Phần 88
Trưa hôm sau đi học về, mở cửa vào nhà Bách vô cùng mừng rỡ khi thấy chị Bền đang đứng xào nấu ở bên bếp. Nó cười rất tươi, vồn vã hỏi:
– Chị về lâu chưa, chị đi xe ôm à.
– Chị về từ sáng, anh Bền cứ giục về sớm cho mát. Ngoài đường có nóng lắm không hả chú? – Chị quay lại nhìn Bách, thấy mồ hôi nhễ nhại.
– Nóng lắm chị ạ, em chỉ mong sao sớm được về nhà bật điều hòa cho nó mát mẻ. – Bách vừa nói vừa vớ lấy cái điều khiển chĩa lên cục điều hòa bấm “chít” một cái.
– Tội nghiệp bố con nó chắc nóng bức lắm đây, không biết thằng bé có chịu được không, đang bệnh tật như thế. – Chị Bền than vãn.
– Nghĩ cũng thương thật chị nhỉ. – Bách nói theo ra vẻ thông cảm và đi về phòng.
Bách thay bộ đồ ngắn mặc ở nhà cho mát rồi lại trở ra ngoài phòng khác. Lúc đi ngang qua bếp, mới chỉ liếc nhìn cái dáng eo thon mông nở của chị Bền thôi đã khiến Bách nổi cơn dâm. Bách ngồi xuống chiếc sofa để cửa gió điều hòa thổi hơi lạnh vào người và khoan khoái ngắm nhìn chị Bền từ phía sau. Nhìn đôi mông to núng nính của chị, nó bồi hồi nhớ lại cái cảm giác khi được ép cặc vào đôi mông ấy lúc chiều hôm qua, cả bầu vú chật căng nặng trĩu trong áo lót và đám lông rậm xù xì trong quần chị nữa chứ. Thích thật, cơ thể chị tròn lẳn và chắc nịch, sờ chỗ nào ra chỗ ấy, thật là sướng tay. No cơm ấm cật dậm dật chân tay, cảm giác thèm muốn được làm chuyện ấy ngay lúc này bỗng trỗi lên mạnh mẽ khiến nó không thể kìm nén lại được. Nó đứng dậy đi ra bếp, đứng bên cạnh vờ xem chị rửa bát và buông giọng lả lơi tán tỉnh:
– Anh Bền nhà em tốt số thật đấy, lấy được chị vừa đẹp người vừa tốt nết.
– Hứ… – Chị Bền có vẻ như chưa nghe thủng câu nói của nó.
– Em bảo là chị vừa đẹp lại vừa chăm, anh Bền tốt số thật. – Bách nhắc lại.
– Hì… Chú thì chỉ được cái khéo nịnh. – Chị Bền cười, tay vẫn thoăn thoắt rửa bát đĩa.
– Em nói thật đấy. Người ta nói gái một con trông mòn con mắt. Cấm có sai tí nào. – Bách liếc nhìn ngực chị.
– Mòn gì nữa chú, người ta gọi chị là gái sề rồi. – Chị Bền ngẩng lên nhìn Bách, nhận ra ánh mắt nó đang ngó vào cổ áo mình, chị ngượng ngùng quay đi mỉm cười bối rối.
– Nói vớ vẩn, nhìn người thế này mà nói vậy. Em nói không ngoa chứ khối cô ở thành phố xách dép cho chị đấy. – Bách lân la xích lại gần chị.
– Chú cứ nói quá. – Chị Bền thẹn thùng khi biết ánh mắt nó vẫn đang mơn trớn khắp người chị.
– Anh Bền chắc là yêu chị lắm nhỉ, chắc tối nào anh ấy cũng… – Bách lấp lửng.
– Khiếp cái chú này… không phải thế đâu. – Chị Bền ngượng chín người.
– Chứ còn gì nữa, em mà có vợ như chị em cũng… – Bách tiếp tục cợt nhả.
– Thì chú lấy vợ đi mà…
– Mà làm gì hả chị?
Câu hỏi làm chị Bền lúng túng, chị ấp úng tìm lời nói lại:
– Làm gì thì… thì kệ chú chứ… chị biết đâu đấy. – Chị cười mủm mỉm, thấy mặt mình nóng ran.
