Phần 185
Nhà nội thằng Chiến là một căn nhà cấp 4 khá giản dị và đơn sơ với hàng rào gỗ bao quanh bên ngoài, hai gian đầu tiên được lát gạch men, gian bếp ở sau cuối chỉ là gạch đỏ lót dưới lối đi dẫn thẳng ra sau. Ngoài trước là vườn tược ao hồ đậm chất dân dã với những dãy lục bình xanh ngắt trải dài, và đằng góc sân nơi treo võng cùng tấm phản bằng gỗ được phù đầy bóng râm bởi hàng trứng cá cạnh bên.
Bọn con trai tụi tôi bước vào thì đã thấy tốp nữ đang bày biện các thứ gia vị hành tỏi ra bếp chuẩn bị nấu nướng. Khả Vy đang rửa mớ hành lá, nhỏ Huyền và nhỏ Phương ngồi lột vỏ tỏi, riêng chị đại Yên ù thì lặt ớt.
– Ơ, đã có gì đâu mà nấu ? – Khang mập chưng hửng.
– Thì ông Chiến nói tụi tui chuẩn bị trước, mấy ông đến đây câu cá là nấu thôi ! – Nhỏ Phương đáp.
– Thế à ? Vụ này hay à nha ! – Tuấn rách cười khoái chí rồi quay sang hỏi thằng Chiến. – Cần câu đâu mậy ? Đem ra coi !
– Ờ đợi tao chút ! – Thằng Chiến nói rồi bước ra sau nhà.
Tôi đang lóng ngóng dắt xe, định sà xuống ngồi cạnh Khả Vy cho dễ bắt chuyện thì nghe có tiếng nói đằng sau:
– Chà, bạn thằng Chiến đông vui quá he !
Tôi quay lại thì thấy một người đàn ông trung niên đang tươi cười nhìn cả bọn, và đứng cạnh chú này là một người phụ nữ vẻ là vợ, cùng hai thằng nhóc con đang ngậm kẹo mút kế bên.
– Dạ… chào chú ! – Tôi vội gật đầu chào.
– Ừm, vào ngồi chơi đi mấy đứa ! – Chú ấy khoát tay nói.
Bọn thằng Luân lập tức tản ra nhường chỗ cho bốn người này bước vào nhà, đưa mắt nhìn nhau chả hiểu mô tê gì sất.
– Chiến, dẫn mấy bạn hái dừa cho vui kìa con ! – Giọng chú kia sang sảng từ bếp ra đến sân ngoài.
– Dạ, giờ đi nè cậu ! – Thằng Chiến lục tục ôm mớ cần câu chạy ra.
Lát sau theo lời thằng này thì bốn người kia là gia đình cậu ba của nó, hôm nay từ chợ dưới lên rẫy chơi với nội nó.
– Tụi mày cứ tự nhiên đi, cậu Ba tao vui tính lắm ! – Nó cười tươi rói.
– Mà nội mày đâu ? Sao tao không thấy ? – Dũng xoắn ngạc nhiên.
– Nội tao bữa nay ở trên rẫy rồi, tối mới về lận ! – Thằng Chiến đáp rồi hối hả giục. – Lẹ đi, ra câu cá cho mấy bạn nữ nấu ăn, rồi bọn mình đi hái dừa !
Tôi nãy giờ không nghe gì đến vụ ” gà thả vườn nướng lu ” là đã thấy có mùi khuất tất trong chuyện này rồi. Mà thây kệ, chắc là nó để dành sau cùng, trước mắt là giờ ra câu cá cái đã. Chứ nhỏ đến giờ tôi đã đi câu cá bao giờ đâu, nhất là lại ở khung cảnh ao hồ bình dị dân dã thế này, cá câu lên rồi đêm làm lẩu là tuyệt cú mèo rồi.
Nhưng thằng Chiến lại một lần nữa chứng minh nó là thằng trời đánh thánh đâm thật sự, khi mà cả đám con trai đứng lố nhố nhưng nó chỉ xách ra đúng có hai cái cần câu.
– Mày giỡn mặt tao hả ? – Tuấn rách sầm mặt. – Hai cần sao đủ ?
– Thì… câu thay phiên ! – Thằng Chiến lúng búng đáp.
– Sao rồi ? Câu cá chưa, cho bọn tui xem với ! – Nghe đến câu cá, nhóm nữ cũng chạy ra xem.
