Phần 11
– Chưa xong mà mẹ.
Lời của Tí vừa dứt, Hiền như muốn ngất xỉu, cô không ngờ đứa con ngoan ngoãn của cô lại như vậy.
Hiền khóc lóc.
– Vì sao… Tí… Vì sao lại như thế này, con lại làm như này.
– Mẹ, mẹ phải làm sao để nhìn mặt 3 đứa đây…
Nước mắt Hiền cứ ứa ra, cô như khan cả cổ, cô thất vọng vô cùng.
Hiền đang suy nghĩ có Hồng sao không thấy, sao mình gọi vậy mà nó không nghe.
Có khi nào, khi nào con Hồng cũng về phe thằng Tí, bày mưu hiếp mình.
Hiền nghĩ mà muốn đập đầu vào thành giường mà chết đi, nhưng tay bị chói cô đành chịu.
Thằng Tí nhìn mẹ nó khóc nó, không cầm được nước mắt, nó đang ngồi ở cái ghế, nó lao vào người Hiền, ôm lấy mẹ.
– Mẹ… Con xin lỗi… Con xin lỗi.
– Con sai rồi…
Nó ôm, ghì đầu mẹ nó vào ngực mình, rồi Tí cũng khóc cùng mẹ, nhưng ôm mẹ như vậy, bàn tay Tí lại đang ở trên vú mẹ nó, thế là nó lại bóp, lại sờ…
– Đừng Tí, buông mẹ ra, cởi trói cho mẹ, mẹ không trách 2 đứa nữa.
– Mẹ xin con, dừng lại đi, tội lỗi lắm.
– Đi mà…
Tí mặc kệ, nó nhẹ nhàng vẫn bóp vú mẹ mình.
Con Hồng mở cửa chạy vào.
Nó lấy cái quần của mẹ, che đi bướm mẹ mình, rồi nó cũng ôm Hiền rồi khóc.
– Anh Tí, ngừng lại đi, thế đủ rồi.
– Em thương mẹ lắm.
Tí nhìn cái Hồng.
– Mày biết gì, đi ra mau, không phải việc của mày.
Hiền thấy cái Hồng đến như tưởng có cứu tinh.
– Hồng… Cởi trói giúp mẹ, mau đi.
– Hồng ơi.
Thằng Tí, lại quát lớn.
– Mày có ra ngoài không, hay mày thích xem tao làm với mẹ hả.
Tí gục miệng vào vú mẹ nó, nó bú lên cái núm vú.
Hiền biết là con Hồng không làm gì được thằng Tí, cô cũng không muốn con gái mình nhìn thấy cô trong tình trạng này.
– Hồng, con về phòng đi, mẹ không sao.
– Anh sẽ thả mẹ ra ngay thôi mà.
Hiền vừa nói, cô cố nuốt nước mắt vào trong, để con cô không thấy cô yếu đuối.
Cái Hồng thấy mẹ nói vậy, nó đứng dậy bước ra khỏi phòng, nó khép cánh cửa lại, Hồng cũng đang khóc, nó không hiểu mình đã sai hay đúng khi nghe lời anh Tí, để anh ấy hiếp mẹ mình.
Hồng nằm trên cái chăn rồi Hồng khóc.
Khi Hồng vừa ra khỏi phòng, thằng Tí đưa tay xuống sờ bướm mẹ nó, bướm vẫn còn ướt vì dâm thuỷ và tinh dịch của nó vừa phun vào trong bướm mẹ.
Hiền rùng mình…
– Đừng Tí, vậy đủ rồi…
Hiền không khóc nữa, vì khóc giờ cũng không giải quyết được vấn đề gì, gì chỉ còn cách giải thích cho Tí hiểu.
– Đừng sai lầm nữa con. Tội lỗi lắm.
– Ngừng… ư… Ư… Ngừng…
Hiền chẳng hiểu sao khi ngón tay thằng Tí chạm vào bướm mình, Hiền thấy nó khác lắm, nó như kích thích bướm của cô.
Ngón tay nó giờ không sờ ở bên ngoài nữa mà nó đã lách vào khe ẩm ướt của cô, rồi 1 ngón tay đã vào sâu trong bướm, nước dâm thuỷ lại có vẻ đang rỉ ra…
Hiền thấy mình thật khác, như có cái gì đó thúc đẩy mình, kéo cô đến đam mê.