– Chị bảo em cách nhé, em chưa biết phải làm thế nào. – Bách đã ghé sát bên vai chị thì thầm.
– Không, chị chả biết đâu… – Chị Bền so vai lại, nghiêng mình đi để tránh khuôn mặt nó.
Bách đã áp sát vào đứng sau lưng chị, một tay thả xuống vuốt ve bên đùi chị. Chị Bền sợ cứng cả người, lại nghĩ đến mọi chuyện sắp sửa diễn ra giống như chiều hôm qua rồi, chị không biết phải làm thế nào, cứ đứng ngây người ra, đôi tay run rẩy trên chồng bát đĩa đang rửa. Bách tiếp tục vuốt ve mé ngoài đùi chị, nó lân la tiến dần ra đằng trước. Chị Bền run lên, bắp đùi rung rung như muốn chống lại bàn tay đang bạo dạn đi dần vào mé trong đùi chị. Nó dịch dần lên trên và chạm vào cái mu căng phồng giữa hai đùi chị, nó rụt dè xoa nắn. Chị Bền như muốn ngừng thở, chị khe khẽ xoay người đi, bàn tay nó trượt ra bên đùi chị.
– Kìa Bách… chị không thích thế đâu. – Giọng chị run run.
– Chị… chiều em một tí… em sờ ngoài quần thôi. – Bách năn nỉ, bàn tay lại đi vào chỗ cũ.
– Không… chị xin chú… Rồi lại như chiều hôm qua ấy, chị sợ lắm.
Chị Bền thở gấp. Thằng Bách đang ép chặt sau lưng chị, ấn chị tì vào cạnh bàn bếp, bàn tay dính chặt vào háng chị không ngừng bóp bóp. Chị cảm thấy cái mu của mình như nẫu ra, mềm nhũn trong lòng bàn tay nó. Thêm vào đấy là những cái dướn của nó đang đẩy vào sau mông chị, chị có thể nhận ra cái vật đó đang to dần lên, day trượt dọc khe mông mình. Chị chống hai tay lên cạnh bàn gồng người đẩy ra phía sau với vẻ ấm ức khó chịu.
– Thôi đi chú Bách… chú làm chị khó xử quá. – Chị Bền hậm hực.
Bách thả lỏng chị ra, xoay chị lại đối diện với mình và ập vào người chị. Cơ thể chị thật mềm mại nóng hổi, nó ngây ngất khi cảm nhận thấy đôi vú đầy ắp và làn da bụng phập phồng của chị, cả hai bắp đùi và cái mu lồn đang run rẩy nữa. Nó vòng tay ôm choàng lấy chị, giọng nó hổn hển xúc động:
– Chị ơi, đêm nào em cũng mơ được ôm chị như thế này… Chị cho em được thỏa lòng ước nguyện, chị nhé.
– Không, chị xin em… Đừng ép chị như thế. – Chị Bền mếu máo.
Bách chợt nhận ra chị ấy đã gọi nó là em chứ không phải là chú như lúc trước. Nghe hai từ chị em thấy nó gần gũi hơn là chị với chú. Bách mơ hồ tưởng là chị đã xuôi xuôi, bèn đưa tay ra sau mông chị định tụt quần chị xuống. Vừa thấy bàn tay nó có ý định ấy chị Bền đã hoảng hốt la lên:
– Ối không… không được… chú làm gì thế, buông chị ra đi.
Chị Bền vùng vẫy gạt tay nó ra, chị gắng hết sức lực cương quyết đẩy nó xa khỏi người mình. Bách đành buông chị ra trong sự tiếc rẻ, có phần hơi bực bội. Bà chị này dằng dai thật, tưởng là đã chịu rồi thế mà vẫn cứ ương ngạnh như con cá rô, chẳng nhẽ lại cứ xông vào mà đè nghiến ra, muốn đến đâu thì đến. Bách hậm hực:
– Sao chị ương thế, chỉ có chị em mình với nhau thôi, ai biết đâu mà chị phải lo… Chiều em một lần thôi có mất gì đâu.
