Phần 23
Tí bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại gọi, thằng Tí vơ cái điện thoại nhìn màn hình thấy tên chị Hoa.
Tí bắt máy nhưng chị Hoa đã tắt máy.
Tí đang chưa hiểu chuyện gì thì điện thoại lại có tin nhắn.
– Dậy chưa Tí, muộn rồi em.
Tí đọc tin nhắn mà giật mình nhìn chị Hoa không còn ở trên giường.
Tí nhắn lại.
– Chị đâu rồi chị.
Tí thấy giường nó được dọn dẹp rồi, nền nhà cũng sạch sẽ, tin nhắn lại tới.
– Chị vừa tới phòng trọ rồi, em dậy đi mẹ sắp về rồi đó.
Tí nhìn, 5 giờ chiều rồi, mẹ sắp về thật.
Nhưng Tí còn chưa hiểu sao chị Hoa lại bỏ đi, không 1 lời nói.
– Chị, sao chị lại bỏ đi, chị giận em gì à.
– Không, không chị không giận em gì cả, tốt nhất chị lên đi trước.
– Chị có biết em nhớ chị như nào không.
– Đừng nhớ gì hết, hãy coi đó là 1 giấc mơ đi Tí.
– Giấc mơ thôi sao hả chị, khi chuyện đó đã xảy ra.
– Ừ, giấc mơ đẹp.
Đừng nghĩ chuyện này nữa em, học hành mới là quan trọng.
– Chị Hoa, có lần sau nữa không chị.
– Đừng nghĩ chuyện đó nữa Tí, lần sau chị về sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, quên những chuyện xảy ra đi…
Thôi nhé, xóa tin nhắn đi em.
– Vâng chị.
Thằng Tí chưa hiểu vì sao chị nó lại thay đổi như vậy, vừa mới mặn nồng cuồng nhiệt như vậy mà, thế mà nói thôi là thôi được sao.
Tí không tin chị Hoa có thể quên được nó, quên được chuyện vui vẻ này.
Như mẹ nó, miệng nói là thôi, nhưng có thôi được đâu.
Nhớ tới mẹ, Tí lại mong chờ đêm đến mẹ lại qua phòng nó.
Tí ra khỏi phòng khi dọn dẹp xong mọi thứ, xuống nhà tắm, quần áo chị Hoa cũng mang đi hết rồi, không có dấu hiệu gì của việc chị Hoa về nhà, thôi chị bảo dấu mẹ, thì cứ dấu thôi.
Hoa nằm ở phòng trọ, các bạn cùng phòng cũng chưa lên, Hoa quá mệt, Hoa giờ mới bình tâm lại, Hoa thấy mình thật xấu hổ, những chuyện em trải qua 2 ngày nay như là thảm họa, như địa ngục với mình, nhưng Hoa thích cái địa ngục trong vòng xoay đắm chìm đó.
Hoa không ngờ mình mạnh mẽ như thế, say đắm đến thế mà cuồng nhiệt đến thế.
Những lúc Hoa cưỡi lên cặċ thằng Tí, Hoa dùng hết sức mà phi, mà điều khiển cặċ Tí trong cuộc chơi của chính mình, Hoa nghĩ lại em vừa đỏ mặt, vừa xấu hổ, nhưng chẳng hiểu sao nước trong bướm em lại rỉ ra thêm nữa.
Hoa quyết định rồi, tất cả sẽ như giấc mơ, giấc mơ đẹp của 2 chị em.
Và chuyện của mẹ nữa, cũng coi như em không biết.
Nếu nó đi quá xa, thì Hoa sẽ có khuyên mẹ.
Hoa biết, làm ầm lên thì tốt đẹp gì cơ chứ, chỉ có nước biến khỏi chỗ ở này thôi.
Hoa hy vọng sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra với gia đình mình.
Còn Quân, tạm thời không gặp anh ấy nữa, Hoa không còn mặt mũi gặp người yêu cô lúc này.
Mấy ngày từ hôm mẹ đi du lịch về mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường.
Hiền vui tươi và hạnh phúc lắm như kiểu đang yêu vậy, làm không khí gia đình cũng vui vẻ hẳn lên.
