Phần 94
Nó buông chị ra, ngồi sang bên ghế sô-pha mà thở phì phò như trâu. Chị Bền mệt đến nỗi không nhấc người dậy được, cứ nằm ườn trên ghế nghiêng đầu sang nhìn nó. Hai chị em nhìn nhau, chị mỉm cười, một nụ cười sung sướng mãn nguyện chẳng còn chút e thẹn xấu hổ gì nữa. Nó cũng cười, nói với sang chị:
– Sướng quá chị ơi… Em yêu chị quá.
– Gớm, chỉ được cái khéo mồm… Có mà yêu cái ấy chứ yêu gì chị. – Chị Bền nguýt nó rồi uể oải ngồi dậy.
– Hì… em yêu chị thì cũng luôn yêu cái ấy. – Bách bào chữa.
Chị Bền mỉm cười không nói gì, xốc lại cái áo lên vai, kéo hai vạt chậm rãi cài lại khuy. Bách nhìn chị và thầm sướng trong bụng, từ giờ chắc là chị sẽ thuộc về nó bất cứ lúc nào nó muốn. Chị đứng lên đi ra bếp, lúc đi ngang qua nó chị còn lườm nó một cái và nhéo tai nó. Bách cười thích thú vì sự gần gũi đó, nó đứng lên đi theo chị ra bếp. Thấy chị nhặt cái quần lên định mặc nó vội ngăn lại:
– Mặc làm gì chị, cứ cởi truồng thế cho thoải mái.
– Thôi, ai lại thế… nhỡ có ai trông thấy thì chết. – Chị cau mày phản đối.
– Ai thấy, trên tận tầng 20 mà lo gì hả chị. – Bách giật lấy cái quần trong tay chị.
– Ôi thôi, đưa chị, mặc vào chứ ai lại thế… chị không quen. – Chị xông vào nó.
Nó giơ cái quần lên cao, chiếc quần lót rơi xuống, chị Bền cúi nhặt. Bách toan giật lại thì chị Bền vội giấu ra sau lưng. Chị cười và nói:
– Thì thôi không mặc… để chị lau.
Chị cúi xuống khuỳnh chân ra đưa cái quần lót vào háng lau chùi, miệng lẩm bẩm:
– Ăn cái gì mà ra lắm thế không biết, ướt hết cả xuống đùi đây này.
Bách cười khì khì sán lại gần chị, nhìn chị lau chùi chỗ kín, nó tò mò hỏi:
– Em địt chị… xuất tinh vào lồn chị như thế… có sợ chửa không?
– Không. – Chị lắc đầu. – Chị đặt vòng rồi.
– Em cũng đoán vậy, hỏi cho chắc thôi. – Nó cười.
– Mà thôi không nói nữa. Chú nói bậy lắm, nghe gai cả người. – Chị bỏ chiếc quần lót bẩn vào một góc và đến bên bếp xem xét nồi cháo.
– Lúc địt… à quên, lúc làm tình thì nói thế cho thêm cảm xúc, chứ bình thường em có nói thế đâu. – Bách chống chế.
– Ừ, thôi để chị nấu cơm nào… chiều muộn rồi. – Chị nói.
Bách sán đến vòng tay ra trước ngực bóp vú chị và hỏi nhỏ:
– Sáng mai chị lại về nhà chứ.
– Không về… thì đi đâu. – Chị quay lại nhìn nó, ánh mắt chị lúng liếng rất gợi tình.
– Chị về sớm nghỉ ngơi, chờ em về nhé. – Bách nói nhỏ nhẹ.
– Chờ làm gì… thôi đấy nhé. – Chị cười: – Anh cứ làm như tôi là vợ anh không bằng ấy.
– Cũng được chứ sao, em mượn anh Bền vài ngày thôi. – Bách cười chớt nhả.
– Vớ vẩn. – Chị huých cùi chỏ vào sườn nó: – Chuyện này mà lộ ra là chết cả nút đấy.
– Vâng, em sẽ kín như bưng. – Nó ghé sát tai chị thì thầm. – Trong bốn bức tường này thì chị em mình tha hồ địt nhau, có trời mà biết.
– Đấy đấy, lại bậy bạ. – Chị quay lại lườm nó.
– Hì hì…
Nó tranh thủ bóp lồn chị một cái rồi chạy biến vào phòng trong. Chị nhìn theo mỉm cười lắc đầu. Trong thâm tâm chị hiểu rằng từ bây giờ không còn ranh giới nào giữa chị và nó nữa.
