Câu chuyện mà tôi sắp kể cho các bạn nghe đây xảy ra vào đầu hạ, địa điểm xảy ra là tại nước Việt Nam thân yêu nhưng chi tiết nơi xảy ra sự kiện đó thì không thể xác định cụ thể.
Bối cảnh đầu tiên mà tôi gặp được là một trường cao đẳng nằm giữa phong cảnh hữu tình, đi vào trong trường thăm quan chi tiết tôi bắt gặp được một lớp còn đang học.
Có một tên thanh niên đang ngủ gục xuống bàn, nó tên Nguyễn Minh Khánh là một sinh viên năm hai ban công nghệ thông tin của trường cao đẳng này. Là một tên thanh niên được gán cho cái mác… Thánh Xui của trường, nguyên nhân phải trở về quá khứ sâu xa một chút. Sở dĩ Minh Khánh có cái biệt danh quái gỡ như vậy là do hắn… max xui, chỉ cần đi ra đường thôi là thế nào cũng giẫm phải shit chó hay là rơi chân xuống cống thoát nước, tệ hơn nữa là ngã sấp mặt khi đang đi trên đường. Nhưng khổ nhất là khi nó đi giúp đỡ người khác, chỉ cần nó giúp người ta việc gì thôi là y như rằng vài phút sau có chuyện chẳng lành úp xuống đầu nó. Hôm bữa vì không chịu nổi cảnh ông cụ già hai tay xách hai cái túi nặng nên Khánh đã cắn răng giúp ông cụ cầm đồ băng qua đường, và chỉ một phút sau hắn bị xe tông, cũng hên là chỉ bị xây xác ngoài da nên không sao cả.
Trong lớp thì Minh Khánh nó ngại tiếp xúc, từ bé đã vậy rồi nên mọi người ai cũng nghĩ là nó tự kỷ cả và nó đã thành tự kỷ cho vừa lòng thiên hạ, lúc nào cũng bật chế độ “kệ mẹ”, đéo quan tâm sự đời. Phải nói thêm trong lớp tỉ lệ nam nữ chênh lệch khủng khiếp, nữ hầu như chiếm 70% số sinh viên trong lớp, vì vậy bọn nam sinh cứ ngoe ngoe mà sống. Nó chọn chỗ cúi lớp với hy vọng tìm được sự yên tĩnh nhưng nào ngờ… phía bàn trên của nó là một cô nàng đẹp như tiên nữ, mái tóc đen búi cao để lộ cái cổ trắng ngần, gương mặt toát lên vẻ thánh thiện như một thiên thần, cái má lúm kết hợp với chiếc răng khểnh càng làm cho nàng trở nên nổi bật. Nhưng Khánh có cảm giác mình bị làm phiền, lúc nào cũng có vài ánh mắt ngắm con nhỏ phía trên nhưng nó cứ thấy khó chịu như những ánh mắt đó nhìn nó vậy, đã nhiều lần có ý định đổi chỗ nhưng suy đi nghĩ lại nó vẫn cắm dù ở chỗ cuối lớp này.
Reng Reng
Tiếng chuông báo hết giờ học cũng đã đến, tụi sinh viên nhao nhao cất đồ vào balo để đi về nhà. Hôm nay là thứ bảy nên lớp công nghệ thông tin này chỉ học sáng nên buổi chiều Khánh dự định làm vài ván Liên Minh.
“Ê Linh bà đi shopping không? ”
Giọng một con yêu nhền nhện trong nhóm của nhỏ Linh, cũng là nhỏ ngồi phía trên bàn nó vang lên.
“Ừ ừ đi đi, hôm trước tui nhìn thấy cây son đẹp lắm nhưng chưa mua được”
Một con mập trong nhóm tỏ ra hớn hở.
“Thôi mấy bà đi đi, tôi hôm nay phải về nhà rồi! ”
Giọng nói ngọt lịm phát ra từ nhỏ Linh làm Minh Khánh hơi trì trệ việc dọn đồ lại nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh nó cuốn gói đi ra khỏi lớp.
Vào nhà gửi xe lấy con xe đạp leo núi cà tàng mà nó mua lại của anh cùng xóm trọ với giá 500k, leo lên yên và bắt đầu hì hục đạp về nhà. Trời giữa trưa nóng thấy bà cố nên Khánh tăng tốc mong sao nhanh nhanh về tắm cái, trong lòng cầu mong thêm không gặp ai đang khó khăn để nó bình yên về phòng trọ.
