Phần 120
Valentine trắng, ngày 14 tháng 3 năm 2007…
Hôm ấy, vừa tách khỏi nhóm của băng bọn trong lớp đang đi ăn mừng là tôi phóng xe chạy vội vào Chợ Lớn, gửi đại xe ở một nơi rồi chạy thật nhanh vào khu các cửa hàng hoa lá. Đập vào mắt tôi là một quầy hoa đang trưng bày khá nhiều loại, tôi hỏi ngay:
– Chị ơi, có hoa hồng trắng không chị ?
Chị bán hàng nhìn tôi thắc mắc:
– Mùa này ít có hoa hồng trắng lắm em ơi, mà em mua tặng à ?
– Dạ…. ! – Tôi lúng búng đáp.
– Hay em mua hoa hồng đỏ cũng được nè, tặng cũng đẹp lắm ! – Chị này đon đả mời chào.
– Dạ thôi, em cần hoa hồng trắng ! – Tôi lắc đầu nói.
– Thế em qua bên kia hỏi thử xem, chỗ đó vừa nhập đợt hoa mới về đó ! – Chị bán hàng chỉ tay sang phía đối diện.
– Cảm ơn chị, hì ! – Tôi mừng rỡ nói rồi vội chạy sang bên kia.
Trước mắt tôi lúc này là một dãy các loại hoa Lyly, Layơn, hồng cúc xanh đỏ tím vàng đủ cả, nhưng tuyệt nhiên không có loại nào gọi là bông hồng trắng.
– Bác ơi… có hoa hồng trắng không bác ? – Tôi rầu rầu hỏi.
– Không con ơi, mùa này sao mà có được, xung quanh đây cũng chưa ai bán đâu, bác vừa nhập hàng về từ Đà Lạt nè ! – Bác chủ cửa hàng vừa nói vừa nhanh tay bó hoa cho khách.
Đến đây thì tôi đã đâm hốt hoảng, vì quả thật tôi đang rất cần hoa hồng trắng, rất cần là đằng khác, không có thì hư bột hư đường hết.
– Vậy… bác biết chỗ nào bán nữa không ? Tại con đang cần gấp lắm ! – Tôi cố bám víu hỏi han.
– Ưm… gần đây thì chỉ có một đại lý chuyên nhập về từ khắp nơi, nhưng chủ yếu là để kết thành các chậu hoa cảnh chuyên dùng cho nhà hàng, khách sạn thôi, bác không chắc là có hoa hồng trắng không nữa, cũng không chắc là họ bán lẻ cho con hay không ! – Bác chủ hàng tiếp lời.
Mừng húm vì tia hi vọng cuối cùng đã được thắp lên, vì quả thật nếu mà Chợ Lớn đã không có hoa hồng trắng thì khắp Phan Thiết cũng chả đào đâu ra chỗ bán, may thay tự dưng có một đại lí chuyên được khách sạn đặt hoa trưng bày tiệc tùng, tôi vội hỏi:
– Dạ, bác cho con địa chỉ nha bác !
– Con đến số nhà này, gần khúc cầu Dục Thanh, chỗ khu di tích Bác Hồ ấy !
– Cảm ơn bác nhiều !
Cầm địa chỉ đại lí hoa lá trong tay, tôi vội trực chỉ hướng cầu Dục Thanh, vừa đạp xe vừa lầm rầm cầu khấn cho chỗ này có bán hoa hồng trắng, không có là tôi chỉ còn mỗi đường chết.
– ” Ngày này tháng sau mới là ngày của anh, hoa hồng trắng, nhớ nhé ! ” – Lời Tiểu Mai hôm ấy tôi vẫn còn nhớ như in, và hôm nay lại văng vẳng bên tai tôi rõ mồn một.
Niềm hi vọng cuối cùng của tôi hiện ra ở con đường dọc theo khu di tích Bác, là một căn nhà khang trang với ba tầng lầu màu trắng, và ở mỗi phần hiên của tầng nào cũng đều được trồng nhiều loại hoa màu sắc sặc sỡ, nhìn mà lóa cả mắt.
Tôi dựng xe phía trước rồi lò dò bước vào bên trong, vừa đặt chân vô nhà thì tôi cảm giác như mình đang lạc vào tiên cảnh, xung quanh mình là hoa lá đủ loại các màu sắc, không thiếu một màu nào trong tự nhiên, lại còn thơm phức, nhẹ nhàng mà đầy sức hút. Tôi cứ đứng ngây ra đó mà dòm dáo dác, mắt lia về hướng có những dãy hoa màu trắng, quả nhiên là… có hoa hồng trắng.