Thấy Khả Vy cũng đang đứng nhìn, thế là tôi định chớp ngay cơ hội này mà trổ tài ” sát cá “, gì chứ mấy động tác buông cần thả câu thì từ cái hồi còn xem… tivi với đọc sách suốt ngày tôi cũng biết sơ qua rồi.
Thế nhưng chưa kịp hành động thì từ trong nhà, hai thằng con của cậu Ba thằng Chiến phóng vụt ra mà la bài hãi:
– Cho tụi con câu đi, nhường đi mà !
Mất vài phút với hai ông mãnh thiếu điều khóc la rầm trời để giành phần câu cá, cuối cùng bọn tôi đành thông cảm cho thằng Chiến mà đồng ý với phương án dùng… thúng lưới vớt mấy con cá diêu hồng lên nấu lẩu luôn cho gọn, còn lại để hai thằng nhóc kia câu chơi.
– Không được câu cá tụi tao quê rồi nha, thế món gà thả vườn của mày đâu ? – Thằng Luân cười gằn nhếch môi hỏi.
– À… thì… đây ! – Thằng Chiến nói xong, nó đưa tay chỉ vào cái chuồng gà to đùng trước mặt.
Và nó lại một lần nữa chứng minh rằng thằng Chiến của 10A1 là một thằng tầm xàm bá láp, khi mà bọn tôi đần mặt ra nhìn vào cái chuồng gà theo hướng tay nó chỉ:
– Trời đất, gà gì mà cao quá vậy ? – Yên ù tròn mắt ngạc nhiên.
– Chắc… đà điểu ! – Vy nhận xét.
– Không đâu… gà tây đấy ! – Tôi giành ngay quyền giải đáp thắc mắc.
Nhưng đáp lại sự thông thái của tôi là cái nhìn lặng yên và chăm chú của Vy vào con gà tây cao nhồng trước mặt, em ấy chả buồn tỏ thái độ gì, mặc cho câu nói vừa rồi của tôi cứ như là tự nói trống không.
– Mày giỡn mặt hả Chiến ? Gà tây sao mà bọn tao bắt ? – Thằng Quý há hốc mồm.
– Thì… gà đó, bắt đi, chứ tao có nói gì đâu ! – Thằng Chiến gãi đầu cười khì.
– Tao lạy mày, chơi nhau cũng vừa vừa thôi chứ ! – Khang mập ôm đầu thiểu não.
– Để tao, chuyện nhỏ, bắt được con này thì thịt cả ngày luôn ! – Dũng xoắn tuyên bố chắc nịch rồi nó bước vào mở cửa ” đấu trường gà tây “.
Bọn tôi căng mắt hồi hộp dòm vô, và chỉ chốc sau đã nghe cơ số những âm thanh hoạt náo:
– Quác… quác… oác… oa…. oác…. phạch…. !
– Ây… á….. ui da……. !
Sau 3 phút vật lộn với con gà tây cao nhồng, Dũng xoắn vã mồi hôi hột bước ra khỏi chuồng với mớ lông gà trên tay và cả trên miệng, tay chân bị móng gà quào cho mấy đường đỏ thẫm. Khỏi phải nói, đám bọn tôi phá ra cười sằng sặc vì pha quyết tử đầy mạo hiểm này của thằng Dũng.
– Này thì thích làm thần điêu, ha ha ha !
– Tao tưởng ngon lắm, té ra là như này đây !
– Ớ hớ hớ, chết cười trời ơi !
Tôi trông Khả Vy cũng đang che miệng cười khúc khích, và lại thấy lòng mình vui hơn được một chút, vì ít ra có thể sau việc này, tôi sẽ có cơ hội để nói chuyện với em ấy hơn.
– Tưởng nó bắt được gà, dè đâu… hì hì ! – Tôi bước lại gần cạnh Vy.
– Hi hi, mà Nam cũng chỉ nói thôi chứ có dám làm đâu ! – Em ấy vẫn còn cười.
– Ai bảo, làm ngay ấy chứ ! – Tôi mừng rơn, lại tỏ ra anh hùng như mọi khi.
– Ừm ! – Hổng dè Vy chỉ gật đầu đáp gọn lỏn rồi quay vô nhà trong.
Chốc sau, không biết thằng Chiến vì muốn chuộc lỗi hay sao mà nó cũng kiếm ra được con gà thả vườn đang chạy nhảy vỗ cánh điên cuồng nhưng vẫn bị bắt lại.