Cuối cùng thì cũng về tới nơi với cái áo ướt đẫm mồ hôi của nó, việc đầu tiên cần làm là đi tắm phát rồi sau đó ăn cơm. Khánh mặc định như vậy, cởi đồ bước vào phòng tắm, mở vòi nước lạnh, từng tia nước đổ xuống đầu tới gót chân làm Minh Khánh phê như con tê tê, nếu có ai ở bên ngoài thì sẽ nghe mấy câu như.
“Giờ em đã làm vợ người ta”
“Chạy ngay đi trước khi mọi điều tồi tệ hơn”
“Hai con thằn lằn con đùa nhau cắn nhau đứt con chim… non… trên cành cây… ”
Vừa tắm vừa hát đúng là một thú vui của đời người! Minh Khánh vừa hát vừa tự sướng như vậy.
Bước ra khỏi phòng tắm với cái áo thun ba lỗ và cái quần cộc tới đầu gối, cảm giác khoan khoái thật là tuyệt vời.
“Bây giờ làm món gì đó ăn cơm rồi… ta đi cắm rễ ở nét hắc hắc”
Phải nói phòng của Minh Khánh khá được, có nhà tắm, có tủ lạnh, có nhà bếp cùng một số đồ dùng cần thiết khác làm căn phòng trọ không khác gì cái nhà nhỏ. Chỗ tốt này là do ba của Khánh nhờ người tìm kiếm, bà chủ cũng tốt tính nên cũng lấy giá khá mềm.
Bắt nồi cơm điện rồi để đó, Minh Khánh quay lại với rau và thịt trong tủ lạnh. Nó nấu ăn dù không gọi là ngon nhưng cũng được xem là đồ ăn cho người. Nghĩ về gia đình của nó thì đó thật sự là một nỗi buồn cứa sâu vào tim nó. Mẹ mất vì tai nạn giao thông vào năm nó tròn 7 tuổi, sau đó ba nó vì chuyện này nên ít nói hẳn đi, nó cũng lây cái tính này của ba nó. Vào năm lớp 10 nó đăng ký vào học tại lớp dạy nấu ăn miễn phí nên trù nghệ của nó cũng có. Còn về phần ba nó thì không định bước thêm bước nữa, có lần nó hỏi thì ông mỉm cười xoa đầu nó và ôn tồn nói.
“Không có ai thay thế được mẹ con trong tim ta đâu! Mẹ con là một người phụ nữ rất tuyệt vời! “.
Loay hoay chút Minh Khánh cũng làm xong bữa cơm một người ăn trong thời gian 15 phút, bắt đầu chiến dịch diệt mồi của mình nó ăn lấy ăn để. Rửa chén sạch sẽ, khóa cửa phòng, xách con xe đi ra nét cắm dùi, cũng cả tuần rồi nó không đánh liên minh nên cảm thấy có chút ngứa tay. Với cái nắng cháy da chảy mỡ này nó chỉ mong sau nhanh tới quán chui vô phòng máy lạnh cho sướng thôi, hì hục đạp cuối cùng cũng đến tiệm nét Minh Khánh hay tới chơi.
“Ô Khánh nay đến chơi hả mậy? Sao mấy bữa nay không thấy chú đến ủng hộ anh? ”
Anh chủ quán tên Công cười nói với nó, nó là khách quen nơi đây nên cũng có chút quen biết với anh.
“Dạ tại em bận học anh ạ! Sẵn nạp hội viên em 20k với một sting anh nhé! ”
“Ok có liền! ”
Nó móc 30k ra đưa cho anh Công rồi đi vào phòng máy lạnh, tìm cho mình một máy tính trong góc nó khởi động lên, cách chỗ nó ngồi hai máy là một sửu nhi pick yasuo và chat.
“Tao mid”
“Yasuo tao thông thạo 7”
“Trận này bố gánh”
Nó lắc đầu khi thấy thằng nhóc thua nó tận 5 tuổi chat như vậy, dự là hôm nay nó không đánh xếp hạng được rồi.
Login vào game như thường lệ, Khánh chọn cho mình vị trí hỗ trợ quen thuộc. Đôi khi nó được những lời khen của đồng đội khi hy sinh dành phần thắng về cho team nhưng cũng có lúc bị chửi mặc dù còng lưng hỗ trợ cho đồng đội. Hút một chút nước sting Khánh bắt đầu cuộc chiến của các huyền thoại.
