Phần 150
Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ đêm, phố phường vắng lặng, chỉ còn lác đác lại dăm ba bóng người đang vội chạy xe về nhà.
– Chắc giờ này cũng tan tiệc rồi, thôi về nhà luôn vậy ! – Tôi tặc lưỡi nhủ thầm.
Tôi đạp xe về nhà, khoan khoái hít một hơi dài, tận hưởng cảm giác mát lạnh của không khí sau mưa, luôn có tác dụng là sảng khoái và tỉnh cả đầu óc.
Nhưng tôi chẳng ngờ là, ngay sau đêm liên hoan thì tôi về nhà lại bị ăn mắng té tát:
– Đi đâu giờ này mới về, hả ? – Mẹ tôi mắng.
– Dạ…. đi liên hoan ! – Tôi trố mắt ngạc nhiên, trong lòng dự là có điều chẳng lành.
– Mày đi liên hoan sao bạn gọi đến bảo là không có, bữa nay dối mẹ à con ?
– Ớ… con đâu có, vừa nãy ăn liên hoan với lớp thật mà !
– Thế sao có con bé Vy gọi đến nói là đợi mãi không thấy tới ?
– À…… à….. !
– À cái gì ? Nói nhanh !
Và thế là trước trận mắng như tát nước vào mặt của mẹ, tôi khổ sở phịa đại một lí do là tôi chỉ đi tăng 1 chứ không đi tăng sau, và nửa đường thì tôi đi với…. tụi bạn cấp 2, nói chuyện lâu ngày không gặp. Chả biết mẹ tôi có tin hay không, nhưng bà thì kiên quyết ra án phạt cấm túc 1 tuần, bắt tôi trong 7 ngày phải ở nhà luyện Anh ngữ, không được bước chân ra ngoài.
Tôi đau khổ chấp nhận án phạt vừa được nghỉ hè lại phải ngồi học, tất nhiên là trước đó còn cãi chày cãi cối không chịu chấp pháp, nhưng sau khi mẹ tôi phát hiện ra chân trái tôi bị trầy xước do bị té khi nãy thì tôi đành ngoan ngoãn chịu bị cấm túc, nếu không muốn chuyện này đến tai ba tôi.
Tôi tần ngần đứng trước điện thoại, rồi cũng nhấc máy lên:
– A lô ! – Giọng của Vy ở đầu dây.
– Ừ…. N nè…. ! – Tôi nói.
– Trời, N đi đâu cả buổi vậy ? Giờ đã về chưa ? Sửa xe gì mà lâu quá vậy ? – Vy gắt ầm lên.
– À… ừ…. xe hư nặng lắm ! – Tôi nhăn mặt đưa ống nghe ra xa tầm tai, vì Vy nói như thét.
– Mà sửa xong sao không chạy qua quán luôn ?
– Ừ…. mưa to, N phải núp mưa, rồi tí tạnh mới dắt bộ sửa xe được !
– ” Hú vía, hoá ra K mập nói với em Vy là xe tôi bị hư ! ” – Tôi nghĩ thầm trong bụng.
– Rồi giờ mới về nhà à ?
– Ừm… về được 15 phút rồi… !
– Ôi…… làm lo chết được, ông ác lắm !
– Hì, có gì mà lo !
– Gọi cả buổi giờ nè, hic !
– Ừ…. biết mà !
Tôi đâm ra mủi lòng quá xá, hoá ra nãy giờ lúc tôi chưa về nhà thì Vy đã mượn điện thoại của chủ quán, gọi liên tục đến nhà tôi, làm mẹ tôi đâm ra lo theo, thế nên mới mắng tôi xối xả. Tôi lắc đầu cười khổ, vừa buồn vừa vui, vui vì em Vy lo cho tôi nhiều thật, và buồn vì…..
– Này… từ mai N không đi chơi với Vy được rồi ! – Tôi rầu rầu.
