Phần 145
Tất cả bộ phận trên cơ thể nàng, từ chân lông tới cọng tóc, từ mảng da tới thớ thịt, từ từng sợi thần kinh tới mạch máu, từ đầu óc tới tay chân, đều yếu xìu, bại xuội. Nó đòi hỏi một sự ngơi nghỉ yên bình, dài lâu, toàn diện. Cơ thể nàng sau một cơn sướng khoái căng thẳng bây giờ chùng xuống, bất động. Nàng mệt mỏi thở hồng hộc, buông thả hai tay hai chân, nằm vật ra.
Khi thằng Út trỗi dậy ôm lấy nàng thì nàng không còn sức để đẩy nó ra, cứ để mặc cho nó đè lên người nàng. Nàng nằm yên, nhắm mắt thở dốc, để cho nó bắt đầu đụ nàng, đút con cu cứng ngắc vào âm đạo của nàng mà dập. Nó chưa ra nên nó lại bắt đầu nằm lên trên mà đục khoáy vào trong âm đạo nàng.
Nàng mệt mỏi nằm vật xuống, hai tay buông thõng, dạng ra, đưa hai bầu vú trắng nõn lên để mặc cho nó bú, hai chân thả lơi, mở rộng, bày âm hộ khít hồng ra để mặc cho nó đụ.
Thằng Út vừa hùng hục dập cu vào âm đạo nàng thật mạnh vừa chúm miệng bú lấy đầu vú nàng chùn chụt. Nó lại bắt đầu lên cơn sướng và kêu lên những tiếng rên la kỳ lạ, bai bải không ngừng, nghe rõ không phải là thô tục mà là thô bỉ vô cùng:
– Oái… Oái… Ặc… Ặc… Ôi… Éo… Éo… Úi… Úi… Hò hò… Ục… Ị… ị… Oái…
Nó đè người nàng mà dập con cu cứng như đá vào người nàng một cách mau lẹ. Doanh Doanh nhìn ra ngoài trời, thấy đã sáng rõ. Nàng nằm duỗi người, bây giờ mới thấy mệt. Mở đầu là mười đứa hợp nhau hãm hiếp nàng. Tên thủ lãnh hãm hiếp nàng trước, trong lúc nàng trúng thuốc mê man ngủ.
Sau đó, khi nàng tỉnh lại, chín đứa còn lại luân phiên cưỡng dâm, thay phiên hưởng sướng trên người nàng trong một khoảng thời gian dài. Nhưng đâu đã hết, kế đó, nàng không cầm nổi lòng dục, sẵn lòng chiều chuộng, cung phụng, hiến dâng tất cả thân thể cho bọn chúng. Rồi sau cùng, nàng lựa thằng Út ra để cùng nó giao hoan một trận tàn đời, cuồng nhiệt và rã rượi đến tận cùng.
Từ đêm tới sáng, nhiều cuộc truy hoan loạn cuồng đã xảy ra trong đại điện của Hằng Sơn, mà trọng tâm là nàng, người đóng vai chính trong tất cả những cảnh hành lạc đó. Và để rồi bây giờ hạ màn, nàng mệt mỏi, không còn hơi sức mà thở nữa. Cũng chỉ vì nàng vừa mới đạt được tới một cực đỉnh khoái lạc cao vút nhất trên trần đời.
Chuyện nàng bị chúng hiếp dâm thì nàng chấp nhận, mang thân con gái, nhất là con gái đẹp, lăn lộn giang hồ tứ chiếng thì bị cưỡng dâm là chuyện không thể tránh được. Nhưng sung sướng mà hiến thân, đam mê giao hoan với bọn người lạ mặt trong suốt đêm dài, tới những chín đứa, toàn là những tên cướp bóc, đạo tặc xấu xí, dơ bẩn, thì nàng không hiểu sao nàng có thể làm như vậy cho được.
Thật ra, nàng không tin là nàng đã có những hành động khiêu dâm và tục tĩu với một đám người thô tục như thế, không khác gì một con đĩ lầu xanh rẻ tiền làm hết cách chìu lòng những khách mua hoa tằn tiện. Cái khoái lạc của nhục thể nó cám dỗ, cuốn hút đến như vậy hay sao? Cái dục tình trong nàng có thể kéo dài tới thâu đêm suốt sáng đến như vậy hay sao?
