Thung lũng vàng (Full)

Phần 24

Buổi tối, tại căn nhà nơi Hương và Sơn ở.
Sơn nằm trên chiếc giường nhỏ đặt ở góc tầng dưới. Anh vẫn mặc nguyên quần áo và còn trùm chăn dạ kín đầu. Từ dưới chăn ấy vọng ra những lời rên rĩ mê sảng. Trận sốt rét đang hành hạ anh.

Một lát sau, Sơn tung chăn ngồi dậy. Anh mở to đôi mắt đờ đẫn trên khuôn mặt tái mét lấm tấm mồ hôi nhìn trống không ra phía trước. Đôi môi khô héo của anh khẽ mấp máy những tiếng thì thầm nặng nề:

– Nước! Cho tôi uống nước!

Tiếng kêu ấy vang lên trong căn nhà tỉnh mịch, không có ai đáp lại. Sơn nhoài người, quờ quạng lên chiếc bàn nhỏ đặt cạnh giườnh định lấy nước. Bàn tay run rẫy của anh chạm đến chiếc bình đựng nước làm nó đổ xuống. Kiệt sức, Sơn lại nằm vật xuống giường. Anh nhắm nghiền mắt lại và cơn mê sảng lại bắt đầu hành hạ anh. Sơn vật vã và bổng kêu lên bằng giọng tắt nghẹn vì lo sợ:

– Kìa… Đừng, đừng bắn! Tôi sẽ đi! Sẽ đi mà…!

Một thoáng im lặng, rồi Sơn lại kêu lên giọng khàn khàn đầy nước mắt:

– Má ơi! Má đừng bỏ con…! Má không thương con sao má? … Thủy. Em cầm lấy đi! Tiền đó… Bây giờ anh giàu rồi mà! Kìa, Thủy ngừng lại đã!

Sơn bật khóc. Rồi anh quơ tay ra, chới với như một kẻ chết đuối:

– Má! Nước! Cho con uống đi má! Con khát cháy họng rồi nè!

Tiếng kêu cứ yếu dần, yếu dần rồi cuối cùng Sơn lịm đi…

Có tiếng lách cách từ bên ngoài, Hương đẩy xe máy đi vào. Thị bước vào nhà với dáng vẻ tươi vui. Đặt chân vào nhà, thị nhõng nhẽo kêu lên:

– Anh Sơn!

Tiếng gọi ấy tan ra trong nhà. Hương sững lại, thị đưa tay bật công tắc. Sơn vẫn nằm co quắp trên chiếc giường nhỏ. Chiếc chăn dạ đã rơi xuống đất.

Hương vội vã bước đến bên cạnh Sơn. Khi thị định đánh thức anh, bỗng Sơn trở mình rên rỉ:

– Nước! Má ơi, con khát!

Hương nhíu mày, đặt tay lên trán Sơn. Trong khi đó, Sơn vẫn quằng quại, giọng khàn khàn:

– Nước! Trời ơi, cho tôi nước…!

Thị đã hiểu. Trên khuôn mặt xinh đẹp bỗng bừng lên những tia sáng. Thị bước nhanh lên cầu thang dẫn lên lầu, rồi nhảy bổ đến trước cái tủ lớn…

Chỉ mấy phút sau, Hương đã vội vã quay xuống, trên tay xách theo cái túi du lịch. Không thèm nhìn Sơn đang quằn quại trên giường đòi nước, Hương bước nhanh ra ngoài. Thị đẩy nhanh xe máy ra cổng và biến mất. Hương đã vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời Sơn như vậy đó.

Tại căn biệt thự của vợ chồng Tư Nghị.

Tư Nghị đang ngồi cắm cúi tính toán gì đó. Kim Anh bước đến ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vuốt ve tóc hắn. Tư Nghị sung sướng lim dim trước cử chỉ âu yếm ấy.

Đồng hồ treo tường thong thả điểm bảy tiếng. Kim Anh làm như chợt nhớ ra. Cô ta thỏ thẻ:

– Hình như anh có hẹn tối này mà?

Tư Nghị sực nhớ. Hắn vội đứng lên:

– Ừ, nhớ rồi. Anh phải đi một chút.

Nói xong, hắn quay xuống nhà dưới:

– Anh Tuyên. Chuẩn bị xe nha!

Người lái xe bước lên và đi thẳng ra ga-ra. Tư Nghị thay bộ đồ khác. Trước khi bước ra khỏi nhà, ông ta âu yếm vuốt má vợ:

– Anh đi độ chừng hai giờ nghen!