Chị Bền trở về nhà. Bách đã đi học, căn nhà vắng lặng, chị thoải mái đứng giữa nhà thay bộ quần áo kín đáo mặc khi ra đướng bằng bộ đồ vải hoa cổ rộng cho mát mẻ. Chị nhìn ra xung quanh cửa sổ và ban công của căn hộ và nhận thấy đúng là trên này cao thật, chẳng có nhà nào xung quanh cao bằng, vả lại chúng cách quá xa nhau để ai đó có thể nhìn được thấy rõ những gì trong này. Cầm bộ quần áo và đống đồ bẩn của thằng cu mà sáng nay chị vừa đem về mang vào phòng tắm để giặt. Chị giặt bằng tay vì vẫn không quen được với những thứ máy móc trong nhà thằng Bách. Ngồi giặt đống quần áo chị nghĩ đến buổi tối hôm qua lúc ở trong bệnh viện. Khi ấy chỉ có hai vợ chồng với nhau, thằng Bách đã bỏ đi đâu đó để hút thuốc, chị đang ngồi bón cháo cho thằng cu thì anh Bền ngồi bên cạnh thẽ thọt hỏi:
“Lúc chiều mình giận tôi à? “
“Không, em có giận gì đâu… Tại mình cứ giục em về, mà em thì đang lo cho thằng bé muốn ở lại thêm với nó một lúc.” – Chị đáp.
Chị hơi băn khoăn vì xưa nay chồng chị chẳng mấy khi để tâm đến những phản ứng của vợ. Chị vui hay buồn, với anh ấy chẳng quan trọng, anh ấy chỉ quan tâm là ngày mai bón phân hay nhổ mạ chị phải nhớ lấy mà làm kẻo trễ thời vụ. Còn anh thì chỉ nhăm nhăm xem việc mộc việc nề ở làng trên xóm dưới có gì để làm thêm kiếm tiền hay không. Vợ chồng ở quê là thế, hơi đâu mà giận với dỗi. Lên đây mới được hơn một tuần, đã thấy chồng đổi khác, có vẻ quan tâm đến vợ hơn. Chị chưa kịp mừng thì đã nghe anh ghé lại gần thủ thỉ:
“Tôi nhớ mình quá, hay đêm nay tôi ngủ lại đây với mình.”
“Ui trời… Lấy chỗ nào nữa mà nằm, nóng bức lắm, anh về nhà ngủ chả sướng hơn à?” – Chị cau mày nói với anh.
“Nhưng… “ – Chồng chị thở dài. – “Mình biết đấy, lâu quá tôi chẳng được gần mình, người ngợm bứt rứt quá.”
À thì ra thế, chị ngoái sang lườm yêu chồng, tưởng là quên cái đấy rồi chứ. Hóa ra làm lành với mình chỉ vì như thế thôi. Đàn ông các anh đúng là, ai cũng như nhau cả.
“Đông đúc thế này thì làm được gì. Thôi mình cố nhịn, dăm bữa nữa thằng cu nó khỏe mình xin về nhà, lúc ấy em chiều tha hồ.” – Chị an ủi chồng.
“Chậc… Đã đành như thế, nhưng chờ đợi lâu quá.” – Chồng chị nhăn nhó.
“Thôi, mình chịu khó một tí… em cũng muốn lắm chứ mình tưởng à.”
Chị khẽ cười, mắt lúng liếng làm chồng chị càng thêm lấn bấn. Bắt gặp ánh mắt của chồng nhìn xoáy vào giữa hai đùi mình, chị thấy thương thắt ruột. Chồng mình thì chết thèm chết nhạt như thế còn thằng Bách thì ngày nào cũng no xôi chán chè. Mà cái kết: “em cũng muốn lắm chứ mình tưởng à.”, lại càng làm cho anh ấy thêm khao khát. Khổ thật, mình nói là nói thế chứ mình có thiếu thốn gì, mấy ngày nay thằng Bách nó chơi cho tơi bời hoa lá, vừa sướng vừa mệt đến rã rời cả người ra còn gì. Chỉ thương cho chồng mình, của nhà mà cứ phải nhịn trong khi người ngoài lại cứ vô tư mà chén.
“Hay mình nhờ chú Bách trông hộ một đêm có được không?” – Chồng chị lại nói.
“Ấy chết, chú ấy còn học hành nữa chứ, mình nhờ thế sao được.” – Chị gạt đi.
“Hay tôi nói với chú ấy ở lại, tôi về một lúc rồi lên.” – Anh vẫn cố nài nỉ.
“Nói thế nào?” – Chị ngập ngừng hỏi lại.
“Nói là anh nhớ chị quá, chú trông để anh về với chị một lúc.” – Anh cười nói.
“Không… Ai lại nói thế, chú ấy cười chết.” – Chị liếc anh, đỏ mặt lên vì xấu hổ.
Nhìn vẻ mặt tiu ngỉu của anh lúc ấy trông đến là tội nghiệp, chị thấy thương quá, chỉ muốn lôi ngay anh về mà chiều anh cho thỏa. Trong lòng lại canh cánh nghĩ tới thằng Bách, đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra.
Chị phơi quần áo rồi chuẩn bị nấu ăn. Đang loay hoay bắc nồi thì thằng Bách nó về. Chị ngạc nhiên ngó nhìn đồng hồ, mới hơn 9h.
– Sao hôm nay chú về sớm thế?
– À, em được nghỉ mấy tiết cuối, thầy giáo ốm. – Bách trả lời.