– Dzô tụi bây, con này béo ú, đem nướng là hết ý ! – Nó vừa la vừa bắt con gà lại.
– Quác… oác…. ! – Con gà béo trùng trục vỗ cánh nhưng không bay nổi, chỉ cất mình lên được một chút rồi lại đáp phạch xuống đất.
Bọn tôi ngồi vật lộn với con gà để trói nó lại thì lát sau đã nghe mùi lẩu cá diêu hồng thơm nức mũi vang ra từ đằng bếp.
– Chậc, em Vy của mày nấu ăn ngon thế nhỉ ! – Thằng Quý nhìn Khả Vy đang nêm gia vị trong bếp, buột miệng nói.
– Ừm…. ! – Tôi rầu rĩ ậm ờ cho qua chuyện.
– Bình tĩnh, ngày còn dài ! – Khang mập an ủi tôi.
– Ê cái thằng mập, giữ cổ con gà lại coi ! – Dũng xoắn la bài hãi.
Và có một chuyện lạ lùng mà bọn tôi phải gọi là thập phần kinh ngạc khi chứng kiến, đó là lúc Dũng xoắn cắt cổ gà hứng máu vào cái chén sành trong tay nó, và bọn tôi đang lui cui rửa tay với mớ lông lá và bụi bặm trên người thì thằng Luân bất thần la lớn:
– Ớ… con gà đâu mất rồi ?
Nghe thế đám bọn tôi liền quay đầu lại dòm dáo dác, và ngay lập tức cùng điếng hồn nhận ra… con gà vừa bị cắt cổ lấy tiết giờ vẫn còn chạy được, hơi tập tễnh nhưng vẫn còn lết ra được đến cửa nhà bếp.
– Cha mẹ ơi, nhỏ đến giờ tao mới thấy gà bị rút máu rồi vẫn còn chạy được ! – Tuấn rách phết gia vị lên trên con gà đang bốc khói nghi ngút.
– Thằng Chiến mày kiếm đâu ra con gà dị hợm thế ? – Khang mập xoay xoay cái xiên nướng.
– Chậc, gà to nên khoẻ, vậy ăn mới ngon ! – Nó trả lời.
– Nướng lẹ đi mấy ông, đồ ăn dọn ra hết rồi nè ! – Nhỏ Huyền từ trên nhà gọi vọng xuống.
– Ừm… xong ngay đây ! – Nghe tiếng em yêu gọi, thằng Khang lập tức phúc đáp ngay.
Bữa trưa đậm chất dân dã mà cũng không kém phần thịnh soạn dọn ra ngay giữa hiên nhà mát rượi, gà nướng lu, cá diêu hồng chiên xù cùng lẩu cá đưa mùi hương thơm phức làm dậy lòng bất cứ thực khách sành ăn nào. Bữa ăn hương đồng gió nội với gió mát từ đằng ao thổi ra, tán cây xanh mát phủ bóng râm càng làm tăng thêm hương vị làng quê cho bàn tiệc.
– Dzô, ngồi xuống đi mấy bạn ! – Yên ù khai tiệc.
– Hề hề, nhìn hấp dẫn quá, mê ly rùng rợn ! – Thằng Luân xuýt xoa.
– Ăn uống thế này là nhất rồi còn gì nữa ! – Khang mập nâng ly nói to.
Và cả bọn cùng đồng thanh hưởng ứng cụng ly côm cốp, ừ thì đúng là như này thì nhất nhật đế vương thật. Nhưng chỉ có lẽ đúng với bọn bạn của tôi thôi, vì nhỏ Phương gắp đồ ăn liên tục cho mấy thằng con trai ngồi đối diện nó, hẳn nhiên tụi thằng Luân thằng Tuấn thì khoái chí lắm. Khang mập thì đã có em Huyền của nó chăm sóc, Dũng xoắn cùng thằng Chiến thì vừa giành cái đùi gà với Yên ù vừa cười ha hả. Chỉ có riêng tôi là vẫn cười, nhưng là cười buồn một mình như đang tự cách ly mình khỏi đám đông, chỉ vì cạnh bên tôi vô tình trống hẳn đi một chỗ ngồi, vì Khả Vy đã chọn ngồi giữa nhỏ Phương và Yên ù mất rồi !
Để lại một bình luận