Phần 25
Đêm nay Hiền ngủ được 1 chút, mấy đêm rồi cô không thể ngủ được, vừa rồi nói chuyện với thằng Tí cô cũng bớt khổ tâm hơn, dù gì nó cũng là tác giả của đứa bé trong bụng cô.
Dù có là tội lỗi, hay nghiệt chủng đi chăng nữa nó cũng là sinh mạng mà.
Hiền đi làm tâm trạng của bớt sầu, dù cho gánh nặng chưa vơi chút nào.
Từ hôm biết có thai thì cô chỉ nghĩ có 1 câu là bỏ cái thai đó đi, cắt bỏ cái hậu quả khôn lường, nhưng Hiền chưa có nghĩ cắt bỏ cái ung nhọt như vậy, thì cô có bình an, hay vô tư như bình thường.
Hay lúc này cũng tiếc nuối và ân hận…
Thằng Tí cũng chỉ biết khuyên mẹ suy nghĩ kỹ mà thôi, chứ nó cũng không dám bảo mẹ giữ lại, vì quyền quyết định là ở mẹ mà.
Tối nay Hiền về sớm, ăn cơm cùng 3 đứa con.
Hiền đã gọi điện cho cái Hoa về, báo có việc.
Từ lúc nghe điện thoại của mẹ, Hoa cũng lo lắng lắm, hỏi thằng Tí thì nó cứ bảo em không biết, trong bữa cơm, Hoa chỉ thấy ánh mắt mẹ đượm buồn, Hoa đã nghĩ ra là có chuyện chẳng lành rồi.
Ăn cơm xong, Hoa và mẹ đi bộ, nói là đi bộ nhưng 2 mẹ con ra khu sân bóng gần nhà, giờ chẳng có ai ở đó, nhưng vẫn có ánh đèn chiếu vào.
Hiền và Hoa ngồi xuống sân bóng, gió nhẹ thổi làm cho 2 mẹ con cũng hơi lạnh.
Hoa cũng không dám hỏi mẹ trước.
Hiền thở dài nhìn con gái lớn.
– Hoa à, con biết mẹ gọi con về là có chuyện gì không.
Hoa lắc đầu, nó đang chăm chú nghe mẹ nó nói.
Hiền không dám nhìn mặt đứa con gái lớn.
– Mẹ… Mẹ xin lỗi con.
– Mẹ có em bé mới rồi…
Hoa như chết lặng, Hoa cũng có thể đoán được điều đó trên nét mặt mẹ, nhưng không ngờ giờ lại là sự thật 100%.
– Mẹ… Giờ mẹ tính sao.
Hoa biết tác giả của cái thai trong bụng mẹ là ai.
Hoa cũng biết là mẹ rất khó nói.
Hoa ôm lấy mẹ, giờ Hoa biết là lúc mẹ yếu đuối nhất.
– Mẹ… Con hiểu mà, mẹ cứ khóc đi ạ.
Hiền ôm con thật chặt, cô khóc như mưa. Hiền như muốn chút hết nỗi buồn, nỗi khổ trong lòng, có thể cùng là phụ nữ lên sẽ dễ đồng cảm hơn.
Hoa cũng chảy nước mắt thôi, chứ không khóc nức nở, Hoa hiểu chuyện này khó giải quyết tới mức nào.
Hiền như khóc đã đủ, cô buông con gái ra.
– Con… Giờ mẹ phải tính làm sao.
– Con không hỏi cha của đứa bé là ai ư.
Hoa lau những giọt nước mắt cuối cùng trên má mẹ.
– Con nghĩ rằng đó là 1 sinh mạng mà ông trời muốn gieo cho gia đình mình.
– Con không hỏi không phải là không quan tâm đến người đó.
– Người mà mẹ đã chấp nhận cùng họ quan hệ, rồi tới mức có thai thế này, chắc hẳn là người mẹ cũng rất yêu thương.
– Người mà mẹ đã yêu thương thì con cũng chấp nhận, chủ yếu là người đó yêu thương mẹ và đứa bé.
Hiền lại chảy nước mắt, cô ôm lấy con gái.
– Mẹ cảm ơn con đã hiểu cho mẹ, rồi có 1 ngày mẹ sẽ nói ra hết sự thật với con.
