Phần 151
Lệnh Hồ Xung quỳ xuống giữa hai chân Đông Phương. Chàng cầm con cặc cương cứng của mình chậm chậm cọ dọc hai mép lồn đỏ hồng đẫm nước của Đông Phương. Khi đầu cặc bóng loáng nước nhờn, chàng chậm chậm đưa vào cửa mình nàng. Một cảm giác khít khao chặt bóp chặt lấy đầu cặc chàng, sướng đến tê dại, có lẽ đã lâu cái lôn ẩm ướt này của nàng không có con cặc nào nhét vào. Đông Phương nhắm chặt hai mắt, đôi môi há hốc run rẩy cảm nhận anh từng chút một. Môi chàng tìm đến môi nàng, nàng ngay lập tức hé môi, nhè lưỡi ra đáp lại, quấn lấy lưỡi chàng. Hai người trao cho nhau những nụ hôn cuồng nhiệt cháy bỏng. Rồi cứ thế, chàng nhích dần người lên:
– Ưm… ôi… umh…
Đông Phương phát ra một tiếng rên khoái lạc trong cuống họng. Cảm giác tê tái này đã lâu lắm rồi nàng không được hưởng. Hai nước mắt nàng trào ra vì sung sướng. Lệnh Hồ Xung ôm ghì lấy cơ thể nàng. Chàng vẫn tiếp tục hôn lên đôi môi run rẩy của nàng, hôn lên đôi mắt đẫm lệ của nàng. Nước mắt nàng vẫn không ngừng lại, nhưng là những giọt nước mắt hạnh phúc. Nàng hạnh phúc vì ít nhất nàng cũng được chàng đáp lại. Nàng yêu chàng thật lòng, yêu bằng cả trái tim nàng.
Suốt khoảng thời gian vừa qua, Lệnh Hồ Xung dù muốn nhưng chàng không dám làm mạnh bạo, chàng sợ, chàng sợ làm nàng tổn thương, sợ làm nàng đau đớn, chàng vẫn chậm chậm lùi người, lại nhẹ nhàng lấp kín nàng. Đông Phương run rẩy. Nàng hôn rít lấy đôi môi chàng, hơi thở dồn dập thơm ngát. Nàng thì thào trong cơn cực khoái:
– Xung ca… muội biết… biết huynh lo sợ điều gì… ư… ưm… huynh… đừng sợ… muội muốn như vậy… huynh… ư… mạnh… mạnh nữa lên… muội muốn… muốn… ứ… ứ…
– Đông Phương… muội chắc chắn chứ…
Suốt quá trình vừa rồi, giờ chàng mới mở miệng ra nói chuyện với nàng. Đông Phương vẫn rên rỉ:
– Muội muốn… muốn thật mà… huynh hãy cứ… hoang dại đi… mạnh mẽ vào… ứ… ứ…
– Vậy… được…
– Đúng rồi… á… á… á… mạnh… mạnh nữa lên… ư… ư… a… a… a… muội sướng… sướng lắm… á… á… á… á… á…
Lệnh Hồ Xung cúi xuống tăng tốc, chàng địt phành phạch như một cái máy vào lồn nàng, đôi tay vẫn vũ, xoa bóp bầu vú Đông Phương một cách cực mạnh, bầu vú căng tràn của nàng biến méo mó thành nhiều hình dạng khác nhau, những âm thanh bạch bạch do tiếng da thịt va vào nối tiếp nhau vang lên chan chát trên đỉnh núi Hắc Mộc Nhai.
Con cặc chàng cứng ngắc nóng hổi như thanh sắt bị nung hồng không ngưng khoan sâu vào nơi sâu thẳm nhất của nàng, âm hộ nàng không ngừng bị công phá một cách vũ bão, dâm thủy trong lồn nàng nức nở tuôn trào, chảy lênh láng xuống phiến đá.
Lệnh Hồ Xung đứng thẳng lên, chàng tóm lấy vòng eo nhỏ xíu của nàng, xóc ngược nó lên. Nửa thân giữa của nàng bị chàng nhấc ngược lên, đầu và hai chân thõng xuống, Âm hộ nàng vẫn ngậm chặt lấy thanh sắt nóng hổi kia. Lệnh Hồ Xung lại bắt đầu thúc liên tiếp, lia lịa vào người Đông Phương, cả người nàng rung lên bần bật, Đông Phương như bay bổng trong không trung thân thể trôi bềnh bồng, chàng ra sức địt hết ra lại vào hết bên phải sang bên trái con cặc ngoáy loạn xạ trong lồn nàng.
