Phần 200
Sáng sớm ngày học quân sự đầu tiên, tôi tỉnh dậy với tâm trạng buồn rầu chán nản, ảnh hưởng của ” Vong tình thiên thư ” mạnh đến nỗi ngay cả trong giấc mơ, tôi vẫn còn thấy cảnh tượng mình đang nắm tay Khả Vy, và rồi bàn tay nhỏ nhắn của em ấy dần lơi đi, cứ thế trôi xa vào tay một người khác:
– Chậc, thôi lên trường sớm vậy ! – Tôi vỗ vỗ trán tự nhắc mình.
Ăn sáng xong, tôi lò mò tìm đoạn tre ngắn để giả làm súng cho tiết học quân sự rồi thong dong đạp xe lên trường. Mới hơn 6 giờ 15 sáng nên ngoài đường chỉ lác đác vài bóng học sinh mặc đồng phục thể dục của trường tôi cũng đang trên đường đi học. Thỉnh thoảng tôi thấy có cặp đôi nào đó trạc tuổi mình đang đèo nhau cười nói vui vẻ, chợt thầm nghĩ nếu không có tên Vũ kia thì giờ này có lẽ tôi cũng đang chở Vy đi học rồi:
– ” Thôi, cái gì dễ đến thì cũng dễ đi ! ” – Tôi tặc lưỡi nhủ thầm trong bụng.
Vào đến cổng trường, tôi ngớ người ra khi nhìn thấy hai thằng Dũng và Chiến đã ở sau cổng tự đời nào, tay cầm đoạn tre dựng đứng, tay còn lại chống nạnh hệt như Phong thần và Lôi thần đang giữ cửa:
– Dạ, tụi em mời thánh nhập trường ! – Hai thằng đồng thanh hô to.
– Ớ… điên à, hai cái thằng này ?? – Tôi ngơ ngác.
– Hề hề, thấy khoái hông mậy ? – Thằng Chiến choàng tay qua vai tôi cười hả hê.
– Khoái gì, mới sáng chúng mày tự dưng lại đi gây sự chú ý à ? – Tôi chưng hửng.
– Rảnh quá, Vy nói bọn tao cầm tre ra đây đứng, xem có ai lớp mình bữa nay đi học quân sự mà quên đem theo cây tre không để còn nhắc sang bên kia mua, chứ tí vô lớp không có là dễ bị trừ điểm thi đua lắm ! – Dũng xoắn quệt mũi giải thích.
– Rồi đã có ai quên chưa ? – Tôi tò mò hỏi.
– Mày nhìn bên tay phải đi ! – Nói rồi thằng Chiến hất đầu vào tiệm văn phòng phẩm bên cạnh.
Không ngoài dự đoán, trước mắt tôi là Khang mập đứng lẫn trong đám đông các học sinh lớp khác đang vồn vã hỏi mua tre, gì chứ thằng này xưa giờ là nổi tiếng đầu óc quên trước quên sau mà, nó chỉ có thể kể vanh vách những món ăn trên thế giới này thôi.
– Thôi tao vô gửi xe, tụi mày cứ giữ cổng đi ! – Tôi thở hắt ra.
– Ờ đi đi con trai, mà sao cái mặt mày thê thảm miết vậy ? – Thằng Chiến nhíu mày.
– Kệ tao ! – Tôi nhún vai đáp rồi quay lưng dắt xe đi thẳng.
Không biết ở các trường cấp 3 khác như thế nào, nhưng trường tôi cứ đến ngày học quân sự thì học sinh phải mua băng gạc để học băng bó vết thương, và những đoạn tre ngắn để tập tư thế ngắm bắn. Vậy nên trong sân trường lúc này đã có những học sinh lớp khác tay cầm băng gạc, người thì ôm tre cười giỡn, rượt nhau chí choé. Có thằng con trai còn cao hứng vác tre múa loạn xị hệt như là nó biết múa thương thứ thiệt:
– Ấu dè, xem Triệu Tử Long đây !
– Xách dép cho Quan Vũ, xem long đao nè ! – Thằng khác hưởng ứng ngay.
Và hậu quả của việc hai ông mãnh này mới sáng sớm đã múa tre loạn xà ngầu là bác bảo vệ từ xa đã thấy kịp, ngay lập tức tuýt còi thổi phạt để rồi hai tên quăng cả tre mà bỏ chạy mất dép. Tôi cũng muốn mình được chơi giỡn như vậy với tụi bạn, thế nhưng tâm trạng của cả tháng nay cứ nặng nề mãi không nguôi, khiến kiểu tôi bây giờ như vừa buồn lại vừa bất cần đời.