– Dạ, anh đi nhớ về sớm nha! Đừng để em mong đó! – Kim Anh ngọt ngào nói.

Còn lại một mình Kim Anh. Cô ta đi lại phía tủ và mở một ngăn lấy ra một chiếc hộp nho nhỏ rồi đóng ngăn tủ lại. Cô ta cầm chiếc hộp đi lên gác và mấy phút sau đã trở xuống với chiếc xắc trên tay.

Ra khỏi cổng căn biệt thự, Kim Anh bước đến một góc mà cô ta đã chọn từ trước. Đứng ở đây, có thể nhìn thấy rất rõ con đường đi qua cổng nhưng bên ngoài lại khó trông thấy. Kim Anh giơ đồng hồ lên xem với vẻ bồn chồn.

Sơn gắng gượng mở mắt ra. Hình như có ai đó đang lay lay anh.

Mọi vật nhòa đi rồi nhập lại trong mắt Sơn. Có một khuôn mặt quen quen đang cúi xuống gọi anh. Mãi một lúc sau, Sơn mới nhìn rõ. Đó là Phi. Sơn nhíu mày. Anh tưởng đang nằm mê. Nhưng không, tiếng của Phi vẫn đang gọi dồn dập:

– Sơn. Mày không nhận ra tao hả? Phi đây mà!

Sơn đã tỉnh. Anh gượng ngồi dậy và đưa mắt nhìn xung quanh. Vẫn là cảnh quen thuộc trong nhà Hương. Anh vẫn chưa tin là Phi đứng trước mặt mình:

– Có đúng là Phi không? – Sơn hỏi bằng giọng khó nhọc.

Phi cười toe toét:

– Còn ai nữa! Mày bị sao? Xỉn hả?

Sơn lắc đầu:

– Không. Sốt rét.

Phi đã hiểu. Hắn gật đầu:

– Lại căn bệnh của cao nguyên.

Sơn nặng nhọc nói:

– Lấy dùm tôi miếng nước đi!

Phi nhanh nhảu rót nước đưa cho Sơn. Nhưng những ngón tay run run của Sơn làm ly nước tuột ra, rơi xuống đất, vỡ tan. Phi làu bàu:

– Điềm gở! Thôi, để lấy ly khác.

Phi mang lại cốc nước khác. Lần này, hắn tự tay cầm cốc cho Sơn uống. Sơn uống ừng ực liền hai ly và nuốt thêm mấy viên thuốc. Sau đó, Phi đỡ cho Sơn ngồi dựa vào tường, hắn ngồi xuống bên cạnh:

– Hoài Hương đâu sao không thấy? – Phi hỏi.

Sơn ngạc nhiên:

– Chắc cổ đang có việc đâu đó…

– Vậy càng hay! – Phi lấp lửng.

– Anh về hồi nào?

– Mới được vài ba ngày! – Rồi Phi than bằng cái giọng não ruột – Cực quá mày ơi!

Sơn ngã đầu vào tường, nhìn Phi:

– Sau vụ ở khe Rùa Vàng, anh với thằng Khải đi đâu? À, mà ai tấn công tụi mình lần đó vậy?

Phi đốt một điếu thuốc và ngã đầu ra sau ghế kể:

– Mãi về sau tao mới biết tụi thằng Bảo tấn công tụi mình… Mà mày thấy đó tụi nó tấn công bất ngờ, lại có súng nên không ai dám chống cự. Còn thằng Khải, chính tao thấy nó trúng đạn, ngã xuống suối. Coi như tiêu. Đến sáng tụ lại điểm mặt còn gần chục đứa. Thúy cũng có mặt. Cả bọn bàn nhau, đi vào thung lũng Lợn Rừng.

Sơn im lặng nghe những lời Phi kể. Có lẽ trong phút đó, anh nhớ đến những ngày đi kiếm sự máy mắn ở rừng núi cao nguyên. Trong khi đó, Phi vẫn tiếp tục kể:

– Thung lũng Lợn Rừng nằm ở gần biên giới… Ở đó, toàn dân anh chị cả. Không ngày nào là không có đánh lộn. Hơn nữa, đó là khu vực trọng điểm nên công an và biên phòng truy quét dữ quá. Chưa đến một tháng tụi tao đành phải bỏ…

– Còn cô Thúy? – Sơn bật hỏi – Cô ta đâu?

– Không biết! Một buổi sáng tụi tao không thấy nó trong lều. Cả bọn bổ đi tìm nhưng không thấy. Vậy là rã đám luôn.

