Phần 141
Ngày 4 tháng 5 năm 2006, sự trở về của nữ hoàng….. !
Sáng thứ 5, tôi, Vy và thằng L thống nhất lên sớm hơn mọi khi để chuẩn bị cho cuộc thi đua kiểm tra kiến thức toàn diện của 2 tiết tự học sắp tới. Lạ lùng là hôm nay cả lớp đều đi học sớm, chắc ai cũng hồi hộp cho cái vụ thi cử, nên cũng tụm năm tụm bảy bàn tán rôm rả lắm. Đang ngồi bàn luận và phân công cho ai chịu trách nhiệm nhóm câu hỏi nào thì K mập tự dưng xen vào:
– Ai dà, hội thảo làm gì chứ, ăn đứt tụi này rồi mà !
– Là sao K ? – Vy tròn mắt ngạc nhiên.
– Bên đó những 3 người Toán – Lí – Văn, ai cũng sếp sòng, quả này không thua thì là gì ! – K mập quệt mũi.
– Ơ, thì bên mày chả có Hoá – Anh – Sinh là gì ? – L đội trưởng sửng sốt.
– Thằng T giỏi mỗi Hoá, nhỏ P thì tàm tạm, cái chính là Trúc Mai có đi học đâu chứ, bóc trúng câu tiếng Anh thì tèo à ? – Thằng K rầu rĩ.
– Èo, bốc thăm công bằng rồi mày ! – Tôi xua tay lia lịa.
– Tao nghĩ chả riêng gì câu tiếng Anh, bóc trúng Toán hay Văn cũng hi sinh nốt ! – Thằng C nói chen vào.
– Lại được cả mày, biết thế sao không lo học đi ? – Thằng Q trố mắt.
– Ơ, ai chả biết mày bên dãy này, sướng rồi nói gì chả được ! – Thằng C cự lại.
– Thôi, khó quá thì bên này nhường cho vài câu, hì hì ! – Vy tủm tỉm cười.
– Nghe chưa mậy ? Vy nói thì phải nghe đó, liệu mà giơ cao đánh khẽ tụi tao đấy ! – K mập quay sang nói với tôi.
– Dẹp, tao công chính liêm minh, có gì là quất hết ! – Tôi lắc đầu cười nham hiểm.
– Á cái thằng, mày nhớ nhá, anh em mà chơi nhau nhá ! – D xoắn bưng mặt.
– Chơi quái gì, mày sợ thì lên năn nỉ thằng T cho nó bày vài chiêu cấp kỳ kìa ! – Thằng Q hất hàm sang T rách đang lục tục xếp sách vô hộc bàn.
– Tao ngán mỗi Toán với Lí, chứ Hoá tao chẳng sợ ! – Thằng D nhún vai đáp.
– Thì kệ mày chứ, nói bọn tao chi, về mặt trận đi ! – Tôi nhăn mặt.
– Mặt với chả trận, nhìn tương quan thì thấy không công bằng rồi ! – D xoắn hất hàm xong quay sang dãy nó hét toáng lên – Đúng hông mấy tụi ?
– Đúng rồi !
– Chuẩn luôn, không công bằng !
Dãy đối nghịch hô hào rùm beng hệt như các bô lão trong hội nghị Diên Hồng thứ thiệt.
– Đề nghị bốc bớt thằng N hay thằng L qua thay thế vị trí của Trúc Mai đi ! – Thằng C vung tay la bài hãi.
Nhắc người thấy người, tên Trúc Mai vừa được xướng lên thì đã thấy nàng ôm cặp đường hoàng bước vào lớp.
Cả đám dãy bên thằng C chưa kịp lôi kéo tôi với thằng L đào ngũ nhập bọn thì đã há hốc mồm nhìn trân trân, và bên bọn tôi cũng đần mặt ra vì ngơ ngác không kém.
