Phần 104
Chốc sau, ra đến đường lớn tôi đã thấy chú của Tiểu Mai đứng đợi cạnh chiếc xe Camry màu đen tuyền, tự dưng tôi đâm ra chột dạ đi chầm chậm. Chú của nàng nhìn qua có vẻ đã đứng tuổi như ba Tiểu Mai, nhưng khác là ở chỗ trông ông nghiêm nghị hơn, dáng người quắc thước và có hơi khuôn khổ, như tôi thường thấy ở các vị doanh nhân hay là nguyên thủ quốc gia trên tivi.
– Chú đợi con lâu chưa ? – Tiểu Mai tươi cười chào.
– Ừm, cũng chưa lâu lắm ! – Chú ấy gật đầu.
– Dạ, con chào chú ! – Tôi lễ phép cúi đầu, cũng bắt chước Tiểu Mai gọi ông ấy là chú.
– Bạn con đó ! – Nàng chìa tay về phía tôi giới thiệu.
– Ừm, vậy… ? – Chú ấy thắc mắc.
– Cũng về nhà mình luôn, con mời, hì ! – Tiểu Mai nói.
– Vậy hai đứa lên xe đi ! – Chú khoát tay rồi mở cửa xe.
Tiểu Mai ngồi ghế cạnh ghế tài xế, và người lái dĩ nhiên là chú nàng, tôi đâm ra hơi lạc lõng vì một mình nguyên băng sau, và không khí trong xe từ lúc đi đến giờ vẫn im thin thít như họp chi bộ. Tôi ngồi yên tựa cằm nhìn ra cửa sổ vẻ như phong cảnh bên ngoài đẹp lắm, dù rằng thực chất tối thui chả thấy cái quái gì cả, chốc chốc lại thấy Tiểu Mai quay xuống nhìn tôi mỉm cười, tôi cũng gật đầu lại ý bảo ” không sao, đang rất tự nhiên, chẳng có gì đâu “, dù trong bụng đang lầm rầm cầu cho chú nàng mở nhạc hay nói gì đó để tôi đỡ bớt cái cảm giác tại tôi mà hai người nhà họ thấy bất tiện.
– Chuyện quan trọng vậy mà con cũng quên cho được ! – Lát sau, ông chú thở dài rồi tặc lưỡi nói nhẹ nhàng.
– Lúc sáng con đi vội quá nên quên khuấy đi mất ! – Tiểu Mai trả lời.
– Ừm, lần sau phải kiểm tra lại kỹ chứ ! – Chú ấy tiếp chuyện.
– Dạ, con nhớ rồi ! – Nàng gật đầu đáp.
– Hay cứ như lời cô con đi, mỗi ngày gọi điện nhắc cho con khỏi quên ! – Chú đề nghị.
– Được mà, con không sao đâu, có mỗi hôm nay gấp quá nên mới không nhớ, chứ mọi ngày vẫn vậy mà ! – Nàng trả lời.
– Chứ con mà có chuyện gì thì cô cậu thật chẳng biết ăn nói sao với ba con nữa ! – Chú ấy nói.
– Dạ…. ! – Tiểu Mai lí nhí nói như thở.
Đối thoại mới được dăm ba câu thì hai người lại im lặng như trước, tôi nãy giờ ngồi vểnh tai lên hóng chuyện hai người nói mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, mong cho mau đến nơi để hỏi Tiểu Mai xem rốt cuộc là hai người vừa nói gì mà cứ như úp úp mở mở.
Xe bon bon chạy tầm 20 phút thì tôi nhận ra đã về lại đến nội thành, lúc ngang qua đường vào nhà, tôi thầm tự hỏi không biết giờ này mẹ tôi đang làm gì, để tí tranh thủ mượn xe đạp của Tiểu Mai chạy về chút cho mẹ mất ngờ chơi.
Ít phút sau, xe dừng lại trước căn nhà có cánh cổng sắt màu đen quen thuộc, tôi mở cửa cầm ba lô bước xuống xe.
– Vậy… ! – Chú ấy bước ra, nhìn tôi hỏi.
– Dạ…. sao cơ ? – Tôi cũng ngơ ngác.
– Không sao đâu chú, N qua nhà con mấy lần rồi ! – Tiểu Mai nhoẻn miệng cười.
– Ừm, vậy hai đứa vào nhà đi, chút chú qua đón ! – Chú ấy gật đầu – Giờ chú về lại bên nhà một chốc !
– Dạ, khoảng 30 phút sau chú qua là vừa ! – Tiểu Mai nói.
– Ừm ! – Rồi chú ấy lái xe đi.
Tôi bước vào nhà, đặt balô nàng lên bộ salon phòng khách rồi ngồi phịch xuống ngước mắt nhìn, hổng dè ít phút trước còn ở trên khu trại toàn cây với đất, vậy mà giờ đã an toạ trong nhà, mà lại chẳng phải là nhà mình.
