Thì ai bảo anh nghe lời em làm gì !
– Hơ, không nghe thì sao cưa đổ được nàng chứ !
Tiểu Mai lắc đầu cười, rồi nàng đập vai tôi nũng nịu:
– Ngốc ạ, em yêu anh từ cái nhìn đầu tiên rồi !
-…….. !
-………… !
– Anh nè, sau này dẫn em đi chơi nhiều hơn nhé ?
– Ừ, nếu em muốn !
– Hứa đi !
– Ừ, anh hứa với em!
– Hì !
Tiểu Mai lại càng nép sát vào người tôi hơn, quả thật là biển đêm lúc này đã có hơi lạnh, gió thổi từng đợt, vẫn dịu nhẹ nhưng như thấm đẫm hơi sương. Bầu trời thinh không cao vợi với ngàn sao lấp lánh, từng đợt sóng vỗ rì rào, vào vờ rồi lại đi ra, tràn lên rồi lại kéo xuống.
Bất giác lúc này, tôi chợt nhớ lời bé Trân và Minh Châu, rằng hình như tôi còn thiếu tặng quà hay sao ấy, hoa thì đã có rồi, Valentine trắng thì tặng hoa trắng. Không lẽ giờ phải tặng… cả socola trắng hay sao ta ?
Đang bối rối suy nghĩ không biết đào đâu ra socola trắng giữa biển lúc này thì tôi chợt nhớ trong túi áo mình có mấy viên kẹo Dynamite, mà kẹo này bên ngoài màu trắng có vị the, bên trong là nhân socola.
– ” Cái kẹo Dynamite này có được xem là socola trắng không ta ? ” – Tôi nghĩ thầm.
Cho tay vào túi áo, tôi ngần ngừ không biết có nên tặng Tiểu Mai… viên kẹo nhỏ xíu này không thì nàng bất chợt quay sang:
– Gì vậy anh ?
– À… kẹo ấy mà, lúc chiều đá banh anh mua để ăn, em ăn không ? !
– Không, hì !
– Vậy… anh ăn nhé ! – Tôi xé vỏ kẹo và cho vào mồm để đỡ ngượng.
– Ừa, tưởng anh tặng thêm quà nữa chứ, hì hì ! – Nàng khúc khích cười.
Bỏ xừ, không lẽ tặng hoa hồng trắng là còn thiếu sao ta ? Không lẽ đúng như Trân nói ?
Tiểu Mai không biết những gì tôi đang suy nghĩ, nàng chợt quay sang nhìn thẳng vào tôi:
– Anh nè !
– Hở ?
– Nếu vì một lí do nào đó mà em buộc phải rời xa anh, nhưng lại không thể báo trước, thì anh có vì vậy mà ghét em không ?
– Không… sao em lại hỏi vậy ?
– Có hận em chứ ?
– Uầy… giỡn vậy không vui đâu nha, nàng !
– Hì, đồ ngốc, em còn nhiều chuyện mà anh không hiểu hết được đâu !
– Là chuyện gì nữa ?
– Bí mật làm nên quyến rũ của phái nữ, không cho anh biết, hì hì !
Không hiểu tại sao giây phút đó, tôi trông ánh mắt Tiểu Mai thoáng buồn, nét buồn ngắn ngủi nhưng vô hạn…
Tôi muốn Tiểu Mai được vui, tôi muốn nàng cười…. Tôi không muốn nàng buồn !
– Em nè, anh muốn tặng quà cho em !
– Hở… ?
Và Tiểu Mai chỉ kịp quay sang thắc mắc, còn tôi thì đã ôm lấy nàng, và đặt môi mình lên trên đôi môi hồng nhỏ xinh của nàng, rồi… tuồn viên kẹo Dynamite tượng trưng socola trắng từ miệng mình qua miệng nàng.
Lại một giây trước biển khơi, dài như một thế kỷ trước thiên nhiên vĩ đại. Đó là một giây của những gì dịu ngọt nhất, một giây mà tôi có quyền năng làm thời gian ngừng lại. Mũi chúng tôi chạm nhau, lần đầu tiên tôi được thấy đôi gò má cao của nàng gần đến như vậy. Và… cánh môi Tiểu Mai ngọt ngào, mềm mỏng, tưởng chừng như chạm vào là có thể tan ra, như loại kẹo ngọt trái cây ngon nhất trần gian mà vừa khẽ chạm là tan thành nước vậy. Và dư vị của nụ hôn như có luồng điện lan tỏa khắp ngời, tôi nghe hương hoa bí ẩn từ tóc nàng đang hiển hiện trước mình, thanh khiết và quyến rũ.
Một giây ấy trôi qua, tôi mỉm cười thầm nói:
– Anh yêu em !
-……. !
Tiểu Mai hãy còn bất ngờ, nàng nhất thời chưa biết phải nói gì, chỉ như mới nhận ra là viên kẹo ngậm của tôi đã ở trong miệng nàng, ngọt ngào ẩn giấu sau nụ hôn vừa nãy.
Em còn nhớ chứ ? Nụ hôn đầu tiên của anh và em, không phải là nụ hôn kiểu Pháp, lãng mạn và lâu thật lâu, mà là một nụ hôn hờ hững trong sự vụng dại bốc đồng của anh, và trong cả sự thơ ngây thánh thiện của em, là viên kẹo ngọt nhất trần đời mà anh có thể trao cho em, một lần và mãi mãi ? Em còn nhớ chứ ? Tiểu Mai ?
Nụ hôn đầu đời của chúng tôi, nhẹ nhàng như thế đấy, còn có thể lãng mạn hơn chăng ?