Quá sướng, Đông Phương rên rỉ liên hồi, nàng bắt đầu nói tục, nàng kêu gào khản cả cổ vì sướng, Lệnh Hồ Xung hết địt nhanh đến địt chậm, khi địt chậm, chàng lặc cái nào cái nấy chất lượng, chan chát như chày giã gạo vậy, cả người nàng bị đẩy cúi về phía trước rồi lại bị đôi tay rắn chắc của nàng kéo tụt về phía sau, đôi môi nàng run rẩy, tóc tai rũ rượi, khuôn mặt đờ ra vì sướng, thi thoảng chàng lại kéo cặc ra từ từ cho đến khi đầu khấc chỉ còn gác lên cửa lồn rồi mím môi đóng vào thật mạnh rồi lại kéo ra từ từ, rồi lại đóng vào thật mạnh.
– Ứ… ối… á… ư… ư… ư… a… a… a… a…
Đông Phương rên rỉ liên hồi, thảm thiết và thống khoái. Trong cơn say men tình hoang dại, nàng bật người lên, hay tay vòng qua cổ chàng, chân quặp lấy hông chàng. Lệnh Hồ Xung đứng thẳng dậy, hai thân thể trần truồng vẫn dính chặt vào nhau, hai người bắt đầu địt nhau theo thế đứng.
Lệnh Hồ Xung địt lên, nàng dậu xuống, đôi môi nàng hôn rít lấy miệng chàng, những âm thanh bành bạch tiếp tục vang lên không ngớt, sải chân dài miên man với cặp đùi trắng nõn nà của Đông Phương quấn chặt lấy thân thể nàng, mỗi khi chàng đẩy lên là nàng lại lấy nó làm điểm tựa mà dập mạnh xuống hạ thể chàng, thân thể hai người ướt đẫm, nhễ nhại mồ hôi dù trên đỉnh Hắc Mộc Nhai gió vẫn rít lên từng hồi.
Địt nàng một hồi khá lâu ở tư thế này, cặc thì vẫn chưa mệt nhưng có lẽ chàng đã thấy mỏi tay, Chàng hạ cơ thể nàng xuống phiến đá, cả cơ thể chàng lại đè lên nàng, con cặc vẫn nằm chật ngất bên trong lồn nàng. Lệnh Hồ Xung chồm lên hôn lên miệng Đông Phương, đôi môi nàng hé mở cho lưỡi chàng lùa sâu vào trong miệng Đông Phương, hai lưỡi đánh đánh cuộn vào nhau chàng nuốt nước miếng nàng hút ừng ực.
Vừa địt Lệnh Hồ Xung vừa hôn môi, rồi di chuyển sang hai bên vành tai nàng mà mút chặt lấy đôi tai Đông Phương làm người nàng co rúm lại, chàng lại rê lưỡi xuống vùng cổ nàng liếm xung quanh cái cổ cao trắng ngần, cong người vừa nắc Lệnh Hồ Xung vừa bú vú nàng, quá sướng quá đã chàng nhằn nhằn mút mút hai cái núm, làm cho nó săn cứng lại, Chàng cho đến khi không kìm được cơn sướng cặc chàng giật giật trong lồn nàng, biết mình sắp xuất tinh Lệnh Hồ Xung thúc cặc vào lồn nàng thật nhanh, thật mạnh, hai bộ phận sinh dục chạm vào nhau bạch bạch văng vẳng vang đi trên đỉnh Hắc Mộc Nhai. Cửa lồn Đông Phương đàn hồi như hai miếng cao su vậy, nó co thắt lại nhíp nhíp lấy con cặc của Lệnh Hồ Xung như muốn nuốt trọn tinh trùng của chàng.
Lệnh Hồ Xung rùng mình liên tiếp mấy cái liền. Từng dòng tinh trùng bắn sâu vào lồn Đông Phương, bên trong lồn nàng các cơ thịt nhíp nhíp hút chặt lấy cặc chàng, quá sướng, Đông Phương cũng lên đỉnh cùng một lúc với chàng, hai tay nàng ôm cứng lấy thân thể chàng thở hổn hển con cặc chàng xìu dần và tuột ra khỏi lồn Đông Phương, Lệnh Hồ Xung đổ gục người xuống, đè lên mình nàng. Đông Phương củng chìm sâu vào cơn khoái lạc, nàng vật chàng nằm nghiêng tay ve vuốt lưng chàng. Bị vắt kiệt sức trong trận làm tình hoang dại vừa rồi.
