Phần 124
Nói rồi nàng theo hướng Lâm Bình Chi bỏ đi trong nước mắt, Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh không biết nói gì, chỉ lặng lặng nhìn theo bóng nàng mất hút trong đêm tối. Linh San theo hướng Lâm Bình Chi đi, nàng đi mãi mà không thấy bóng dáng hắn đâu, cuối cùng bị lạc trong rừng giữa đêm tối. Linh San hoảng sợ, liên tục gọi tên Lâm Bình Chi, cuối cùng nàng bị chặn lại bởi một bóng người có cái dáng gù lưng, hắn quay lại nhìn khuôn mặt hoảng sợ của nàng rồi cất lên một tiếng cười dâm đãng đầy khoái trá:
– Lâm phu nhân, đêm hôm khuya khoắt thế này, cô lang thang vào rừng một mình làm gì thế? Hé hé…
Nghe tiếng cười the thé gian tà và dâm đãng kèm theo giọng nói biến thái của hắn, Linh San quay người cắm đầu bỏ chạy, nào ngờ, người đó nhảy vút lên, cả thân hình tưởng rằng là chậm chạp của hắn lao đi vun vun trong gió, luồn qua các cành cây rồi nhắm thẳng người Linh San điểm vào huyệt đạo của nàng khiến cho Linh San bị ngã nhào xuống đất, cả người ê ẩm không cử động hay nhúc nhích gì được. Hắn từ từ tiến tới, kèm theo một nụ cười dâm đang và từ từ lật ngửa nàng lên.
Kẻ đã ra tay với nàng chính là Mộc Cao Phong, lão nghe nói Lâm Bình Chi đã học được Tịch Tà kiếm pháp và đang dần biến phái Thanh Thành của Dư Thương Hải trở thành vô môn vô phái thì trong lòng lo sợ vô cùng, năm xưa chính lão đa ra tay hãm hiệp mẹ hắn, rồi lại giết cha hắn nên hắn biết Lâm Bình Chi vô cùng căm hận và sẽ không tha cho lão, chính vì vậy mà Mộc Cao Phong trốn chui trốn lủi, cả ngày không dám lò mặt ra đường, bởi vì hình dáng gù gù của lão thì không thể lẫn đi đâu được, trong đêm tối đang lang thang trong rừng thì lão lại gặp Linh San ở đây, thật đúng là trời giúp lão, chỉ cần hắn khống chế được nàng, lão nghĩ bụng Lâm Bình Chi sẽ không dám vọng động tới lão.
Mộc Cao Phong bước tới, cúi xuống mà lật ngửa người Linh San lên mà nhìn mặt nàng. Từ dưới nhìn lên Linh San thấy lão mặt hẹp và dài, giống như cái lưỡi cày, trên cằm còn có một bộ râu dê, tiêu biểu của những tên ham cuồng dâm tặc. Linh San cũng đã gặp Mộc Cao Phong vài năm trước rồi nên nàng không lạ gì lão. Lão cúi xuống vuốt ve mặt nàng mà cười rung cằm râu dê:
– Ha ha ha, Lão Mộc ta thật là có phước ba đời, năm trước mẹ của Lâm Bình Chi đã vô cùng xinh đẹp rồi, không ngờ, phu nhân của hắn con xinh đẹp hơn gấp mấy lần, hôm nay ta phải xem thử độ dâm của nàng có bằng mẹ hắn không?
Linh San nghe lão nói như vậy thì cả kinh hoảng sợ:
– Mộc Cao Phong, mau mau thả ta ra, nếu để Bình Chi biết được, huynh ấy sẽ giết ông đấy.
– He he he, thật vậy sao, hôm nay gặp nàng ở đây, nàng nghĩ ta sẽ tha cho nàng sao, ta được địt cả mẹ và phu nhân của hắn, kiếp này cũng coi như sống không uổng, hơn nữa, có nàng trong tay ta rồi, hắn dám làm gì ta chứ, biết điều thì hãy im miệng lại mà từ từ hưởng thụ đi.
Linh San biết không thể dọa dẫm được hắn, nàng không còn cách nào khác, biết tính tình của Mộc Cao Phong vô cùng cổ quái, Linh San cũng không dám làm nói thêm lời nào, cũng không nhúc nhích được, nàng nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt lăn dài trên má như thầm trách cho số phận bi thảm của mình, luôn bị gắn liền với các cuộc hãm hiếp của bọn dâm ô khốn kiếp.
