Phần 144
Trời đã về chiều, những tia nắng vàng vọt của buổi cuối ngày thẳm xuyên qua từng kẽ lá của khu rừng dương trước mặt, gió đưa mùi vị mằn mặn của biển thoảng qua. Tôi nhấp thêm ngụm nước nữa rồi thở hắt ra, hai thằng cùng im lặng một lúc, chỉ còn âm thanh rì rào yên bình quen thuộc của biển cứ đều đặn vọng đến.
– Ra thế, bài Toán lúc sáng là giống với bài mà mày với Trúc Mai cùng làm ! – Nó lẩm nhẩm như tự nói.
– Ừm…. ! – Tôi gượng cười.
– Hiểu rồi ! – K mập gật gù.
– Vì thế, nên tao mới cố ý làm sai, không áp dụng cách giải lúc trước vào mà làm, tao… không muốn gợi lại bất cứ điều gì nữa !
– Nhưng sao mày không làm cách khác ? Dài hơn mà cũng vẫn ra kết quả đúng ?
– Thật với mày, lúc đó, tao… chẳng thể nghĩ được gì cả, cách giải ngày trước cứ hiện rõ mồn một trước mắt tao, cứ như tao mà đặt phấn vào viết thì sẽ làm cái roẹt xong ngay vậy, như là mặc định ấy, tao chịu chẳng thể nghĩ ra cách khác, nên viết đại 1 số rồi giải sai cho rồi !
– Ờ, mà có tiếc nuối gì nữa không ?
– Nói là không thì cũng không hoàn toàn đúng lắm, nhưng tao lại thấy nhẹ nhõm khi tao làm sai bài đó, vì…. nhìn Mai bình thường trở lại là tao vui rồi, thi thố hay toán học cũng chẳng có nghĩa lí gì nữa. Vậy thì cứ cố nhắc lại kỉ niệm đã qua làm gì ?
– Ừ, tao cũng thấy vui lây, dzô !
Hai thằng lại cụng ly cái cốp, K mập đẩy dĩa ốc qua phía tôi, quệt mũi cười hề hề ý chừng định kêu thêm vài dĩa nữa nhưng tôi lắc đầu nguầy nguậy, làm nó hết ham chén tiếp.
– Nhưng có một điều lạ mà tao không ngờ ! – Tôi nhíu mày.
– Cái gì cơ ? – K mập ngậm nguyên con ốc trong miệng.
– Sao lúc sáng Trúc Mai lại gọi thẳng tên tao luôn nhỉ ?? Tao đã nói rõ ràng hết rồi mà ! – Tôi đưa mắt nhìn K mập.
– Chịu, con gái khó hiểu lắm, hay là…. ghét mày rồi, nên kêu mày lên làm để chọc tức ? – Nó phun cái vỏ ốc ra.
– Thì tao làm sai đó, cũng có sao đâu, với cả tao nghĩ Mai chẳng phải người như vậy ! – Tôi lắc đầu đáp.
Hai thằng ngồi ngây ra, mỗi đứa theo đuổi những suy nghĩ riêng trong đầu, à không, chỉ có tôi là ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ thôi, còn K mập thì bận… theo đuổi dĩa ốc đến con cuối cùng mới xoa bụng nói thôi.
Tính tiền xong xuôi, hai thằng lững thững đạp xe về, K mập định rủ tối đi net nữa nhưng tôi bảo thôi, về nhà học Địa để tuần sau thi nữa. Nghe đến Sử với Địa thì nó tái mặt ngay tắp lự, bỏ luôn ý định rủ tôi tiếp tục cuộc ăn chơi sa đoạ của ngày hôm nay.
Đến lúc xuống dốc cầu, chuẩn bị rẽ sang hướng khác thì K mập giật mình nói:
– Ê, biết đâu sau vụ này thì Mai ghét mày thiệt đấy, thể nào bữa sau cũng nhè mày ra mà truy bài Anh văn cho xem !
– Ớ….. !
Tôi đần mặt ra khi nghe nó nói, và toát mồ hôi hột nhớ lại cái cảnh tôi đã từng khổ sở như thế nào khi bị Tiểu Mai chiếu tướng liên tục 1 tuần liền, nhờ sau đó bị vẹo hông mới thoát án truy sát, không lẽ bây giờ lịch sử lặp lại ?
Nhưng cả K mập lẫn tôi đều lo hão, những ngày sau đó Tiểu Mai vẫn rất đỗi bình thường, đến mức khó có thể tin là nàng lấy lại thăng bằng nhanh đến vậy. Vui vẻ tiếp chuyện với T rách, vẫn niềm nở chỉ bài cho mọi người, và đã trở lại là học trò cưng của cô Hiền. Chỉ có vài điểm lạ là tôi thấy Tiểu Mai những lúc ấy lại thi thoảng nhìn tôi, khi tôi quay sang thì nàng làm mặt lạnh, dỗi mà quay ngoắt đi. Và có đôi lúc, khi Vy đứng lên phát biểu hay đọc báo tường cho lớp thì Tiểu Mai ngồi bên dưới nhìn Vy cứ như đang…. phân tích đối thủ vậy, chốc chốc lại mỉm cười nhạt rồi nhìn ra cửa sổ.