– Ư… Ư… Ngừng lại… Ư… Ư…
Hiền rên thành tiếng, khi ngón tay thứ 2 của thằng Tí chui vào trong trong bướm, rồi nó kéo 2 ngón tay ra, rồi nó lại đút vào sâu trong bướm.
Nó cứ nhẹ nhàng móc bướm mẹ, nó chẳng biết nó đang làm như thế gọi là gì, nó chỉ làm theo trong phim mà thôi.
Giờ thì Hiền không nói được gì hết, cô quay mặt về 1 bên, cô không dám nhìn Tí, vì giờ cô tự dạng rộng 2 chân mình cho thằng Tí nghịch Ɩồŋ mình…
Hiền khó chịu vô cùng, khó chịu như cái bướm cô bị hành hạ, nó đang ngứa ngáy rất nhiều, cho dù đã được thằng Tí móc bướm, nhưng như vậy là không đủ, giờ thâm tâm Hiền đang cần 1 thứ gì đó to tròn và nóng ấm đâm vào rồi rút ra vào khe bướm cô.
Hiền liếc nhìn con cặċ thằng Tí đã cứng nhắc rồi.
Hiền giật mình, chỉ vừa rồi nó đã xuất tinh rồi cơ mà, chưa đến 1 giờ đồng hồ mà chim nó đã cửng lên rồi, trong vô thức Hiền muốn con cặċ của Tí đâm vào bướm mình, nhưng Hiền không thể nói được. Cô chỉ biết rên nhỏ trong cổ họng.
– Ư… Ư… Ừ… Ư… Ư…
Tí nhìn mẹ nó giờ khác lúc trước rất nhiều, nó biết mẹ nó đang hứng tình, mẹ nó cần gì lúc này.
Tí rút tay mình ra khỏi bướm mẹ, nó nhìn bàn tay nó nhầy nhụa nước dâm thuỷ, nó cho vào miệng mình mà lếm cái nước tinh khiết ấy.
– Ngon quá mẹ ơi. Giờ con giúp mẹ sướng…
Hiền thấy xấu hổ khi Tí nói vậy, Hiền chỉ biết chống cự yếu ớt.
– Dừng lại, đừng nói những từ trái luân thường như thế.
– Á… Sướng… Đã bảo đừng rồi mà.
– Rút ra đi Tí, tội lỗi lắm con ơi.
Hiền đang nói thì thằng Tí đã đâm cặċ nó vào bướm mẹ nó rồi.
Một cái lút cán mẹ nó phải thốt ra chữ sướng…
Thằng Tí đang hì hục đâm cặċ nó vào trong bướm mẹ nó, giờ nó thành thạo hơn nhiều, vừa nhấp cặċ, tay nó còn bóp vú mẹ nó nữa, mặc kệ mẹ nó kêu, mẹ nó nói, giờ Tí chỉ biết sướng cặċ đã.
– Sướng… Sướng… Cặc… Haha…
Dâm thuỷ của Hiền chảy ra nhiều, nó bám vào thân cặċ thằng Tí thành 1 lớp trắng, bóng nhẫy.
Hai bên mép bướm của Hiền không ngừng co bóp, nó như muốn ép chặt lấy thân cặċ của Tí vậy.
Hiền cũng không hiểu mình khi bướm mình cứ phản bội cô, cứ co bóp thân cặċ Tí, rồi như muốn nó đâm vào bướm lâu hơn.
Thằng Tí vẫn miệt mài quỳ gối, đẩy sâu cặċ vào trong bướm mẹ, nó thấy lần này nó chơi lâu hơn thì phải, đã 5 phút rồi, mà chưa thấy xuất tinh.
Tí nhìn mẹ nó đang xấu hổ, nhưng xuân tình thì không dấu được, nó cũng mừng thầm, nó vui mẹ nó cũng vui.
Nó thấy sướng, khi đang nghĩ tới cảnh hôm nay được chơi mẹ mình, rồi sẽ ngày nào nó cũng được chơi, thế là từ cặċ nó giật giật mấy cái, tinh khí từ thân cặċ phun ra.