Bị bế tắc huyệt đạo, không cử động được, Linh San khó chịu vô cùng vì hàm râu dê của lão cứ cạ cạ vào mặt mình nhưng không làm gì được nên đành nằm yên để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Mộc Cao Phong lấy tay nâng cằm đỡ mặt nàng lên ngắm nghía một hồi rồi cười đểu, ngọt ngào nịnh hót:
– Lâm phu nhân, chỉ cần nàng ngoan ngoan không phá đám ta, đêm nay ta sẽ cho nàng hưởng hết sự thống khoái này, ha ha ha.
Nói xong lão vòng tay ôm chặt lấy nàng, xiết mạnh, đay nghiến, Linh San không thể cử động được, Trong cơn hoạn nạn này, tứ chi bất lực, nàng chỉ còn nhắm mắt chịu trận. Trong lòng nàng hồi hộp, không biết thân mình sẽ bị lão già này giày vò ra sao. Mộc Cao Phong sau đó bèn đưa luôn bàn tay hắn vào trong quần nàng mà mò lồn Linh San. Lão đê mê cảm nhận sự mềm mại, ấm áp từ bụng nàng. Rồi hắn luồn mạnh cánh tay xuống dưới sâu hơn nữa. Hai con mắt của lão lim dim trên khuôn mặt lưỡi cày khi bàn tay của lão chạm tới vùng lông non, tơ dịu như nhung. Hắn mơn man, rờ rẫm nơi vùng giữa hai chân của Linh San, chùm râu dê rung động không ngừng. Bỗng nhiên hắn cảm thấy ươn ướt nơi bàn tay. Rút tay ra, Mộc Cao Phong ngạc nhiên khi thấy tay mình nhơm nhớp nước nhờn. Rồi hắn bỗng cười ré lên:
– Ha ha ha, Lâm phu nhân, nàng thật là dâm đãng nhé, chỉ một chút kích thích như vậy mà đã ra nước nhờn rồi à, xem ra nàng con dâm đang hơn mẹ của hắn nhiều, yên tâm, đêm nay ta sẽ cho nàng hưởng thụ trong cơn sung sướng, đến chết mới thôi.
Nói xong Mộc Cao Phong lấy hai tay mà vội vàng hối hả cởi hết quần áo của Linh San ra, một cách hết sức điệu nghệ, rành rọt, lột sạch xiêm y khiến nàng nhanh chóng trần truồng, lõa thể…
Linh San vốn dĩ bản chất cơ thể nàng cũng giống mẹ, vô cùng dâm đãng chính vì vậy mà đêm đó nàng dễ dàng bị đánh gục bởi những cử chỉ âu yếm, hôn hít xuýt xoa của Lục Bá và Tả Lãnh Thiên.
Dù mới hưởng cực khoái chưa quá lâu, nhưng cơ thể hừng hực thanh xuân của nàng luôn khao khát, luôn đòi hỏi.
Chỉ cần những động chạm nhẹ nhàng của người khác giới vào cơ thể cũng đủ làm mặt nàng nóng bừng lên vì kích thích rồi, bất kề gã đàn ông đó già hay trẻ, xấu xí hay điển trai, chỉ cần là đàn ông là được.
Vì vậy hôm nay dù bị Mộc Cao Phong mới kích thích, nhưng bản chất dâm đãng của nàng cũng nhanh chóng bị trỗi dậy, đến nỗi hắn vừa thọc tay vào lồn đã bị dâm thủy trong lồn nàng phủ ướt đẫm rồi.
Linh San quay mặt đi không nhìn lão để che giấu sự ngượng ngùng.
Lão nhìn thấy thân thể trần truồng, nhỏ nhắn và trắng tinh của Linh San nằm hơ hớ trong tầm tay của mình thì lên cơn nứng dữ dội.
Chợt nhận ra đã khá lâu rồi lão chưa địt đàn bà.
Con cặc của lão bây giờ đã nhổng lên, cương cứng, nhức nhối và cong vút.
Lão có cảm tưởng là tinh khí trong đầu cặc của lão cứ muốn trào ra khỏi đầu cu, xịt ra ngoài.
Mộc Cao Phong liền cắn răng cố nhịn vì hắn muốn kéo dài cơn hưởng thụ trên thân thể nàng.
