Phần 128
Bình Nhất Chỉ đi rồi, Lệnh Hồ Xung ở lại chăm sóc cho Linh San còn Doanh Doanh theo đơn thuốc đi tìm cây lá, trải qua bao hiểm trở với vách núi treo leo dựng đứng và nguy hiểm tới tính mạng, cuối cùng Doanh Doanh cũng tìm được đủ số thuốc mà Bình Nhất Chỉ yêu cầu, sau khi uống xong đơn thuốc đó, Linh San đã khỏe lại được rất nhiều, thậm chí đã có thể nói chuyện.
Trải qua bao ngày vất vả với những đêm thâu thức trắng, tối hôm đó, cả Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung đều quá mệt, họ đổ gục xuống bàn và ngủ thiếp đi không hay biết gì hết. Sáng sớm hôm sau họ vừa mở mắt thì đã không còn thấy Linh San ở đó nữa. Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh tá hỏa chạy ra ngoài đi tìm.
Bọn họ chạy dọc quanh trấn nhỏ, hỏi từng nhà một, nhưng không ai gặp hay biết gì về Linh San cả. Cả hai lo lắng chạy sâu vào trong rừng, đi dọc bờ suối, rất may, trời không phụ lòng người, Lệnh Hồ Xung đã kịp nhìn thấy bóng dáng Linh San đi ra đến giữa con suối, nước đã ngập tới tận ngực nàng. Lệnh Hồ Xung cuống cuồng chạy tới kéo nàng trở lại:
– Tiểu sư muội, muội làm gì vậy?
– Đừng lo cho muội, huynh đừng lo cho muội. – Linh San gạt tay chàng ra và hét lớn.
– Có chuyện gì thì từ từ giải quyết, đừng làm bậy. Tuyệt đối đừng làm chuyện dại dột. – Lệnh Hồ Xung vừa nói vừa run cầm cập, chàng chỉ cần tới trễ một chút thôi thì đã có chuyện rồi.
– Muội không muốn sống tiếp nữa, Bình Chi huynh ấy đã không cần muội nữa. Muội không muốn sống một mình trên thế gian này, muội không muốn một mình.
Linh San vừa nói vừa khóc nức nở. Lệnh Hồ Xung thấy vậy lo sợ, chàng chạy tới ôm thật chặt nàng vào lòng, nhẹ nhàng lên tiếng khuyên bảo:
– Muội có từng nghĩ muội chết rồi, sư nương sẽ làm thế nào không? Muội có nghĩ tới cảm nhận của người không, muội không thể ích kỷ như vậy.
Lệnh Hồ Xung quay nàn lại, tiếp tục lên tiếng:
– Linh San, nghe ta nói, dù cho trên thế gian này không ai màng đến muội, nhưng còn có đại sư ca đây, ta sẽ chăm sóc cho muội suốt đời. Sau này không được làm chuyện dại dột nữa, nghe chưa?
Linh San khóc nức nở, ôm chặt chàng vào lòng. Doanh Doanh đứng trên bờ nhìn thấy cảnh tượng đó, nàng không khỏi chạnh lòng. Lệnh Hồ Xung dìu nàng về nhà nghỉ ngơi. Buổi tối hôm đó, Lệnh Hồ Xung túc trực ở bên ngoài, không dám chợp mắt, chàng sợ Linh San sẽ làm điều dại dột. Doanh Doanh một mình ngồi trong phòng của mình, suy nghĩ miên man, nàng có chút hoài nghi về tình cảm của chàng dành cho mình. Linh San ngồi trong phòng nghiền ngẫm liêm miên về số phận bi thảm của mình, nàng buồn chán. Không ngủ được nàng đứng dậy khoác chiếc áo choàng mỏng vào đi ra ngoài ngồi dạo, nào ngờ vừa mở cửa phòng đã thấy Lệnh Hồ Xung vẫn ngồi ở đó:
– Khuya lắm rồi, muội đi đâu vậy? – Lệnh Hồ Xung vừa nhìn thấy Linh San thì giật mình.
– Đại sư ca, huynh không ngủ sao, sao lại ngồi đây vậy?
– Muội đã hứa với ta không làm chuyện dại dột nữa mà.
– Huynh hiểu lầm rồi, muội chỉ là không ngủ được. Muội dậy để đi dạo thôi. – Linh San cười nhẹ.
– Thật sao? Muội đừng gạt ta. (Nàng gật đầu). Vậy được, ta đi với muội.
Sau đó, hai người lang thang đi dạo. Doanh Doanh nghe thấy họ nói vậy, lặng lẽ đi theo sau. Cả hai vừa đi vừa nói chuyện, Lệnh Hồ Xung cố tình gửi lại những chuyện vui trước kia khi họ còn ở trên Hoa Sơn để gợi cho Linh San những kỷ niệm vui vẻ giữa hai người. Thế nhưng nàng lại chỉ nhớ lại những kỷ niệm với Lâm Bình Chi, mỗi lần nghĩ đến hắn là Linh San lại thấy quặn thắt trong lòng, hai hàng nước mắt nàng bất chợt lại lăn dài trên má.