– Vâng, con mong mẹ sẽ có quyết định đúng đắn.
Hiền nhìn lên bầu trời, ông trăng đang như nhìn 2 mẹ con, Hiền lấy hết can đảm nói với Hoa.
– Vậy thì mẹ sẽ giữ cái thai này lại.
– Coi như số phận đã được sắp đặt.
Hoa cũng mỉm cười, chẳng hiểu Hoa thấy vui khi mẹ quyết định như thế, em biết rằng đứa bé là thành quả của sự tội lỗi to lớn trong gia đình em.
Hiền bớt buồn hơn, cô đã quyết định giữ lại cái thai, coi như đó là niềm vui vậy, Hiền cũng sẽ thôi không đi bốc hàng xóm nữa, cô chỉ bán hàng cho bà chủ thôi.
Hiền đang nghĩ như thế.
Sáng nay cái Hoa vẫn chưa lên trường, chiều nó mới đi.
Thằng Tí học tới 10 giờ thì về, cái Hồng thì vẫn học đủ 5 tiết, Tí nôn nóng về nhà gặp chị, nó thèm chị nó quá rồi, tuần nay có được làm gì với mẹ đâu, nó thấy khó chịu.
Về tới nhà thấy chị nó đang nấu cơm, vứt cái cặp vào nhà, nó chạy xuống bếp, nhìn thấy chị nó như hổ đói, lao vào ôm lấy chị Hoa.
– Em nhớ chị chết mất, chị Hoa.
Hoa đẩy nó ra, né tránh nụ hôn của thằng Tí.
– Tí… Chị nói này, chị đã nói là không mà.
Tí nó đứng nhìn chị, chưa bao giờ chị giận như lúc này, nó cũng hơi sợ.
Nó đứng yên.
– Ngồi đây, chị bảo.
Tí ngồi xuống, cách chị Hoa 1 chút.
– Chị nói em không hiểu à.
– Sai 1 lần thôi là đủ rồi, em muốn sai nữa sao. Cũng là do lỗi của chị, chị cũng hối hận khi đã để chuyện đó xảy ra, giờ thì dừng lại đi em.
Tí lắp bắp.
– Nhưng, nhưng em muốn.
Hoa nhìn thằng Tí.
– Giờ em mới có 15 tuổi thôi, giờ em phải học, học hành thật giỏi để còn nuôi mẹ nữa chứ.
– Giờ không phải lúc em luôn nghĩ về những chuyện vớ vẩn ấy.
Tí nó biết chị nó cương quyết lắm, nó cố gắng nài nỉ.
– Vậy… Vậy chị cho em 1 lần nữa thôi.
Hoa bực mình thật sự.
– Đã nói là không, chấm dứt từ đây, cái quý giá nhất của chị, chị cũng dành cho em đấy thi, em còn đòi hỏi gì nữa.
– Chị không làm to chuyện đã là may mắn cho em rồi.
– Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa được không.
Tí buồn, nó như sắp khóc.
– Em… Em… Biết rồi.
– Ngoan lắm, biết nghe lời là tốt em à.
– Biết sai rồi sửa, đừng tiếp tục những sai lầm nữa em.
– Thôi đi thay quần áo đi, cái Hồng về thì ăn cơm.
– Dạ… Chị Hoa cho em ôm chị 1 cái được không, em mãi là em của chị.
Hoa biết, thằng Tí hiểu ra rồi. Hoa vòng tay ôm lấy nó, Tí cũng ôm chị.
– Chị luôn giang rộng vòng tay để chào đón em, em trai ạ.
3 chị em ăn cơm, thằng Tí kém vui 1 chút, còn con Hồng và Hoa nói chuyện ầm nhà.
Chị Hoa đi lên trường, cũng là lúc để thằng Tí suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Hiền thì như vui hơn chút, nhưng dù gì vẫn có gắng nặng đè lên tâm trạng của cô.
Đêm nay Hiền quyết định sang phòng thằng Tí, Tí nó ngủ rồi, Hiền định ra về nhưng cô muốn nói chuyện với nó.
– Tí, dậy đi con.
Hiền lay người Tí, là nó đã dậy rồi, nó nhìn thấy mẹ nó vui lắm, nó ngồi hẳn dậy.