Biển đêm tuyệt đẹp, rì rào vỗ sóng, thanh bình và yên tĩnh…
Một chốc sau, Tiểu Mai mới khẽ véo vào hông tôi:
– Ngốc… !
– Ừ, ngốc nhưng được hôn rồi, ngốc mãi cũng được !
– Hức…. ngốc… nụ hôn đầu tiên của người ta… mà có kẹo… ! – Nàng nói như mếu.
– Ấy… sao thế ? – Tôi đâm quíu.
-……… !
-…………. !
– Ngốc….. !
– Ừa… ngốc yêu em !
Gió nhẹ miên man trên từng câu nói của hai đứa, và tôi lại nghe hương hoa bí ẩn ấy một lần nữa. Nhẹ kéo Tiểu Mai vào lòng, tôi thủ thỉ:
– Em nè, bây giờ có thể cho anh biết, em dùng nước hoa gì không ?
– Anh… vẫn còn thắc mắc à ? – Nàng khẽ nói.
– Ừ, anh muốn biết từ hồi cắm trại rồi !
-………. !
Giây lát sau, Tiểu Mai vẫn tựa vào tôi, nàng mỉm cười huyễn hoặc, bằng một động tác vẽ tay thanh thoát, nàng nói:
– Gọi là hương hoa Bạch Mai, chàng ạ !
– Hương hoa bạch mai ?
– Ừa, hương hoa này rất quý, ngoại em mỗi năm chỉ cho em một lọ nhỏ được tinh chế theo phương pháp gia truyền của dòng họ !
– Sao mà quý ?
– Vì tương truyền, đây là hương hoa có thể làm con người bình tâm và cảm thấy thanh thản, đôi lúc lại có thể làm họ nhớ về quá khứ của mình !
– Hay quá vậy ? Anh thấy hương hoa này tinh khiết, trong lành lắm !
– Hi, thế cho nên em chỉ dùng mỗi loại này thôi !
Tiểu Mai lại nhìn tôi, và nàng khẽ thì thầm:
– Anh nhớ nhé, hương hoa này chỉ em mới có thôi, và… bình tâm cùng thanh thản, anh sẽ chỉ cảm nhận được khi nghe hương hoa này, có khi nhớ lại được quá khứ nữa, nhớ nha !
– Ừ… anh nhớ rồi ! – Tôi gật đầu.
Và tôi lại thắc mắc:
– Anh cứ tưởng là mấy loại Chanel gì đó chứ, tại thường thấy vậy, với cả mẹ anh bảo nước hoa Chanel là cao cấp, thượng phẩm đó!
Tiểu Mai nhoẻn miệng cười nói ngay:
– Hi, nếu nói Chanel là thượng phẩm, thì Bạch Mai của em là tiên phẩm đó !
– Ghê vậy ?
– Nhà em tinh chế nước hoa mà, em không so sánh được hay sao chứ ?
– Ừm… vậy em là con cháu thế gia vọng tộc rồi, gì cũng như tiểu thư đài các hết !
– Nên ai mà làm rể nhà em thì sống một đời không phải lo nghĩ gì, hi hi !
– Ha ha, thế là anh sướng rồi !
– Vô duyên, anh đã là rể nhà em đâu, hứ !
– Không sớm thì muộn, nàng à !
– Ờ, ráng cố gắng đi, biết đâu được !
– Cố gắng sao chứ ?
– Đỉnh thiên lập địa, tài không đợi tuổi, anh nhỉ ?
– Uầy….. !
– Hì hì, đùa thôi !
Sóng vỗ rì rào hòa theo tiếng cười khúc khích giòn tan của hai đứa, biển đêm như người mẹ thầm lặng quan sát chúng tôi, bầu trời cao vợi lấp lánh muôn ngàn vì sao như muốn nói rằng, chuyện tình yêu trời biết đất biết, thì sớm muộn cũng sẽ có hậu phúc.
Hôm ấy, khi tôi đưa Tiểu Mai về lại đến nhà thì đã gần 11 giờ đêm, dọc đường đi, nàng cứ khẽ ngân nga hát lại giai điệu của bản You’re Beautiful vừa nãy, tôi mỉm cười an lành, tận hưởng những phút giây hạnh phúc tưởng chừng như bất tận này.
– Em vào nhà đi ! – Tôi dừng xe trước cổng nhà nàng.
– Ừa, hôm nay… cảm ơn anh rất nhiều, về những gì bất ngờ nhất ! – Tiểu Mai e thẹn nói.
– Hì, sau này anh sẽ đưa em đi chơi nhiều hơn nữa, à mà… còn cảm ơn gì nữa không nhỉ ?
– Là gì cơ ?
– Thì… viên kẹo ấy, ngon không ?
– Quỷ sứ, toàn cơ hội thôi !
– Hì hì, anh về nhà đây, em ngủ ngoan nhé !
– Ừa… anh cũng vậy !
Và khi Tiểu Mai khẽ đóng cổng lại, tôi hãy còn nghe nàng thủ thỉ như một làn gió nhẹ đưa hương hoa bạch mai đến mình:
– Em yêu anh… ngốc ạ !
Hít một hơi dài thanh thản, tôi chầm chậm đạp xe về, đúng thật là vậy, hương hoa bạch mai ấy luôn làm tôi cảm thấy rất đỗi bình yên, có lẽ đó là lí do mà tôi luôn muốn được ở bên cạnh Tiểu Mai, ngay từ những giây phút ban đầu !
Đêm nay thật đẹp, và thật ấm áp, diệu vợi !
Đêm của nụ hôn đầu…. một nụ hôn không giống ai, nên sẽ chỉ là của riêng mình thôi, em nhỉ ?
Valentine trắng, 23 giờ ngày 14 tháng 3 năm 2007.
Để lại một bình luận