Ngoại trừ một lúc vào giờ chủ nhiệm, khi cô Hiền dặn dò mọi người các điểm cần chú ý để tuần sau thi, và tiếp đó cô nhắc nhở bọn học lệch tụi tôi:
– Các em cán sự như T, L và N thì nhớ phải học đều các môn để còn thi tốt nghiệp đấy, như môn Anh chẳng hạn, điểm của 3 em không cao lắm đâu ! – Rồi cô quay sang Tiểu Mai nói tiếp – Em thấy 3 bạn này học Anh ngữ thế nào ?
– Dạ, em nghĩ trừ khi mấy bạn tự quyết tâm học ra thì còn không có ép cũng vậy ! – Và nàng quay sang nhìn tôi cười lạnh ! – Em thì cũng chẳng để tâm lắm !
Cô Hiền gật đầu đồng ý, dặn tụi tôi phải nâng cao ý thức tự học các môn khác dù muốn hay không, và cho cả bọn ngồi xuống, và lớp lại bàn tán xôn xao về tuần thi sắp tới. Riêng tôi thì thấy cứ có gì đó nghèn nghẹn trong cổ khi nghe Tiểu Mai nói là không còn để tâm gì nữa, nhưng thôi, sự đã rồi, xem như bây giờ cả hai cũng đã có thái độ dứt khoát, tốt cho cả Tiểu Mai và tôi.
Những ngày sau đó, tuần thi diễn ra căng thẳng với bài vở ngập bù đầu, tôi chìm lỉm trong mớ Sử và Địa, rồi ngụp lặn với Công dân và Kĩ thuật nông- công nghiệp, chỉ có những giờ thi các môn tự nhiên Toán, Lí hay Hoá thì tôi mới quệt mồ hôi mà tự xem như đó là giờ giải lao thứ thiệt vậy.
Vật lộn liên tục 4 ngày, chiều thứ 6 tôi bước ra khỏi phòng thi Anh văn với bộ dạng không lấy làm gì tươi tỉnh cho lắm, dù sao cũng thở phào nhẹ nhõm vì xem như đã qua đợt thi cuối cùng của năm. Học sinh các lớp khác chạy ùa ra mà thi nhau giải đề, so đáp án xem có giống nhau hay không, chốc chốc lại có đứa ôm đầu than thở nói bảo sao biết vậy, hay có đứa nhảy cẫng lên mừng rỡ vì giống đáp án với đứa khác. Và sau đó cả hai đứa này cùng xịu mặt xuống một đống vì chỉ có mỗi 2 đứa nó là giống nhau, còn lại đều khác so với hầu hết bạn cùng lớp.
Tôi thì chẳng ham hố gì cái trò dò đáp án sau khi thi, chuyện gì qua cũng qua rồi, giờ ngồi dò lại thì có ích chi, đâu có thay đổi được gì. Tôi lững thững đi ra khỏi hành lang, tình cờ cũng gặp Tiểu Mai đang ôm cặp bước ra từ phòng thi gần đó, vì thi đợt này là thi tập trung, thế nên chữ cái đầu tên tôi và Tiểu Mai là N và M thì ở gần nhau, do đó phòng thi cũng chỉ cách nhau tầm vài phòng, chả bù với Vy, tôi cách xa em ấy cả mấy dãy lầu.
Thấy tôi đi hướng ngược lại, Tiểu Mai gật đầu khẽ chào rồi đi thẳng ra bãi gửi xe, tôi thậm chí còn chưa kịp cười chào lại, chỉ biết thở hắt ra rồi ngồi phịch xuống ghế đá dưới tán cây bàng vì đã hẹn Vy từ trước.
– Hù !
– Ây chà, hôm nay lại có trò này !
– Hi, làm bài được không ? – Vy ngồi xuống, cười tươi hỏi.
– Cũng tạm ! – Tôi gãi đầu đáp.
– Ơ, tạm là thế nào, được hay là không ? – Em ấy nheo mắt.
– Thì… cũng được ! – Tôi lúng búng trả lời.
– Huề vốn quá ông ơi, cũng tạm với cũng được mấy thứ, khoảng mấy điểm ? – Vy cười rũ rượi.
– Chắc… tầm 6 hay 7 điểm gì đó ! – Tôi nói.
– Ừ… vậy cũng được rồi, ha ? – Em ấy nghiêng đầu nhìn tôi.
– Tốt quá là đằng khác, 7 điểm là không mong gì hơn !
– Ơ, thế là cũng không chắc được 6 điểm luôn à ?
