“Mình sẽ nhập viện sao? ”
Từng suy nghĩ tiêu cực lóe lên trong đầu nó, đôi chân rã rời làm nó càng thêm nhụt chí.
“Không được! Chỉ cần lên ngọn núi này thì mình sẽ không sao nữa! ”
Đột nhiên sinh cơ chạy dọc theo mạch máu của Khánh làm nó lấy lại đôi chút tỉnh táo, vứt xe vào bụi rậm nó chạy bộ lên ngọn núi.
“Đại ca nó chạy lên núi rồi kìa! ”
Một tên đàn em thấy Khánh chạy lên ngọn núi mách với đại ca lùn.
“Tên này bị ngu hay sao… ”
Tên đại ca lùn xoa xoa cằm lẩm bẩm.
“Mình có đuổi theo không đại ca? ”
Thằng đô con quay sang đại ca hỏi.
“Về thôi! Nó tự kiếm đường chết rồi! ”
Cả đám đàn em đầu to ra vì câu trả lời của đại ca mình. Trên ngọn núi có thứ gì mà làm cho đại ca dừng cuộc đuổi bắt lại? Rồi cả đám giang hồ nẹt bô xe chạy về nội ô thành phố.
Minh Khánh đang cố gắng leo cao lên núi, khi không còn nghe tiếng truy đuổi nữa nó mới dừng lại thở dốc.
“Bà mẹ! Mệt vãi! ”
Bâng quơ một câu Khánh liên tục hít thở không khí để hô hấp nó không để ý xung quanh có nhiều cặp mắt nhỏ đỏ lòm đang quan sát.
Nghỉ ngơi một chút Khánh cũng đôi chút lấy lại sức lực, trời ngày càng tối nó phải mau chóng quay về khu nhà trọ nếu không bà chủ khóa cổng là xác định ngủ ngoài đường đêm nay. Đứng lên định đi xuống núi thì lông tóc Khánh dựng đứng lên, nhảy qua bên phải nó né được một vật dài dài gì đó bay qua.
“Má! Sao số tui khổ vậy nè! ”
Thằng Khánh sắp khóc tới nơi rồi, nhìn xung quanh nó bây giờ toàn rắn! Từng con từng con một đang thể hiện bản lĩnh săn mồi cũng như bảo vệ nơi ở của mình.
“Tao đến đây là bất đắc dĩ chứ không có gây náo loạn đâu, mong các vị đại gia tha thứ! ”
Khánh run run nói dù nó biết chả có con rắn nào hiểu nó nói gì, thấy tình hình xuống núi không được nên nó quyết định chạy lên đỉnh núi. Bản năng của những con rắn cũng đuổi theo Khánh làm nó quýnh quáng chạy nhanh hơn. Gần lên tới đỉnh núi, không còn nơi nào để chạy nữa nên Khánh nhặt một khúc cây dưới chân và chơi khô máu với tụi xà núi này!
“Đừng trách tao độc ác! ”
Một con rắn nhảy bổ vào người định cắn nó nhưng Khánh quơ cái cây qua làm con rắn bay đập vào cái cây chết. Những con còn lại thấy đồng loại bị giết thì phùng mang lên bắt đầu tổng tấn công Khánh. Nó vừa quất túi bụi cái cây có trong tay vừa lùi lại, đột nhiên đằng sau có một con rắn to nhảy nhắm vào phía cổ của Khánh táp một cái, do không đề phòng nên nó nhận nguyên vết thương, độc tố bắt đầu được truyền vào cơ thể Khánh. Lấy tay bắt con rắn đập xuống đất cho nó chết đi, Khánh từ từ cảm thấy mình mất đi ý thức, đôi mắt nặng trĩu chỉ muốn nhắm lại ngủ một giấc thật sâu.
Lùi từ bước nặng nhọc, lưng nó đụng vào một vật gì đó làm Khánh không thể lùi lại nữa, nó buông khúc gỗ xuống và nhắm mắt chờ kết cục hàng trăm con rắn vồ xé mình.
“Ba ơi con xin lỗi! ”
Đó là câu nói cuối cùng Khánh thốt ra trước khi triệt để mất sức khụy xuống, nhưng lạ thay từng con rắn như hoảng sợ thứ gì đó nên đua nhau quay đầu bỏ chạy. Khánh gần như mất hết ý thức, nọc độc của con rắn đang tàn phá trung ương thần kinh nó nên không thể chú ý được gì. Cánh tay nó vô thức đặt lên một viên đá lồi trên mặt đất, dị tượng xảy ra. Khi Khánh đặt tay lên viên đá đó thì nó đột nhiên lún xuống, mặt đất dưới chân run bần bật như một động đất nhỏ, từ dưới mặt đất trồi lên một cái bàn đá cùng hai cái ghế. Một luồng ánh sáng màu vàng nhạt tỏa ra làm Khánh thấy thoải mái hơn, độc tố trong người dường như có dấu hiệu biến mất khi cơ thể nó tiếp xúc với ánh sáng kì lạ này.