“Ốm đau đếch gì, lại bỏ học đây mà”, chị thầm nghĩ, “chắc lại thèm quá không chịu nổi nên mò về đây mà, cũng tại mình hôm qua chiều nó quá.”. Chị Bền quay lại nhìn nó đang đóng cửa đi vào nhà. Chị nói:
– Hôm nay chị phải vào viện sớm đấy nhé. Anh Bền hơi mệt, chị phải vào thay sớm cho anh về nghỉ.
– Ôi thế ạ. Anh ấy mệt thế nào, có sao không? – Bách lo lắng hỏi.
– Mệt thường thôi, sáng nay trông anh ấy uể oải, chị hỏi thì anh nói hơi mệt.
– Thế à chị, tối qua em có thấy gì đâu. Hai anh em vẫn ngồi xem TV mãi mới đi ngủ.
– Ừ, cũng chẳng biết nữa, anh ấy có khỏe gì cho lắm đâu.
Bách nghe chị nói sắp phải đi thì thấy sốt ruột quá. Đúng là nó đã bỏ mấy tiết cuối để về với chị, ấn tượng của buổi chiều hôm qua làm nó không đủ kiên nhẫn để chờ đến giờ tan học. Thế mà về tới nơi thì chị lại bảo sắp đi, vậy là mất đứt buổi chiều nay rồi còn gì. Nó cất cặp sách vào phòng mình rồi đi ra bếp, lại gần đằng sau chị. Nó quàng tay ôm lấy chị từ phía sau, vừa hôn hít lên vùng vai trần lộ ra sau cổ áo rộng của chị vừa nói:
– Em nhớ chị quá, nhớ cái mùi của chị, nó cứ vấn vương thoang thoảng suốt cả buổi học.
– Thế nên mới bỏ học chạy về chứ gì. – Chị Bền châm chọc.
– Không, em được nghỉ thật mà. – Bách cố nói dối và thọc tay vào qua cổ áo chị.
– Thật không? Chị chẳng tin. – Chị nói trong khi bàn tay nó nắn bóp vú chị.
– Thôi, điều ấy thì quan trong gì. Chỉ biết bây giờ em đã ở nhà với chị. – Nó nói và tay kia thò xuống dưới háng chị sờ soạng bên ngoài.
– Nhưng hôm nay thì tạm nghỉ nhé, chị phải vào viện bây giờ đây.
– Vẫn còn sớm lắm mà. Mình tranh thủ làm tí đi chị. – Bách gạ gẫm và thọc tay vào trong quần chị, cái quần lót láng mịn làm nó nổi hứng, con cu mấp máy sau đít chị.
– Thôi… Chú tham thế, tranh hết phần người khác đấy. – Chị nói và nghĩ đến chồng.
– Tranh hết phần ai hả chị? – Nó ngạc nhiên hỏi.
– Thì anh Bền chứ ai. Có vợ mà phải nhịn trong khi người khác thì no xôi chán chè. – Chị bùi ngùi nói.
– Vâng, thì em cũng biết thế. Em cũng chỉ mượn tạm của anh ấy thôi mà. – Bách nói và rút tay lên luồn vào trong quần lót của chị.
Chị Bền vặn vẹo khép chặt đùi lại, chị xoay người lại nói với nó:
– Chị bảo này, hay là bây giờ em chạy vào bệnh viện nhé. Em trông thằng bé để anh Bền về với chị một lúc… Được không?
– Hả… À, em hiểu rồi… Nhớ chồng chứ gì. Em thế này mà chưa đủ à! – Bách nheo mắt cười với chị.
– Nỡm ạ… Chị nói thật đấy. – Hai má chị đỏ bừng. – Tội nghiệp anh ấy hai tuần nay rồi không được gần vợ.
– Chị cũng tâm lý phết nhỉ! Được rồi, em sẽ đi… Nhưng chiều em một cái đã nhé. – Bách vẫn để tay trong quần chị sờ soạng nắn bóp.
– Thôi đi cái đã rồi về chị cho… Đi, nhanh lên không trưa mất rồi. – Chị Bền giục rối rít.
– Thế ngộ nhỡ anh ấy ở nhà luôn đến tối thì sao? – Bách gân cổ lên như sợ mất phần.
– Không… không phải lo. – Chị Bền nhíu mày phảy tay. – Xong một cái là anh ấy đi ngay thôi, không có sức mà làm cả buổi chiều như chú đâu.
– Thật không? – Bách vẫn cảm thấy lo, sợ chị lại bày kế lừa mình.
– Thật mà… Thôi đi đi rồi về chị đền cho. Muốn bao nhiêu cũng được. – Chị cười rất tươi như để lấy lòng tin ở nó.
– Vâng, thôi em đi vậy… Nhưng nói với anh ấy thế nào hả chị? – Bách hỏi.
– Đừng nói là chị bảo, chú cứ bịa ra cớ gì đó… Đại loại như là em được nghỉ sớm ghé vào thăm cháu, anh có mệt không về nghỉ đi một tí, em trông cháu cho… Thế, được không?
– OK, em đi đây.
Để lại một bình luận