– Mẹ… Mẹ ngồi xuống đây.
Tí vẫn sợ mẹ mắng nó không dám ôm mẹ.
Hiền nhìn nó cười.
– Sao, hôm nay không sấn sổ nữa là, sợ ăn tát à.
Tí xấu hổ cười trừ.
Hiền cũng biết nó ngại. Hiền cũng muốn vào việc chính.
– Tí này, mẹ… Mẹ quyết định giữ cái thai lại, con nghĩ sao.
Thằng Tí nghe mà giật mình.
– Mẹ… Mẹ muốn giữ lại, mẹ suy nghĩ kỹ chưa ạ.
Hiền gật đầu.
Tí nó vui mừng reo lên.
– Mẹ giữ lại, có nghĩa con là cha đứa nhỏ, có nghĩa con là ông bố nhỏ tuổi.
– Haha…
Hiền vỗ vào vai nó…
– Gì mà reo to vậy, con Hồng nghe thấy bây giờ.
Hiền cười miễn cưỡng, dù gì cái thai này nó cũng không giống những cái thai khác mà, đây là kết quả của sự tội lỗi của 2 mẹ con cô.
Hiền xoa vào cái bụng mình, cô vô cùng hạnh phúc.
Thằng Tí thì vui hết biết, nó sẽ là bố ư, ông bố 15 tuổi.
– Mẹ, mẹ véo vào má con cái, xem có phải con mơ không.
Hiền vỗ vào vai Tí.
– Anh không có mơ, con anh đang ở trong bụng tôi nè.
Hiền nắm lấy tay Tí, để nó xoa lên bụng mình, cảnh tượng diễn ra hết sức hạnh phúc, dù cho đằng sau đó còn rất nhiều rào cản, hay khó khăn phía trước.
– Vậy… Vậy… Giờ có được làm chuyện đó không mẹ.
Tí lí nhí hỏi mẹ.
Hiền lườm con.
– Không… Mới có bầu phải kiêng hiểu chưa, không được làm gì hết.
Tí buồn phiền, nhìn mẹ nó.
– Vâng con biết rồi, nhưng con khó chịu quá à.
Hiền sờ vào háng Tí, con cặċ nó cứng đơ rồi, Hiền sờ nhẹ nó.
– Được rồi, hôm nay mẹ vui, mẹ sẽ giúp, được chưa.
Thế là thằng Tí cởi cái quần, con cặċ cứng đơ trước mặt mẹ nó, Hiền nắm lấy nhẹ nhàng sục cặċ cho Tí.
Tí nhắm mắt mà hưởng thụ.
– Sướng… Sướng… Mẹ ơi…
Hiền cũng thấy tội lỗi, nhưng giờ cô còn có con với nó rồi, còn tội lỗi gì bằng nữa cơ chứ, thế là bàn tay Hiền cứ nhịp nhàng sóc sóc, liên hồi tuột con cặċ thằng Tí.
Hiền cũng sướng, cũng muốn lắm, nhưng thôi Hiền kiêng cho cái thai trong người mình.
Hiền chỉ biết nước trong bướm cô đang ứa ra, nó ướt cả quần lót của cô rồi, nhưng cô cố nhịn.
– Sướng… Con sướng… Con ra…
Thằng Tí bám tay vào thành giường, chim nó giật giật trong tay Hiền, đầu cặċ nó phun ra dòng tinh nóng ấm, phun ra sàn nhà, Hiền sóc những cái cuối cùng, giọt tinh dịch vương cả xuống tay cô, miệng Hiền như thèm thuồng những giọt tinh đó.
Hiền lấy cái khăn lau cặċ cho thằng Tí, rồi kéo quần của nó lên.
– Được chưa, đi ngủ đi.
Hiền cười vẻ ngại ngùng, Tí vui mừng sung sướng…
– Từ từ đã mẹ.
Nó hôn mẹ nó 1 cái lên môi mềm của mẹ.
– Nỡm ạ. Ngủ đi.
Hiền ngại ngùng bước khỏi phòng thằng Tí, cảm giác hạnh phúc mà cô chưa bao giờ có, dù đó là hạnh phúc tội lỗi.