Gửi xe xong, tôi đến chỗ lớp tập trung rồi lựa cái ghế đá còn trống ngồi xuống:
– Hê, mày không định học lại à ? – Tuấn rách từ sau bước tới ngồi xuống cạnh tôi.
– Ừm… ! – Tôi lắc đầu.
– Mày nghỉ quá 3 bữa liên tiếp nên anh tao gạch tên rồi, nhưng nếu muốn học thì tao có thể xin dùm cho ! – Nó đề nghị.
– Ừ thôi, lúc nào cần học tao nói mày ! – Tôi thở dài nghĩ thầm với cái tâm trạng này thì tôi giờ chỉ có thể cắm đầu vào game online để giải sầu chứ học hành gì được, khi mà ngày nào đến lớp học cũng phải chạm mặt người đã phũ tôi chứ.
Nhắc người thấy người, phía trước hai thằng tôi là Khả Vy đang ngồi ở hành lang dãy phòng nhân viên với nhỏ Huyền và Yên ù, ba người tán hươu tán vượn ra chiều vui vẻ lắm, và tôi chắc chắn rằng em Vy đã lờ tôi, bởi chính Yên ù còn hỏi:
– Ủa Vy, Nam kìa ? – Chị đại ngạc nhiên khi thấy hai đứa tôi ngồi tách biệt nhau.
– Ừm, mà phim tối qua đó, coi sao rồi ? – Vy thản nhiên tảng lờ sang chuyện khác.
Tôi thì cực kì khó chịu với những ai chưa biết sự tình lúc này mà lại cứ luôn ghép cặp tôi với Vy, bởi lòng tự tôn của tôi rất cao. Nên một khi ai đó nhắc đến mối quan hệ tình tứ giữa tôi cùng Vy thì tôi lại bực mình, bởi em ấy thì cứ ngoảnh mặt làm lơ, và tôi thì hệt như một tên bị bỏ rơi chính hiệu.
– Thôi mày ơi, buồn gì nữa ! – Thằng Tuấn vỗ vai an ủi.
– Ừm, có đâu ! – Tôi bùi ngùi lắc đầu.
Chốc sau, tầm khoảng 7 giờ thì cả lớp tôi đã tập trung lại thành 4 hàng dọc ở khoảng sân trường được chỉ định, xung quanh là các lớp khác cũng đang xếp hàng tương tự. Tôi thì lựa ngay cuối hàng mà đứng chứ chẳng tham gia vào hội tán chuyện của tụi Khang mập phía trên nữa.
– Các em đã đủ chưa nhỉ ? – Anh cán bộ khung tay cầm danh sách lớp hỏi.
Sở dĩ gọi anh lớp trên này là cán bộ khung vì trường tôi có thông lệ, trước khi toàn thể học sinh tập trung lại sau kì nghỉ hè để học quân sự thì mỗi lớp 12 sẽ cử ra 1 thành viên để học toàn bộ về quân sự trước. Sau đó đến khi bọn lớp dưới tụi tôi nhập trường thì những người này sẽ xuống các lớp dưới dạy lại cho lớp đàn em, đó là nhiệm vụ chính của cán bộ khung.
– Ba mươi lăm, ba mươi sáu….. ! – Khang lớp trưởng phía đầu hàng đang lẩm nhẩm đếm số các thành viên 11A1, rồi nó sửng sốt nói. – Ủa, thiếu 1 người rồi ?
Khang mập vừa dứt lời thì từ phía hành lang, Tiểu Mai đã vội vã đi đến, nàng lịch sự cúi chào anh cán bộ khung:
– Xin lỗi, em vào lớp muộn ! – Rồi Tiểu Mai nhoẻn miệng cười ngại ngần với Khang mập và bước vào hàng.
Khỏi phải nói ông anh cán bộ khung lúc này mặt đần ra đến cỡ nào, mà cũng phải thôi, ai không phải trong lớp tôi thì lần đầu tiên nhìn Tiểu Mai hầu hết người nào cũng đều bị vẻ đẹp của nàng hớp hồn ngay tắp lự.
– Anh… anh, vậy là đủ rồi đó ! – Thằng mập gọi giật.