– “Đại lý có khác, trời ơi, trời giúp con rồi ! ” – Tôi mừng thầm nhủ bụng.
– Bạn cần mua gì ? – Một giọng con gái ở sau quầy vọng ra.
– À, mình muốn mua… hoa…. ! – Tôi quay lại đáp và… cứng luôn cả họng.
Trước mắt tôi là Dạ Minh Châu, hoa khôi của trường đang đứng tại quầy hoa, và cũng đang đưa mắt nhìn tôi trân trối.
– Ơ…… !
– Ớ… ơ…….. !
Phải mất vài giây sau, khi mà tôi vẫn còn đang há hốc mồm thì Minh Châu đã trở lại với ánh nhìn bực dọc, em ấy hỏi gọn lỏn:
– Muốn gì đây ?
– À… mua… mua đồ ! – Tôi hoang mang đáp, trong bụng vừa nghĩ thầm. – ” Bỏ xừ rồi, sao lúc nào không gặp lại nhè ngay lúc này thế ! ”
– Đồ gì ? Nhà này không có bán đồ ! – Minh Châu hừ nhạt.
Tôi nhất thời ngớ người ra vì câu nói của em ấy, bèn bối rối nói:
– À… đồ ở đây… tức là hoa ấy mà !
– Hoa gì ? Nhà này không có bán hoa ! – Minh Châu lạnh lùng đáp.
– Ơ… hoa đầy ra nè, ngoài trước còn có biển nhận đặt hoa mà, sao lại không có bán ? – Tôi chưng hửng.
– Có bán, nhưng không bán lẻ ! – Em ấy tiếp lời.
– Thì… mình mua… mua số lượng lớn cũng được ! – Tôi đáp bừa, vừa nói vừa nhận ra mình vừa trót leo lên lưng cọp, vì lỡ em ấy bán cho vài chục bó thì tôi chỉ có nước ăn hoa trừ cơm.
– Số lượng lớn là bao nhiêu ?
– À… khoảng… khoảng mười đến hai mươi !
– Mua chi dữ vậy ?
– À… tặng… mua tặng !
– Tặng gì đến hai mươi bó ?
Trời đất, nói thật chứ xưa nay làm quái gì có chủ tiệm nào lại đi hỏi khách hàng hệt như cảnh sát tra vấn tội phạm kiểu đó, thế này quả là độc nhất vô nhị. Ấy vậy mà niềm hi vọng cuối cùng của tôi về hoa hồng trắng là đại lý này, và ác nỗi… người bán ở đại lý này lại là Dạ Minh Châu đađang mang thâm thù đại hận với tôi. Mà cũng lạ, không lẽ em ấy còn là học sinh mà quản lí nguyên cửa hàng lớn vậy sao kìa ?!
Tôi vừa nghe đến hai mươi bó hoa là lạnh cả người, gì chứ vác mớ đó về thì tôi chỉ có nước đem phát chẩn thì họa may mới hết được số hoa khổng lồ đó.
– Gì chứ ? Mình đâu có mua… hai mươi bó dữ vậy !
– Chứ hai mươi gì ? – Minh Châu nhìn tôi qua khóe mắt.
– Hai mươi… bông thôi à ! – Tôi rầu rĩ thú nhận.
– Hứ… loại nào ?
Vẻ như trông thấy bộ mặt thảm não nom phát tội của tôi, Minh Châu đâm ra mủi lòng chịu bán, nên vừa được hỏi là loại hoa nào thì tôi mừng rỡ mà trả lời ngay:
– À, hoa hồng trắng đó !
Dè đâu vừa nghe tôi nói xong thì em ấy lập tức nạt ngang:
– Không được, không bán !
– Hả ? Cả mớ trên kệ kìa ! – Tôi chỉ tay lên chỗ đặt hoa hồng trắng.
– Mùa này ít có, chỗ đó là khách sạn người ta đặt rồi, không bán được ! – Minh Châu nói tỉnh bơ.
Minh Châu tỉnh bơ, nhưng tôi vừa nghe xong thì hồn vía đã không còn tỉnh táo nữa mà vật vờ trôi đi lều bều vô định.
-…….. !
Trông bộ dạng như thằng nghiện thiếu thuốc của tôi, em ấy bỗng dưng nói:
– Đá bóng cũng hay đấy, nhỉ ?