Nói đến đó Phi bỗng thở dài. Nói giọng than vãn:

– Vậy là vẫn tay trắng! Xác ve, cuối cùng vẫn hoàn xác ve.

Một thoáng im lặng trôi qua. Phi nhìn xoáy vào mắt Sơn:

– Nghe nói mày khấm khá… Mày có thể cho tao vay một ít. Sau này, tao sẽ thanh toán lại?

Sơn đã chờ đợi câu hỏi ấy. Anh hỏi Phi bằng giọng mệt mõi:

– Anh cần bao nhiêu?

– Độ một cây? Phi nói bằng giọng hy vọng – Mày đang có mà. Tao sẽ không quên ơn mày!

Sơn nói:

– Tôi sẽ cho anh hai cây. Cho chứ không có phải vay mượn gì đâu!

Có thể thấy đôi mắt Phi trợn trừng tỏa vẻ ngạc nhiên. Còn Sơn thì nặng nề nhỏm lên, anh nói giọng mệt mõi:

– Anh cứ ngồi đợi tôi một lát nghen.

Nói xong, anh nặng nề bám vào hàng tay vịn, leo lên cầu thang. Phi lặng lẽ nhìn theo. Hắn không bất ngờ vì thái độ hào phóng của Sơn mà đang sững sờ vì một lý do khác: Không ngờ Sơn lại giàu đến như vậy. Nếu anh có thể cho hẳn hai cây vàng, nghĩa là anh đang có trong tay hàng chục cây. Mà cũng có thể hàng trăm cây! Phi cảm thấy đầu óc nóng bừng lên với ý nghĩ ấy.

Khi Sơn đã khuất trên cầu thang, Phi rút trong người ra một lưỡi dao nhỏ. Hắn thu dao vào ống tay áo rồi rón rén bước lên theo.

Trên lầu, Sơn đang quỳ trước cái tủ lớn, hai tay buông thõng với vẻ tuyệt vọng. Từ phía sau, Phi rón rén bước tới. Đúng lúc hắn giơ cao lưỡi dao trên gáy Sơn thì anh quay lại. Không nhìn lưỡi dao trên tay Phi, Sơn nói giọng mất hết sinh khí:

– Mất rồi. Mất hết cả rồi!

Cái tin ấy làm Phi choáng váng không kém gì Sơn. Hắn vẫn cầm dao trên tay ngồi thụp xuống bên cạnh Sơn. Hắn nhìn thấy hai cánh cửa tủ đã bị mở:

– Mày nói sao? Mất?

Phi bỗng trợn mắt. Hắn gầm ghè:

– Hay là mày định lừa tao đấy?

Sơn không trả lời. Phi mở toang hai cánh cửa tủ: Bên trong trống trơn. Cũng lúc đó, Sơn kêu lên:

– Ủa, cả đồ của Hoài Hương nữa?

Phi quay lại nhìn Sơn:

– Sao? Đồ của con Hương?

– Tối qua vẫn còn đây mà… Mất luôn rồi!

Phi chợt hiểu ra. Hắn nhớ lại ánh mắt quỷ quyệt của Hương. Thở dài hắn đứng lên. Vừa dắt dao vào trong người hắn vừa chán ngán:

– Vậy thì đúng rồi. Chính là con Hương.

Sơn không tin. Anh tròn mắt nhìn Phi. Hắn nhếch mép cười và lắc đầu:

– Mày chưa biết đó. Con yêu quái đó có thể làm tất cả miễn là có tiền! Mày quên nó từng là vợ của một tướng cướp rồi sao?

– Nhưng… Còn căn nhà này? Cô ta dám bỏ sao?

Phi bật cười:

– Con Hương làm gì có nhà! Đây là nhà nó mướn. Mày cũng liệu mà biến đi. Không biết nó có lừa chủ nhà cái gì không, không khéo lại vô tù oan đó.

Sơn choáng váng trước tất cả sự thật đó. Anh ngồi thừ ra. Phi đứng thẳng lên. Những lời nói của hắn từ trên dội xuống nghe thật tàn nhẫn:

– Mày tưởng trong rừng mới có cướp giật lừa đảo thôi sao? Ngây thơ quá đó! Ở đây, chúng nó còn tinh vi và trắng trợn hơn nhiều. Cái thung lũng không tên này còn đáng sợ hơn những cái thung lũng vàng mà tao và mày đã từng trãi qua nhiều lắm!