– À… ừ… đủ rồi à, các em vào hàng đi ! – Ông anh này ngượng ngùng đáp, mắt đã thôi nhìn Tiểu Mai mà cố gắng dòm chăm chú vào quyển sổ tay để chữa thẹn.
– Hi, Nam tới lớp sớm hở ? – Nàng bước tới đứng cạnh tôi, đương nhiên là vì tôi đang ở cuối hàng mà nàng vào lớp trễ nên giờ đứng gần tôi là việc bình thường, hay ít nhất là tôi đang nghĩ như vậy.
– Ừ, cũng vừa kịp thôi ! – Tôi gật đầu đáp.
– Ôi… mình quên đem theo tre rồi ! – Tiểu Mai thở dài.
– Này, lấy của Nam mà dùng ! – Nói rồi tôi chìa đoạn tre trong tay mình ra.
– Rồi tí Nam lấy gì mà học ? – Nàng tròn mắt ngạc nhiên.
– Không sao đâu, bảo nhận thì nhận đi ! – Tôi vội nói rồi quay sang chỗ khác.
– Hì, vậy cảm ơn nha ! – Tiểu Mai tủm tỉm cười.
Sở dĩ tôi phải quay mặt sang hướng khác là vì tôi muốn tránh cho mình cũng bị lâm vào tình trạng đần mặt vì nữ sắc giống ông anh cán bộ khung lúc nãy. Tiểu Mai hôm nay vẫn cột tóc đuôi gà, gương mặt vẫn thanh nhã và xinh đẹp như ngày nào, chỉ có một điều đặc biệt là nàng lúc này lại son môi, nhìn đỏ mọng và thoáng bóng lên dưới nắng mai. Tuy chỉ là trang điểm nhẹ thôi, nhưng điều này cũng đủ để làm nàng khác biệt và nổi bật hơn hẳn những cô gái khác. Bằng chứng là từ lúc Tiểu Mai vào lớp thì bọn con trai của những lớp kế bên cứ lia mắt sang hàng lớp tôi mãi, trong đó có cả những cu cậu lớp 10 vừa chân ướt chân ráo nhập trường năm nay cũng láo liên đôi mắt mà nhìn bậc đàn chị xinh đẹp này.
Với cả tôi cho Tiểu Mai mượn cây tre thì cũng chả có gì gọi là tốt bụng cho lắm, bởi vì tôi chắc chắn rằng chỉ tí nữa thôi, tôi sẽ là người duy nhất ngoài anh cán bộ khung ra là được cầm súng thật để thị phạm cho quần chúng nhân dân. Bởi lẽ về khoản ráp súng thì tôi là vô địch, vừa nhanh vừa chuẩn, kể cả M16 hay AK- 47, nên chẳng việc gì phải giữ khư khư cây tre cho bận tay.
– Ừm… anh tên Hoà, học 12A1, năm nay anh được chỉ định làm cán bộ khung để dạy tuần học quân sự cho 11A1 các em ! – Anh này húng hắng giọng rồi tiếp lời. – Bữa đầu tiên thì anh chỉ nói sơ qua về những gì cần học và chuẩn bị, đến buổi chiều thì chúng ta sẽ bắt đầu vào bài !
Nghe đến buổi đầu chỉ ngồi nghe thì đứa nào chả khoái, anh Hoà vừa dứt lời xong là cả lớp vỗ tay rào rào. Bởi vì bảo là ngồi nghe chứ thật ra chỉ là nói sơ qua một tẹo về quy chế thi cử, kiểm tra dụng cụ rồi tán chuyện làm quen đến hết buổi là về. Thế nên chỉ một chốc sau là chả riêng gì lớp tôi mà đến cả các lớp khác cũng hệt một tình trạng như nhau, hàng ngũ thì chỉnh tề thẳng lối, nhưng tiếng nói chuyện rào rào cứ vang lên tứ phía. Đầu người này hết quay sang bên nọ lại đến bên kia và miệng thì hoạt động hết công suất, cứ như mùa hè vừa rồi ai cũng có chuyện để kể với bạn bè hết vậy.
Thế mùa hè vừa rồi tôi có gì đáng để nói cho bạn bè đây ? Trận kịch chiến với A Lý hay là tôi bị Khả Vy chia tay phũ phàng ?
Và nếu kể thì kể cho ai nghe ?
Bởi lúc này chỉ có Tiểu Mai, người tôi từng từ chối thẳng thừng là đang ngồi cạnh mình mà thôi !
HẾT QUYỂN 1
Để lại một bình luận