– Ừ… ! – Tôi thẫn thờ đáp bâng quơ, hóa ra lúc nãy em ấy cũng có xem trận bóng vừa rồi của lớp tôi.
– Không về nhà tắm rửa mà vội đi mua luôn à ?
– Ừ…. !
– Cần gấp lắm à ? Tặng ai đấy ?
– Ừ….. !
Minh Châu hỏi một đằng, tôi trả lời một nẻo, vì hồn vía đã thoát xác mất rồi, Valentine trắng tôi ngày ngày đợi mong thế là giờ đã tan thành mây khói.
– Để tôi vào hỏi mẹ đã, chứ hoa này khách sạn họ đặt thật rồi ! – Minh Châu nói rồi quay vào trong nhà.
Ngồi lại bên ngoài, tôi rầu rĩ quệt mồ hôi, và chẳng mong đợi gì lắm là sẽ mua được loại hoa mình cần, bởi nãy giờ chạy đôn chạy đáo mà chả được cái cóc khô gì.
– ” Thôi vậy, về vẽ mấy bông hoa lên giấy trắng, rồi lấy kéo cắt ra xong đem tặng vậy…. ! ” – Tôi bắt đầu tiến nhập vào trạng thái nói nhảm, lòng mường tượng ra cảnh Tiểu Mai thấy tôi đem tặng mớ hoa giấy tào lao và nàng không ngần ngại gì mà treo cổ tôi lên, lơ lửng trước cổng nhà.
Thế nhưng mèo mù vớ cá rán, lờ đờ vớ huy chương, hi vọng vừa tàn lụi thì bỗng chốc lại được thắp lên bởi con nhỏ mà tôi đã trót gieo… thâm thù đại hận.
Ít phút sau, Minh Châu bước ra, sau lưng em ấy là một người phụ nữ trung niên ăn mặc khá sang trọng và quý phái.
– Con mua hoa hồng trắng à? Mùa này ít có lắm, với lại khách sạn họ đặt chỗ bác hết rồi ! – Người này nhìn tôi nói.
– Đòi mua hoài đó mẹ ! – Minh Châu ở ngoài chêm vào.
– Ừ, biết rồi, con nhỏ này ! – Người phụ nữ đáp, hóa ra đây là mẹ của Minh Châu.
– Dạ… cô ráng giúp con, con… mang ơn cô ! – Tôi làm mặt rầu rĩ nói bằng giọng thê lương hết sức có thể.
– Thôi, cái thằng này sao thế con ? Cô bán cho con một bó hoa hồng trắng mười bông, được không ? – Bác ấy phì cười.
– Vậy… dạ cảm ơn cô, dạ con cảm ơn ! – Tôi rối rít mừng rỡ như con nít được quá.
Bác ấy nhìn tôi cười lắc đầu rồi dặn Minh Châu:
– Con gói hoa cho bạn đi, mẹ vào trong nấu ăn ! – Rồi bác ấy đi lại vô nhà.
Còn lại mỗi tôi và Minh Châu, tôi chỉ biết gãi đầu cười trừ:
– Hì….. !
– Cười gì ? Chọn giấy gói màu nào ? – Em ấy hỏi gắt gỏng.
– À… màu bạc, nơ thắt màu xanh lá nghen ! – Tôi nhún nhường nói trước vẻ bực dọc của Minh Châu, không phải đang nhờ vả thì… nãy giờ tôi tát cắm đầu rồi, hì hì.
Minh Châu không biết những gì tôi đang suy nghĩ, em ấy lẳng lặng chọn giấy gói theo yêu cầu của tôi. Có lẽ nhờ em ấy nói một tiếng với mẹ mà tôi mới được mua hoa hồng trắng, vậy nên chả hiểu sao lúc đó, tôi thấy… Minh Châu xinh ơi là xinh !
Nhưng tôi chỉ cảm khái được vài giây, vì chỉ ngày sau đó là Minh Châu quay ngoắt lại hỏi tiếp:
– Valentine trắng à ?
– Hả ? – Tôi lại há hốc mồm ra tắc tị.
– Không nói cũng biết, hoa đây ! – Em ấy chìa bó hoa hồng trắng cực đẹp đã được gói giấy bạc và nơ màu xanh lá về phía tôi.
