Phần 106
Sau câu nói, hồ lô rượu được Lệnh Hồ Xung tung lên trời, một chưởng phá tan tành, mũi kim cắm vào thanh gươm được chàng giựt đứt. Cả hai người lao vào giao tranh, tạo ra một cuộc tranh hùng chưa từng có trên đỉnh Hắc Mộc Nhai. Kiếm pháp siêu việt của Lệnh Hồ Xung giao tranh với thần công Quỳ Hoa bảo điển của Đông Phương, kiếm khí loang loáng khắp cả một ngọn núi, cả hai ngươi giao tranh suốt hơn 100 hiệp mà vẫn bất phân thắng bại. Quỳ hoa bảo điển quả nhiên không hổ danh là võ công vô địch thiên hạ. Lệnh Hồ Xung đã phải dùng đến cả Hấp tinh đại pháp nhưng cũng không làm gì được nàng. Cuối cùng Lệnh Hồ Xung sử dụng cả tuyệt kỹ “Độc ccoo cửu kiếm” nhưng Đông Phương vẫn bĩnh tĩnh chế ngự và phản đòn, sau hơn hai canh giờ giao đấu long trời lở đất, Lệnh Hồ Xung đã bị nàng chế ngự. Nhìn mũi kim chĩa vào cổ họng mình, chàng lên tiếng:
– Ta thua rồi, Đông Phương Bất Bại, muốn chém muốn giết gì thì tùy ngươi.
– Ta muốn hỏi ngươi một câu hỏi cuối cùng?
– Câu gì?
– Ngươi… có từng bao giờ yêu ta thật lòng chưa?
Thấy Lệnh Hồ Xung im lặng không nói gì, nàng tiếp tục:
– Đã đến lúc này rồi, ngươi vẫn không muốn nói với ta một câu thật lòng sao?
Đúng lúc đó, Nhậm Ngã Hành từ trên cao lao vút xuống đánh một chưởng vào Đông Phương, nàng kịp quay người lại dùng luôn cây kim đang khống chế Lệnh Hồ Xung bắn thẳng vào mắt phải của Nhậm Ngã Hành khiến ông ta bắn lùi lại ôm mặt kêu đau đớn. Đông Phương bị trúng chưởng của Nhậm Ngã hành văng người xuống vực sâu. Lệnh Hồ Xung thấy vậy lao vút tới, một tay tóm vào tay nàng, tay còn lại trượt theo vách núi muốn rơm máu, cuối cùng cũng tóm được vào vách, giữ nàng lại, hai người cheo leo giữa vách núi:
– Bám vào ta, bám vào ta. – Lệnh Hồ Xung lo lắng hét lớn.
– Ta muốn ngươi cho ta biết, ngươi đã từng yêu ta chưa? – Đông Phương lên tiếng, hai hàng nước mắt nàng đã lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp.
– Đông Phương cô nương, mãi mãi ở trong lòng ta. – Lệnh Hồ Xung run run môi, không kìm nén được cảm xúc.
– Vậy là đủ rồi, chẳng qua chỉ là sự nghiệp thiên thu thôi, tất cả đã không còn quan trọng nữa rồi. Còn nữa, Doanh Doanh đã uống Tam thi não thần đan. Cuối cùng ta muốn ngươi mãi mãi phải nhớ đến ta.
Đông Phương đánh một chưởng vào tay Lệnh Hồ Xung khiến chàng bắn lên trên bờ vực, nàng dang hai tay, ngả người rơi xuống tự do, mắt nàng khẽ nhắm lại, miệng nở một nụ cười mãn nguyện. Cuộc đời oanh liệt của nàng cuối cùng vần không thoát khỏi chữ tình. Cũng phải thôi, đã là con người, ai chả có cảm xúc, ai chả có tình cảm, chúng ta đâu phải là những đồ vật vô tri vô giác. Ở phía trên Lệnh Hồ Xung tuyệt vọng nhìn hình dáng nàng dần dần mất hút dưới vực, hai tay chàng nắm chặt lại, khóe mắt rưng rưng. Doanh Doanh lúc này chạy đến, Hướng Vấn Thiên và Thượng Quan Vân đang dìu đỡ Nhậm Ngã Hành dậy và dìu về đại điện. Doanh Doanh nhẹ nhàng bước đến, nàng đặt tay lên vai chàng, không nói một câu nào rồi nhẹ nhàng ôm chặt lấy chàng, bởi Doanh Doanh hiểu chàng vửa trải qua một nỗi đau vô cùng lớn.