Khi ánh sáng biến mất cũng là Khánh trở nên khỏe mạnh như lúc đầu, nó cảm giác như mình chưa từng bị truy đuổi đến kiệt sức và bị rắn độc cắn, cơ thể khỏe mạnh thoải mái làm Khánh thấy tốt hơn. Ngỡ ngàng về hiện tượng quái dị này nó quay lại phía sau, nó phát hiện một cái bàn đá hình tròn, có hai cái ghế đá đối diện nhau, trên bàn đá còn khắc một cái bàn cờ tướng với một thế cờ. Khánh còn phát hiện thêm hàng chữ cổ được viết bên cạnh bàn cờ, nhìn như chữ nôm vậy.
“Ủa cái này viết gì đây ta? ”
Đang đăm chiêu nhìn chằm chằm vào hàng chữ Khánh đột nhiên thốt lên.
“Giữ thành!
Cờ tàn mặt tướng khá mong manh.
Thu quân phòng thủ giữ cho lành.
Tấn công tới tấp đà thế thắng.
Phòng thủ vội vàng giữ thanh danh… ”
“Ủa sao mình đọc được? ”
Minh Khánh sửng sốt khi mình vừa đọc được một bài thơ được viết bằng chữ nôm, nó há hốc mồm kinh ngạc, hồi sau bình tĩnh Khánh quan sát thế cờ đang được đặt trên bàn cờ. Nói về cờ tướng là do cha nó dạy đánh khi nó học lớp 5, từ khi vào cấp ba cho đến bây giờ nó không còn chơi cờ nữa nhưng vẫn biết đường mà đánh.
Bàn cờ này về mặt lực lượng thì bên đỏ đang thấy thế hơn khi chỉ còn một pháo, một xe, một tượng, hai sĩ và một tướng. Trong khi bên kia chí tuyến quân cờ đen vừa thắng thế lại vừa nhiều hơn về quân số, hai ngựa, một pháo, ba tốt, hai tượng, một sĩ và một tướng. Ngẫm nghĩ thế cờ này Khánh tin chắc rằng tới lượt quân cờ đỏ đi vì bên đỏ đang bị chiếu tướng, nhưng bây giờ quân đỏ đã không còn đường mà thắng được nữa. Tay trái vô ý vuốt đùi một cái, đột nhiên Khánh cảm nhận được một vật tròn tròn trong túi quần, lấy ra thì là quân xe mà ông lão đã đưa cho nó. Đột nhiên Minh Khánh chấn động, nhìn kĩ cờ thì nó đích thị là quân xe đỏ! Nhìn về thế cờ được khắc trên bàn đá cùng bốn câu thơ chữ nôm, Khánh bắt đầu dùng chất xám để phá trận cờ này, không hiểu sao trong đầu nó lại rất muốn giải thế cờ khó này.
“Giữ thành? Phòng thủ? Thanh danh? ”
Lẩm bẩm mấy từ ngữ đó trong vô thức, rồi như có một cái gì đó xẹt qua đầu nó, nhìn quân xe đỏ bằng đá trên tay mình, Khánh đặt nó vào… vị trí con tướng đen.
“Nghĩ quần què gì! Vậy là quân đỏ thắng! ”
Cười hắc hắc nói như nó là một vị kiện tướng lâu năm mà không để ý bàn cờ có chút không đúng.
Đột nhiên bàn cờ cùng bài thơ biến mất, thay vào đó là một ô hình chữ nhật đang lồi lên trên mặt bàn. Khánh hiếu kỳ ấn nó xuống thì nó bật ra, bên trong là một quyển sách với bìa màu vàng hơi cũ cùng với một quyển sách màu xám khác và một tấm da dê!
Phần 4
Nhìn vào những đồ vật có trong cái hộp Khánh ngỡ ngàng đến đờ người, bàn tay run run cầm quyển sách màu vàng lên lúc này dị tượng lại xảy ra.
Một luồng ánh sáng màu vàng nhạt li ti như hạt cát bay lơ lửng bắt đầu kết hợp lại thành một… con người!
Khánh có thể nhìn rõ thân ảnh này, mặc áo bào thêu những con rồng kiểu cổ xưa, hông mang một thanh kiếm, tướng mạo bất phàm.
