Phần 21
Chiếc xe của Sơn rẽ vào một nhà hang sang trọng. Khung cảnh ở đây giống như một công viên nhỏ với những lối đi rãi sỏi, những loại cây cảnh và những bể nước… Xen giữa cái khung cảnh êm đềm ấy là những chiếc bàn nhỏ đặt khuất sau những bụi cây.
Ở chiếc bàn nhỏ bên trái cửa ra vào, có hai người đang ngồi. Người đàn ông béo núc ních là Tư Nghị. Cô gái ngồi đối diện với ông ta là Kim Anh. Khi Sơn đi về phía đó, Kim Anh cũng ngẩng mặt lên. Trong một thoáng họ nhìn nhau sững sờ. Sơn bối rối vì không lường trước tình cảnh bất ngờ này. Còn Kim Anh cô cũng hoàn toàn bất ngờ khi nhận ra người yêu cũ của mình. Trong đôi mắt tuyệt đẹp của cô có những nét bối rối không giấu nổi.
Sơn cố bình thảng đến bên bàn vợ chồng Tư Nghị. Thấy anh Tư Nghị vồn vã:
– Chào ông Sơn. Còn bà Hương?
– Cô ấy bận. – Sơn ngồi xuống – Tôi sẽ bàn công chuyện với ông bà.
Tư Nghị cười khùng khục trong khí rót rượu ra ly, Hắn hồ hởi:
– Vậy thì mời ông!
Sau khi chạm cốc với Tư Nghị, Sơn quay sang Kim Anh mỉm cười:
– Chắc là cô Kim Anh chưa quên tôi!
Kim Anh vẫn chưa lấy lại bình tỉnh. Cô nói với vẻ lúng túng:
– Anh Sơn… Vậy mà tôi cứ tưởng là ai chớ!
Tư Nghị vui vẻ:
– Thì ra ông biết nhà tôi? Vậy thì càng hay! Chỗ quen biết cũ còn gì bằng!
Sau khi uống cạn ly rượu. Tư Nghị quay sang Sơn:
– Chắc ông đã nghe cô Hương trao đổi rồi.
– Có, tôi có nghe!
– Chúng tôi muốn biết ý kiến của ông bà?
– Cách tính lãi ra sao? – Sơn hỏi lại.
– Như mọi khi thôi… Lãi theo vốn bỏ.
Sơn gật đầu:
– Vậy thì được.
– Ông bà định góp bao nhiêu?
– Vậy ông cần bao nhiêu?
Tư Nghị đưa tay nới rộng cổ áo:
– Cái đó thì tùy khả năng của ông bà… Có thể bốn năm cây gì đó…
– Mười cây thì sao? – Sơn nói bằng giọng dửng dưng.
Một thoáng im lặng. Sau đó, bằng giọng vui vẻ Tư Nghị nói:
– Thế còn gì bằng!
Sơn gật đầu:
– Vậy thì thống nhất mười cây.
Tư Nghị hồ hởi rót rượu ra ba cái ly. Còn Sơn thì lặng nhìn Kim Anh đang ngồi trước mặt. Cái khoảng cách gần đến thế mà thật là xa xôi giữa họ. Anh nhìn đôi mắt đẹp với hàng mi kiều diễm của Kim Anh bằng ánh mắt chua chát. Và chính trong phút ấy cái hình ảnh năm xưa hiện về. Tiếng nói của Kim Anh văng vẳng bên tai:
– Anh thông cảm cho em… Nhà em không phân biệt giàu nghèo… Nhưng mà ba má em không muốn em khổ. Không có tiền thì sống bằng gì? Với lại nhà em đang lúc khó khăn mà ông ta có thể giúp đở nhà em trong lúc này… Em phải báo hiếu ba mẹ chớ, phải không anh?
Những câu nói ấy cứ vang vọng như một điệp khúc. Rồi hình ảnh ấy lại mờ đi để thay bằng hình ảnh Kim Anh đang ngồi trước mặt anh. Ngay bên cạnh đó là dáng vẻ no đủ, thừa mứa của chồng cô ta. Sơn khẽ thở dài. Anh chìa tay:
– Vậy là thống nhất. Mọi việc cứ đúng như đã bàn. Chào ông bà!