– Làm thế sao được hả em, chị xấu hổ lắm, còn mặt mũi nào mà nhìn chồng nhìn con. – Chị Bền cúi gằm mặt không dám ngẩng lên nhìn nó.
– Nhiều người có chồng con vẫn làm thế, cũng bình thường thôi mà chị. – Bách lại sấn vào tìm cách dỗ dành.
– Không, chị không làm thế được. – Chị Bền cương quyết quay đi.
Cơn dâm đã trào dâng căng cứng trong cơ thể khiến Bách không thể nghĩ ngợi thêm gì nữa, nó sấn tới ôm ngang lưng chị Bền khi chị đang định quay lại với đống bát đĩa. Nó đẩy chị ép vào cạnh bàn bếp, một tay thò xuống vội vã lần tìm cạp quần chị. Chị Bền cuống cuồng giữ chặt lấy quần, miệng kêu lên oai oái:
– Ối ối… chú làm gì thế… chị nói không được mà.
– Em xin chị… chiều em một lần thôi… một lần thôi. – Bách vừa nói vừa cố cởi quần chị nhưng không được vì hai tay chị quyết giữ chặt cạp quần.
Bách ghì chặt cằm sau lưng chị khiến chị phải cúi gập xuống. Không thể tụt được quần chị, nó bèn thọc tay qua cạp quần của chị khua khoắng bên trong tìm cách kéo cái quần lót xuống.
– Không không không… Bách ơi, ái trời ơi, đừng làm thế.
Chị Bền giãy giụa khi thấy nó đã kéo xệch một bên quần lót xuống và đang loay hoay kéo nốt bên kia. Cái quần lót đã trễ xuống khỏi háng, đám lông mu lào xào cọ vào cườm tay nó. Chị Bền thấy nguy quá bèn xuống nước:
– Thôi thôi… để chị lấy đồ ăn cho bố con anh ấy cái đã.
– Không, chị phải chiều em cái đã. – Bách túm lấy đám lông xù xì của chị day bóp.
– Ái trời ơi… Thôi buông chị ra, đi đi đã rồi về chị cho. – Chị Bền buột miệng.
– Thật nhé, chị hứa nhé… Để em đi một mình thôi, chị cứ ở nhà nhé. – Bách mừng rỡ, nới lỏng vòng tay buông chị ra.
Chị Bền đứng ngây ra, vẫn còn chưa hết ngạc nhiên là vì sao mình lại nói thế. Chị muốn cải chính lại sự lỡ lời đó nhưng thằng Bách đã hăm hở chạy đi thay quần áo rồi nên chị đành ngậm ngùi chuẩn bị đồ ăn vào cặp lồng để nó mang đi. Trong lòng lo âu không biết phải đối phó thế nào lúc nó trở về đây.
Bách ra khỏi nhà, chị thấy nhẹ cả người, quay lại rửa nốt đống bát đĩa rồi đi vào phòng trong. Chị cảm thấy thoải mái khi còn lại một mình, định bụng đi tắm một cái cho mát rồi sẽ chốt cửa phòng lại ngủ một giấc, cũng vừa để trốn thằng Bách luôn. Chị lấy quần áo và bước vào phòng tắm, đóng cửa lại, đứng nhìn mình trong gương và nghĩ đến chuyện vừa xảy ra. Chị tự trách mình sao lại lỡ miệng nói ra cái câu đó cơ chứ, nhìn cái vẻ mặt hớn hở của nó lúc ấy mà chị thấy sợ, lời nói ấy đã tạo ra cái cớ cho rồi. Kiểu này thì mình khó mà thoát được. Khổ thế chứ, bỗng đâu lại rơi vào cái cảnh oái oăm này. Cùng một nhà mà bố con trái ngược hẳn nhau, ông chú tốt bụng thương người bao nhiêu thì thằng con lại đổ đốn hư hỏng bấy nhiêu. Nó trẻ khỏe đẹp trai là thế, con gái con nứa thiếu gì mà cứ đi tán tỉnh mình, là chị dâu nó mà cứ hở ra một cái là bị nó sờ nó bóp. Bây giờ lại còn đòi ngủ với mình nữa mới chết chứ.
