Phần 12
Tí nằm 1 bên, mẹ nằm 1 bên. 2 lưng quay vào nhau, chẳng ai nói với ai câu gì, chỉ có tiếng thút thít của mẹ mà thôi.
Thằng Tí nằm nó cũng suy nghĩ 1 chút, việc nó làm là sai trái, là trái luân thường đạo lý, nhưng nó cũng trả biết vì sao nó làm như vậy.
Nhưng do mệt vì sau 2 lần xuất tinh nó đã ngủ lúc nào không hay.
Chỉ có Hiền mẹ nó tuy giờ cô không khóc nữa, nhưng cô đang dằn vặt mình cô không biết phải làm sao với thằng Tí đây.
Hiền cũng không biết như nào nữa.
Sáng nay Hiền xin nghỉ làm, Hiền không muốn ai nhận ra vẻ mặt của mình lúc này, Hiền thất thần, Hiền tuyệt vọng, Hiền vẫn nằm trên giường cô không muốn dậy.
Thằng Tí dậy rất sớm, nó nấu 1 nồi cháo thịt, mở ra thơm phức.
Hồng bê bát cháo vào cho mẹ.
– Mẹ… Mẹ dậy ăn bát cháo đi.
Hiền không quay ra, chỉ nói.
– Mẹ không ăn, 2 anh em ăn rồi đi học đi.
Hồng bê bát cháo ra, lắc đầu nhìn anh Tí.
Tí cũng buồn…
– Thôi ăn đi rồi đi học.
Hai anh em vào chào mẹ, mẹ vẫn nằm quay vào mà không nói gì. Tí biết mẹ không có ngủ.
Hiền nằm trên giường cô muốn quên đi cái đêm tồi tệ vừa rồi, nhưng sao cô không quên được, nó cứ ám ảnh trong đầu cô, không phải là chỉ có sự sợ hãi, hay kinh tởm đối với thằng Tí, mà Hiền còn có cảm giác sướng khoái nó nhen nhóm trong người cô.
Nước mắt lại trào ra, Hiền không biết giờ mình phải xử lý việc này thế nào, sự việc cứ diễn ra liên tục, làm Hiền bối rối, làm cô như người trong vòng xoáy của u mê…
Hiền muốn tâm sự, Hiền muốn nói ra cho ai biết để cho nhẹ nhõm trong lòng, nhưng không có ai cả, vì chuyện này đâu có dễ, có khi sẽ là bí mật của cuộc đời cô.
Hiền nhìn đồng hồ cũng 10 trưa, cô dậy nấu cơm cho 2 đứa dù gì chúng cũng là con của cô mà, có giận, có ghét, có gì đi chăng nữa thì cô cũng không bỏ được chúng.
Nấu cơm xong, Hiền lại đi nằm, Hiền không dám nhìn mặt 2 đứa, Hiền quá xấu hổ rồi.
Tí và con Hồng lại ngồi ăn với nhau, mẹ ở nhà mà như cách trở vậy, Tí biết phải giải quyết việc này càng sớm càng tốt.
Vừa ăn nó vừa nghĩ.
– Ăn xong mày đi học nghe Hồng, chiều anh được nghỉ.
– Vâng, em biết rồi.
– Anh đừng làm gì dại dột nữa nha, em sợ cái không khí này lắm.
– Anh biết rồi, anh không làm gì sai nữa đâu.
Thằng Tí bê mâm cơm đi rửa, trong lòng nó bộn bề nỗi lo.
Cái Hồng vừa đi ra khỏi nhà, Tí lặng lẽ vào phòng mẹ, mẹ nó vẫn quay mặt vào trong.
Tí quỳ xuống gần giường mẹ.
– Mẹ… Con xin lỗi mẹ, con sai rồi…
– Con xin mẹ tha thứ cho con.
Rồi nước mắt nó bắt đầu rơi xuống nền nhà, thằng Tí ăn lăn thực sự.
Chẳng có tiếng nói nào trả lời nó, mẹ nó không nói nhưng nước mắt mẹ nó cũng rơi như nó.
Hiền cũng khổ tâm không kém nó, cô là mẹ của chúng nó, cô phải giải quyết sao cho êm đẹp, có thể chỉ 1 phút nóng nảy cô sẽ ân hận suốt đời.