– Sao… sao vậy ? – Em ấy nói hoảng hốt.
– Ừm… bị mẹ cấm túc 1 tuần rồi ! – Tôi thú nhận.
– Sao mà bị cấm túc ? – Vy sửng sốt.
– Thì… bữa nay về trễ đó, thêm Vy gọi đến nhà, nên mẹ N lo, mắng nãy giờ nè ! – Tôi đáp.
– Hic…. xin lỗi nha, tại…. sợ N gặp chuyện gì nên mới thế…. !
– Ừm, có trách gì đâu !
– Ui… buồn ghê là, vậy là 1 tuần ở nhà luôn hở ?
– Chịu thôi chứ biết sao giờ !
– Ở nhà không thì chán chết !
– Chán gì nổi, mẹ bắt học tiếng Anh ở nhà nè !
– Ơ…. nghỉ hè mà ?
– Thì gọi là cấm túc mà, phải đi kèm án phạt chứ, không thì N nằm nhà xem ti vi với đọc truyện cũng đâu có gọi là cấm túc !
– Ừa…. vừa nghỉ mà đã học lại !
– Nhờ ơn ai đó, cảm ơn nha !
– Thôi mờ, xin lỗi mờ, có cố ý đâu chứ !
– Hì, giỡn đó, thôi, cúp máy nhé !
– Ấy… khoan… !
– Gì thế ?
– Ừ….. mỗi ngày Vy gọi qua nói chuyện cho đỡ buồn ha ?
– Ngày nào cũng gọi à ?
– Ừa, hết 1 tuần thôi, nha ?
– Thì….. !
– Nha, nha, nha, nha…. !!!!!!
– Ừ, được rồi, cứ gọi thoải mái !
– Hi, ngủ ngon hén !
– Ừa, ngủ ngon !
Tôi đặt máy xuống, đang phì cười vì điệu bộ dễ thương vừa rồi của Vy thì chuông điện thoại lại reo lên.
– ” Vừa gọi rồi, giờ gọi lại chi nữa không biết ? ” – Tôi thắc mắc nhấc ống nghe lên.
– A lô !
– N hả ? Tao nè, sao, có gì không ?
– Ừm, không ! – Tôi gật đầu, hoá ra là K mập.
– Ờ, nãy mày chạy tìm Trúc Mai à ? – Nó hỏi tiếp.
– Ừm !
– Thế có tìm được không ? Có gì gay cấn kể tao nghe với !
– Èo, có gì đâu, thì… tìm được, trả áo mưa xong rồi về !
– Thế thôi à ?
– Ờ !
Tôi tưởng như mình đang thấy bộ mặt chưng hửng của K mập bên kia đầu dây.
– Hên nha mậy, tao nói với Vy là xe mày bị hư, bảo tao chở thằng D đi trước, mày lại quên áo mưa, nên sửa xe xong rồi đi sau !
– Ừm, mà sao lí do gì củ chuối quá vậy ?
– Chứ gì nữa, lúc đầu Vy đâu có tin, nghe tao nói xong thì chả buồn nhìn tao nữa là !
– Rồi sao nữa ?
– Thì ngồi hoài không thấy mày tới, thế là Vy ra ngoài mượn điện thoại chủ quán, rồi cứ vài mươi phút lại ra ngoài gọi, hình như đâu chừng 6- 7 lần ấy !
– Èo…. quá dữ !
– Mà rồi…. giờ sao ? Chọn ai ?
– Chọn gì mậy, tao quyết định lâu rồi mà !
– Ừm, thế là vẫn quyết định là Vy à ?
– Chứ sao, tao nói rõ với mày rồi còn gì !
– Ờ, thế mà nãy tao cứ tưởng…. có phim coi !
– Phim cái đầu mày, mưa to thấy mấy ông trời, tao ướt mem đây này !
– Ớ… mày có áo mưa mà ?