Đó là một sự thật. Và, thật oái oăm, sự thật ấy lại được phát ra từ miệng một tên cướp. Sau khi nói những lời đó, Phi thong thả đi lại phía cầu thang. Chợt hắn dừng lại, quay người nhìn Sơn:

– Vậy là mày trắng tay. Có muốn đi làm ăn với tao không?

Sơn vẫn ngồi lặng lẽ. Phi không nài thêm. Hắn lẳng lặng quay gót. Khi những bước chân của hắn đã im. Sơn mới choàng tỉnh. Anh vội vã đứng lên quơ vội vài bộ quần áo của mình đang vứt lăn lóc xung quanh. Anh bước xuống cầu thang. Lại một lần nữa, Sơn đứng lặng vì bất ngờ: Chiếc xe máy của anh không còn dựng ở trong nhà nữa! Không ai ngoài Phi đã làm chuyện ấy.

Sơn lầm lũi đi ra. Như vậy sau nhiều biến động, cuối cùng anh lại trắng tay. Nhưng có lẽ điều đáng sợ nhất là anh vẫn cô độc và đã đánh mất mọi niềm tin vào cuộc đời… Tuy vậy, vẫn còn một hy vọng cuối cùng và anh quyết định thử liều với số phận một lần nữa.

Khi Sơn vừa xách cái túi nhô ra ở đầu phố, Kim Anh đã hổn hển chạy tới. Không nói một lời nào, cô ta dướng người lên hôn “chụt” vào má anh rồi kéo tay anh hối hả bước.

Kim đồng hồ chỉ đúng 20 giờ, họ đã đến nơi mà Kim Anh đã chuẩn bị trước. Đó là căn nhà nhỏ lẫn vào các nhà khác ở ven sông. Người ra mở cửa cho họ là một bà già có đôi mắt đờ đẫn. Lặng lẽ như một cái bóng, bà ta đưa họ vào trong nhà và đưa cho Kim Anh chìa khóa căn buồn bên trong. Vừa nhận chùm chìa khóa trên tay bà già, Kim Anh hất hàm hỏi nhỏ:

– Ông Tưởng có dặn gì không?

Bà già không trả lời, đưa cho Kim Anh một mảnh giấy. Cô ta vội vã mở ra xem rồi cất vào trong xắc. Sau đó, bằng một cái hất hàm cô ra hiệu cho bà già đi ra và khoá trái cửa. Sau khi đã cùng Sơn bước vào trong căn buồng nhỏ, Kim Anh lại khóa luôn cửa buồng rồi nhét chìa khóa vào trong hốc tường.

Trong buồng chật hẹp, tối om, Sơn đứng lặng với cái túi trên tay mà không biết làm gì. Có tiếng Kim Anh nói đâu đó ngay bên cạnh:

– Cất túi đi anh. Rồi nghỉ ngơi chút.

Sơn quờ quạng đặt cái túi vào trong góc. Cũng lúc đó, Kim Anh bật lửa, châm vào cây đèn cây nhỏ. Cô ta nói:

– Chỉ cần vậy là đủ. Khỏi bật điện làm chi.

Ánh sáng yếu ớt của cây đèn giúp Sơn nhận thấy mình đang ở trong một căn buồng có hai cửa ra vào. Một cửa vừa đi qua, một cửa thì đóng kín. Ở phía sau cánh cửa này có nước vỗ khe khẽ. Trong buồng chỉ có một cái tủ nhỏ và cái giường gỗ đặt ở góc.

Sơn chưa kịp quan sát hết thì Kim Anh lại giục:

– Kìa, anh chuẩn bị nghỉ ngơi. Chỉ còn ba tiếng nữa là phải đi rồi.

– Đi đâu vậy? … Có phải là…

Sơn ngạc nhiên hỏi. Nhưng câu hỏi ấy bỗng tắc nghẹn. Ngay bên cạnh anh, Kim Anh đã cởi bỏ bộ quần áo bên ngoài. Bây giờ, trên người cô ta chỉ còn bộ đồ lót. Dưới ánh sáng màu vàng yếu ớt, thân hình cô như sáng lên. Sơn choáng váng. Anh đứng lặng, mắt nhìn như thôi miên vào cái cơ thể trắng ngời ấy.

Không để ý đến sự sững sờ của anh, Kim Anh thảng nhiên xoay lưng lại phía anh:

– Anh cởi dùm em cái khóa!