Chị chậm rãi cởi áo. Chưa bao giờ chị được soi trước một tấm gương to để thấy hết cả thân thể như thế này. Chị soi gương và tự hỏi mình có đẹp thật không mà sao thằng Bách nó si mê mình thế. Da dẻ thì cũng trắng đấy nhưng dáng vóc có vẻ hơi thô, nhất là hai cái vú to tướng này nhiều khi làm mình phát ngượng. Thế mà thằng Bách lại thích, chiều hôm qua lại còn vạch ra mà bú chùn chụt nữa chứ. Lúc nó ngậm đầu vú mà thấy rùng cả mình, nghĩ lại ngượng quá, chồng mình cũng chẳng làm thế bao giờ. Chị cúi nhìn xuống ngực mình, hai tay nâng hai bầu vú nặng trĩu lên lắc lắc, lại cảm thấy như có bàn tay lạ đang sờ mó ngực mình.
Chị cởi quần, cả quần dài và quần lót tụt xuống để lộ cặp đùi trắng bóc, đám lông đen như càng thêm nổi bật trên làn da trắng. Chị đưa tay xuống rờ đám lông rậm rạp của mình và thầm nghĩ chẳng hiểu tại sao mình lại nhiều lông thế không biết. Nghĩ thật xấu hổ, đến chồng mình cũng phải phàn nàn lông lá gì mà nhiều thế, lấp hết cả lối vào. Nhiều đêm ngủ với nhau trong buồng, tắt đèn tối thui, có nhìn thấy gì đâu cứ mò mẫn mãi mà chẳng cho vào được vì vướng lông. Thế mà đã mấy lần bị thằng Bách nó sờ thấy rồi, nếu để cho nhìn thấy thế này thì xấu hổ chết đi được.
Chị mở nước vào chậu và bắt đầu tắm. Nước mát lạnh làm chị thấy sảng khoái, nó xua tan đi những lo âu bứt rứt trong lòng, chị hăm hở dội liên tiếp hết gáo này đến gáo khác suốt từ đầu đến chân. Chị gội đầu, rồi mải mê tắm táp kỳ cọ cơ thể tắm, quên bẵng đi là phải tranh thủ tắm nhanh để còn ra mà chốt cửa trốn thằng Bách. Chị lau khô người, mặc quần áo và đi ra ngoài phòng ngủ, ngó nhìn đồng hồ thì đã gần 2h chiều. Chị vội vàng chạy ra ngoài phòng khách bật cái quạt cây để hong khô mái tóc. Đang ngồi chải đầu hong tóc thì thấy tiếng mở khóa cửa lạch xạch. Thôi chết rồi, sao nó đi nhanh thế nhỉ, mình cứ rề rà mãi giờ thì không kịp chạy trốn nữa rồi.
Bách bước vào nhà thấy chị Bền đang ngồi chải tóc trước quạt, trông rất gợi cảm, nó khấp khởi mừng thầm vì nghĩ chị đang chờ mình. Nó hào hứng nói:
– Nóng quá. Em đi tắm cái đã… chị chờ em một lúc nhé.
Chờ cái gì nhỉ? Cái thằng này lạ thật, nó cứ làm như mình đồng ý rồi không bằng. Còn bảo mình chờ nữa chứ. Chị Bền cau mày bực bội nhìn theo sau lưng nó. Bách vội vã chạy về phòng lấy cái quần cộc rồi chạy sang buồng tắm bên phòng chị.
Nó tắm rất nhanh, xả nước ào ào cho hết mồ hôi và vội vã lau người đi ra. Mặc độc cái quần đùi trên người, nó phấn chấn đi ra phòng khách nơi chị Bền vẫn đang ngồi chải tóc trước cái quạt. Chị vẫn còn đang phân vân không biết nên tránh thế nào đây thì thằng Bách đã tiến lại gần, trông nó vui như một cậu bé sắp được thưởng kẹo. Chị lúng túng tìm cách hoãn binh:
– Để chị hong khô tóc cái đã, đừng có đụng vào người chị.
– Vâng, thì em đã làm gì đâu. – Bách cười và ngồi xuống ghế đi văng, cách chị vài gang tay.