Lệnh Hồ Xung nhắm nghiền mắt, thở dốc, chàng chìm sâu vào giấc ngủ vùi ngay sau đó, hay tay vẫn ôm trọn tấm thân của nàng. Một lúc sau, Đông Phương nhẹ nhàng tách tay chàng ra, nàng ngồi dậy vén mái tóc lên, nhìn khuôn mặt điển trai, góc cạnh của chàng đang đều đều thở, Đông Phương mỉm cười cúi xuống hôn nhẹ lên môi chàng.
Gần sáng, Lệnh Hồ Xung tỉnh giấc, chàng nhìn quanh không thấy Đông Phương đâu, cơ thể chàng được đắp tạm lên bằng chính bộ quần áo của chàng cởi ra lúc nãy. Lệnh Hồ Xung ngồi dậy bần thần “Có lẽ muội ấy đã đi rồi”. Chàng nhìn xuống thì thấy mấy dòng chữ khắc trên phiến đá nơi Đông Phương nằm, những dòng chữ do nàng dùng nội công khắc lên “Lệnh Hồ Xung, cảm ơn huynh vì đêm ái ân tuyệt vời này, trời xanh có mắt, hy vọng Doanh Doanh sẽ không sao, chúc huynh hạnh phúc. Cả đời này muội sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt huynh nữa. Vĩnh Biệt”
Lệnh Hồ Xung bần thần một hồi khá lâu, chằng nhìn xa xăm, trong lòng cảm thấy tiếc nuối, như thể bản thân vừa đánh mất một thứ gì đó vô cùng quý giá. Chàng hét lớn rồi vẫn nội công đánh một chưởng, phá nát tảng đá đó rồi lặng lẽ trở về. Trở về nhà, tâm trạng chàng vẫn bần thần, phân vân.
Nhưng nhìn Doanh Doanh đang chống chọi với chàng nhanh chóng gạt niệm những tạp chất, một lòng chăm sóc Doanh Doanh, những ngày cuối cùng, bệnh tình của Doanh Doanh ngày càng trở nên trầm trọng hơn, những ngón tay của nàng đã thâm tím lại, nhan sắc kiêu sa của Thánh cô bây giờ trở nên tiều tụy và xuống dốc trầm trọng. Lệnh Hồ Xung nhìn nàng mà đau xót vô cùng, chàng bất lực khi không có cách nào để cứu được Doanh Doanh.
Đến ngày cuối cùng, Lệnh Hồ Xung lặng lẽ nhìn Doanh Doanh nằm im bất động trên giường, chàng thẫn thờ nhìn nàng thở từng hơi thở đều đều và yếu ớt. Lệnh Hồ Xung nhìn ra bầu trời, chàng thầm nghĩ “Hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta được ở bên nhau rồi, thời gian trôi nhanh thật đó, Doanh Doanh, ta sẽ không đánh thức muội dậy nữa, muội hãy ra đi thật thanh thản, bây giờ, ta sẽ đến quỷ môn quan trước và đón muội. Xuống đó muội sẽ không cô đơn. Chúng ta sẽ làm một đôi phu thê dưới cửu tuyền”
Lệnh Hồ Xung từ từ nhắm mắt, chàng rút trong người ra một con dao găm. Lặng lẽ đưa lên cao rồi nhắm thẳng vào trái tim của mình. Đúng lúc mũi dao vừa xuyên qua lớp áo, chạm tới khoảng da thịt đầu tiên thì cánh cửa phòng bật tung, Bình Nhất Chỉ chạy vào:
– Khoan đã, tôi đã có cách cứu sống đại tiểu thư rồi.
Nhìn thấy Lệnh Hồ Xung cầm con dao chạm ngay ngực, Bình Nhất Chỉ thở phào nhẹ nhõm, ông chỉ cần đến chậm một chút thôi, thì việc cứu được Doanh Doanh cũng trở nên vô nghĩa mất rồi…
Để lại một bình luận