Hai bàn tay lóng ngóng của Sơn vụng về lần mở cái khóa nhựa của chiếc nịt vú. Kim Anh cười khẽ và bình luận:

– Xem ra anh không là người hiểu nhiều về chuyện này nhỉ?

Nói xong, cô quay ngoắt lại và giống như một cơn lốc, lao thẳng vào Sơn. Vừa ôm choàng lấy Sơn, cô ta nói bằng giọng bỗng trở nên gấp gáp:

– Anh! Anh của em… Vậy là cuối cùng chúng mình đã được bên nhau!

Sơn ngây ra như người mất hồn. Đầu óc anh mụ đi. Trong khi đó, vừa đưa những ngón tay thành thạo cởi bỏ quần áo của Sơn. Kim Anh tiếp tục nói trong hơi thở hổn hển đầy dục vọng:

– Chàng trai của em! Nào, anh! Đừng bắt em chờ đợi! Em đã đợi giây phút này lâu lắm rồi!

Kim Anh đẩy anh xuống giường và lao thẳng vào anh. Từ phút đó, Sơn không tự chủ được mình khi cái họng ma quái của Kim Anh tham lam ngậm lấy dương vật của mình mà mút liếm. Cô ta hết cạp nhè nhẹ đầu tu, lại cắn cắn ngay đường khất, rồi liếm dọc theo chiều ngược từ dưới lên trên, ngậm lấy hai hòn dái Sơn. Rồi Kim Anh ngậm cả dương vật anh vào miệng mình tay thì hết vuốt ve đám lông mọc tua tủa lại rờ rẩm hai hòn dái đang teo lại, săn cứng. Khoái cảm lan dần trong cơ thể Sơn, mặt anh nóng bừng tim đập loạn xạ. Dương vật cương cứng đau buốt. Sự ham muốn nhục dục dâng lên mạnh mẽ khắp người Sơn. Anh nhìn chằm chằm vào thân thể trần truồng của Kim Anh, đó là nơi mà anh biết sẽ thỏa cơn khát dục vọng đang sôi sục trong người.

Sơn vòng tay lên vuốt mông, rờ lưng rồi lần xuống mơn trớn làn da mịn màng trắng nỏn bên trong đùi Kim Anh, lớp lông tơ mướt rượt trong lòng bàn tay làm anh thích thú. Vuốt ve thỏa thê phần hạ thể bàn tay Sơn lại lần mò trở lên đôi vú nẩy nở. Trong khi đó, đôi môi của anh ngậm chặt lấy một bên vú mà nút nhè nhẹ làm toàn thân Kim Anh uốn éo nổi cả gai ốc.

Một lúc sau, Sơn vật ngữa Kim Anh rồi đè lên người, dùng hai đầu gối banh rông hai chân Kim Anh ra, đôi tay rắn chắc của Sơn lòn xuống nâng hai bắp đùi cô lên đặt lên vai mình. Đôi chân nõn nà của Kim Anh lập tức cặp lấy cần cổ Sơn. Từ trên nhìn xuống Sơn thấy âm đạo của Kim Anh dường như cong lên và căng cứng và bóng quạch một thứ nước nhờn nhờn. Anh kê dương vật ngay cửa mình hé mở, đút mạnh. Rồi từ bên trên anh ra sức nhịp mạnh xuống. Óoot… Óoot… Ahhh… Ghưư… Anh nắc lia lịa. Hai thân thể trần truồng cùng nhau bắt đầu nhịp điệu rên rỉ.

Âm đạo kẹp chặt lấy dương vật làm Sơn sướng tê người, anh nhấp ào ào. Sơn kéo dương vật ra thật xa rồi nhấp thật mạnh vào, khi dương vật tuột vào tận cùng anh bắt đầu sàng xoay, hẩy ngược lên rồi kéo ngược xuống, tuột ra ngoài trượt vào trong âm đạo nhơm nhớp. Vài phút sau, một cảm giác sung sướng đến rợn người ùn ùn trổi dậy khắp người anh. Bìu dái thít lại bên trong rần rần rồi từ dương vật tung ra ào ạt một dòng tinh vào trong âm đạo khi nó nhim nhíp xiết nắn dương vật.

Anh vật người sang bên cạnh Kim Anh mà thở ồ ồ như kéo bể. Cảm giác tứ chỉ bủn rủn mệt mỏi nhưng dể chịu làm anh thấy buồn ngủ. Mắt anh từ từ cụp xuống. Anh chìm vào giấc ngủ thật nhẹ nhàng.

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26

TÊN TRUYỆN:

Thung lũng vàng (Full)


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)