Hiền mặc kệ không nói gì, cô chưa biết làm sao, cô chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề.
Thời gian dần trôi, thằng Tí dù rất mỏi chân nhưng nó không đứng lên, nó vẫn quỳ như vậy, 3 tiếng đồng hồ rồi, nó không đứng dậy, nó cũng không nói gì thêm nữa, vì tất cả lời nói giờ cũng không giải quyết được việc này.
Tí càng quỳ như vậy, thì lòng Hiền càng đau khổ, cô sót con lắm chứ, chưa bao giờ cô phạt con như vậy, mà giờ nó như này, cô biết Tí là đứa con ngoan, dễ bảo, có thể chỉ là nhất thời lên làm ra việc như này.
Hiền quay lại nhìn con, nước mắt nó lưng tròng, mặt mũi bẩn thỉu vì nước mắt, cô sót con vô cùng, cô đã định lao vào ôm lấy Tí.
Nhưng sự tức giận của cô vẫn lớn lắm.
– Đứng dậy đi con, mẹ không muốn thấy con lúc này, mẹ không tin con nữa.
Tí biết mẹ đã đối thoại với mình.
– Mẹ con xin lỗi, con chỉ biết nói xin lỗi mà thôi.
– Thôi nói vô ích, anh biết anh đã làm gì với tôi không. Làm điều khốn nạn nhất mà trong mơ tôi cũng không bao giờ dám nghĩ.
– Con, con biết đó là sai trái, nhưng chỉ vì… Chỉ vì… Con yêu mẹ.
Hiền nghe hết câu nói như sét đánh ngang tai, cô ngồi dậy, đứng lên ra phía Tí.
– Bộp… Khốn nạn, anh vừa nói cái gì.
– Tôi cho anh ăn học để anh nói vậy sao.
– Mẹ cứ đánh con cho hả giận đi, con không né tránh đâu.
Hiền nhìn thằng con, cô cũng không hiểu được nó nữa, chẳng hiểu vì sao giờ nó lại như thế này.
– Mẹ… Mẹ có đánh chết con, con cũng chịu, con chỉ muốn nói con thích mẹ, con yêu mẹ mà thôi.
Hiền thẳng tay tát vào má thằng Tí cô quá phẫn lộn rồi.
Uỵch…
Thằng Tí ngã lăn ra nhà, nó quỳ đã quá mỏi chân, giờ bị tát, lên không chịu được nữa nó ngã ra giữa nhà…
Tí vừa ngã nhưng nó cố ngồi dậy, nó lại quỳ lên nữa, nhưng quá tê chân, nó lại bị ngã ngửa ra nền nhà, Hiền nhìn con nhăn nhó, trái tim cô như bị bóp nát. Hiền ngồi xuống đỡ thằng Tí lên.
– Trời ơi, sao phải đến nông nỗi này, đã nói là đứng lên cơ mà.
Tí cố lại quỳ gối xuống, nhưng nó không làm được.
– Con phải quỳ, mẹ không tha lỗi, con quỳ tới bao giờ mẹ tha lỗi thì thôi…
– Tại con… Con sai.
Lòng Hiền đau như cắt, như trăm mũi dao đâm vào bụng cô, cô mềm lòng, vì nó là con cô.
– Tí… Con khổ quá rồi.
Hiền ôm chặt lấy thằng Tí, Tí cũng ôm chầm lấy mẹ, cả hai cùng khóc, Hiền ôm con trong lòng cô bớt giận, thằng Tí chỉ khóc và khóc nó muốn tình thương của mẹ nó lúc này.
– Mẹ… Mẹ tha thứ cho con nhé.
– Con biết sai rồi, giờ con không động vào cái Hồng nữa đâu, con thề con xin thề với mẹ.
Hiền lại ứa nước mắt.
– Con nói phải làm được nhé Tí, mẹ thất vọng về con quá rồi.
– Con hứa, con hứa.
– Con và cái Hồng sợ cái cảm giác gần mẹ và mẹ như băng giá thế này.
Hiền vỗ lưng thằng Tí.
– Mẹ tin con 1 lần nữa, mẹ không muốn đánh mất 2 đứa, con biết mẹ khổ tâm đến nhường nào không.
– Hãy coi những chuyện vừa rồi như giấc mơ.