Ngay sau khi loại trừ được Đông Phương Bất Bại, Nhậm Ngã Hành tiến hành thanh lý môn hộ, tất cả những người nào nhất quyết theo Đông Phương đều bị ông ta giết hại, Nhậm Ngã Hành thay đổi một loạt các vị trí chủ chốt trong giáo, thống nhất tất cả lại rồi lấy lại ngôi vị giáo chủ bị cướp mất đã 12 năm nay. Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện đó, Lệnh Hồ Xung mới nói cho ông biết Doanh Doanh đã trúng phải Tam thi não thần đan của Đông Phương, Nhậm Ngã Hành tìm tới phòng của nàng nhưng không tìm thấy nổi một viên thuốc giải nào trong đó, ông ta tức tốc phái người đi tìm Bình Nhất Chỉ về để nghiên cứu điều chế thuốc giải.
Sau khi lấy lại được NNTG của mình, Nhậm Ngã Hanh muốn Lệnh Hồ Xung gia nhập thần giáo của mình, nhưng một lần nữa, trước mặt tất cả mọi người, Lệnh Hồ Xung lại tiếp tục từ chối việc này khiến cho Nhậm Ngã Hành giận tím mặt, biết rằng cha mình sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chàng, mấy hôm sau Doanh Doanh nhân cơ hội cha nàng lơ là, đã đưa Lệnh Hồ Xung xuống núi, hai người chạy được một đoạn thì bị Hướng Vấn Thiên đón đầu chặn lại:
– Lệnh Hồ công tử, giáo chủ ra lệnh, người chưa cho phép thì Lệnh Hồ công tử chưa được phép xuống núi, xin công tử và tiểu thư mau quay về, đừng làm khó thuộc hạ.
– Hướng thúc thúc, Xung ca vốn phải trỏ về để chấp chưởng Hằng Sơn, xin thúc thúc hãy để cho huynh ấy quay về. – Doanh Doanh lên tiếng.
– Hướng đại ca, ta còn rất nhiều việc đang chờ phải làm, không thể gia nhập Thần giáo của các người được, huynh mau thả cho ta đi.
– Nếu như ta không đồng ý thì sao? – Nhậm Ngã hành từ phía sau bước ra. Hướng Vấn Thiên thấy vậy liền tránh sang một bên, cúi đầu hành lễ.
– Nhậm giáo chủ, lúc đầu ta giúp ông đoạt lại ngôi vị giáo chủ chính là muốn ông ngăn chặn Đông Phương lại, không để cô ấy ra tay tàn sát đồng đạo võ lâm, nhưng ta không ngờ sau khi ông trở lại làm giáo chủ, không cho ta thấy những việc ông hứa mà ngược lại còn thi hành những điều lệ hà khắc với giáo chúng của mình, âm mưu tấn công trung nguyên, ông bảo ta làm sao có thể gia nhập vao một Ma giáo ta ma ngoại đạo và bỉ ổi bội ước như vậy. – Lệnh Hồ Xung tức giận phản kháng.
– Ngươi dám nói lao phu bỉ ổi vô sỉ.