– Sướng… Con ra… Con ra mẹ ơi.
Tí nhấp thật nhanh hết mức vào trong bướm mẹ, dòng tinh nóng bỏng phun vào sâu bên trong mẹ nó.
Nó nằm đè lên người mẹ nó, nó hôn lên trán mẹ nó, 1 dòng nước mắt chảy ra từ mắt mẹ, Tí không biết dòng nước mắt đó là gì, là hạnh phúc hay khổ đau.
Tí lau giọt nước mắt cho mẹ, nó mặc quần áo vào, nó lại gần mẹ nó, nó lấy cái kéo cắt cái dây băng dính mà nó đã chói tay mẹ nó.
Tí chỉ nói nhỏ.
– Con xin lỗi, giờ mẹ muốn làm gì con thì làm, con cam chịu hết.
Hiền vừa được cởi trói, cô văng 1 cái tát vào má thằng Tí.
– Đẹt… Đồ khốn nạn.
Thằng Tí vẫn ngồi bên mẹ, nó không khóc không nói gì.
Hiền như trở về với thực tại, cô muốn tát thêm cho Tí 1 cái nữa, nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là phải ra khỏi đây, rửa sạch sẽ thân thể mình.
Hiền lao vào nhà tắm, cô trần chuồng đứng dưới vòi hoa sen, không ai biết là Hiền đang khóc, chỉ có những giọt nước hòa cùng với Hiền mà thôi.
– Trời ơi… Vì sao… Ông trời ơi vì sao…
Hiền như gào thét gọi ông trời, Hiền chỉ biết gào khóc cho vơi đi nỗi buồn, nỗi uất ức trong lòng.
Hiền lấy xà bông kỳ cọ lên người, cô muốn kỳ sạch mọi vết bẩn bám vào trong cô, như cơn ác mộng vừa mới trải qua, cô muốn nó biến mất trong tâm trí.
Hiền chạm vào bướm mình, nó hơi đau 1 chút, nhưng chẳng hiểu sao, trong bướm cô cứ rỉ ra ít nước nhờn nhờn, Hiền biết cái đó là của thằng Tí, càng nghĩ cô càng tức giận, cô muốn cho tay mình vào móc sạch cái thứ nước dơ bẩn này ra, nhưng thật sự Hiền không làm được.
Hiền kỳ cọ rất lâu, nhưng càng kỳ cô lại thấy người mình càng bị bẩn.
Hiền thất vọng mặc quần áo vào nhà.
Vào trong phòng, thấy Tí đang ngồi ở mép giường của mình nó không về phòng, Hiền càng tức giận.
– Mày không về ngủ đi ở đây làm gì.
– Đừng tưởng đêm hôm mà tao không dám đánh mày.
Tí không nói gì, nó cúi mặt nhưng nó cũng đang khóc, nó hối hận về việc mình đã làm.
– Con sai thật rồi, mẹ tha thứ cho con.
“Bốp…”
Lại 1 cái tát nữa vào má Tí.
– Tha thứ à, mày không nghĩ tới việc mày khốn nạn tới mức nào sao, mày có là con người nữa không, mày… Mày…
Hiền không dám nói hết câu, vì có lẽ nói hết câu cô sẽ đuổi Tí ra khỏi nhà mất.
Hiền rũ tóc cũng ngồi khóc ở cái ghế trong phòng.
– Dạ… Con ra ghế ngủ, con không ngủ với cái Hồng nữa đâu, con hứa không làm gì với cái Hồng nữa đâu.
Tí đứng dậy, bước từng bước ra khỏi phòng.
Hiền thấy bước chân nó thật nặng nề.
– Từ đã, hôm nay ngủ tạm ở đây đi, gần 1 giờ sáng rồi.
– Mai tính tiếp.
Hiền rất tức giận, nhưng lương tâm của người mẹ, không thể để cho Tí ra ngủ ngoài ghế được, chăn màn thì không có, tình mẹ bao la luôn như vậy đó.
– Thôi… Con không sao…
– Hiền kéo tay Tí lại.
– Đã nói ngủ ở đây đi.
– Ngày mai mẹ nói chuyện nghiêm túc với con…
Để lại một bình luận