Cả lớp ngạc nhiên chỉ vì một lẽ, vì ai nấy cũng đinh ninh là Tiểu Mai hôm nay vẫn sẽ vắng mặt như 2 hôm trước. Dãy thằng T thì nửa sửng sốt nửa vui mừng vì Trúc Mai toàn diện bên đó đã trở lại, dù rằng chưa biết là có học tốt như cũ được chưa hay là lại sa sút như tuần vừa rồi. Dãy bọn tôi thì nửa ngơ ngác nửa hụt hẫng cứ tưởng chắc mẩm phen này ăn đứt bên kia rồi, nhưng nhìn sự thật trước mắt thì chẳng ai có thể tin được là Trúc Mai hôm nay lại có thể tụt dốc như lúc trước nữa.
Tiểu Mai đã bỏ hẳn vẻ tiều tuỵ lơ đễnh của mấy ngày vừa qua, hôm nay nàng tóc cột đuôi gà búi cao, nét mặt trang điểm nhẹ, môi hồng ánh lên rạng ngời nấp sau vẻ lạnh lùng cố hữu, và bờ môi mọng nở nụ cười kiêu kỳ thường thấy, thanh thoát nghiêng mái đầu chào mọi người rồi nhẹ bước về chỗ.
Khỏi phải nói thằng T mừng đến cỡ nào, nó cười toe toét ra khác hẳn cái vẻ sừng sộ của ngày hôm qua, và dãy bên đó thì cười hết lớn, vỗ tay ầm ầm chào mừng bạn học trở lại là một, mà vui vì tương quan lực lượng hai bên giờ đã ngang bằng, và thậm chí có phần nhỉnh hơn nghiêng về dãy của Tiểu Mai.
– Thôi bái bai các chú nhá, liệu mà giữ hồn, anh là anh không thích các chú nương tay đâu đấy ! – K mập khoái chí bơm đểu rồi lỉnh ngay về chỗ.
– Hé hé, phen này thì bên đây thua cái chắc rồi, thôi về, không dám ở lâu sợ xui ! – D xoắn cũng phản phé hùa theo.
– Biến gấp cho tao ! – L đội trưởng xua tay.
– Mấy cái thằng, chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng ! – Thằng Q lắc đầu.
– Sao đấy ? – Tôi quay sang thì thấy Vy đang tần ngần.
– Không… hơi bất ngờ thôi ! – Vy nói một câu rõ là chẳng ăn nhập gì với điều mà tôi biết em ấy định nói.
– Ừm, giờ thì hai bên bằng nhau rồi, nhắm thắng được không đó ? – Tôi cười cười hỏi.
– Hổng biết, hì hì ! – Vy lúc lắc đầu.
– Thằng này mày tỉnh rụi thế, tao bắt đầu thấy hãi rồi ! – L đội trưởng thì thào.
– Èo, cùng lắm nhịn bữa liên hoan thôi mày ơi ! – Tôi khoác vai nó.
Thật tình là tôi chẳng ngại hay hãi gì cả, chỉ là một cuộc thi thì phải có kẻ thắng người thua, nó không quan trọng, tôi chỉ ngạc nhiên vì áng chừng thời gian để Tiểu Mai có thể trở lại bình thường cũng phải mất cả vài tuần, và có chút vui mừng vì nàng đã có vẻ hồi phục trở lại. Thế nên khi thấy Tiểu Mai bây giờ đang cười nói với thằng T và nhỏ H thì tôi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi như vừa trút được một gánh nặng.
Trống đánh vào lớp, 10A1 tụi tôi vội xếp bàn rồi ngồi thành 2 dãy tách biệt, L lớp phó học tập đứng lên đọc thể lệ cuộc thi bằng màn mở đầu khá dài dòng vô văn tự.
– E hèm, như các bạn đã biết, dân tộc Việt Nam ta là một dân tộc anh hùng đã bao đời chiến thắng hết thảy bọn giặc ngoại bang xâm lược……. !
– Thế thì liên quan gì ở đây ? – D xoắn trố mắt.
– Từ từ để tao nói ! – Thằng L sừng sộ.