Qua hai giờ cày cuốc thì nó thắng hai trận thường và thua một, cảm thấy có phong độ nên Khánh quyết định đánh hạng, kế bên vẫn là tiếng gào rống chửi rủa đồng đội của thằng trẻ trâu. Phút thứ 23, team nó có đủ năm người và đang lén ăn baron nhưng không may bên địch đã phát hiện và đang đem quân sang tranh giành baron với team nó. Ỷ thế năm đánh bốn khi Top team địch đang di chuyển từ đường dưới đến hang baron team nó quyết định tấn công! Hàng loạt chiêu thức và phép bổ trợ được tung ra nhằm giết chết team địch để dẫn đến chiến thắng. Đang thắng thế thì…
Phựt
Phần 2
“Má! Cúp điện mẹ nó rồi”
Sửu nhi yasuo thông thạo 7 kế bên Khánh la lên.
Cái màn hình tối om cùng với đèn quạt đã tắt cho thấy đã cúp điện thật sự, Minh Khánh đang kìm nén cơn chửi thề của mình lại, nó unblock chế độ “kệ mẹ” rồi bắt đầu lạnh lùng ra khỏi quán.
“Xin lỗi anh em nhé! Máy phát điện của quán đang bảo trì cho nên anh em thông cảm! Khi nào có điện đến ủng hộ quán Seven nhé! ”
Ông Công áy náy nhìn các game thủ đang thở dài dắt xe đi về. Thằng Khánh lấy chiếc xe đạp và bắt đầu nghĩ.
“Đi về sao? ”
“Bây giờ mà về nhà chắc phải tắm thêm phát nữa… thôi kệ mẹ! Quất! ”
Thế là nó đạp xe về phòng trọ giữa cái trời còn hừng hực nóng. Đang mong sao về phòng lẹ lẹ để hưởng thụ lần nữa cảm giác thoải mái của nước mát cùng những bài hát chưa ca thì Minh Khánh bắt gặp một ông lão tay cầm cây gậy đang muốn qua đường, ông lão đặt chân xuống định đi thì có một chiếc xe lao đến làm ông phải rút chân lại, lặp đi lặp lại như vậy nhiều lần và ông cụ vẫn không thể qua đường. Vốn dĩ Khánh nó muốn ngoảnh mặt làm ngơ nhưng sâu thẳm trong thâm tâm nó cảm thấy có lỗi khi lướt qua mà không giúp đỡ.
“Kệ đi Khánh! Nếu mày mà giúp lão thế nào vận xui sẽ đến cho coi! ”
Đột nhiên bên tai trái của nó hiện lên một con vật nhỏ xíu nhìn y như đúc nó, tay phải của con đó cầm một cây đinh ba, da dẻ thì có màu đỏ máu, trên đầu còn có thêm hai cái sừng nữa.
“Anh Khánh! Chẳng lẽ anh thấy người hoạn nạn mà không giúp sao? ”
Bên tai phải nó vang lên âm thanh nhẹ nhàng, thêm một sinh vật nhỏ bé không biết từ bao giờ xuất hiện, sinh vật ấy lại y như đúc nó, trên đầu có một cái vòng lơ lửng phát sáng, trên lưng là đôi cánh trắng. Dĩ nhiên là thiên thần! Còn tên đỏ chói kia tất nhiên là ác quỷ.
“Ngươi muốn bị vận xui đập đầu sao? ”
Tên ác quỷ lăm le cây đinh ba nói.
“Anh nhẫn tâm bỏ cụ già mà đi sao? ”
Thiên thần ánh mắt long lanh nhìn Khánh, nó cảm thấy bây giờ tâm tư rối bời nữa muốn giúp nữa lại không. Cảm nhận được lý trí của nó đang đấu tranh, ác quỷ thêm dầu vô mỡ.
“Ngươi nhìn kìa! Có biết bao người giống ngươi thấy lão ta như vậy nhưng cũng có giúp đâu! Bởi vậy ngươi không cần phải thấy ăn năn hối lỗi gì cả! Mau về nhà tắm rồi đánh một giấc thôi”
“Đúng ha! Những người kia như vậy thì ta mắc mớ gì phải giúp ông lão kia chứ! Cứ bật chế độ kệ mẹ thôi! ”
Trong thức hải của Khánh tâm ma đang dần lớn lên. Thấy tình hình nguy cấp như vậy thiên thần không biết lấy cây búa to hơn thân thể hắn không dưới ba lần ra mà nã vào đầu nó một phát làm cái tâm ma biến mất nhường chỗ cho ái tâm.