Đêm qua thôi thằng Tí cũng hành Hiền 1 trận, nó giờ thích kiểu doggy lắm, cứ biết Hiền quỳ gối chổng lên, nó là nó dập cặċ.
Hiền cũng thích cái thế này lắm, nó vừa sâu vừa sướng, thằng Tí còn bóp được vú hay bóp mông cô nữa.
Có nhiều lúc Hiền đã nghĩ, mình coi thằng Tí như chồng mình mất rồi, Hiền cũng không nghĩ được gì hơn nữa.
Hiền hy vọng có 1 ngày Hiền sẽ cắt đứt mối quan hệ này với Tí.
Những ngày cuối tháng năm này, thế là các con Hiền sắp hết năm học rồi, lại được nghỉ hè rồi sang năm học mới, lại phải lo 1 khoản tiền lớn để đóng học.
3 ngày nay sắc mặt Hiền gợi buồn, Hiền ít nói chuyện với thằng Tí, và đêm rồi thằng Tí có sang gạ Hiền chiều nó, nhưng cô không cho.
Hiền nói là mệt, cuối tuần mẹ sẽ cho nó.
Tí là đứa trẻ biết nghe lời, thấy mẹ mệt nó không đòi hỏi thêm nữa, nó về phòng mình tuy rất buồn.
Nhưng Tí có biết đâu tâm trạng mẹ nó giờ đang rối bời, Hiền đang lo sợ.
Hiền đã trễ kinh 3 ngày rồi.
Hiền đang lo lắng.
Chưa bao giờ từ hồi sinh con Hồng xong, cô bị trường hợp này, vòng kinh nguyệt của cô rất đều, nhưng tháng này Hiền lại bị chậm.
Hiền cũng giật mình, nhưng Hiền tự an ủi mình.
Có khi nào, tháng này cô với thằng Tí làm nhiều lên nó mới không đều như vậy.
Có khả năng lâu rồi Hiền không được làm tình nhiệt tình như mấy tháng nay, lên cơ thể cô cũng không như trước nữa.
Hiền cũng đã nghĩ tháng sau nếu có cho thằng Tí chơi cô sẽ uống thuốc hàng ngày chẳng hạn.
2 ngày nữa trôi qua, thứ mong chờ nhất không tới với Hiền, Hiền đang lo sợ.
Tối nay đi làm về, Hiền đã quyết định vào mua 1 cái que thử thai, cô vẫn không nghĩ chuyện tồi tệ đó sẽ xảy ra, nhưng vì muốn biết lên Hiền đã mua.
Hiền run sợ, khi cầm cái hộp que thử về.
Nhìn thấy mẹ về, mà mẹ buồn lắm, chẳng đứa nào dám hỏi gì, nó sợ mẹ nó mắng, Hiền ăn chút cơm, rồi cô đi nằm.
Thằng Tí thấy con Hồng đi rửa bát, nó vào phòng mẹ.
– Mẹ mệt ở đâu à. Mẹ ơi…
Hiền nhìn thằng con trai.
– Không… Mẹ thấy người không khỏe thôi.
Mẹ ngủ chút là ổn.
Tí nắm tay mẹ.
– Có chuyện gì mẹ hãy nói với con nhé, con lớn rồi.
Hiền gật đầu, cô lại ứa nước mắt ra, Tí lớn rồi để cho Hiền phải khổ thế này đây.
Hiền chỉ mong trời sáng để cô thử cái que kia, để mình biết mình đã lo quá xa rồi, không có chuyện gì hết.
Đêm nay Hiền không ngủ được, Hiền nghĩ rất nhiều, Hiền lo lắng.
Rồi trời sáng, Hiền nhanh chân bước vào nhà tắm, bàn tay Hiền run rẩy khi cắm cái que thử thai vào cốc nước tiểu của mình.
Hiền không dám nhìn, Hiền quay mặt đi, miệng lẩm bẩm con cầu trời khấn phật… Miệng lẩm bẩm trong đầu Hiền thì lo lắng, tim đập nhanh hơn.
Hiền quay người lại cầm cái que thử thai lên xem, Hiền như muốn té ngã, bàn tay run không giữ được cái que thử, que thử rơi xuống đất, Hiền như xuống vực thẳm, cô nhìn không rõ lắm hình như là 2 vạch rồi thì phải.