Sau câu nói đó, Nhậm Ngã Hành tấn công Lệnh Hồ Xung liền, chàng thầy vậy lùi lại thủ thế rồi rút kiếm ra chống đỡ. Doanh Doanh đứng bên ngoài, một bên là cha, một bên là người nàng yêu mến nhất trên đời, thật là khó xử. Nhậm Ngã hành thi triển hấp tinh đại pháp, đánh liên tiếp mười mấy chưởng vào Lệnh Hồ Xung, nhưng tất cả đều bị chàng né được hoặc hóa giải hoàn toàn. Thấy Lệnh Hồ Xung dễ dàng hóa giải được, Nhậm Ngã Hành đánh liên tiếp thêm mấy chưởng nữa, trong suốt hơn mười hiệp đấu, Lệnh Hồ Xung chỉ né đòn mà không hề đánh trả, rồi bất ngờ chàng xoáy người đảo kiếm sử dụng chiêu thức “Phá Chưởng thức” trong độc cô cửu kiếm tấn công lại Nhậm Ngã Hành, quá bất ngờ với chiêu thức này, mọi chưởng thức của Nhậm Ngã Hành chàng không né tránh nữa mà dùng kiếm phá giải hoàn toàn, thân pháp của chàng lại nhanh như điện, Nhậm Ngã Hành thậm chí còn không chạm nổi vào người chàng cho đến khi bị khống chế, Lệnh Hồ Xung sau khi không chế ông ta xong, chỉ nhẹ nhàng nói câu “Nhậm giáo chủ, đắc tội rồi” Rồi chàng bay người lên và mất hút sau chân núi…
Trong khi đó, bên phía Hoa Sơn, Nhạc phu nhân và đang tất bật để tiến hành hôn lễ cho con gái của mình và Lâm Bình Chi:
– Sư huynh, huynh xem trong đống vải này, xấp nào đẹp nhất, muội muốn may khăn trải giường cho con. – Nhạc phu nhân bước vào phòng, hớn hở như chính mình chuẩn bị xuất giá vậy.
– Muội xem cả ngày nay, bận từ sáng đến tối, coi chừng hại sức khỏe đó.
– Chúng ta chỉ có một đứa con gái là San nhi, nó sắp xuất giá, người làm mẹ như muội tất nhiên đích thân ráng sức làm. Thôi, muộn rồi, chúng ta mau đi nghỉ đi.
– Muội cứ nghỉ trước đi, ta còn đi luyện công, lát nữa sẽ nghỉ sau. – Nhạc Bất Quần vội vàng lảng tránh.
Nhạc phu nhân rất nghi ngờ, từ ngày Nhạc Bất Quầng xuống núi đến nay đã hơn bốn tháng rồi ông ta chưa từng ngủ cùng nàng, hơn nữa hành động và cử chỉ gần đây của Nhạc Bất Quần càng khiến Nhạc phu nhân hoài nghi nhiều hơn. Nàng thở dài, Lệnh Hồ Xung thì không còn ở lại, Lục Hầu Nhi thì đã chết, Lao Đức Nặc thì lại là một kẻ phản bội, những đệ tử có thể thỏa mãn được cho nàng đều không còn ở bên nàng nữa, Lâm Bình Chi sắp là con rể của nàng, nàng không thể nào là ra cái chuyện loạn luân bỉ ổi đó nữa, còn những đệ tử khác, nàng không muốn, vì nàng sợ, nàng sợ mọi chuyện sẽ lộ ra bên ngoài, như vậy thanh danh của phái Hoa Sơn sẽ bị hủy hoại trong tay nàng mất (Đm, bị hiếp bởi một lũ cướp, rồi cả Dư Thương Hải, tất cả đếu trước mặt chồng còn chưa đủ bị hủy hoại, quỳ: D). Hàng đêm, nàng đều phải tự thỏa mãn, nhưng Nhạc Bất Quần cứ miệt mài luyện kiếm, không hề hay biết những khát khao của nàng…
Nhạc Bất Quần cầm trên tay chiếc áo cà sa tổ của Lâm gia, do dự trước lò sưởi trong nhà thờ, cuối cùng ông nhắm mắt thả nó xuống, vừa lúc đó, lò sưởi bị đá văng ra nền nhà, Nhạc Bất Quần mở mắt giật mình:
– Sư… sư muội…
– Vì muội hơi đau đầu, nên đến đây định thắp hương cho sư phụ, thật không ngờ muội đã thấy thứ không nên nhìn thấy, thì ra chính huynh là người đã lấy đi tấm áo cà sa này, vậy saoo huynh còn đổ oan cho Xung nhi lấy cắp. – Nàng tức giận lên tiếng. Ở bên ngoài cửa sổ, Lâm Bình Chi đã nghe rõ ràng từng câu từng chữ của hai người. Hắn nín thở, năm im như một con mèo đang rình bắt chuột vậy.