Lệnh Hồ Xung thấy vậy, chàng xót xa ôm nàng vào lòng, khẽ lấy tay gạt đi những giọt nước mắt của Linh San. Linh San mở to mắt nhìn chàng, Lệnh Hồ Xung cũng vậy, chàng nhìn đôi mắt to tròn với đầy sầu thảm của nàng mà không cầm lòng nổi, khẽ đặt lên môi Linh San một nụ hôn dài miên man, ngoài trời, sương đã bắt đầu xuống. Doanh Doanh đứng xa nhìn thấy, hai tay nàng nắm chặt lại.
Sau một cái hôn đắm đuối, Lệnh Hồ Xung liền đưa tay trút áo Linh San ra. Tức thì một một tấm thân trong suốt với một cặp vú trắng tinh hiện ngay ra trước mặt chàng. Không chần chờ gì nữa, chàng để hai tay lên cái vú căng tròn đó mà xoa nhè nhẹ. Linh San với bản tính dâm đãng của mình nhanh chóng bị chàng đưa đến cơn khoái cực hứng tình, nàng liền ưỡn ngực, ngửa mặt ra mà nhận lãnh cái vuốt ve đó.
Thấy cái cổ trắng mịn đang đưa ra trước mắt mình thì chàng đưa miệng tới mà hôn hít vào cái khoảng da thịt thơm mát đó ngay. Linh San rên lên, ôm lấy đầu chàng mà dí sát vào người mình. Được nàng ủng hộ. Lệnh Hồ Xung úp chặt mặt vào đó mà bú liếm liên hồi, từ phía xa, Doanh Doanh cảm thấy nóng ran người, dù cho ngoài trời sương đã giá lạnh, nàng thấy có một chút hờn ghen trong người mình đã ứa lên cổ. Trong khi đó, Linh San đã phát ra những tiếng rên nho nhỏ.
Doanh Doanh núp sau cái cột thấy chàng cởi áo cho Linh San rồi bắt đầu thoa bóp trên ngực vú nàng ta thì khắp cả người nàng bừng bừng hẳn lên. Nàng cảm thấy bủn rủn tay chân, không còn muốn đứng vững nữa. Tim nàng đập nhanh lên trong lồng ngực, máu trong người chạy mau thêm trong huyết quản. Nàng phải cố dằn không dám thở mạnh dầu rằng cơ thể nàng đang đòi hỏi một cơn thở hồng hộc, như đang thiếu dưỡng khí vậy. Làm như không còn hơi sức, nàng phải dựa vào cột nhà để khỏi bị quỵ xuống.
Vậy mà mắt nàng vẫn nhìn chăm chăm vào hai bàn tay của Lệnh Hồ Xung đang nhào nặn liên hồi trên bầu ngực căng lớn của Linh San. Tự dưng nàng đưa tay đặt lên vú mình. Ôi chao, đầu vú nàng cũng đang se cứng như đầu vú của Linh San vậy. Mắt vẫn không rời bàn tay với cặp vú đó, nàng vô tình bắt chước Lệnh Hồ Xung, nắm tay lại, siết chặt lấy vú của mình…
Doanh Doanh không ngờ là nàng lại bị cuốn hút một cách mạnh mẽ, mê cuồng bởi cái cảnh ái ân của người con trai mà nàng yêu nhất với một người con gái khác không phải là nàng. Nàng nhìn hai bầu vú cương cứng đang được xoa bóp của Linh San mà thầm ước đó là đôi vú căng phồng của mình. Nàng ngó hai bàn tay cứng cáp đang nhào nặn của Lệnh Hồ Xung mà thầm tưởng đó là bàn tay đang co dãn của mình.
Trong cơn mê đắm, thân thể nàng như là nhập vào cả hai người rồi. Vú nàng là vú của Linh San đang được chàng sờ bóp, và tay nàng là tay của chàng đang ra sức thoa mò. Nàng đứng tựa vào cột mà lại ưỡn ngực ra, bàn tay nàng co thắt không ngừng trên đầu vú. Cảm giác sung sướng từ gò nhũ hoa, từ bàn tay cứ tăng dần lên.
Theo một cách tự nhiên, Doanh Doanh đưa tay xuống dưới hạ bộ. Trời ơi, quần nàng đã ướt đẫm, khí dâm đã thấm ra tràn trề rồi. Nàng bặm môi bấu chặt vào cái vùng âm vật ẩm nước đó, làm như là muốn vắt cho ra hết chất nhờn đang từ từ rỉ ra từ nơi hang cùng lỗ hẹp. Nàng rùng mình mấy cái làm như đang lên cơn nóng lạnh, tuy rằng cả người nàng lại đang nóng như lò lửa giữa màn sương lạnh giá và cả hai người đang đứng ngoài sân kia cũng vậy, cũng nóng không kém gì nàng.