– Vâng con hiểu, con biết rồi…
Tí thấy lòng nhẹ nhàng hơn khi mẹ nó hết giận rồi, nó thấy điều nó vừa làm với mẹ thật sai trái.
Hiền tuy bớt giận Tí rồi, nhưng trong lòng cô vẫn ngổn ngang lo nghĩ…
Con Hồng về thấy mẹ nó nấu cơm, nó chưa thấy ai Tí đâu, nó cất cặp thì anh Tí đang học bài.
Nó hỏi nhỏ.
– Sao rồi anh Tí, mẹ… Mẹ…
– Mẹ hết giận rồi, không sao đâu.
– Dạ…
Hồng đi xuống bếp, nó lép ở cánh cửa, nhìn vào trong, mẹ nó không hề biết. Hồng chạy vào ôm sau mẹ.
– Mẹ… Con xin lỗi.
Con Hồng cũng khóc nức nở.
Hiền quay lại, nhìn đứa bé ngây thơ.
Cô ngồi xuống, ôm Hồng vào lòng.
– Thôi được rồi con, tất cả đã qua rồi, đừng nghĩ nữa. Cũng là do lỗi của mẹ, không quan tâm đến tụi con.
Hồng lắc đầu…
– Không… Tại con, tại con tò mò thôi, tại con để cho anh Tí làm vậy, mà không phản đối.
– Nhưng giờ con hiểu rồi, em biết rồi, mẹ đừng lo lắng…
– Con ngoan, ai cũng phạm phải sai lầm mà, biết sai, biết sửa là tốt.
– Đừng buồn nữa, hãy coi đó là 1 giấc mơ buồn đi con.
– Vâng, nhưng mẹ hứa không giận anh Tí nữa nha, con thương anh Tí lắm.
Hiền chỉ gật đầu, mà không nói.
Hai mẹ con ôm nhau, như xa cách bao ngày mới gặp, nhưng cũng thực sự là như vậy mà, đã rất lâu rồi Hiền không có thời gian chăm sóc con, quan tâm đến chúng, chỉ vì miếng cơm manh áo mà thôi, giờ cô sẽ cố gắng dành thời gian cho chúng.
Bữa cơm hôm nay vui vẻ hơn rồi, tuy vẫn có những nét buồn trên mắt mẹ, Tí biết chỉ có thời gian mới có thể trả lại sự bình thường trước kia thôi.
Hồng từ hôm đó ngủ với mẹ, Tí cũng chuyển bàn học của em vào trong phòng mẹ, Tí 1 mình 1 phòng.
Trưa nay 2 anh em ăn cơm, không khí vui vẻ trở lại rồi.
Tí ngập ngừng như muốn nói chuyện.
– Hồng à… Mày ngủ với mẹ thế nào.
– Dạ… Gì cơ anh, anh hỏi gì.
– Thì ngủ với mẹ, mẹ có nói gì không.
– Không, mẹ chỉ ôm em ngủ thôi, đôi khi em thấy mẹ khóc 1 mình, em biết nhưng không dám hỏi, sợ mẹ khó xử.
– Ừ… Mày bên mẹ thì động viên mẹ nhé, tao biết tao sai rồi…
– Vâng… Anh cũng đừng buồn nữa.
– À mà Hồng này.
– Dạ…
– Anh cũng xin lỗi mày, những chuyện vừa rồi nhé, mấy hôm nay tao nghĩ rồi, giờ tao với mày lên dừng chuyện này lại thôi, tao biết quan hệ loạn luân sẽ sướng hơn, thăng hoa hơn người ngoài rất nhiều, nhưng đó là luân thường đạo lý, là cái mà xã hội này cấm đoán, là một cái gì đó vô cùng tội lỗi, không lên vì đam mê mà phá bỏ ranh giới này.
Hồng nghe Anh Tí nói nó vô cùng ngưỡng mộ.
– Cuối cùng anh cũng hiểu ra à, em hiểu lâu rồi.
Tí cười nhìn cái Hồng.
– Hồng nhỏ hơn tao mà, sao hiểu được điều đó.
Hồng cười, nhìn anh Tí.
– Vì con gái sẽ nghĩ chuyện này hơn con trai mà, anh tưởng em không biết anh làm gì chắc, vì em tò mò mới để anh làm thôi.