Lão ôm chặt lấy tấm thân mềm dịu của Linh San trong tay mà hôn như mưa trên khuôn mặt diễm kiều của nàng.
Cùng một lúc, hắn lại đùa tay xuống mà sờ soạng, nắn bóp cặp vú tròn mềm của nàng.
Dần dần, hắn rà rà bàn tay xuống sâu hơn nữa mà mân mê, rờ rẫm tới mu lồn nàng.
Linh San nằm yên, mặt đỏ hồng, thở mạnh lên, tim đập nhanh hơn.
Một lúc sau Mộc Cao Phong cúi cái mặt lưỡi cày của lão xuống ngực Linh San mà bú mút lên hai bầu vú xinh tươi của nàng. Lão há miệng ra mà cắn mạnh lên cái đầu vú nhỏ tí, đỏ hỏn của nàng. Rồi hắn không ngừng day diết mà còn cắn chặt thêm nữa, nghiến đầu vú nàng giữa hai hàm răng mà kéo căng ra ngoài, không nhả. Chưa hết, cùng một lúc, lão bóp mạnh, vò nát lấy vú bên kia của Linh San, ngón tay của lão cấu chặt, xoắn tít đầu vú của nàng khiến nó bẹp dí giữa hai ngón tay hung bạo của lão. Linh San đau đớn vì hành động bạo dâm của lão, nhưng tự nhiên nàng cũng cảm thấy thích thích như thế. Miệng nàng khẽ rên lên một tiếng: Ư… ưm… ôi za… aaa… “. Tiếng rên xen lẫn sự đau đớn và đê mê.
Mộc Cao Phong giày vò tàn nhẫn trên vú Linh San một hồi, hắn siết bằng tay, nghiến bằng răng rồi lè lưỡi ra mà liếm lần lần xuống bụng và háng của nàng. Lão dúi bộ mặt lưỡi cày và cằm râu dê vào giữa hai chân nàng mà hít hà, dấm dúi. Rồi trong khi hai tay lão vẫn tiếp tục nhào nắn mạnh bạo trên hai bờ vú thì hắn đưa lưỡi ra mà luồn lách vào cái lỗ lồn nhỏ hẹp, khít khao của Linh San. Hắn quỳ xuống bên người nàng, le lưỡi ra thật dài mà thèm thuồng liếm láp mu lồn và lỗ lồn nàng. Nước miếng hắn tiết ra lênh láng khiến cơn liếm bú của hắn phát tiếng nghe nhóc nhách, như một con chó đang sừng sực liếm nước vậy.
Vừa bóp vú, vừa liếm lồn nàng một chốc, Mộc Cao Phong liền đưa tay xuống nâng đít Linh San cao lên cho hắn dễ dàng luồn lách, dầm dập cái mũi và cái lưỡi trên khắp vùng hạ bộ. Người nàng bây giờ ngửa lên, cong vòng, đầu và chân thì chạm đất, nhưng bụng háng thì vun lên, nhô lồn ra, mặc sức cho lão hùng hục trên vùng rậm rạp, sũng nước. Miệng Linh San không ngừng phát ra những tiếng rên ư ử đầy khoái lạc khi lưỡi lão không ngừng công phá vào nơi nhạy cảm nhất của nàng.
Vì lỗ lồn của Linh San khá khít khao, và hai chân nàng lại khép lại nên lão cảm thấy khó khăn khi muốn đút hết cái lưỡi ướt nhẹp nhưng cứng đơ vào sâu tuốt trong lỗ lồn nàng. Lão bèn lấy tay banh hai mép lồn nàng ra rồi dí mặt lão sát vào háng nàng. Vẫn còn khít quá! Lưỡi hắn vẫn còn bị kẹp chặt giữa hai vách lồn, không vào sâu thêm được nữa. Lão liền buông Linh San nằm ngang xuống đất mà cầm hai chân Linh San dơ lên rồi dạng mạnh ra xa một cách mạnh bạo để mở rộng thêm lỗ lồn nàng.
Khi lồn Linh San được mở rộng ra hết cỡ, lão vội và úp khuôn mặt lưỡi cày vào hạ bộ của nàng, dùng lưỡi vét sâu một đường lên cái khe ẩm ướt đó, lưỡi lão liên tục cọ xát lên hai vạch lồn nàng, rồi cứ thế từ từ ngoái sâu vào bên trong.