Nàng nghiến răng cố đè nén một tiếng rên khoái lạc, chỉ sợ lỡ ra hai người họ biết được hành vi nhìn trộm ngó lén của mình. Vậy mà mắt nàng, như bị thôi miên, vẫn không thể rời hai thân người đang quấn quýt ôm nhau sờ soạng trước mặt.
Bỗng nhiên Doanh Doanh nhìn thấy người con gái làm một cử chỉ, nghe thấy người con gái nói lên một câu, khiến nàng muốn té xỉu. Hành động đó, câu nói đó là những gì mà Linh San vẫn hay làm trong lúc gần gũi với Bình Chi trước kia. Nàng tụt quần xuống rồi cong mình lên, đu ngay trên người chàng, vừa kẹp vào hông chàng thật chặt, vừa hổn hển nói:
– Đại sư ca… huynh… chơi muội đi…
Lệnh Hồ Xung nghe câu nói đó thì hỏa dục bùng phát dữ dội, đây cũng chính là câu nói mà ngày xưa nàng vẫn thường nói với chàng khi hai người chuẩn bị hành lạc, từ sau khi Linh San gửi gắm trái tim nàng cho Lâm Bình Chi, Lệnh Hồ Xung nghĩ có lẽ không bao giờ chàng được nghe lại câu nói này một lần nữa, thế nhưng hôm nay, một lần nữa nó lại hiền hiện ngày trước mặt chàng, vừa thoát ra khỏi cái miệng dâm dật của nàng, như vậy tức là Linh San đã trở lại bình thường, nàng hoàn toàn không còn ý định tự tử nữa.
Chàng ôm vào người cái thân hình trần truồng trắng toát của Linh San mà bỗng dưng thấy sảng khoái và hứng khởi vô cùng, như mới thoát khỏi một gọng kìm nhức nhối, gỡ đi một tảng đá nặng nề. Cái mặc cảm tội lỗi mất đi là tự nhiên cái khoái lạc hồng hoan liền kéo tới. Ghì sát tấm thân trong suốt, êm ái, khiêu gợi đó vào trong lòng thì chàng nổi nứng lên một cách dữ dội, bất ngờ. Chàng hăng hái bế xốc Linh San lên, biết ngay là hôm nay hai người sẽ cùng trải qua một cuộc truy hoan có một không hai trên đời.
Sau đó, chàng say sưa, mê mải đứng đụ nàng như một con thú hoang. Chàng dạng chân đứng đụ nàng một cách dữ dội, tàn cơn như muốn chẻ đôi người nàng ra làm hai. Linh San không ngờ là Lệnh Hồ Xung lại làm tình với nàng ở một tư thế đứng khó khăn như vậy mà vẫn có thể cuồng bạo, kinh khủng đến thế này. Chàng hùng hục như vậy là để bù đắp lại những ngày hai người xa cách, thiếu nhau chăng? Có lẽ vậy.
Nhưng chỉ là chàng ghen với Lâm Bình Chi thôi, chứ khoảng thời gian đó, Linh San đâu có thiếu thốn thứ gì. Lần này cũng như mọi lần khác, Linh San cũng hết mình tham gia vào cuộc ái ân dồn dập này. Thế rồi cả hai người cùng giao hoan với nhau một cách đê mê, khốc liệt, đắm đuối, tận cùng – đến khi cả hai đều rã rượi, ngất lịm mà vẫn ôm nhau đứng thở dốc giữa sân, không buông nhau ra…
Sáng sớm hôm sau, Lệnh Hồ Xung dậy sớm và đến gõ cửa phong Doanh Doanh, chàng không thấy nàng trả lời, Lệnh Hồ Xung đẩy cửa bước vào. Căn phòng trống trơn, Lệnh Hồ Xung nhìn quanh và thấy một lá thư để trên bàn chàng đến cầm và mở nó ra xem.
“Xung ca, Nhạc cô nương gặp chuyện đau buồn, nhưng phẩm hạnh lương thiện, thật là xứng đôi với huynh, sau này phải đối xử tốt với cô ấy, hai chúng ta tuy có duyên, đáng tiếc là vô phận, huynh hãy buông tay, đừng nhớ nhung gì, mỗi ngày muội đều chúc phúc, mong huynh nhiều phúc thọ, chuyện gì cũng gặp dữ hóa lành, tuy chỉ có những tháng ngày ngắn ngủi bên nhau, nhưng huynh cũng đã cho muội biết thế nào là hạnh phúc, thế nào là sung sướng và khoái lạc, muội kiếp này sống như vậy là không uổng rồi. Huynh và Nhạc cô nương hãy bảo trọng. Chúc huynh hạnh phúc.
Doanh Doanh”
Để lại một bình luận