– Thì…. mưa to kinh hoàng, áo mưa che một phần thôi chứ !
Tôi ngớ người ra mất một lúc rồi phịa đại, chứ không lẽ nói rằng tôi chạy đi tìm bị té xe, rồi núp mưa cả buổi với Tiểu Mai nên mới bị ướt.
– Ờ, mà nãy tao thấy tội Vy quá, chạy ra chạy vô gọi cho mày hoài mà không được !
– Ừm, rồi sao nữa ?
– Thì mặt xụ một đống chứ sao, cả buổi có thèm chơi giỡn hát hò gì đâu!
-……… !
– Mày coi liệu sao mà đền bù cho đáng đấy !
– Cái đó mày khỏi nhắc, tự tao biết mà !
– Ờm, à mà, mai đi net không ? Làm bữa thả giàn coi, hè rồi !
– Thôi, tuần sau đi, giờ tao bị cấm túc rồi !
– Hả ? Cái gì ?
Rồi tôi rầu rầu kể cho K mập câu chuyện cấm túc lần hai cho nó nghe, vừa kể vừa nhìn ra ngoài xem mẹ tôi có ở gần đó không, chứ bị bắt gặp nghe thấy thì chỉ có nước bị tát vêu mồm chứ chẳng chơi, bị cấm túc mà còn khoe nữa.
– Ừm, xui nhỉ !
– Xui quá xá luôn đấy chứ, vừa nghỉ hè đã bị bắt học tiếp !
– Mà nghĩ đi nghĩ lại, thấy mày toàn gặp hoạ không đâu từ Vy với Mai nhỉ ?
– Ờ, tao cũng thấy vậy, bị ám hay sao ấy ?
– Cái đó gọi là do ăn ở đấy !
– Hừ, tao ăn ở hiền lành, cứu nhân độ thế, do cái quái gì. Thôi ngủ đây !
– Ờ, tuần sau anh gặp lại chú vậy !
– Ừm, bye mày !
– Ế ế, quên mất, ế ế…. ! – K mập gọi với lại.
– Gì nữa chú ? – Tôi nhăn nhó.
– Quên hỏi mày, sao tìm được Trúc Mai hay thế ? – Nó tò mò.
– Thì đi theo hướng mà Mai chạy thôi, đuổi theo chút là thấy ! – Tôi đáp.
– Nhưng thằng D nó nói với tao lúc nãy quíu lên, nó chỉ nhầm hướng mà, Mai chạy bên phải mà nó lại chỉ vội sang trái, thế mà mày vẫn tìm được à ? – K mập nói nhanh.
Và tôi dập máy luôn chả buồn nói nữa, không lẽ giờ bảo là tôi biết Tiểu Mai sẽ núp mưa ở mái hiên ngày trước cho K mập nghe. Mà cái thằng D xoắn này cũng chết bầm thật, Tiểu Mai chạy hướng bên tay phải mà nó chỉ tôi sang trái, hèn gì chạy cả buổi chả thấy nàng đâu dù tôi đã phóng hết tốc lực, hoá ra chỉ cần quẹo phải chạy vòng lại một đoạn là đã ra đến đường biển rồi. Tao thật là bó tay với mày luôn đấy D ạ !
Vậy là tối nay xem như chính thức xong hết 1 năm rồi, chính thức dứt khoát với Tiểu Mai, và đường hoàng toàn tâm toàn ý với Vy. Tôi hoàn toàn tự tin trong 3 tháng hè bên cạnh Vy, chắc chắn tôi sẽ có thể làm con tim mình thôi nghĩ về Tiểu Mai, hoặc ít nhất là nếu nghĩ về nàng, tôi sẽ thanh thản xem nàng là bạn.
Và những gì tôi mong đợi thì lại hoàn toàn trái ngược, âu cũng là sự đời éo le, số phận khéo tay trớ trêu sắp đặt mọi thứ hệt như thuở ban đầu !
Để lại một bình luận