Phần 97
Lệnh Hồ Xung nghe sư phụ nói như vậy thì vội vàng chạy lên phía trước, đến nơi, chàng nhìn la liệt xung quanh, toàn là xác chết của phái Thanh Thành, Đông Phương đang ngồi trên một núi xác, tay nàng vấy toàn máu tươi của bọn chúng, hơn năm chục tên đệ tử phái Thanh Thành, không một ai sống vừa nhìn thấy Lệnh Hồ Xung, Đông Phương không kìm nổi nỗi vui sướng chạy đến ôm trầm lấy chàng:
– Huynh vẫn con sống, huynh vẫn còn sống… may quá… thật là may quá…
Thế nhưng thay vì một lời động viên nàng, Lệnh Hồ Xung đã tóm lấy vai nàng, cứng rắn gạt sang một bên:
– Những người này đều là do cô giết sao? Sao lại giết họ?
– Vậy thì sao chứ? Ta không giết họ, thì họ sẽ giết ta. Huynh có biết vì sao ta giết người không, ta đều là vì huynh.
Đông Phương uất ức. Nàng mong muốn lúc này, là cái ân cần hỏi han của chàng, là sự quan tâm chăm sốc của chàng, là chàng sẽ cảm kích vì sự hy sinh mà nàng dành cho chàng. Nhưng không. Tất cả thay vào đó là một câu hỏi lạnh lùng, vô cảm của chàng:
– Ta thật không nổi, nàng giết tất cả mấy chục mạng người này chỉ vì ta, nàng có chịu tìm hiểu đầu duuoi không hả, bọn họ, nhiều người vì ta như vậy mà phải nhận lấy cái chết, chi bằng chính ta chết trước. – Lệnh Hồ Xung cay đắng nói.
– Trong lòng ta chỉ có huynh, ngoài huynh ra, nhưng kẻ khác đối với ta đều là không có ích gì? Ta đối với huynh bằng một tấm lòng thành. Huynh lại muốn trách móc ta, đúng, ta là tà ma ngoại đạo. Ta giết người không chớp mắt, hơn nữa, ta còn muốn giết nhiều người hơn. Huynh làm gì được ta.
– Ta sẽ giết cô. – Lệnh Hồ Xung tức giận quát lớn. Chàng không dám tin người con gái chàng đang dành trọn trái tim lại lạnh lùng, độc ác đến như vậy.
Đông Phương không nói gì, nàng đứng im nhìn chàng một hồi, hai người mặt đối mặt mà như bị chia cắt bởi một khoảng cách vô hình nào đó. Nàng dùng khí công hút một thanh kiếm về phía Lệnh Hồ Xung, chàng cầm thanh kiếm chĩa về phía nàng lên tiếng:
– Ta hỏi cô, những người này là do chính tay cô giết có phải không?
– Phải.
– Sư phụ và sư nương ta cũng là do cô đả thương đúng không?
– Phải. – Đông Phương trả lời thẳng thắn, không chút do dự.
– Định Giật sư thái có phải do cô giết không?
– Ta nói không phải thì huynh có tin không? Dù sao trong mắt huynh, ta chỉ là kẻ tà ma ngoại đạo, huynh giết ta đi.
Thấy Lệnh Hồ Xung do dự, nàng tiếp tục lên tiếng:
– Không phải huynh muốn bảo vệ danh dự của Danh môn chánh phái hay sao? Giết một mình ta thì huynh có thể giải quyết tất cả mọi ân oán rồi. Không phải sao? Ta bảo huynh giết ta đi.
Sau tiếng quát lớn của nàng, Lệnh Hồ Xung tức giận đâm thẳng kiếm về phía Đông Phương, nàng khồng hề né tránh, mũi kiếm đâm thẳng lên phía trên lồng ngực nàng, đi lệch cuống tim trong gang tấc. Cả nàng và Lệnh Hồ Xung đều ngỡ ngàng vô cùng. Chàng không nghĩ rằng Đông Phương lại không hề né tránh, bởi vì chàng chỉ nhất thời tức giận, ra tay trong lúc không kiềm chế được bản thân mà thôi. Còn nàng thì không thể tin rằng người mà mình yêu thương nhất lại có thể ra tay sát hại mình. Lệnh Hồ Xung giật mình, lòng chàng đầy hối hận:
– Ta không cố ý, xin lỗi, ta không cố ý.
Đông Phương tiến tới, mũi kiếm đâm theo sau vào lòng nàng, nàng cảm thấy đau thắt quạn lại, nhưng không phải do mũi kiếm đó. Đông Phương đánh một chưởng khiến chàng văng ra, đồng thời thanh kiếm cũng theo đó mà bắn ra khỏi người nàng:
– Người ta nói rằng ta phụ người trong thiên hạ, người trong thiên hạ các ngươi đã từng đối xử tốt với ta chưa? Thiên hạ đại loạn, ta lạc mất tiểu muội, cái quan trọng nhất của người con gái đó là trinh tiết cũng bị một lũ cướp ô hợp lấy mất đi. Ta dày công luyện võ mưu đồ thống nhất giang hồ là vì cái gì, là không muốn thấy những cảnh tang thương phải diên ra dưới mũi kiếm được gọi là nhân sĩ chính phái các ngươi. Nay, vì ngươi, ta sẵn sàng từ bỏ tất cả, một lòng chỉ muốn đi theo ngươi. Thật không ngờ, ngươi cũng giống như họ. Lệnh Hồ Xung, từ nay trở đi ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, ngay sau gặp lại trong giang hồ chúng ta sẽ là người xa lạ.