– À… cho mình gửi nhé, tí quay lại lấy ! – Tôi lúng búng gãi đầu nói, thật vậy, ý định của tôi là về nhà tắm rửa xong mới ghé qua lấy hoa, chứ xách nguyên bó về thì thể nào mẹ tôi cũng hỏi tùm lum, có khi lại bảo con nít yêu đương nhăng nhít mà cấm cửa không cho ra ngoài thì bỏ xừ.
– Mấy giờ tới ?
– Khoảng… 6 giờ tối !
– Lúc đó tôi đi chơi rồi, sớm hơn đi !
– Vậy… khoảng 5 giờ rưỡi nha !
– Ờ, đem về sợ nhà biết chứ gì, đồ chết nhát !
Minh Châu nói đến đâu thì mắt tôi trố ra đến đấy, quả thực là tôi chả nhận ra cô nàng trước mắt tôi là con nhỏ hậu đậu vụng về hôm nào nữa, mà bây giờ là một con nhỏ vừa đẹp vừa hung, miệng lưỡi bằng gươm hay sao mà nói câu nào là thắt ruột thắt gan câu đó.
– Ừ… cho mình gửi nha, cảm ơn !
– Hứ, không dám ! – Minh Châu nguýt dài nhận tiền rồi quay đi.
Giã từ đại lí bán hoa cho khách trong nỗi kinh hoàng tra khảo, tôi xốc lại balô rồi phóng vội xe về nhà, lòng vẫn mừng hú vì may mắn cuối cùng cũng mua được loại hoa mình cần.
– “Hoa hồng trắng đã có, giờ về gọi đặt chỗ, tắm rửa nữa là xong ! ”
Vừa dắt xe vào nhà, tôi đã nhảy phốc lên phòng mình mà moi hết tất cả số tiền dành dụm từ trước giờ, cộng thêm cả lì xì Tết vào đó:
– Cũng được kha khá, ô kê con gà đen, giờ gọi điện thôi !
Lò dò ra chỗ bàn điện thoại, tôi nhấc máy lên và nhấn số nhà cu Bột:
– Alô ! – Giọng chị Hòa vang lên ở bên kia đầu dây.
– Chị ơi, em Nam nè, cho em gặp anh Hải đi ! – Tôi nói.
– Ừ, Nam đợi chút nhé ! – Chị Hòa đáp.
Sở dĩ tôi gọi sang nhà cu Bột là vì anh Hải, chồng chị Hòa, tức là ba cu Bột đang làm quản lí nhà hàng ở sảnh trên của khách sạn Đồi Dương đối mặt với bãi biển. Đang áp ống nghe vào tai thì tôi nghe giọng nói lẹp chẹp đầy bánh kẹo của thằng nhóc con trắng bóc:
– Cậu Nam… hả ?
– Ờ, Bột đưa máy cho ba đi, để cậu nói chuyện chút ! – Tôi phì cười.
– Dạ… ! – Cu cậu trả lời.
– A lô, có gì không em ? – Anh Hải cầm máy.
– Dạ, bữa nay em nhờ anh…. à… cho em một bàn ở nhà hàng nha ! – Tôi đề nghị.
– Ừ, tiệc à, bàn mấy người em ? Mấy bàn ? Đi với lớp hay sao ? – Anh Hải hỏi tiếp.
– Dạ… hai người, em với bạn em, bàn nhỏ thôi ! – Tôi lí nhí nói.
– Chu cha, sang quá vậy nhóc !
– Suỵt… anh đừng nói mẹ em biết nha, không là em nhừ đòn đó, em có tiền để dành mà, chỉ nhờ anh cho em đặt một bàn nhìn ra hướng biển thôi !
– Ừ, ha ha, thằng nhóc, còn nhỏ mà ghê thế !
– Dạ… mà anh đừng nói cho chị Hòa nha, không là mẹ em cũng biết luôn đấy !
– Được rồi, vậy khoảng mấy giờ hả em ?
– Tầm 7 giờ tối được không anh ?
– Ừm, vậy 7 giờ tối em lên lầu 3 của khách sạn Đồi Dương, hỏi tiếp tân nói bàn đặt trước là có, vậy lấy tên em nhé ?
– Dạ, cảm ơn anh, hì hì !
– Thằng nhóc mới bây lớn mà ghê thật, hẹn hò chứ gì, hề !
– Hì, anh cứ thế !
Rồi tôi cúp máy, vậy là xong xuôi, đâu đã vào đó, việc còn lại chỉ là tắm rửa sửa sang trước khi bước ra đường, he he !
Để lại một bình luận