Và nàng, với bản tính tự tin và cứng cỏi, lại có thể khuất phục, chịu thua đậm cái dâm tính đến như vậy hay sao? Ôi cái mãnh lực của tình dục! Cái mới lạ ở đây là nàng đã đồng tình hành dâm cùng một lúc với cả chín đứa thô tục như súc vật và cuối cùng đã đặt được tới cực khoái đầu đời với một tên nhỏ con, hèn mọn nhất trong bọn.
Tới đó, Doanh Doanh không dám nghĩ ngợi gì thêm nữa. Vì từ tận đáy lòng, nàng có cảm tưởng đó là một phần sự thật về con người chân thực của nàng. Phải rồi, đĩ tính đâu phải là không có trong những cô nàng trâm anh đài các? Dâm tình đâu phải là không hiện diện trong những người con gái đoan trang, thùy mị?
Nàng cũng chỉ là một người con gái với đầy đủ những ham muốn, đam mê, dục tính đầy ngất trong người, không hơn gì những nàng con gái khác. Cái đáng suy nghiệm là bản tính dễ dàng lụy dục của nàng đã khiến nàng hành sử buông thả như một dâm nữ khát tình mà người đời thường dè bỉu là “Đồ con gái hư thân, mất nết!”
Doanh Doanh cố gạt bỏ ý tưởng hắc ám đó ra khỏi đầu óc mà nhắm mắt chỉ nghĩ tới tới cảm xúc hiện tại, tới cái tình dục trong người, tới cơn sung sướng cực đỉnh vừa mới xảy ra, mà tàn dư của nó vẫn còn lan tràn trong khắp thân thể nàng. Cực phê và cực sướng, dầu sau đó cũng làm nàng cực mệt mỏi và cực rã rượi. Vậy là cuối cùng nàng đã có được một kinh nghiệm khoái lạc để đời, không bao giờ quên. Thân thể mệt mỏi nhưng cực kỳ thỏa mãn của nàng vẫn còn phiêu lãng nơi non bồng nước nhược, vẫn còn vấn vương nơi cõi thiên thai thần tiên.
Bất chợt người thằng Út bị giật mạnh ra khỏi thân thể trần truồng của nàng và nó bị ném vào góc phòng như một bó giẻ. Nàng nghe chúng quát lên:
– Liệng thằng chó đẻ này vào xó nhà đi!
Rồi hai chân của nàng bị kéo dạng ra thật xa một cách mạnh bạo để một con cặc cương cứng nắc thẳng vào âm hộ mệt mỏi của nàng một cách vũ bão. Doanh Doanh lờ đờ mở mắt ra nhìn xuống thì mới biết là tên thủ lãnh đang ra tay hùng hổ đụ nàng.
Thì ra sau một lúc thị dâm trước cảnh làm tình say sưa của nàng và thằng Út, hắn nứng quá chịu không nổi, vừa thấy nàng ngừng rên la, nằm duỗi ra là hắn nhào tới hành dâm cuồng bạo một lần nữa vào lồn nàng. Doanh Doanh quá mệt mỏi, mà lại bị hắn hành hạ tàn bạo như thế thì nàng cảm thấy trời đất quay cuồng.
Và tiếp theo là cả bọn côn đồ cũng đổ xô tới dày vọc trên thân thể nàng liền. Ba thằng dành nhau mà bóp miệng, đâm thọc con cặc không ngừng vào họng nàng. Nàng không còn hơi sức để kháng cự nữa. Ba thằng nữa vừa xoáy nghiến vừa nhai cắn loạn cuồng trên ngực nàng. Nàng ngộp thở không ra hơi. Hai thằng khác nhằn cấu, bầm dập trên khắp thân thể, chân tay nàng. Đầu óc Doanh Doanh trở nên trì trệ, bệ rạc, tay chân mỏi nhừ không thể chống trả lại được với màn cưỡng dâm tàn bạo.
Cả bọn, lần này cả chín đứa, bám vào người nàng như một lũ sài lang cắn xé, tranh mồi, sục sạo. Chúng nó bắt đầu cuộc bạo dâm rồi! Bây giờ mới đúng là lúc chúng bắt đầu hành hạ thân thể nàng.
Sau khi nàng đồng lòng hồ hởi hợp dâm với bọn chúng, tại sao tự dưng chúng lại thay đổi, nổi điên bắt đầu dùng bạo lực với nàng? Không phải là nàng, vì muốn thỏa mãn chính mình, đã tận lòng thỏa mãn bọn chúng hết sức hay sao? Hay là chúng ganh tị vì nàng đã hành dâm với thằng Út một cách đặc biệt?