Nhạc phu nhân bàng hoàng nhớ lại, hôm đó Xung nhi của nàng bị trọng thương và hôn mê, chỉ có phu quân của nàng là tiếp cận nó từ đầu đến cuối, nàng cũng đã có chút hoài nghi chồng mình, nhưng lại không dám tin rằng Quân tử kiếm Nhạc Bất Quần lại có thể làm ra những chuyện bỉ ổi vô liêm sỉ đến như vậy, nay tận mắt chứng kiến điều đó, Nhạc phu nhân không khỏi thất vọng, đau đớn ê chề.
– Sư muội, muội hãy tin ta, ta làm như vậy hoàn toàn là vì phái Hoa Sơn của chúng ta.
– Kiếm thuật của phái Hoa Sơn đã có nét riêng độc đáo của nó, Tử hà thần công nếu luyện đến tầng cuối cùng càng có thể vô địch thiện hạ, nếu không năm xưa Phong Thanh Dương sư thúc tại sao lại chỉ dựa vào Hoa Sơn kiếm pháp mà đánh bại cả Hấp tinh đại pháp của Nhậm Ngã Hành, huynh không lĩnh ngộ được, bây giờ đi ăn cắp võ công của Lâm gia về làm của riêng sao? – Nàng gằn giọng tức giận.
– Muội không hiểu đâu, nay Tả Lãnh Thiền luôn luôn nghĩ cách để nuốt hêt 4 phái chúng ta. Ta tuyệt đối không thể để Hoa Sơn lột vào tay hắn, vì vậy mới muốn học qua Tịch tà kiếm pháp của Lâm gia. Ta mong muội thông cảm.
– Huynh… huynh chỉ ngụy biện cho hành vi đê tiện của mình mà thôi. Huynh nghe thử đi, giọng của huynh bây giờ đã thay đổi hoàn toàn, râu cũng rụng hết cả, ai ai cũng có thể nhận ra…
– Ta… giọng của ta sao vậy?
– Chúng ta là phu thê đã hai mươi mấy năm nay, sao huynh lại giấu cả người đã đầu ấp tay gối với huynh chứ.
Nói đến đây, Nhạc phu nhân uất hận khóc nức nở như một đứa trẻ vậy, Nhạc Bất Quần bối rối vô cùng, chưa bao giờ ông thấy vợ mình lại tuyệt vọng như vậy. Cuối cùng, Nhạc Bất Quần lên tiếng dỗ dành trấn an nàng:
– Sư muội, ta hối hận rồi, ta sẽ không luyện Tịch tà kiếm pháp nữa, muội hãy tin ta.
Như để chứng minh điều đó, Nhạc Bất Quần gói gọn tấm áo cà sa đó lại rồi dùng nội lực ném mạnh về phía cửa sổ, tấm áo cà sa vun vút bay đi. Lâm Bình Chi nhìn theo rồi nín thở bước từng bước một theo hướng áo cà sa bay ra. Chạy được một đoạn, hắn ráo riết tìm quanh và bới móc bụi cây ngọn cỏ. Trời không phụ lòng hắn, sau mấy canh giờ tìm kiếm tuyệt vọng, hắn nằm ngửa ra thì nhìn thấy tấm áo cà sa đó đang lùm xùm trên bụi cây. Lâm Bình Chi hớn hở nhảy lên với xuống rồi chạy một mạch về phòng của mình. Về đến phòng, hắn đóng sầm cửa lại cười lớn:
– Ha ha ha, cha mẹ, hài nhi cuối cùng cũng lấy lại được Tịch tà kiếm phổ sau bao nhiêu vất vả rồi, Hài nhi nhất định sẽ luyện thành công Tịch tà kiếm phổ, tự tay đâm chết hai tên cẩu tặc Dư Thương Hải và Mộc Cao Phong để báo thù cho cha mẹ.