– N ngồi chơi chút ha ! – Tiểu Mai nói rồi đi ra đằng sau.
– À này, cho N mượn xe đạp chút đi ! – Tôi vẫn không quên nhiệm vụ.
– Ừm, mua Sting à, hì hì ! – Nàng cười tủm tỉm.
– Ờ ! – Tôi nhún vai đáp.
– Vậy… N cầm chìa khoá nhà đi, rồi khoá ngoài, chừng nào về mở cổng, khỏi mất công đợi mình ! – Tiểu Mai chìa chùm chìa khoá ra.
– Sao mà phải đợi ? – Tôi thắc mắc hỏi.
– Thì… cứ vậy đi, hỏi hoài ! – Nàng đẩy vai tôi.
– Lỡ N nhốt Mai trong nhà luôn thì sao ? – Tôi dắt xe ra rồi kéo cổng lại.
– Thách đấy ! – Nàng nguýt dài.
– Hề hề, tí nữa gọi không ai mở lại bảo sao ! – Tôi ccười nham hiểm.
– Cùng lắm… ở nhà ngủ luôn ! – Nàng lè lưỡi trêu.
– Èo, thôi N đi chút, vào đi ! – Rồi tôi chốt khoá ngoài cổng lại.
Ra lại đến đường NTT, tôi co giò phóng thật nhanh về nhà, dự là sẽ hù mẹ tôi rằng tôi vừa đạp từ rừng 482 về lại đến đây, rồi sẵn coi tủ lạnh còn Sting không hốt luôn một thể. Nhưng hình như vừa từ trên rừng về lại thành phố, cái đầu chưa thích nghi kịp hay sao ấy, tôi dự sai lung tung beng. Về đến nhà thì đã thấy cửa trước khoá ngoài, dòm vô trong thì điện tắt tối om, tôi ngớ người một lúc rồi mới giật mình nhớ ra, tối thứ 6 nào mẹ tôi cũng sang nhà bà ngoại đến gần 10h mới về.
Tặc lưỡi tiếc một hồi, tôi quay xe chạy sang tiệm tạp hoá trong xóm định mua Sting đỡ cũng được, dè đâu lúc dừng lại hét 10 chai rồi thì mới giật mình quên mất là tiền tôi để trong ba lô, mà cái ba lô thì ở trên khu trại mất tiêu rồi còn đâu.
– A khoan, cho con lấy…. 2 chai thôi bác ơi ! – Tôi lật đật nói.
– Sao tụt nhanh thế ? – Bác Ba đậu đường mở tủ kem ra cười cười.
– Dạ… con quên đem tiền, bác cho con thiếu 2 chai này nha ! – Tôi gãi đầu, vì là tiệm quen nên có thể mua thiếu được, nhưng chỉ dám thiếu 2 chai, chứ 10 chai thì có mà ăn chổi ngay không chừng.
– Ừm, vậy của con nè ! – Bác ấy gói 2 chai lại vào bọc nylon rồi đưa ra.
Tôi nhìn 2 chai Sting mà thở dài ngao ngán, thế này thì bõ bèn gì chứ, nốc một hơi đã hết nửa chai rồi. Lẩn thẩn chạy vài vòng vừa canh đồng hồ cho còn khoảng 5 phút theo giờ hẹn thì tôi mới đạp về lại nhà Tiểu Mai.
– Ôi, tưởng nhốt thật rồi chứ ! – Tiểu Mai ngồi ở phòng khách nói khi thấy tôi bước vào, áo quần tươm tất nở nụ cười xinh tươi, vẻ như nàng vừa tắm xong, vì tóc hãy còn ướt.
– Giỡn mà, hì ! – Tôi gãi đầu ngồi xuống.
– Ơ… mua cho cả nhóm mà sao có 2 chai vậy ? – Nàng ngơ ngác nhìn bọc 2 chai Sting tôi để trên bàn.
– À… quán hết Sting rồi, còn có 2 chai ! – Tôi lắc đầu.
– Quán mà hết ? – Nàng hỏi.
– Ừ… hình như có tiệc tùng gì ấy, nghe đâu người ta đặt… vài chục két luôn ! – Tôi dóc tổ.
– Ghê, mà người ta cũng tốt ha ! – Tiểu Mai nhún vai nói.
– Sao mà tốt ? – Tôi ngẩn người.
– Thì mua vài chục két mà chừa lại 2 chai cho N, không tốt là gì ! – Nàng nheo mắt nhìn tôi cười tủm tỉm.
– Ờ…. tốt mà… ! – Tôi đần mặt ra, cảm thấy vừa rồi hình như nói láo hơi quá đà.
Hai đứa ngồi đợi chút thì đã có tiếng còi xe vang lên bên ngoài, biết là chú của Tiểu Mai đến đưa lên trại lại, tôi vội xách ba lô ra ngoài, nàng khoá cổng rồi ngồi vào xe.