“Rất lâu rồi mới có người đến đây! ”
Thân ảnh được tạo thành từ hạt cát vàng kia lên tiếng, Khánh hoảng sợ lùi lại phía sau.
“Đừng sợ! Ta không làm hại ngươi đâu! Lúc nãy ta còn cứu ngươi một mạng vì bị rắn độc cắn đấy! ”
Nuốt một cái nước bọt, ngày hôm nay Khánh nó thấy quá nhiều chuyện li kì rồi nên cũng nhanh lấy lại bình tĩnh hỏi.
“Ông là ai? ”
Nhân ảnh kia hình như đang mở to mắt kinh ngạc.
“Ngươi không biết? ”
Khánh gật đầu xác nhận, thân ảnh kia thở dài nói. Mà không nói thì thôi, nói ra càng làm Khánh hoảng hồn.
“Ta là Nguyễn Huệ hiệu là Quang Trung, người dân Đại Việt thường hay gọi ta là Bắc Bình Vương! ”
Khỏi phải bàn, thằng Khánh nghe xong đôi chân rụng rời có thể khụy xuống bất cứ lúc nào, một vị vua thời xa xưa đã mất cách đây hơn hai thế kỷ! Đây là cái loại trời đất gì đây?
“Ngài… ngài thật sự là Vua Quang Trung sao? ”
Minh Khánh lắp bắp nói không nên lời, trả lời nó là cái gật đầu của Vua Quang Trung.
“Vào năm nào đó mà ta không nhớ, ta đã tiến quân về phía Nam để đánh đuổi quân Xiêm và đã dành thắng lợi, lúc đó ta đã một mình đến ngọn núi này và để lại một chút linh hồn lại đây tìm người hiền tài giữ nước. Thôi phần giới thiệu cũng đã xong bây giờ đến việc chính! Đây chỉ là mảnh tàn hồn của ta mà thôi, linh hồn ta đã được đưa lên trời rồi nên ta chỉ còn lại một chút thời gian”
“Ngươi là người đã giải được thế cờ mà ta đã tạo nên, ngươi là người được trời đất và ta lựa chọn. Trong chiếc hộp đó là một quyển sách nói về huyệt đạo và thuật dịch dung, quyển sách màu vàng mà ngươi cầm trên tay là một bộ võ Tây Sơn bao gồm 9 tầng cần phải vượt qua, nếu luyện thành công 9 tầng đó thì ngươi sẽ có một sức mạnh ít ai có thể ngăn cản. Còn tấm da dê kia là vị trí của các tòa Thiên và Địa mộ, mấy cái mộ đó làm gì thì ngươi tự mà tìm hiểu! ”
“Rồi! Đến lúc ta phải đi rồi! Ngươi hãy dùng công pháp tu luyện của ta mà luyện, người đời chỉ biết ta luyện tinh thuần võ Tây Sơn nhưng ít ai biết ta còn luyện Tây Sơn Quyết và thứ ta tặng cho ngươi là công pháp đó. Ngươi tên gì? ”
Vua Quang Trung bất chợt hỏi.
“Khánh! ”
Minh Khánh vô thức trả lời, nó thề rằng hôm nay là một ngày kì lạ nhất mà nó từng trải qua.
“Khánh? Ta sẽ ghi nhớ, sẵn cho ta hỏi đây là năm bao nhiêu rồi? ”
“2018”
Vua Quang Trung nghe xong thở dài.
“Đã lâu thế rồi sao? Khánh! Ta tặng ngươi bộ võ đó là để giúp người, ta mong ngươi lấy nó để bảo vệ nước Đại Việt này! ”
Giọng nói đều đều vang lên cùng lúc đó những hạt cát màu vàng cũng tan ra và biến mất trong không trung. Còn Khánh nó vẫn thất thần đứng đó như chưa thể thức tỉnh sau một giấc ngủ sâu.
Từng tia nắng len lỏi qua kẽ lá, ánh bình minh ló dạng ở phía đông, tiếng chim hót báo hiệu một ngày mới đã đến. Khánh mở mắt ngồi dậy xoa đầu như mới tỉnh ngủ.
“Ui da! ”
Nó rên rỉ vì nằm ngủ dưới nền đất cứng, xương lưng cứng đờ, toàn thân đau nhức. Sực nhớ đến gì đó Khánh nhìn xung quanh phát hiện không có gì nó lẩm bẩm.
“Mơ sao? ”
Rồi vô thức hai tay nó chống ra sau đỡ lấy thân người, lúc đó tay phải nó đè lên một vật gì đó. Quay đầu lại nhìn thì nó sửng sốt thốt lên.