Lâm Bình Chi run run mở tấm áo cà sa ra, hắn thất thần nhìn hai dòng chữ đầu tiên “Muốn luyện thần công, vung đao tự cung”…
Tối hôm sau:
– Tiểu Lâm tử, ta vào được không? – Linh San vừa hỏi vừa bước vào với một đống y phục tan lang và tân nương trên tay.
– Vào đi…
Linh San bước vào, nhìn thấy Lâm Bình Chi đang ngồi trước bàn, bầu rượu hắn uống đã gần cạn:
– Tiểu Lâm tử, đệ xem áo tân lang ta đã may cho đệ rồi đây, đệ mau xem thử có vừa không, nếu chỗ nào không vừa ta sẽ sửa lại.
Lâm Bình Chi vẫn không trả lời, từ từ uống hết bầu rượu đó:
– Tiểu Lâm tử, đệ đừng uống nữa. – Linh San giằng lấy vò rượu từ tay hắn.
– Tỷ đừng quản đệ.
Lâm Bình Chi cáu gắt gạt tay Linh San ra rồi để mặc nàng với ánh mắt bàng hoàng đến ngỡ ngàng mà lững thững bước ra khỏi phòng. Linh San khóc nức nở một hồi rồi giận dỗi đi về phòng, để mặc Lâm Bình Chi đứng thất thần ở đó, nàng không hề biết rằng hắn đang đứng giữa lằn ranh của sự lựa chọn. Thật là khó khắn để có thể đưa ra được quyết định cuối cùng. Tình yêu và mối thù, hắn biết chọn bên nào đây. Sau một hồi suy nghĩ mông lung. Lâm Bình Chi sa sầm nét mặt, hắn đứng dậy, cầm tấm áo cà sa và đi về phía một vách núi hoang vắng ở Hoa Sơn.
Lâm Bình Chi đau đớn nằm cạnh đống củi lửa, người hắn run lên bần bật vì đau, hai tay hắn ôm chặt lấy hạ bộ, bên cạnh đó là con dao găm vương đầy máu. Hắn đau đớn khóc ròng một hồi, lòng chứa đầy thù hận. Vây là sau cùng hắn cũng đưa ra quyết định cuối cùng, luyện Tịch tà kiếm pháp để trả mối thù giết cha mẹ. Lâm Bình Chi rít lên trong cơn đau đớn và giận giữ:
– Dư Thương Hải, Mộc Cao Phong, ta muốn các ngươi phải như ta… tuyệt tử tuyệt tôn… cha… mẹ…
Linh San trở về phòng, nàng giận dỗi Lâm Bình Chi ra mặt, định bụng hắn mà không đến xin lỗi thì sẽ không bao giờ nói chuyện với hắn, thế nhưng sau 4, 5 ngày liên tiếp, Lâm Bình Chi cũng không đến tìm nàng, thật là quá quắt mà. Linh San không giận ai được lâu. Giận Lâm Bình Chi 5 ngày liền đã là quá sức đối với nàng. Nàng lững thững đi đến phòng tìm hắn nhưng cũng không thấy Lâm Bình Chi ở đó, nàng hỏi các sư huynh đệ xung quanh nhưng không ai nói đã gặp hắn. Lo sợ có chuyện chẳng lành. Linh San cuống cuồng chạy khắp Hoa Sơn tìm Lâm Binh Chi, miệng liên tục réo tên hắn. Sau đó nàng báo cho cha mẹ, rồi toàn bộ phái Hoa Sơn được huy động đi tìm Lâm Bình Chi, mọi ngóc ngách của núi gần như đã bới hết cả lên mà vẫn không thấy tăm hơi của Hắn. Linh San lo lắng cho hắn vô cùng, nàng tá hỏa đi tìm Lâm Bình Chi suốt 3 ngày sau đó mà quên cả ăn ngủ, mặc xác trời mưa nắng…
Trong khi đó, tại hàng đọng ẩm ướt đó, sau gần mười ngày trốn ở đó luyện kiếm. Khẩu quyết tâm pháp của Tịch tà kiếm pháp. Lâm Bình Chi gần như đã nắm vững hoàn toàn, mọi đường kiếm và chưởng thức, Lâm Bình Chi cũng luyện rất thành thục.
Để lại một bình luận