Có thể chúng tức tối vì chúng không được nàng chiều chuộng như nàng đã chiều chuộng thằng chuột? Phải chăng chúng đã giận dữ vì nàng đã sung sướng tuyệt đỉnh với thằng Út sau một màn làm tình ngắn ngủi, trong khi chúng quần quật trên người nàng suốt đêm mà nàng vẫn trơ trơ?
Đúng rồi, lý do chính của màn bạo dâm này là nàng đã làm chúng tức giận vì chính nàng, qua màn la hét loạn cuồng khi đạt tới cực đỉnh khoái lạc trần đời với thằng Út, đã chứng tỏ cho chúng thấy là chúng đã thua kém thằng Út rất nhiều trong cái khoản làm tình, nhất là làm tình với một nàng con gái trẻ đẹp, một điều mà chúng không thể chấp nhận được.
Phải rồi, cả bọn to lớn, thô hào, cặc bự mà lại chịu thua một thằng nhỏ bé, hèn mọn nhất đám về kỹ thuật dâm trường và khả năng làm thỏa mãn người đẹp, thì thật là bỉ mặt, quê độ quá lắm! Giận cá chém thớt, chúng dồn hết nỗi tức giận lên người nàng.
Lúc đó, bọn chúng hành động không còn kềm chừng, dè nén gì trên thân thể của Doanh Doanh nữa khiến nàng gần như muốn chết giấc. Chúng cùng nhau, thay phiên nhau bầm dập trên khắp người của nàng. Thân thể rã rượi của nàng nàng chập chờn, vật vờ, lúc thì như sa xuống hố sâu muôn trượng, lúc thì tung cao trên trời cao mưa gió bởi những hành hạ không ngừng của một lũ cuồng dục. Có lẽ chúng muốn cho nàng thấy chúng vượt thắng, hơn xa thằng Út trong phạm trù bạo dâm!
Trời ơi, làm sao mà nàng kham được cả chín đứa ác ôn hăng hái xúm lại vùi dập thân thể nàng cùng một chập trong lúc này? Màn dập liễu vùi hoa lần này chắc chắn sẽ diễn ra không biết đến lúc nào mới dứt. Mà bây giờ thì nàng quá mệt mỏi, không còn hơi sức mà chịu đựng được nữa. Làm sao để chúng chín đứa dừng cái trò cuồng dâm bạo dục kéo dài đến bất tận này đây?
Nàng nghiến răng lại. Từ trước tới giờ, không bao giờ nàng bị đánh đập, đừng nói chi tới bị hành hạ không ngừng như lúc này. Chắc chết. Nàng nhắm nghiền cặp mắt lại. Nếu còn sức, chắc chắn nàng sẽ chống cự, dẫy dụa, ngăn cản không cho chúng hành xác mình. Bây giờ chỉ còn có cam chịu và cứng cỏi mà thôi.
Nàng cắn chặt bờ môi lại. Van xin và nài nỉ nhất định không có trong đời nàng rồi. Doanh Doanh nửa tỉnh nửa mê, nàng thiếp đi trong khi thân thể trần truồng vẫn không ngừng chuyển động, rồi bọn chúng mang cả dây thừng và xích sắt đến bên nàng…
Lệnh Hồ Xung mở mắt ra. Chàng ngạc nhiên khi thấy thân thể mình bị trói như một khúc giò, nằm khèo dưới sàn đất lạnh của nhà bếp. Ngoảnh mặt nhìn ra ngoài vườn, thấy trời hửng nắng bình minh và lảng vảng bóng mây thì chàng càng ngạc nhiên hơn nữa. Chàng nhớ là vẫn đang liên hoan vui vẻ với mọi người thì tất cả gục xuống, bây giờ tỉnh lại thì thấy bị trói trong bếp.
Vậy còn Doanh Doanh và mọi người đâu, như vậy là Phái Hằng Sơn đã bị tấn công, rốt cuộc thì ai là người ra tay. Chàng cau mày nhất thời chưa hiểu ra tại sao chàng bị túm vào rọ mà lại không hay biết một tí gì. Đến bây giờ Lệnh Hồ Xung mới tỉnh giấc căn bản là chàng nằm yên ngủ, không bị bạo dâm như Doanh Doanh nên thuốc mê ngấm tối đa, khiến chàng ngủ mà không hề hay biết chuyện gì xảy ra.