“Là thật! ”
Đúng vậy, thứ Minh Khánh thấy là chiếc hộp y đúc tối hôm qua Vua Quang Trung đưa cho nó, như vậy đã rõ… tất cả những thứ tối qua là sự thật. Khánh suy nghĩ lại mà còn cảm thấy giật mình, thế giới quan về những hiện tượng khoa học không thể chứng minh của nó sụp đổ, lúc trước nó đời nào mà tin vào ma hay là linh hồn gì gì đó. Nhưng tối hôm qua nó đã thấy… không chỉ thấy mà còn nói chuyện với một trong những vị vua được người dân Việt Nam kính trọng nhất. Bắc Bình Vương – Nguyễn Huệ!
Cúi đầu quỳ xuống bái lạy vài cái thể hiện lòng tôn kính và biết ơn Vua Quang Trung, Khánh cầm chiếc hộp bắt đầu xuống núi lấy xe về phòng trọ.
Đạp xe mà bụng nó réo liên tục, cũng phải thôi, chiều hôm qua đến giờ nó có gì bỏ bụng đâu, bảo sao không đói! Chiếc xe đạp lăn bánh ngang những gian hàng thức ăn sáng càng làm Khánh chảy nước miếng, nó thầm thề là về nhà phải tự chiêu đãi mình một bữa ra trò.
Lát sau, trước mặt nó là cánh cổng sắt của xóm trọ đã được mở toang ra, nó thấy bà chủ trọ đang phơi đồ. Gọi là bà chủ vậy thôi chứ cô ấy hơn Khánh có 4 tuổi, đáng lý ra nó kêu bằng chị nhưng quen miệng nó toàn kêu bà chủ thôi.
“Ủa hình như hôm qua em không về phòng? Khai mau hôm qua đi đâu mà không về! ”
Thấy nó nhếch nhác xách cái xe đạp dô bà chủ bốc hỏa gặng hỏi.
“Dạ hôm qua em ở lại nhà bạn học thêm rồi ngủ ở bên đó luôn! ”
Bà ý vẫn có vẻ không tin, quét mắt nhìn thẳng vào nó như đang nhìn xuyên tâm khảm của nó vậy.
“Được rồi em vô đi! ”
Sau khi nhìn chán chê bả cũng buông tha nó để nó về phòng. Nó thở phào nhẹ nhõm vì đã được qua ải.
“Cảm ơn bà chủ! ”
Mới vừa đi qua bả hai bước thì bả gọi giật ngược lại làm nó thầm kêu bỏ mẹ.
“Nè! Từ đây về sau gọi chị là Chị Huyền nghe chưa! Cấm gọi bà này bà nọ, bộ người ta già lắm à? ”
Bà… à không… chị Huyền liếc mắt nhìn nó như oán trách nói, Khánh thì ngớ người rồi gật đầu lia lịa tẩu nhanh về phòng, vừa đi nó vừa nghĩ.
“Thoát rồi thoát rồi! ”
Phần 5
Việc đầu tiên là tắm cái cho khỏe người rồi nấu cơm ăn, Khánh nó nghĩ vậy. Mở vòi nước xả từ đầu xuống chân, cảm giác thoải mái ếu thể tả nỗi ngập tràng trong người nó, Khánh có cảm giác như nó đang gột rửa toàn bộ tội lỗi vậy.
“Cá vàng bơi trong hồ nước…”
“Baby shark doo doo…”
Thế là vừa tắm Khánh vừa thể hiện giọng hát trời phú của nó, chẳng biết từ bao giờ nó có cái sở thích này nữa.
Bước ra ngoài với cái khăn trắng treo trên cổ, nó chỉ mặc mỗi cái quần short còn thân trên thì ở trần. Chợt có tiếng gõ cửa bên ngoài.
“Khánh ơi mở cửa cho chị!”
Là giọng bà Huyền! Không biết bả qua đây chi nữa. Suy nghĩ không ra nó lắc đầu mà cứ vậy mở cửa.
“Sau chị gọi…”
Đang nói chị Huyền đột nhiên cứng đờ người, ánh mắt trăn trối nhìn vào cái body chẳng mấy hoàn hảo của nó, mặt lại tự nhiên đỏ lên mới ghê chứ.
“Sao vậy chị Huyền?”
Nó thắc mắc hỏi chị mà vô tư mảy may không để ý gì cả, kêu hoài mà chị Huyền không trả lời, nó ghé mặt nó sát mặt chị để dò xét xem chị có bị trúng gió hay gì gì không.
Để lại một bình luận