Đã 1 tháng rồi, từ ngày Hiền chính thức giữ cái thai, cô kiêng cữ lắm, cô cũng hứng tình, nhưng giờ cái thai là quan trọng nhất, thằng Tí cũng ra dáng người cha nhỏ tuổi lắm nhé.
Tí và mẹ luôn nén nút lựng đứa nhỏ, Tí xoa bụng mẹ, như muốn nói với đứa con đang ở trong bụng mẹ, nó rất yêu quý nó.
Giờ Hiền đang sục cặċ cho Tí 1 tuần 1 lần mẹ nó luôn chiều nó như vậy.
Hôm nay khác hơn chút, Tí và mẹ hôn nhau rất tình cảm, nó cũng bóp vú mẹ, thật tình cảm và hứng tình.
– Mẹ… Bao giờ thì được chơi lại ạ, thèm quá à.
Hiền vén mái tóc của con.
– Mẹ cũng muốn, nhưng giờ chưa được, bao giờ được thì mẹ cho.
Tí nó cũng thắc mắc câu hỏi này rồi.
– Mẹ… Thế em bé sinh ra gọi con bằng gì hả mẹ.
Hiền như lặng người vì câu hỏi của Tí, cái câu hỏi này chính cô cũng chưa tìm ra được câu trả lời chính xác nhất.
– Mẹ… Mẹ cũng chưa biết.
– Hãy để sinh đứa bé ra rồi tính.
Tí biết mẹ cũng khó nghĩ trong chuyện này, nó an ủi mẹ.
– Thôi không phải nghĩ đâu ạ.
– Cứ để nó là em của em đi ạ, như vậy không ai khó sử cả.
Hiền rơi giọt nước mắt.
– Tí… Nếu giờ mẹ nói chúng ta dừng chuyện này lại, con có đồng ý.
Tí nó cũng hiểu được nhiều chuyện rồi, nó biết chuyện mình làm tội lỗi như nào, nó cũng thấy khó xử lắm rồi, chuyện chị Hoa, rồi cái Hồng cũng đã chấm dứt được rồi, giờ đến chuyện này, nó cũng đã nghĩ về chuyện này rồi, có thể là sẽ chấm dứt nếu mẹ nó muốn.
– Mẹ… Nếu mẹ thấy điều đó là đúng đắn, thì con… con…
Hiền ôm chặt Tí vào lòng.
– Con à, con biết chuyện của mẹ và con là tội lỗi phải không.
– Dạ.
– Nếu biết là sai mà biết sửa thì sẽ là hướng đến sự tốt đẹp, nhưng biết sai mà không sửa thì càng ngày càng xấu xa hơn mà thôi.
– Mẹ biết loạn luân là cái gì đó rất khó chất nhận trong cuộc sống này, dù biết rằng những cuộc loạn luân sẽ mang lại những cảm xúc mới, những thăng hoa trong tình dục.
– Đó là tình mẫu tử, tình chị em hay tình cha con. Những thứ đó luôn bị lên án, bị chê trách, nó như u nhọt trong đời sống này.
– Vâng con cũng hiểu ạ.
– Mẹ đã cố gắng chấp nhận, cố gắng để giữ cái thai, thì con biết mẹ yêu quý con như thế nào, hãy nên dừng chuyện này ở lại đây nhé, tương lai của con còn rộng lớn ở phía trước.
– Vâng con hiểu rồi ạ.
– Con cũng thương mẹ lắm.
– Ừ… Hiểu cho mẹ, thì phải cố gắng học hành con nhé.
Hai mẹ con ôm nhau thật chặt, tình mẫu tử mông mênh rộng lớn là đây, Hiền bỏ qua con Tí mọi chuyện, cô biết Tí sẽ hiểu và dừng mọi chuyện ở đây.
Từ hôm Tí và mẹ nói chuyện, Hiền cũng vui vẻ hơn, cô không bị áp lực chuyện của Tí nữa, giờ với cô, cái thai mới là thứ quan trọng.
Tí thì dù buồn, nhưng nó không buồn trước mặt mẹ, nó biết giờ nó phải học giỏi, để còn nuôi mẹ, nuôi con của nó nữa.
Sáng nay Hiền đi làm, tâm trạng Hiền cũng vui tươi hơn, khách hàng cũng tấp nập ra vào, Hiền chăm chỉ tư vấn cho khách.