Hiền vẫn hy vọng mình nhìn lầm, Hiền lại nhặt cái que thử lên, Hiền như chết lặng, đúng là 2 vạch nét căng rồi.
Hiền ngồi xuống nền nhà tắm, nước mắt cứ rơi ra, cô không khóc nhưng nước mắt ở đâu cứ trào ra khỏi khóe mắt.
Thế là mình có thai ư, có thật là có thai ư.
Hiền bối rối, cô như điên loạn, Hiền không biết giờ mình phải làm gì nữa.
Ngồi 1 lúc trong nhà tắm, Hiền mới đứng lên, cô vứt cái đồ thử thai đi, cô không muốn 1 ai biết.
Hiền lảo đảo, đi không vững. Cuộc đời oan nghiệt đến vậy với cô sao.
Hiền gục đầu vào chậu nước, cho tỉnh táo hơn, cho Hiền suy nghĩ chín chắn hơn.
Nhìn bộ mặt mình trong gương, nhìn thấy quá nhợt nhạt, quá thiếu sự sống.
Hiền lấy điện thoại báo với bà chủ hôm nay cô bị ốm.
Hiền bước ra khỏi nhà, vẫn khung giờ quen thuộc, nhưng hôm nay Hiền không đi vào chợ mà cho ra công viên ngồi.
Hiền đang lo lắng, 2 lần trước cô cũng thử, đều lên 2 vạch, cô sinh ra thằng Tí và con Hồng.
Lần này cũng 2 vạch, Hiền không tin, không dám tin, thằng Tí mới 15 tuổi thôi mà…
Nó… Nó… sao có con được chứ.
Hay là do que thử này bị hỏng.
Hiền đang hy vọng, là đúng là do cái que thử hỏng, chứ cô làm sao mà có thai được.
Ngoài đường kia, bao đôi yêu nhau, vợ chồng đang tập thể dục, đi bộ, đi làm tấp nập, nhưng Hiền giờ chỉ muốn thời gian ngừng trôi, hay thời gian quay trở lại để cô không phạm phải những sai lầm chết người như này.
Hiền lấy hết can đảm, Hiền bước vào 1 phòng khám phụ khoa trong ngõ sâu, Hiền xấu hổ khi đi vào đây, Hiền cũng nói qua là đi khám do thử 2 vạch.
Nhìn thấy Hiền cũng không còn trẻ, lên khi bác sĩ siêu âm liền nói với Hiền.
– Chúc mừng em nhé, em có thai rồi, thai được 4 tuần rồi.
Hiền như chết lặng, nước mắt cô lại trào ra, thế là xong rồi, rốt cuộc cái tin không mong chờ nhất cũng đã xảy ra.
Bà bác sĩ tưởng Hiền quá hạnh phúc, nên mới khóc, bà chỉ cười an ủi.
– Không phải khóc em à, đó là tin vui.
Hiền càng như nức nở.
– Không… Chị ơi…
– Em… em không muốn thế này.
Bác sĩ trong nghề lên hiểu ngay sự việc, chắc chắn là thai ngoài ý muốn.
Còn Hiền cô không mong chờ kết quả này đâu, nhưng cô đã suy nghĩ từ đêm tới giờ rồi.
Giờ đã chính xác, Hiền cũng không thể không làm vậy được.
– Chị ơi. Chị thương em, bỏ nó giúp em mới ạ.
– Em… Em…
Trải qua rất nhiều chuyện như này rồi, bà nắm tay Hiền.
– Chị hiểu rồi, không chỉ riêng em đâu, cứ bình tĩnh đã.
Em cứ suy nghĩ kỹ đi.
– Hu hu… Chị ơi, chị giúp em đi ạ.
– Em không thể giữ nó lại được…
– Em… Em… khổ tâm lắm.
Bà bác sĩ, nhìn Hiền.
– Chị hiểu, nhưng chưa xác định được tuổi thai em à. Giờ chưa làm được.
– Nếu em muốn làm thì 1 tuần nữa quay lại, chị siêu âm rồi chị làm cho.
Hiền lại khóc, nhìn vị bác sĩ.
– Hôm nay không làm được sao chị.
– Không… Hẹn em 1 tuần nữa nhé…
Để lại một bình luận