– Giờ á, anh không dừng lại cũng không có cơ hội chạm vào người em đâu.
Hồng lè lưỡi chêu Tí.
– Con này, suy nghĩ người lớn rồi nha.
– Mày có người yêu chưa đấy.
Hồng bê mâm cơm đi rửa, vừa đi vừa nói.
– Có hay chưa còn lâu mới nói.
Tí lắc đầu, hóa ra mình là dại hơn cả cái Hồng.
10 ngày rồi, kể từ hôm xảy ra đêm ác mộng, cuộc sống gia đình Tí đã vui vẻ hơn, tuy chưa thể trở về như cũ, nhưng như vậy là tốt rồi.
Hiền vẫn đi sớm và 7 giờ tối mới về, cơm nước đã xong 2 đứa con chờ mẹ về.
Cả nhà cơm nước vui vẻ, Hiền cũng đã cười trở lại.
Đặc biệt Tí và Hồng giờ không có chuyện gì hết, Tí thể hiện là người anh gương mẫu, nói được làm được.
Hồng và mẹ cũng tâm sự nhiều hơn, Hiền cũng muốn quan tâm đến con vì giờ đang tuổi dậy thì của nó, Hiền cũng nghe Hồng kể đầu đuôi câu chuyện. Mới đầu Hiền cũng giận Tí lắm, nhưng nghe hết câu chuyện, rồi con Hồng cũng nhận lỗi về nó, lên cô cũng hiểu hơn về 2 đứa.
Giờ Hiền lại lo lắng cho thằng Tí, Hồng cũng kể về việc nói chuyện của 2 anh em và hứa với mẹ có chuyện gì sẽ kể ngay với mẹ. Nhưng Hiền vẫn lo cho Tí lắm.
Đúng là tâm trạng vui vẻ, thì thằng Tí lại có tâm trạng xem phim sex, nó lại vào trang web sex để đọc truyện, lại là cái sở thích đọc truyện loạn luân, giờ Tí lại đang nghiền ngẫm bộ truyện Tội lỗi, nó thấy cuốn quá, và trong giấc mơ nó mơ ước như cậu bé trong truyện biến mẹ thằng người vợ luôn để nó chơi mỗi ngày.
Nhưng nghĩ là như vậy, nhưng nó lại nghĩ đến chuyện vừa rồi, nó phân vân quá, nó vừa sợ, vừa lo nhưng chẳng hiểu chim nó cứ cứng lên mới chết chứ.
Thằng Tí lấy ra lọ thuốc, hôm nó mua ở trên mạng, nó đã dùng 2 giọt cho vào cốc sữa của mẹ, chẳng biết có tác dụng gì không biết, vì hôm bữa Tí dùng cả thuốc ngủ.
Thằng Tí phân vân, nó lại nhìn lọ thuốc trên tay mình.
Mình có lên vứt nó đi không, hay mình dùng nó 1 lần nữa nhỉ…
Không không…
Tí nằm trên giường nó nhớ mẹ quá, nhớ tới cảnh 2 lần nó được đâm chim nó vào bướm mẹ, cái chỗ mà 14 năm trước nó chui ra, rồi Tí được phụt cái thứ tinh túy nhất của thằng con trai phun vào chính người mẹ ruột mình, nó thấy kích động vô cùng.
Chẳng hiểu mấy hôm trước nó suy nghĩ thông suốt rồi, nhưng mấy hôm nay nó lại có ý nghĩ khác, nó lại muốn làm chuyện ấy với mẹ lần nữa, có khi nào nó muốn làm nghịch tử vậy.
Tí hôm nay bước vào phòng mẹ, khi con Hồng đang tắm, giờ nó không nghĩ gì tới cái Hồng nữa, nó thấy tội lỗi vì em nó còn quá nhỏ, nhưng với mẹ nó lại khác, nó thấy kích thích khi với mẹ hơn nhiều.
Tí nhìn thấy bình nước mẹ để trong phòng, nó mừng thầm, đây là cơ hội cho Tí.
Tí cầm lọ thuốc trong tay, nó nhỏ 2 giọt vào bình nước, nó định nhỏ thêm nữa nhưng sợ hết, 1 triệu tiền tiết kiệm của nó đấy, không phí được.