Đến giờ ăn trưa, Hiền vừa ra khỏi cửa hàng, chẳng ai va vào Hiền cả, mà Hiền tự ngã, Hiền ngã sõng soài ra đất.
Hiền thấy như bụng mình đập xuống nền gạch.
Dù đau nhưng cô vẫn cố đứng lên, cô muốn ngồi xuống cái ghế gần đó, vừa ngồi xuống Hiền thấy bụng cô nhói đau, Hiền lo lắng cho cái thai trong bụng, Hiền tập tễnh ra khỏi chợ để gọi xe đi bệnh viện, Hiền có 1 cảm giác không lành.
Hiền được đưa vào viện cấp cứu, khi máu cô đã chảy ra quần, Hiền thiếp đi sau đó.
Khi Hiền tỉnh lại, cô đã ở trong phòng của bệnh viện rồi, thằng Tí đang ngồi ở giường nhìn mẹ.
– Mẹ không sao chứ. Mẹ đỡ mệt chưa.
Hiền nhìn Tí…
– Ừ… Mẹ không sao, thế còn cái thai, cái thai thế nào.
Tí lắc đầu.
– Bác sĩ vừa báo là cái thai bị sảy rồi mẹ ạ.
Hiền chảy nước mắt, cô không dám khóc to vì phòng còn có nhiều bệnh nhân khác, thằng Tí cũng chỉ rơi lệ mà thôi.
Hiền nằm đó cô quay vào tường, cô muốn khóc…
Tí cũng chẳng khá hơn mẹ, nó cũng chưa hiểu hết việc mất con đau đớn như nào, nó khóc vì mẹ nó đang bệnh mà thôi.
Hiền được về nhà, Hiền cũng dặn Tí không được gọi cho chị Hoa, giờ Hiền chưa muốn nói chuyện này với con gái lớn.
Hiền đã ổn định rồi, cô vẫn chưa đi bán hàng lại, cô muốn nghỉ thêm 1 vài ngày để chăm sóc các con.
Hiền nấu cơm dưới bếp, thằng Tí cũng muốn giúp mẹ, nó ngồi cạnh mẹ.
– Mẹ ổn chưa ạ.
– Ừ ổn rồi con, mấy hôm nữa mẹ đi bán hàng lại.
– Tí này.
– Dạ.
– Có thể chuyện xảy ra vừa rồi là ý ông trời con à. Mẹ không ngã đau lắm mà, thế mà bị mất cái thai.
– Chắc do ông trời không muốn cái thai đó tồn tại con à, đó là kết quả của sự tội lỗi, khó mà tha thứ được.
– Vậy mẹ có buồn không.
Hiền nhìn con.
– Mẹ buồn 1 chút con à, rồi mẹ thấy nhẹ nhõm lòng hơn, như giờ không còn gì là tội lỗi nữa con à.
– Con thì sao.
Tí chỉ nói nhỏ.
– Con thấy buồn buồn thôi ạ.
– Vậy được rồi, coi như không còn gì của sự loạn luân này rồi con nhé, con hãy nhớ rằng giờ loạn luân có mang tới cho người ta những sự thăng hoa hiếm có, hay cảm xúc khó quên, thì cũng không lên vì cái đam mê thể xác đó mà phá bỏ cái danh giới tội lỗi này.
Tí gật đầu.
– Con hiểu rồi ạ.
– Con hứa sẽ chăm ngoan học giỏi, không bao giờ nghĩ đến chuyện sai trái này nữa ạ.
– Ừ… Mẹ tin con…
4 năm sau.
– Ơ, Hoa ơi, con thấy thằng Tí chạy đâu không con.
Hoa đang chuyển bị mâm cơm, nó đáp.
– Con không biết, chắc nó chạy đâu thôi.
Con Hồng la lên.
– Mẹ anh Tí về kìa.
Hiền nhìn ra sân, thằng Tí nó đang dẫn 1 đứa con gái về cùng.
– Mẹ, chị, con đã về.
– Phương vào đây, tớ giới thiệu.
Hiền nhìn Hoa, Hoa cười nhìn con Hồng.
Tí dẫn người bạn gái vào nhà, tay em ấy đang mang 1 giỏ trái cây.