Nằm dưới đất nhìn về hướng đại điện của phái, chàng không thấy Doanh Doanh và mọi người đâu thì lấy làm hoảng hốt. Đảo mắt nhìn quanh thì chàng thấy lổn ngổn bao nhiêu thân người nằm bất động, la liệt khắp nơi thì càng lo sợ hơn. Chàng sợ hãi cố rướn người lên dòm kĩ hơn thì thấy những người đó hoàn toàn trần truồng, nằm ngủ mê say, nhiều người còn thở hổn hển ra chiều cực kỳ mệt mỏi.
Bọn đó lơ mơ nằm vật vã, rải rác trên nền nhà chứ không phải tắt thở chết queo như chàng đã tưởng. Một số hình như còn ra vẻ sung sướng, mắt lim dim, miệng cười thỏa mãn, cực phê như vừa trải qua một cơn khoái lạc xuất thần. Tuy lòng đã yên tâm, bớt kinh hãi, nhưng cố tìm mà vẫn không thấy Doanh Doanh đâu thì chàng không ngớt lo lắng, bồn chồn.
Chàng thử cựa mình dẫy thoát mấy lần thì thấy chỉ làm sợi dây siết cứng lại thêm vào người. Chàng bèn vận công cố vùng mình đánh bứt dây, nhưng vẫn không sao thoát được vì sợi dây rất dày cứng, một loại dây thừng to bản, mà nó lại quấn chung quanh người chàng mấy chục vòng, rất chắc. Chàng nóng lòng quá, liền vận nội công vào bàn tay, từ từ dồn nội lực vào hai bàn tay khiến nó nóng rực lên như lửa. Sợi dây trói tay bị nhiệt độ làm cho nóng chảy, từ từ đứt phừn phựt…
Lệnh Hồ Xung đứng lên, gỡ một vài sợi dây còn vướng ra khỏi người rồi vứt xuống đất. Chàng thở ra một cái dài, điều hòa khí công, rồi phóng mắt nhìn quanh căn phòng. Lúc đó chàng mới thấy hình dáng trắng bóc của Doanh Doanh đang nằm rũ trên cái bàn nằm giữa nhà. Chàng vội bước tới gần. Khi thấy rõ ra thì chàng kinh hãi và tức giận vô cùng.
Doanh Doanh nằm dẹp trên giữa mặt bàn, úp mặt xuống, đưa lưng trần lên, thân thể trần truồng, nõn nà, hai bờ mông tròn trịa, trắng hồng chổng lên trời. Nàng bị trói úp trên bàn, hai tay hai chân nàng bị kéo căng ra bốn góc. Hai tay nàng bị trói bởi hai sợi dây thừng cột vào hai chân trước của cái bàn, mặt mũi đưa ra phía trước.
Hai chân nàng bị xiềng bởi hai sợi dây xích cột vào hai chân sau của cái bàn, mông đít chỉa ra phía sau. Thân thể nàng tơi tả, nhòe nhoẹt, tóc tai rũ rượi. Rõ ràng nàng đã bị trói căng ra, hành hạ, tra tấn thật là dã man. Lệnh Hồ Xung nhìn gần, thấy nàng thở đều, nhưng mắt nhắm, bất tỉnh nhân sự. Từ đầu tới chân, những đám tinh dịch, trắng nhầy đọng lại từng mảng trên da thịt trắng toát.
Đặc biệt là mông nàng bầm dập, đỏ hồng, phủ đầy tinh khí đặc quánh. Cặp đùi trắng mịn của nàng cũng đọng đầy tinh dịch, nó chảy dài xuống đầu gối, có vài giọt còn đang nhỏ giọt xuống mặt đất.
Như vậy chứng tỏ là Doanh Doanh đã bị lũ chó chết đang nằm trần truồng say sưa trên nền nhà kia căng úp người xuống, cột xích lại trên bàn để chúng hành hạ, làm trò đồi bại khắp cùng thân thể nàng. Sau khi thỏa thuê cưỡng hiếp nàng, chúng đã mệt mỏi ngã lăn ra ngủ. Không biết chúng đã giở những trò bạo dâm gì mà khiến nàng ngất đi như thế. Và cuộc cuồng dâm lạc dục đã kéo dài không biết bao lâu, vì rõ ràng là nó chỉ mới vừa chấm dứt mà thôi, tinh trùng còn nhiễu xuống mặt bàn.