Lần trước chỉ hơn nửa cốc sữa mà dùng 2 giọt, hôm nay bình nước đầy như vậy liệu có tác dụng không.
“Thôi cứ như vậy đã.”
Tí nghĩ vậy và về phòng, nó lại học bài như không có chuyện gì xảy ra.
Tí nằm trên giường, nó suy nghĩ, không biết mẹ đã uống chưa, có hiện tượng gì chưa không nhỉ.
Tí giật mình.
“Bỏ mẹ, nếu con Hồng cũng uống bình nước ấy thì sao, chết rồi.”
“Nếu nó uống nó mà bị sao, mẹ mà biết thì nó chết chắc.”
Tí lo lắng, nó nằm nghĩ lung tung…
Ở phòng bên, trước khi đi ngủ Hiền uống 1 cốc nước ngon lành, đó là thói quen của Hiền, uống cho mát để ngủ ngon hơn.
Hiền ngồi chải tóc, cô nhìn mình trước gương vẫn trẻ trung vô cùng.
Hiền mới bước sang tuổi 37 thôi mà, cái tuổi đang tràn đầy nhựa sống.
Nhưng Hiền chỉ thở dài cuộc đời mình hẩm hiu, coi như cũng xong 1 số phận.
Nhìn con Hồng ngủ ngon giấc, Hiền cũng mừng, nó vẫn là trẻ con vô tư, vô lo vô nghĩ, dù xảy ra chuyện như vậy mà nó vẫn bình thường, Hiền cũng ước mình có thể như cái Hồng, coi như chuyện chưa hề xảy ra.
Hiền nằm mãi mà không ngủ được, nghĩ lung tung thì Hiền lại nhớ tới chuyện đêm đó.
Đúng là cố quên thì nó cứ nhớ, không muốn nghĩ mà nó cứ hiện về.
Hiền nhắm mắt, thì hình ảnh thằng Tí cầm con chim nó, đâm vào bướm mình, Hiền nghĩ lại vừa xấu hổ vừa thấy nhục nhã vô cùng.
Nhưng nghĩ tới đó Hiền cứ thấy mình lao lao thế nào ấy, nó dạo rực như cái đêm ấy vậy, Hiền rất sợ cảm giác ấy ùa về lúc này.
Hiền cảm thấy 2 bầu vú mình như hơi cương lên thì phải, Hiền tự cho tay lên bóp vú mình xem có đúng vậy không.
Hiền bóp nhẹ, đúng là nó cương lên thật, theo bản năng Hiền bóp thêm vài cái nữa.
Chẳng hiểu sao càng bóp Hiền lại thấy rạo rực hơn trước.
Hiền không hiểu được mình, gần 10 năm nay cô chưa bao giờ làm cái hành động như này, mà hôm nay cô lại làm vậy, Hiền tự đỏ mặt cô thấy xấu hổ với chính mình.
Nhưng càng bóp vú Hiền thấy còn chưa đủ, Hiền thấy hình như bên dưới bướm mình nó đang ẩm ướt thì phải, không do dự Hiền cho tay vào trong quần mình.
“Trời… Chuyện gì xảy ra với mình vậy.”
Hiền tự nói với mình, Hiền dơ bàn tay lên nhìn 1 vết nước dính trên ngón tay.
Hiền lắc đầu, nhưng bàn tay lại muốn sờ xuống bướm, nơi ẩm ướt nhất lúc này.
Giờ thì chẳng cần xem, hay học hỏi từ đâu, bản năng đã giúp Hiền làm như thế nào. Thế là cô sờ nhẹ bướm mình, xoa nhè nhẹ, 1 cảm giác sướng sướng dần chuyển lên não, Hiền nhắm mắt để tận hưởng dư âm của sự sung sướng.
“Ư… Ư… Ư…”
Hiền tự rên nhẹ trong cổ họng, nhưng cũng đủ để nói lên sự sung sướng trong người.
Bàn tay bóp vú, lại 1 bàn tay tự sờ bướm, Hiền tự mình giúp mình.
Cho nở nụ cười hạnh phúc khi cơn sướng khoái dần kết thúc.
Hiền ngủ thiếp đi.