– Cháu chào bác, em chào chị ạ, chào em nhé.
Cô gái chào cả nhà.
Tí thì cười cười.
– Giới thiệu với mẹ và chị và Hồng.
– Đây là Phương, bạn học cùng lớp với con, hôm nay con mời Phương tới nhà mình chơi.
– Còn giới thiệu mới Phương…
– Mẹ mình, chị Hoa và Hồng em gái tớ.
Tí gãi đầu vì lần đầu tiên nó đưa bạn gái về nhà.
Phương cũng ngại ngùng.
– Cháu rất vui, khi được tới nhà mình ạ.
Hiền và Hoa chỉ cười, chưa kịp nói gì thì con Hồng đã lên tiếng.
– À… Em nhớ ra chị này rồi.
– Chị tháng nào cũng được nhà trường khen ngợi trước toàn trường cùng với anh Tí chứ gì.
– Kinh kinh, em biết rồi nha.
Con Hồng cười, nháy mắt anh Tí.
Hiền thì vui vẻ lắm.
– Thôi mời bạn ngồi xuống ăn cơm đi, ăn cơm nào các con, hôm nay mừng anh Tí sắp nhập trường đại học.
Mọi người chuẩn bị dùng bữa thì lại có tiếng chào.
– Con chào bác ạ. Bác cho con xin ngụm nước ạ.
Hoa nhìn ra sân, Hoa giật mình chạy ra sân.
– Anh cũng tìm nhà giỏi quá nha.
Cả nhà lại nhìn ra đôi trẻ.
Hoa dẫn cậu con trai đó vào nhà.
– Mẹ… Đây là anh Tiến, đồng nghiệp cũng là. Hì hì… Bạn trai của con.
Thằng Tí đưa ngón cái lên chêu Hoa.
– Chúc mừng chị nha, chúc mừng.
– Thôi vào ăn cơm đi các con, nói chuyện sau.
Tí nó rút cái điện thoại ra…
– Từ đã, chụp tấm hình làm kỷ niệm đã.
Mọi người đứng gần nhau, cả Phương và Tiến, khung hình thật hạnh phúc.
Tí đang nhìn ngắm bức hình gia đình, anh đã luôn mang theo từ hồi đi học, và giờ đã xây dựng gia đình, anh luôn nhìn thấy nó làm động lực để học tập.
Có vòng tay ôm lấy cổ của Tí.
– Chồng lại nhắm bức ảnh đó sao.
Phương giờ đã là vợ của Tí, cô luôn yêu thương anh hết mực.
Hai đứa yêu nhau, từ hồi học lớp 10.
Và rồi giờ 2 đứa đã trải qua bao nhiêu thời gian, bao nhiêu vất vả giờ mới có thể ở bên nhau.
– Ừ vợ, không có bức hình này, chắc giờ anh không thành công được như hôm nay.
– Cảm ơn em, người vợ hiền luôn bên anh.
Tí đã trăn trở bao ngày, nếu khi xưa nó không quyết tâm dừng mọi chuyện tội lỗi lại thì sẽ phá vỡ 1 gia đình hạnh phúc.
Sẽ không có ngày hôm nay, và không biết còn những chuyện tội lỗi gì xảy ra với Tí nữa.
Giờ thì vợ chồng Tí đã làm ở ngân hàng, chị Hoa là giáo viên giỏi và đang sống rất hạnh phúc bên chồng.
Con Hoa vừa lấy bằng bác sĩ xong.
Hiền mẹ Tí giờ là người vui nhất, sau bao nhiêu vất vả giờ các con đã trưởng thành, thành đạt và ngoan ngoãn.
Hiền cũng lên Hà Nội ở cùng vợ chồng Tí.
Tí yêu thương mẹ, luôn kính trọng và đặc biệt giữ đúng chuẩn mực người con hiếu thảo.
Sau bao chuyện xảy ra, Tí cũng hiểu ra rằng, những gì là cấm kỵ, là trái luân thường đạo lý, xã hội và con người luôn lên án thì mình hãy tránh xa nó, còn nếu đã phạm sai lầm rồi thì hãy từ bỏ, làm cho mình tốt đẹp hơn.
Đúng như câu: Quay đầu là bờ…
— Hết —
Để lại một bình luận