Linh San nhắm chặt mắt, người nàng run lên bần bật vì hành động của lão, đầu nàng lắc qua lắc lại để giải tỏa cơn sướng đang kéo đến ầm ầm, lúc này đây, nếu như hai tay mà cử động được, có lẽ Linh San đã ôm lấy đầu lão mà dí chặt nó vào lồn mình rồi, nàng muốn ưỡn mông lên để hưởng ứng nhưng không được.
Linh San chỉ còn biết phát ra tiếng rên dài khoái cảm như để đánh tín hiệu.
Nhận ra tiếng rên đầy dâm đãng và hoan hỷ của nàng, Mộc Cao Phong càng khoái chí, hắn le lưỡi cố gắng liếm thật sâu lưỡi vào lồn nàng, những tiếng sột soạt ở vùng âm hộ của Linh San phát ra liên tục, hòa lẫn với tiếng rên đầy khoái cảm của nàng.
Liếm lồn chán chê, lão xoay người theo tư thế 69 quen thuộc, hai tay chỉnh con cu vào miệng nàng.
Linh San tuy không cử động được, nhưng cũng há miệng hết cỡ để đón dương vật lão đi tới, ngay khi vừa ngậm được đầu khấc của dương vật vào, nàng mím môi mút chặt một cái, nàng hít hà để tận hưởng cái mùi vị quen thuộc của cặc.
Hành động của nàng khiến lão sướng phát điên, suýt chút thì đã xuất khí xối xả vào miệng nàng.
Mộc Cao Phong cúi xuống, hôn hít bộ phận sinh dục của Linh San, hai người say sưa bú liếm cho nhau trong đê mê bất tận.
Con cặc của lão dài và cong ngược lên, chứ không thẳng như bình thường, chính vì vậy mà Linh San dù đã há miệng ra hết cữ cũng không sao ngậm hết được nó vào miệng, mấy lần nàng bị lão đè cô muốn ngộp thở, do hai tay không cử động được, phải dùng lưỡi để đẩy con cặc kỳ dị đó ra ngoài.
– Hé hé… thích rồi phải không… để nàng nằm im như vậy mất vui… ta giải huyệt cho nàng… chúng ta cùng sướng nhé… hé hé hé…
Mộc Cao Phong biết Linh San đã hứng tình lắm rồi lão mạnh dạn giải huyệt cho nàng. Hồi nãy lão điểm huyệt là sợ nàng chống cự, sẽ làm hỏng cuộc vui của lão, bây giờ thấy nàng cuồng nhiệt và hưởng ứng như vậy, thì phải để nàng cũng chủ động nữa, như vậy cuộc vui với lão mới có thể trọn vẹn. Linh San tuy được giải huyệt, nhưng nàng cũng mềm nhũn người vì sướng, nàng nằm xụi lơ, hai tay và hai chân dang rộng, mặc cho Mộc Cao Phong muốn làm gì thì làm.
Mộc Cao Phong trèo lên người nàng, hai chân Linh San được lão dạng rộng ra, lão kê con cặc dài và cong cớn vào cửa mình Linh San rồi từ từ nhấp nó nhè nhẹ vào, dâm thủy nóng hổi của nàng bám lấy thân cặc khiến lão sướng phát điên, rồi cứ như thế, lão chầm chậm rút ra rồi lại đóng vào dẫn dần, hơi thở của cả hai đều gấp gáp và thổn thức. Linh San thì khỏi nói, nàng sướng điên người vì con cặc kỳ dị này của lão, vì nó cong ngược lên nên đầu khấc chui vào trong là nó đẩy ngược lên bụng, khi nàng chổng mông thì có cảm giác đầu khấc của lão như chạy ngược lên cả sống lưng nàng, thân cặc thì ma sát một cách khủng khiếp vào vị trí trọng yếu của lồn nàng, cảm giáng thống khoái này nàng chưa bao giờ được hưởng, vì vậy mà dù rất mệt nhưng Linh San vẫn ưỡn mông lên, nhịp nhàng hưởng ứng cùng lão.
– Trời ơi… Mộc… Lão tiền bối… tiểu nữ… sướng… ư… ứ… ư… chết tiểu nữ… mất… ư… ư… ư…
– Hé hé hé… chả có ai gặp con cặc của ta mà không rên xiết vì sướng cả… cô phải có phước lắm mới được nó địt đấy…
– Á… a… a… sướng… tiểu nữ sướng… tiền bối… địt mạnh lên… ư… ư…
Mộc Cao Phong nghe nàng rên rỉ cầu xin như vậy thì khoái chí vô cùng.