Tí nó kiểm tra rồi, bình nước mẹ nó vẫn uống đều đặn, nó cũng để ý cái Hồng, cái Hồng luôn thích uống nước trắng, nhưng mẹ nó lại thích uống nước vối, lên chắc chắn là mẹ nó luôn uống nước có pha thuốc kích dục của Tí.
Đã 1 tuần rồi, Tí pha thêm thuốc vào nước của mẹ, nó quyết tâm đêm nay sẽ rình mẹ nó, ngày mai là chủ nhật nó được nghỉ học, nó dậy muộn tí cũng được.
Tí xem điện thoại, nó không dám ngủ, nó nhìn đồng hồ cũng 11 giờ khuya rồi, nó rón rén đi ra khỏi phòng mình, nó tới cửa phòng mẹ, nói cửa phòng cho oai nhưng thật sự cửa loại cũ, gỗ xấu lên có mối mọt, nhiều lỗ to bằng ngón tay. Tí nhìn vào dễ dàng, nó nhìn vào trong phòng, phòng ngủ nhỏ lên cái giường cũng không xa cửa phòng lắm.
Tí thấy không gian im lặng, nhưng hình như mẹ nó chưa ngủ, qua ánh đèn ngủ lờ mờ mẹ nó động đậy, không rõ gì hết.
Tí bình tĩnh nó theo dõi, hình như mẹ nó đang tự bóp vú mình thì phải.
Tí giật mình, nó đang chú ý để nhận định thật đúng.
Tí nghe có tiếng kêu nhỏ trong phòng, nhưng chỉ là ư… ư…
Có khi nào, khi nào mẹ đang bị kích thích, thằng Tí chỉ đoán mò, nó đâu biết, từ cái hôm mẹ nó uống nước được pha thuốc kích dục đó là mẹ nó động dục rồi, cứ chờ cái Hồng ngủ là mẹ nó lại tự bóp vú, rồi cho tay vào sờ bướm mình.
Tí giật mình, khi nhìn thấy mẹ nó tự tụt quần mình ra thì phải, rồi bàn tay mẹ nó cứ chỉ động ở giữa háng mình.
Rồi tiếng rên như to hơn nữa, bàn tay như chuyển động nhanh hơn.
Tí bị kích thích với những hành động như vậy của mẹ, nó cũng chẳng kém, nó đã cầm chim nó trong tay sóc sóc chút xíu thế là tinh trùng nó phụt lên cánh cửa, Tí quá kích thích, khi xem mẹ tự thủ dâm.
Hình ảnh người mẹ đoan trang trong mắt Tí dần biến mất, thay vào đó là hình ảnh mẹ nó kéo áo lên trên cổ, tự bóp vú mình, rồi tự dạng chân ra để cho ngón tay vô trong bướm mình.
Tí nghĩ mà nó kích thích, những ý nghĩ tội lỗi lại ùa về với Tí.
Hiền đâu biết rằng, những hình ảnh xấu hổ của mình lại bị thằng con trời đánh nhìn thấy, rồi nó cũng thủ dâm như cô, thì có lẽ cô không biết phải đối diện với nó thế nào.
Đúng là không động tới thì trả sao, đang yên thằng Tí lại khơi gợi, nó đã nhen nhóm ngọn lửa dục vọng trong Hiền bị dập tắt bấy lâu, giờ nó lại như sắp bùng cháy lên vậy.
Hiền đâu có biết, những ham muốn của cô không phải tự trong cơ thể của cô, mà do tác dụng của thuốc sinh ra, Hiền chỉ biết cô đang ngứa ngáy rất nhiều, cô muốn nhiều, nhiều hơn thế nữa.
Hiền nghĩ tới lúc thằng Tí liếm bướm mình, dù bị cưỡng hiếp, con rất sợ nhưng Hiền không thể không thừa nhận được, cái cảm giác mới lạ và sung sướng tới mức nào.
Hiền muốn được 1 lần như thế nữa, nhưng mong ước là vậy thôi, nhưng thực tế là Hiền không giám nghĩ.
Cô không tự tin để đến với 1 người con trai khác, cô rất sợ.
Hình ảnh thằng Tí lại xuất hiện trước mắt Hiền, Hiền đã không muốn nghĩ tới nó, nhưng chẳng hiểu vì sao nữa.
Hiền thấy thèm 1 cảm giác được bên người đàn ông mình yêu thương quá rồi.
Để lại một bình luận