Bách thích thú ngắm nhìn chị Bền đang nghiêng đầu chải mái tóc dài óng ả. Cái cổ áo tròn rộng thùng thình để lộ một khoảng vai và cái gáy trắng mịn. Hai vú to nặng trĩu trước ngực, thấp thoáng sau cổ áo rộng bị gió thổi phồng ra. Hai bắp đùi tròn lẳn trong chiếc quần lanh láng bóng, tà áo xẻ thỉnh thoảng bị gió tốc lên, da thịt hở ra trắng hếu. Bách thèm thuồng nghĩ đến giây phút được giao hoan cùng chị, nó cứ nhấp nhổm đứng ngồi không yên, đôi tay lóng ngóng chỉ chực ôm lấy cái cơ thể ngồn ngộn kia mà đè xuống. Chị Bền nhận ra điều ấy, lại càng thêm lo lắng hồi hộp, cố thu mình lại tránh con mắt hau háu của nó.
– Tóc khô rồi đấy chị, thôi để em ôm chị cái nào. – Bách sốt ruột xích lại gần chị
– Ơ kìa chú Bách… – Chị ngừng chải đầu, ngồi dịch ra một chút, hồi hộp nhận ra cuộc chiến sắp bắt đầu.
– Em chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi. – Bách nói và tiếp tục áp sát vào bên chị.
– Kìa kìa, từ từ đã chú Bách… Chú làm chị sợ quá. – Chị run rẩy khi bàn tay nó đặt lên đùi chị.
– Sợ gì hả chị, chị cứ như con gái mới lớn ý. – Bách cười nhăn nhở xoa xoa đùi chị.
– Chú ở thành phố, thiếu gì con gái, sao cứ phải cưỡng ép chị thế này. – Chị Bền lùi sát vào góc đi văng, sợ hãi nhìn Bách tiếp tục sán lại gần.
– Con gái thành phố không được như chị đâu. Em thích chị ngay từ hôm chị mới đến… Chị cả đời chỉ biết có anh Bền, sao không nhân cơ hội này mà biết thêm một người khác nữa. Cuộc sống ngắn ngủi lắm chị ạ, mình phải biết hưởng thụ chứ. – Bách thao thao bất tuyệt.
– Ôi giời ơi… chị nhà quê, biết đâu đến những chuyện ấy… Thôi em thương chị mà buông tha cho chị. Con gái con nứa với em thiếu gì hả Bách. – Chị Bền năn nỉ trông đến là tội nghiệp.
– Không, em không buông, em thích chị… Chị chiều em đi, một lần thôi, chị nhé. – Bách nhâng nháo vòng tay ra sau ôm lấy bờ vai chị.
– Một lần… một lần thôi đấy nhé. – Chị Bền hổn hển nói như sắp hụt hơi.
– Một lần thôi… Vâng, em yêu chị quá đi mất. – Bách hôn chụt một cái lên má chị.
Nó thích thú nhìn chị Bền run rẩy trong vòng tay nó. Bàn tay kia buông xuống xoa xoa khắp hai đùi và vùng háng chị. Chao ôi là sung sướng, đùi vế, mu lồn, cứ phồng phồng lăn lẳn dưới lớp vải lanh sột soạt. Chị Bền nhăn nhó khổ sở nhìn xuống bàn tay nó đang nhón nhón từng nếp vải kéo cái ống quần chị lên cao. Chị thầm trách mình sao mặc cái quần rộng thế để nó dễ dàng vén lên để lộ ra bắp đùi trắng bóc. Bách sung sướng ngắm nhìn bắp đùi thon lẳn trắng mịn màng của chị, vừa vuốt ve vừa lẩm bẩm:
– Da chị trắng thế, mịn màng quá… sờ cứ mát rượi cả tay.
Chị Bền thở dài không nói gì, quay mặt đi nơi khác nhưng ngay lập tức chị giật mình vì bàn tay nó đang luồn qua ống quần chui vào trong háng chị. Chị vội nắm lấy cổ tay nó ngăn lại.
– Thôi đừng… đừng sờ chỗ đấy, chị buồn lắm. – Chị năn nỉ.