Nói xong, anh quay lưng bước đi. Nhìn theo cái dáng vẻ nhanh nhẹn của Sơn. Tư Nghi quay sang nói với Kim Anh:
– Một thằng có thể chơi lâu dài được!
Kim Anh không nói gì. Cô nhìn theo cái bóng Sơn đang khuất dần. Trong đôi mắt cô vẻ sững sờ vẫn còn chưa tan hết. Nhưng Tư Nghi không hề biết điều đó. Hắn lại tiếp tục uống rượu với dáng vẻ khoái trá.
Vừa dắt xe ra khỏi nhà hàng, Sơn chợt khựng lại. Anh chăm chú nhìn vào một người đang gò lưng đạp xích lô. Sơn bật tiếng gọi:
– Tuấn! Tuấn ơi!
Anh đạp xích lô quay đầu lại. Anh ta là con bà Năm, người bạn thửa thiếu niên của Sơn. Tuấn nheo mắt không nhận ra ai đã gọi mình. Sơn bỏ xe máy, chạy lại:
– Tuấn. Sơn đây mà!
Đến lúc đó, Tuấn mới nhận ra bạn. Anh ta nhảy từ trên xích lô xuống, nắm chặt tay Sơn:
– Trời ơi, Sơn!
Sơn vui sướng nắm tay bạn, lắc lắc:
– Chỉ thoáng qua, tớ nhận ra cậu ngay!
– Bây giờ cậu làm gì, ở đâu? – Tuấn hỏi và nheo mắt nhìn hình dáng ăn diện của Sơn – Mà tại sao khi cậu ra… Cậu không trở lại xóm mình?
Sơn gật đầu:
– Chuyện dài lắm… Vô quán tụi mình nói chuyện.
Tuấn lắc đầu. Anh đưa mắt nhìn bà khách trên xích lô:
– Tớ đang có khách… Thôi còn dịp khác? Còn nhớ nhà chứ?
Sơn gật đầu:
– Có chớ. Cậu chờ tớ chút xíu nghen!
Nói xong, Sơn tạt vào một cửa hiệu ngay bên đường. Anh mua một hộp bánh và kín đáo rút từ trong túi ra một vật gì đó, luồn vào trong hộp. Sau đó, anh quay trở ra, đưa cho Tuấn:
– Gửi cho cháu… Hôm sau, mình sẽ đến nhà.
Tuấn cười:
– Trông chứng đã khấm khá, mừng cho cậu đấy!
Nói xong, anh đỡ hộp bánh:
– Cám ơn nghen!
Họ bắt tay tạm biệt. Sơn lên xe nổ máy chạy đi. Tuấn cũng ngồi lên xích lô. Anh định nhét hộp bánh vào túi. Chợt đôi mắt anh nhíu lại. Anh mở hộp bánh và lấy ra một vật nhỏ. Đó là một hình chữ nhật mỏng màu vàng. Tuấn vội vả nhảy xuống chạy theo sau chiếc hon đa của Sơn:
– Sơn, Sơn ơi!
Không dừng xe, Sơn nói với lại:
– Của mình gửi cho cháu, đừng ngại!
Chiếc cub lao vút đi, để lại Tuấn ngơ ngác giữa lòng đường. Sau đó, anh quay lại chiếc xích lô, tay vẫn cầm lá vàng mà không biết để vào đâu. Người phụ nữ trên xích lô bực dọc giục:
– Đi thôi, chú. Trể quá rồi!
Bất chợt, ánh mắt bà ta dừng lại trên tay Tuấn. Bà thốt lên bằng giọng kinh ngạc:
– Chèng đéc ơi. Một cây vàng đó!
Tuấn vẫn im lặng. Anh trèo lên xích lô. Trong khi đó, người đàn bà vẫn thao thao:
– Cho nhau hẳn một cây vàng. Bạn anh là tỷ phú chắc?
Để lại một bình luận