Dọc đường lên, không khí cũng y chang khi nãy, trong xe chả ai nói với ai câu nào, vẻ như Tiểu Mai không thường xuyên nói chuyện với chú nàng cho lắm, hoặc cũng có thể là chú ấy tính tình nghiêm khắc, chẳng bù với người cô của nàng, lúc nào cũng tươi cười dễ chịu.
Vòng lên hình như đi nhanh hơn, tôi dòm đồng hồ mới 15 phút đã thấy lại con đường dẫn vào khu trại 482 phía trước qua cửa sổ, rồi hai đứa mở cửa bước xuống.
– Vậy chú về nhé ! – Chú ấy hạ kính xe xuống.
– Dạ, con cảm ơn chú ! – Tiểu Mai cười đáp.
– Con chào chú ! – Tôi cũng cúi người chào cho phải phép.
Và sự thật trước mắt lại chứng minh tôi dự sai thêm lần nữa, con đường đất dẫn vào rừng 482 giờ này đã được bật đèn từ các trụ điện cao dọc theo hàng bạch đàn hai bên, tuy không sáng lắm nhưng đủ để thấy hướng đi, và quan trọng là bớt âm u thấy rõ.
– Chà, có đèn vậy mà lúc nãy không chịu bật ! – Tôi làu bàu vừa đi vừa nói.
– Chắc lúc nãy chưa đến giờ ! – Tiểu Mai đáp.
– À, mà lúc nãy trên xe, chú ấy nói Mai quên gì vậy ? – Tôi sực nhớ ra chuyện khi nãy, vội tò mò hỏi.
-…. Không có gì đâu ! – Nàng lắc đầu không trả lời câu hỏi của tôi.
– Ừm… ! – Tôi nghĩ không hỏi nữa mặc dù rất muốn biết, Tiểu Mai đã không nói rồi thì tôi cũng không có quyền gì gặng hỏi nàng được.
Con đường đất dẫn lên khu trại dường như ngắn lại, đi một chốc tôi đã thấy gần đến nơi, gió thổi mát rượi, tôi khoan khoán hít một hơi dài cảm khái, bất chợt cảm nhận được một hương thơm rất dễ chịu nhẹ thoảng trong gió, lan toả theo khứu giác rồi lắng đọng lại đầy mê hoặc. Tôi tò mò, thắc mắc vì lúc nãy cũng đi trên đường này mà đâu có nghe hương thơm này, thế là không chín thì mười, tôi lò dò đi gần Tiểu Mai hơn, vờ… quay sang nhìn rồi khẽ hít vào, quả đúng rồi, từ mái tóc đang xoã ra của nàng phảng phất hương thơm dịu ngọt nhưng không nồng nàn như các loại nước hoa khác mà tôi từng biết, mà rất tao nhã và quý phái, cứ như…. èo, đến đây tôi quả thật không biết phải miêu tả làm sao cho đúng, nhưng có lẽ từ ” thanh khiết ” là từ duy nhất tôi có thể nghĩ ra trong lúc đó.
– Tiểu Mai này ! – Tôi khẽ hỏi.
– Gì thế N ? – Nàng nhìn tôi.
– Mai… dùng nước hoa gì vậy ? – Tôi lúng búng, gãi đầu liên tục vì đây là lần đầu tiên tôi hỏi một câu như vậy.
– N muốn biết à ? – Nàng tủm tỉm cười.
– Ừm… nghe thơm… mà lạ quá, kiểu kiểu sao ấy.. ! – Tôi đâm ra bối rối, nhưng trí tò mò lại vượt hơn hẳn.
– Bí mật, hì ! – Tiểu Mai nháy mắt trả lời.
– Ơ…. ! – Tôi ngớ người vì hụt hẫng.
– Chưa đến lúc thích hợp để nói đâu ! – Nàng mỉm cười bí ẩn.
– Chứ lúc nào thì hợp ? – Tôi hỏi dồn.
– Tuỳ N quyết định lúc đó ! – Nàng thở hắt ra nhìn xa xăm đáp.
-……… ! – Tôi cứng họng chẳng biết nói gì, lắc đầu bước đi tiếp.
Buổi tối ngày hôm ấy, trên con đường đất đỏ dẫn vào khu trại của tiểu đoàn 482, tôi lấy làm thắc mắc khôn nguôi vì hai điều bí mật mà Tiểu Mai nhất quyết không tiết lộ. Một trong hai điều đó, sau này khi đã đến lúc thích hợp theo lời nàng, tôi có hỏi và nhận được đáp án cũng đầy bí ẩn và mê hoặc không kém, chỉ biết cười xoà đến gọi là chịu với nàng, và điều còn lại, mãi đến 5 năm sau tôi mới biết được câu trả lời là như thế nào!
Để lại một bình luận