“Dùng vũ lực là cách giải quyết nhanh nhất quả không sai! ”
Thiên thần đá đểu ác quỷ làm hắn ta cay cú rồi cả hai cùng biến mất. Kể thì dài nhưng thật ra mọi việc xảy ra chưa đến năm giây đồng hồ vì mấy chuyện này toàn trong trí tưởng tượng của Khánh. Thanh niên gác chân chống xe ở bên vỉa hè tiến lại gần ông lão.
“Ông để con giúp nhé? ”
Nó cầm tay run run của ông cụ hỏi. Ông cụ quay qua nhìn nó ngạc nhiên rồi mỉm cười gật đầu. Cả hai bắt đầu tiến về phía bên kia đường.
Lát sau cũng tới nơi, Khánh cười chúc sức khỏe rồi tạm biệt ông cụ nhưng ông níu tay áo nó lại, nó bất ngờ quay lại thì ông lão đưa nó một con cờ bằng đá to khoảng cái nắp chai nước, trên quân cờ khắc hình con xe. Nó thắc mắc tại sao ông lại đưa nó vật này nhưng ông lão chỉ cười không nói rồi chống gậy bỏ đi, Khánh rút ra kết luận.
“Ông lão không thể nói được! Thật là đáng thương mà! ”
Khánh cảm khải rồi quay về bên kia đường lấy xe đạp về phòng trọ, khi quay lại thì nó hoảng hốt vì chiếc xe đạp yêu dấu đã không cánh mà bay. Khánh ngửa mặt lên trời chửi đổng lên.
“Mẹ cha cái thằng đạo chích! ”
Khánh buồn rầu định đi bộ về nhà thì gặp một thằng nhóc… đang vi vu trên cái xe đạp của nó. Không chần chừ đuổi theo để lấy lại chiếc xe đạp thân yêu.
Cuối cùng Khánh cũng bắt được thằng nhóc và cho nó một cái cốc đầu rõ mạnh làm thằng nhóc lườm nó nói.
“Mày chờ tao 1 phút! ”
Khánh hiếu kỳ nên cũng ở lại xem thằng nhóc làm trò gì, bảo cha mẹ nhóc ra nói chuyện với nó à?
Thằng nhóc lấy ra cái điện thoại hí hoáy nhắn nhít gì đó rồi cười đểu nhìn nó, nó cũng chả thèm quan tâm mà hững hờ chờ đợi việc gì xảy ra.
Và y như rằng ba mươi giây sao có biến, nhưng biến này Khánh nhìn thấy thì nuốt một ngụm nước bọt. Một đám người khoảng 10 người vây xung quanh nó, tên nào cũng bặm trợn xăm hình đủ thứ trên cơ thể làm Khánh quíu.
“Đại ca! Là nó đánh anh à? ”
Một tên đô con quay sang cung kính với “thằng nhóc” làm Khánh há hốc mồm.
“Là nó cốc đầu tao đó! Cho nó ra bả đi”
Nhóm 10 người cười hề hề tiến lại gần Khánh dự là sẽ cho nó một trận nhừ xương, trong tình thế đó Khánh lên tiếng.
“Khoang! Cho hỏi thằng này bao nhiêu tuổi rồi? ”
Vừa nói nó vừa chỉ tay vào thằng đại ca của nhóm đầu gấu hỏi.
“Đại ca tao tên Long năm nay vừa tròn 33 tuổi! ”
Tên đô con trả lời làm Khánh suýt chút nữa hộc máu, cái qué gì? Nhìn đi nhìn lại thằng nhóc cao 1m3 này mà là đại ca của đám giang hồ chợ búa này? Đúng là không nên đánh giá ai qua vẻ bề ngoài mà! Trong lòng Khánh thầm cảm thán và rút ra một bài học xương máu cho mình sau đó… CHẠY!
Tụi đầu gấu thấy Khánh chạy thì hô hoán đuổi theo, vài tên lấy xe máy đuổi theo nó đang điên cuồng đạp xe đạp.
“Đứng lại thằng mặt lìn kia! ”
“Đứng lại! ”
Phía sau Khánh vang lên tiếng truy đuổi cùng tiếng động cơ làm náo nhiệt cả một góc phố.
“Mợ tụi mày! Dừng lại cho ăn hành à! ”
Vừa như con trâu nước không biết mệt đạp không ngừng nghĩ về phía ngọn núi trong lòng Khánh thầm hận đời, biết là sẽ gặp vận xui nhưng mà có nghĩ nó xui tới mức này đâu chứ!
Phần 3
Đạp muốn rụng cái chân Khánh thấy càng ngày sắp đến giới hạn.
“Chẳng lẽ phải bỏ mạng ở đây sao? ”
Để lại một bình luận