Lệnh Hồ Xung vừa kinh hãi, vừa tức giận, đưa tay run run gỡ trói cho nàng. Cườm tay và cổ chân của nàng đều in hằn lằn trói, vết đỏ tím nổi bật trên nền da trắng sữa. Đặc biệt là cổ chân nàng bị xiết bầm, chứng tỏ chân cẳng của nàng đã bị dằng kéo một cách mạnh bạo nhiều lần khi bị xích. Chàng lật người nàng lên thì thấy từ khuôn mặt xinh đẹp, tới bộ ngực vung tròn, tới cái bụng mảnh mai, tới âm hộ đen mun, tới cặp đùi thon trắng đều phủ bởi một lớp nước đục nhờn, nhão nhoét.
Mặt mũi của nàng tèm nhem, miệng mồm ứa đầy tinh dịch. Bộ ngực tím hồng, trầy trụa, nhớp nhúa chất đặc nhầy. Âm đạo của nàng bầm đỏ, từ đó một vũng nước đặc quánh vẫn còn rỉ ra, tràn đầy vùng hạ bộ. Ngay đến bàn chân, cánh tay nàng cũng vướng đầy tinh khí của chúng.
Không có một chỗ nào trên người Doanh Doanh, từ trước ra sau, từ trên xuống dưới, mà chúng không chừa phóng tinh vào. Nguyên cả thân thể bầm dập của nàng như bị chìm đắm vào một bể tinh trùng loang lổ.
Tim chàng đập liên hồi, máu chàng xông lên tới tận mặt. Chàng không ngờ Doanh Doanh đã bị cưỡng dâm tàn bạo đến thế, rõ ràng không phải bởi một hai đứa mà tới những cả chục đứa. Chàng giận dữ đưa mắt nhìn quanh, đúng mười đứa côn đồ.
Ngay lúc đó, một vài tên cướp mở mắt ra, thấy Lệnh Hồ Xung thoát khỏi dây trói đứng sững giữa phòng thì chúng hốt hoảng, vội vàng báo động cho những đứa chung quanh. Bọn chúng đồng nhổm dậy, không kịp mặc quần áo, hô nhau nhào tới gần chàng ngay. Lệnh Hồ Xung liền nhanh tay bẻ một góc bàn, bóp nát nó ra, rồi ném luôn đống gỗ vụn vào người chúng.
Mấy chục mảnh gỗ bay ra veo véo bắn trúng người khiến chúng ngã xuống như rạ. Đứa nào cũng bị ném trúng vào yếu huyệt, nằm cứng đờ ra. Thật ra đang lúc tức giận cho hành động dâm bạo mà chúng đã làm trên người Doanh Doanh, đáng lẽ Lệnh Hồ Xung đã nhắm vào tử huyệt mà bắn cho chúng bỏ mạng mới xứng với tội ác của chúng.
Nhưng chàng vốn bao dung, nhân ái, nên chàng nương tay chỉ ném vào yếu huyệt làm chúng tê liệt ngã lăn ra bất động. Phần nữa là chàng muốn chính Doanh Doanh sẽ trừng trị bọn chúng, như vậy mới hy vọng nàng nguôi ngoai đi phần nào.
Hạ thủ bắn ngã bọn côn đồ xong, chàng lo lắng nắm tay Doanh Doanh thăm mạch. Thấy huyết mạch của nàng vẫn lưu thông, hơi thở đều đặn thì chàng yên tâm. Nàng ngất đi chắc vì bị kích động tâm thần chứ không hề có dấu tích gì của một nội, ngoại thương trầm trọng. Thân thể của nàng bầm dập, tơi tả thật đấy, nhưng chỉ là những vết thương ngoài da thịt.
Chàng liền bồng nàng lên đi ra ngoài vườn. Thấy người nàng bất động, nhớp nhúa tanh hôi, trần truồng nằm trong tay mình, hai mắt nhắm nghiền thì chàng thương tâm quá, chỉ muốn quay trở lại mà giết mấy tên côn đồ cho rồi. Bọn này quả thật chơi trò tàn nhẫn vô cùng, không khác gì ác thú! Bị tới mười đứa hành hạ kinh khủng như vậy thì làm sao nàng chịu cho được?
Tới bể nước, chàng vẫn để Doanh Doanh nằm trong lòng mà múc nước rửa người cho nàng. Chàng ân cần xoa gội hết đám tinh dịch nhơ nhuốc trên khắp thân thể nàng. Tay chàng kì cọ trên da thịt trắng ngần, tắm rửa ở những chỗ thầm kín của nàng mà lòng chàng không thấy lạc thú một tí nào hết, chỉ thấy đau xót tới ruột gan.
Để lại một bình luận