Lão cứ như vậy tăng tốc một cách mạnh mẽ hơn, vũ bão hơn, cú nào cú nấy đóng mạnh như giã chày vào lồn nàng, cả bộ ngực trắng phau của Linh San đung đưa theo từng chuyển động của lão.
Lão khoái chí vòng một tay ra trước luân phiên bóp nghiến hai bầu vú đó của nàng.
Linh San chổng mông, đầu cúi hẳn xuống sát đất, thở gấp, miệng nàng không ngừng phát ra những tiếng rên vô nghĩa và bị ngắt quãng trước những cú thúc của lão.
Sau cùng, Mộc Cao Phong cũng không chịu nổi trước sự co bóp kinh khủng của lồn Linh San, lão rú lên như chó sói tru rồi xuất tinh xối xả vào lồn nàng.
Sau đó đè thân hình gân guốc của lão lên tấm thân trần truồng, trắng muốt của nàng đang bẹp dúm dưới đất.
Sáng sớm hôm sau, Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh cùng các đệ tử tiếp tục lên đường, bọ họ ngày đi đêm nghỉ, băng qua mấy khu đồi rừng núi, cuối cùng cũng chỉ còn cách Hằng Sơn có vài chục dặm, con đường trở về núi Thanh Thành và Bắc Nhạn Hằng Sơn cũng khá gần nhau nên Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh cũng không lấy làm bất ngờ khi họ lại gặp Dư Thương Hải và đệ tử của hắn ở đó, có điều chỉ còn lại có một tên đệ tử và Dư Thương Hải, đám còn lại đã bị Lâm Bình Chi giết sạch.
Lệnh Hồ Xung và các đệ tử phái Hằng Sơn ở lầu trên, họ gọi một ít màn thầu và cơm chay.
Dư Thương Hải vừa gọi một tách trà, hắn còn chưa kịp uống thì Lâm Bình Chi lại xuất hiện, lần này hắn trang điểm, mặc bộ y phục diêm dúa với dáng vẻ bán nam bán nữ trông vô cùng kinh ngạc đã vậy trên người hắn còn thoa đầy hương phấn thơm phức của phụ nữ, lan tỏa ra khắp quán trọ, trông vô cùng kinh tởm.
Vừa nhìn thấy hắn, Dư Thương Hải đã giật bắn mình, vội vàng tóm lấy thanh kiếm thủ thế.
Lâm Bình Chi nhìn ngó xung quanh, sau đó lên tiếng chào Lệnh Hồ Xung rồi tới một bàn trống ngay cạnh bàn của Dư Thương Hải để ngồi.
Hắn vừa lấy khăn ra lau nhẹ lên mặt và lên tiếng với tên đệ tử của Dư Thương Hải:
– Ngươi là Nhân Hào à, hôm đó giết hại cả nhà ta ngươi cũng có mặt, cho dù ngươi có hóa ra thành tro ta cũng nhận ra được.
– Lão tử chính là Dư Nhân Hào, vậy thì đã sao? – Hắn tức giận đập xuống bàn và hô lớn. Thực khách ở đó nghe thấy như vậy sợ có đánh nhau nên vội vàng chạy hết, chủ quán cũng không dám ra can ngăn, bây giờ trong quán chỉ còn lại phái Hằng Sơn và mấy người bọn họ.
– Thanh Thành tứ thú, anh hùng hào kiệt, nhưng theo ta thấy, ngươi chẳng có khí phách hào kiệt gì hết. Thật là nực cười. – Lâm Bình Chi vần từ từ trêu tức hai thầy trò hắn.
– Ngươi… Vị Lệnh Hồ huynh trên kia nói gấu chó lợn nòi, Thanh Thành tứ thú, nhưng theo ta thấy, coi các ngươi là cầm thú thì bọn chúng bị hạ nhục mất rồi, các ngươi phải gọi là không bằng cầm thú.