– Bậy…. thì cũng cỡ đó chứ ! Mà thôi, còn Vy, làm được không ?
– Hi, chắc trên dưới 9 điểm, đề dễ mà !
– Ừm…. !
Tôi gật đầu, nghĩ thầm đề dễ mà tôi ngồi toát mồ hôi hột mới oánh xong hết mấy chục câu trắc nghiệm Anh văn hiểm hóc, dễ cái búa ấy !
Cả tuần sau đó, học sinh bọn tôi lên lớp toàn là hồi hộp chờ điểm thi rồi ngồi chơi chứ chẳng học hành gì nữa vì bài vở đã xong hết rồi. Chỉ lo bàn tán nên liên hoan thế nào, ăn ở đâu hay chơi ở đâu cho thật vui, các thầy cô cũng hiểu ý lên lớp thì cho học sinh tự do sinh hoạt miễn đừng ồn ào quá đáng, thế là em Vy được thể toàn xuống chỗ tôi ngồi tán chuyện, tôi cũng khoái chí tán hươu tán vượn về kế hoạch mùa hè.
Cuối cùng, điểm tổng kết của tôi là 8. 3, ngoại trừ các môn lèo tèo khác ra thì 3 môn tự nhiên điểm phết tôi cao ngất ngưởng, nhất là môn Toán tôi cười toét cả miệng khi nghe thầy đọc con số 9. 8, trong khi thằng L và thằng T cùng hạng ở 9. 3, riêng Tiểu Mai thì là 9. 7, còn hết thảy những môn còn lại nàng đều cao hơn tôi, Vy thì ở tầm trung khi nhận tổng phết là 8. 5. Cuối tuần, cô Hiền thông báo sau buổi sáng làm lễ tổng kết ở trường thì chiều tối hôm đó cả lớp sẽ tổ chức liên hoan ở quán Lẩu bò gần nhà thằng L, rồi sau đó thích đi chơi gì thì bàn tiếp.
Ngày tổng kết, bọn tôi ăn mặc chỉnh tề, khoan khoái ngồi xem các tiết mục văn nghệ, méo cả mặt với bài diễn văn tưởng chừng như… liên tu bất tận của thầy hiệu trưởng, rồi sang phần trao thưởng cho học sinh giỏi, cuối cùng buổi lễ tổng kết bằng lời chúc sức khoẻ của thầy hiệu trưởng cũng như tập thể các thầy cô đến đám học sinh bọn tôi đang ngồi nhấp nha nhấp nhổm bên dưới, và vỗ tay rào rào rồi cùng vỡ oà ra khi thầy chính thức tuyên bố bế giảng năm học.
Chốc sau, tôi đứng tầm xàm bá láp với bọn K mập trong khi đợi em Vy nói chuyện gì đó với các ” đồng nghiệp ” bên Đoàn. Bất chợt tôi nhìn sang dãy con gái, Tiểu Mai vẫn cười nói bình thường với mấy nhỏ bạn cùng tổ, hôm nay nàng xinh hơn mọi ngày, vẫn tóc dài kẹp mái thả hờ bên vai, áo dài lụa bóng ôm sát vòng tiếu yêu thanh mảnh, nhưng tôi trông ở nàng có nét rạng ngời hệt như cái ngày đầu năm tôi gặp lại, khi mà thằng N khờ khạo đứng bật dậy lúc nhìn thấy cô bé Tiểu Mai ném bóng vào mặt năm nào đang bước vào lớp. Thi thoảng nàng lại khúc khích cười phủi những cánh hoa phượng đỏ thắm đang đậu trên bờ vai, lúc lắc mái đầu khi Y ù ngỏ ý rủ Tiểu Mai sang nhà chơi.
Và tôi, một ý niệm vô thức, cũng cố gắng bắt chuyện rôm rả hơn gấp bội với tụi bạn để được nghĩ như là…. cả hai đứa đều đang rất vui vẻ với những nỗi niềm riêng.
– ” Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời…… ” !
Tôi lững thững dắt xe ra cổng, ngước nhìn tán cây phượng đỏ thẫm trên cao, thỉnh thoảng những cánh hoa lại rơi lả tả trong cơn gió mùa hạ, thở phào nhẹ nhõm như khoảnh khắc này của những năm trước. Tôi hít một hơi dài sảng khoái, nghĩ thầm cảm khái:
– ” Vậy là cuối cùng cũng xong một năm học, hè lại tới rồi ! ”
Đúng vậy, năm học đầu tiên của cấp 3 đã kết thúc với biết bao nhiêu vui buồn cùng chúng bạn, thăng trầm cùng những tình cảm lúc rõ ràng lúc mập mờ cùng Vy và Tiểu Mai, vậy là kết thúc 1 năm rồi đấy, trông vậy mà nhanh ghê là !
Mùa hè đến rồi, kỳ nghỉ hè đáng nhớ nhất trong cuộc đời học sinh của tôi…
Để lại một bình luận