– À…. ờ… ! – Thằng D hoảng hồn thụt cổ xuống.
– Mà dân tộc anh hùng thì tất sinh ra anh hùng, thiên thời địa lợi nhân hoà, thời gian ngàn năm trôi qua, đã có rất nhiều bậc anh hùng được thời thế kiến tạo trên đất nước hình chữ S tuyệt đẹp của chúng ta ! – L đội trưởng khoan thai đọc diễn văn.
– Cái quái gì đây ? Thi kiến thức mà nó làm gì thế ? – Tôi đần mặt ra lẩm bẩm.
– Chắc…. đang giỡn rồi ! – Vy lắc đầu cười khổ.
Dưới lớp, bọn tôi đã bắt đầu nhấp nhổm trước bài diễn văn dài liên tu bất tận mà lại chẳng ăn nhập gì với cuộc thi trong giờ tự học này.
– Và thời thế tạo anh hùng, ngày hôm nay đây, như các bạn thấy, thành phố chúng ta, trường của chúng ta, lớp của chúng ta, cũng có anh hùng ! – Thằng L gật gù.
– Đâu ? Ai thế ? – Cả lớp nhao nhao lên.
– Vâng, trên đời này chỉ có một không hai, chính ta đây chứ còn ai đâu nữa ! – Thằng này nói rồi nhe răng cười hềnh hệch.
– Tổ bà mày, té ra nó giỡn ! – D xoắn vọt qua bàn phóng lên đè thằng L xuống đất.
– Để bọn tao hốt xác nó ! – Tụi K mập với thằng C cũng nhào ra oánh thằng L túi bụi.
Phần_tuyên bố giới thiệu khai mạc cuộc thi bỗng chốc biến thành trận hỗn chiến loạn xà ngầu giữa hai dãy.
– Ê bên kia vừa vừa thôi, tính làm hại cán bộ bên này à ? – Thằng Q nhào ra đỡ đạn.
– Cán bộ mà láo thì tao máu lên cũng cho húp cháo ! – D xoắn phì phèo cả bọt mép.
– Ế ế…. tao giỡn mà… bớ… làng…. ! – L đội trưởng nửa cười nửa la bài hãi.
– Vả vỡ mồm nó cho tao ! – K mập kéo tai thằng L ra búng chóc chóc liên tục.
Tôi vừa nhổm người dậy định gia nhập cuộc vui thanh trừng ” anh khùng 10A1 ” thì bị em Vy níu áo cản lại.
– Thôi ông, giỡn hoài biết chừng nào mới xong !
– Èo…. đang vui mà… ! – Tôi hụt hẫng.
Tầm vài phút sau, khi thằng L đã hết nước van xin thiếu điều lạy lục thì bọn K mập mới hả hê phủi tay tha cho ” anh khùng ” được hoàn lương, trở về vị trí khoanh tay lên bàn oai như phán quan nhìn tử tội.
– À…. thể lệ cuộc thi như sau, như các bạn đã biết rồi….. ! – Thằng L nhăn nhó vì một bên tai đỏ gay do bị K mập búng vào.
– Biết cái gì nữa ? Mày là anh hùng à ? – D xoắn hổ báo vung tay.
– Để tao nói, không giỡn nữa ! – Thằng L nhăn mặt.
– Ờm, thế nói đi ! – Thằng D ngồi xuống.
– Như các bạn đã biết, đất nước Việt Nam chúng ta có một anh hùng…. ! – Rồi thằng L co giò chạy biến ra ngoài cửa và nói vọng lại – Tao để quên xấp câu hỏi ở ngoài xe rồi !
Bọn tôi phá lăn ra cười sằng sặc vì cái tài bá láp của thằng này quả là bá đạo, thế mà nó cũng nghĩ ra giỡn được, phen này thì đảm bảo thằng L sẽ lại được gán biệt danh nào đó đại loại như sự tích ” T rách ” và ” D xoắn ” cho xem.
Để lại một bình luận