– Ô kìa chị, em thích nhất được sờ chỗ này, cái bướm của chị. – Bách nhìn chị đắm đuối.
– Thôi… Cái nào chả giống cái nào, như nhau thôi mà. – Chị cười méo mó.
– Khác chứ chị… Bướm chị to mập mũm mĩm, sờ sướng… Địt cũng sướng nữa. – Bách ghé sát vào tai chị nói nhỏ.
– Ui trời… – Chị Bền thảng thốt, xấu hổ đỏ dừ cả mặt.
Bách cười, luồn tay vào từ bên mép quần lót xoa xoa đám lông rậm xù xì. Đầu ngón tay chui sâu xuống dưới rẽ đám lông lần tìm khe lồn chị. Khe lồn vẫn còn đang khô rít, ngón tay nó khiến chị Bền nhăn mặt. Bách bèn rút tay ra khỏi quần chị, bây giờ chưa sờ chỗ này được, một lúc nữa chờ cho nó ướt cái đã.
Chị Bền thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng. Chị ngồi ngay người lại, chưa kịp mừng thì thằng Bách đã lại sờ soạng trên ngực chị. Nó nắn bóp bên ngoài, rồi luồn tay vào trong qua cổ áo chị, chậm rãi moi móc từng bên vú. Chị trân người chịu đựng, dù sao cũng còn đỡ hơn là để nó moi móc trong quần. Chưa dừng lại ở đó, nó còn thản nhiên bảo chị:
– Chị mở khuy áo ra đi, vướng víu quá.
Lại còn thế nữa, chị Bền nuốt nước mắt cắn răng chiều lòng nó từ từ mở từng khuy áo trên ngực mình. Mở được ba cái nút áo thì chị dừng lại không mở nữa.
– Cởi hết ra đi chị. – Nó nói như ra lệnh.
– Cởi thế là được rồi còn gì. – Chị nhăn nhó khổ sở.
– Cởi hết ra chứ, phải trần truồng ôm nhau mới sướng. – Rồi nó ghé sát vào tai chị thì thầm. – Mình còn địt nhau nữa cơ mà.
– Ôi… trời… ơi… – Chị Bền đau khổ rên lên khi nghe nó nói thế, nghĩ tới lúc đó mà thấy sợ thắt cả ruột.
Bách cười nham nhở chờ đợi chị Bền cởi nốt hàng cúc áo. Chị cởi xong, nó kéo áo chị trật xuống khỏi bờ vai, mê mẩn nhìn bộ ngực căng đầy chật ních trong áo lót. Nó xoa xoa quanh bờ vai chị và gỡ hai bên dây treo áo ngực xuống, luồn tay ra sau mở móc khóa và kéo cái áo lót tụt xuống bụng chị. Hai bầu vú chị bật ra lắc lư thỗn thện trên ngực, nó đưa tay xoa xoa nắn nắn, đỡ lấy từng bên vú rung rung lắc lắc một cách thích thú.
– Vú chị to thật, lại mềm nữa… em bóp nhé. – Bách nói.
Và chẳng cần sự đồng ý, nó nắm lấy một bên vú nhồi bóp ngấu nghiến như nhào bột khiến chị phải nhăn mặt đưa tay ngăn giữ lại. Nó thôi nhồi bóp, chuyển sang bầu vú bên kia ngón tay nhón lấy cái núm vú vân vê nghịch ngợm. Chị Bền bắt đầu thấy rủn rủn trong người. Bách tiếp tục vân vê một bên vú và cúi xuống vú bên kia, nó ghé miệng ngậm lấy đầu vú mút mút. Chị Bền mím môi, người căng ra bởi cảm giác sương sướng rần rần chạy trên ngực. Bách nút chặt núm vú chị thật sâu trong miệng, đầu lưỡi lia lia gại trên nó. Chị Bền cong người lên kêu “á, á…”, hai tay chới với đẩy khuôn mặt nó ra một cách yếu ớt. Cái miệng của Bách như đang truyền vào người chị một dòng điện, khiến chị sởn da gà. Chị run rẩy, chân tay bải hoải như bị trúng gió, miệng lắp bắp:
– Ôi chú Bách… chú Bách…
Để lại một bình luận