Dư Nhân Hào bị sỉ nhục như vậy thì tức giận vô cùng, hắn định rút kiếm ra thì một giọng cười khả ố vang lên. Lâm Bình Chi nhìn ra phía cửa, Mộc Cao Phong từ từ bước vào với giọng điệu vô cùng khó chịu, một tay hắn tóm lấy Linh San từ từ bước vào. Lệnh Hồ Xung ngạc nhiên khi thấy Linh San đi cùng hắn, nhưng nhìn qua dáng điệu của nàng, chàng biết là Linh San đã bị khống chế. Mộc Cao Phong bước vào, hắn dìu Linh San ngồi xuống bàn rồi ngạo mạn lên tiếng:
– Ở đây nhiều bằng hữu như vậy, ta thật may mắn đã đến kịp lúc. Lâm lão đệ, ta đã giúp đưa phu nhân của ngươi đến đây rồi, đêm qua cô ấy lạc đường, thật may mắn đã gặp được lão Mộc ta. Thật không ngờ, phu nhân của ngươi còn hoang dại hơn mẹ ngươi gấp trăm lần, nàng ta hành hạ ta cả đêm qua đó nha. Ha ha ha, ngươi thật là có phúc ba đời mới lấy được nàng ta làm vợ đó.
Nghe hắn buông lời bệnh hoạn như vậy Lệnh Hồ Xung tức giận vô cùng, chàng định lao xuống nhưng bị Doanh Doanh ngăn lại. Lâm Bình Chi thì lại chả tỏ cái vẻ gì là tức giận khi nghe thê tử của mình bị hãm hiếp. Trái lại, hắn con buông một cậu cụt lủn:
– Vậy sao??
Mộc Cao Phong hơi bất ngờ, bởi theo lão nghĩ, Lâm Bình Chi phải tức giận mà lao vào lão, đằng này hắn lại bình thản như không, thậm chí còn chẳng thèm quan tâm tới sự sống chết của nàng nữa. Mộc Cao Phong thấy vậy thì bật cười đổi hướng:
– Ha ha ha, có câu có ơn phải trả, ta giúp ngươi một việc lớn như vậy, ngươi giúp ta báo đáp như thế nào đây?
– Ngươi muốn báo đáp như thế nào. – Lâm Bình Chi vừa vuốt tóc vừa lên tiếng.
– Rất đơn giản, đối với Lâm lão đệ mà nói, dễ như trở bàn tay. Ta chỉ muốn mượn Tịch tà kiếm pháp của Lâm gia, để xem chút cho mở rộng tầm mắt, xem xong lập tức trả lại ngươi.
– Vậy sao? Dư quán chủ của phái Thanh Thành đây cũng rất muốn xem Tịch tà kiếm pháp của Lâm gia ta, hắn đã thấy rồi đấy.
– Thật sao? Chúc mừng Dư Quán chủ, ngươi thực sự xem qua rồi sao? – Mộc Cao Phong hí hửng.
– Đúng vậy, mỗi chiêu mỗi thức, tại hạ đều xem từ đầu đến cuối.
– Nhưng nghe nói Tịch tà kiếm phổ đã bị Nhạc Bất Quần phái Hoa Sơn lấy đi rồi, sao ngươi có thể nhìn thấy được?
– Ta chưa hề nhìn thấy kiếm phổ. Nhưng ta đã thấy người sử dụng bộ kiếm pháp đó. – Hắn nói mà tay vẫn còn run run.
– Nghe nói Tịch tà kiếm pháp nửa giả nửa thực, hậu nhân của Lâm Viễn Đồ đều học Tịch tà kiếm phổ giả, công phu mèo ba chân đó sử dụng thì quả thực là một trò cười. Nhưng thứ ngươi nhìn thấy là thật hay giả? – Mộc Cao Phong nhạo báng thứ võ công mà Lâm Bình Chi đã học được gọi là Tịch Tà kiếm phổ trước kia.
– Ta cũng không biết là thật hay giả.
Mộc Cao Phong cười lớn nhạo báng Dư Thương Hải:
– Uổng công cho ngươi là tông chủ một phái, vậy mà võ công thật hay giả cũng không phân biệt được là sao?
– Tịch tà kiếm pháp thật giả thế nào, tại hạ thật sự không thể phân biệt được, nhưng Mộc đại hiệp kiếm pháp cao minh, ta nghĩ ngươi nhất định sẽ phân biệt được.
– Chỉ cần ta thấy được, nhất định có thể phân biệt.
Lâm Bình Chi nghe Mộc Ca Phong khoác lác như vậy thì đắc ý lên tiếng:
– Được, hôm nay ta sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt.
Để lại một bình luận