Đông Phương quay người bay đi mất Lệnh Hồ Xung thẫn thờ nhìn theo, chàng hoàn toàn vô phương hướng, hoàn toàn không biết mình phải làm như thế nào. Cũng vừa lúc đó, Doanh Doanh cũng đã chạy đến. Lệnh Hồ Xung bỏ chạy, chàng đến bên bờ suối hét lớn và ném đá tơi bời xuống song. Phản ứng của chàng đã cho Doanh Doanh một câu trả lời rõ ràng, Lệnh Hồ Xung rất yêu Đông Phương. Nàng định khuyển nhủ, nhưng sau đó lại thôi. Doanh Doanh kiên nhẫn đợi đến khi chàng bình tĩnh trở lại, Doanh Doanh mới đến bên chàng, ôm chàng thận nhẹ vào lòng như để xoa dịu đi nỗi đau mà chàng phải gánh chịu.
Đông Phương mang theo nỗi hận tình trở về Hắc Mộc Nhai, nàng từ người rất yêu bây giờ trở nên rất hận, âu có lẽ đó cũng chính là số phận éo le của nàng. Và để trả thù tình yêu, Đông Phương triệu tập tất cả các giáo chúng trên núi, mở một cuộc đại khai sát giới quy mô lớn chưa từng có trong võ lâm, tất cả các bang phái nhỏ bé trong giang hồ đều bị NNTG xóa xổ, thậm chí đi đến đâu NNTG giết sạch, đốt sạch đến đó.
Tả Lãnh Thiền thấy NNTG ra tay như vậy, xem ra sẽ đánh tới NNKP tới nơi, cho rằng đây là cơ hội để tập hợp lại NNKP nên gửi thư đến tất cả các chưởng môn nhân trong NNKP 8 tháng sau tập trung tại núi Tung Sơn để bàn cách đối phó, nhưng trên thực tế thì là để thực hiện mưu đồ ẩn giấu của hắn. Cũng trong thời gian này, Nhạc Bất Quần cố tình luyện Tịch tà kiếm pháp mà không tự cung, hắn mấy lần bị tầu hỏa nhập mà, hỏa dục công tâm đến nỗi suýt mất mạng, tình thế mà Tả Lãnh Thiền bày ra lại sắp đến, Nhạc Bất Quần hiểu rằng muốn thành công thì bắt buộc phải hy sinh bản thân mình. Ông ta giao cho vợ mình và Bình Chi lo luyện mọi sự trong phái, còn bản thân tự nhốt mình trên Tư Quá Nhai, vung đao tự cung, âm thầm tập luyện.
Lệnh Hồ Xung từ biệt Doanh Doanh và Nhậm Ngã Hành, chàng được các ni cô của phái Hằng Sơn tìm được và mời về Hằng Sơn chưởng quản chức vị Cưởng môn nhân. Trở thành một người vô phương hướng, không có mục đích, không biết đi đâu, làm gì. Lệnh Hồ Xung đồng ý trở về Hằng Sơn làm Chưởng môn nhân.
Trở về Hằng Sơn, mọi thứ thay đổi hoàn toàn, Lệnh Hồ Xung không còn là Lệnh Hồ Xung tự do tự tại nữa, thay vào đó, các sư muội trong phái ép chàng vào khuôn khổ, sáng đọc kinh, ăn cơm chay và tu luyện. Nghi Lâm và Nghi Ngọc cũng đã định sẵn ngày đăng đàn mời các môn phái khác đến chứng kiến. Lệnh Hồ Xung không ngờ Chưởng Quản Hằng Sơn lại nhiều quy tắc và phức tạp đến như vậy. Thật may mắn là rượu chàng vẫn được uống, chứ nếu không chàng sẽ chết ở Hằng Sơn vì buồn chán mất.
Hàng ngày ở Hằng Sơn, tụng kinh và niệm phật, chứng kiến các sư muội chịu khó tập luyện hăng say, Lệnh Hồ Xung cũng rất vui lòng, chàng sực nhớ đến mật động trên Tư Quá Nhai, đem kiếm pháp Hằng Sơn đã bị thất truyền trên đó dạy lại cho bọn họ. Kiếm pháp Hằng Sơn đó vượt trội hoàn toàn so với kiếm pháp mà bọn họ đang học, ngay đến cả Định Tĩnh sư thái và Định Giật sư thái cũng chưa được nhìn thấy, các ni cô ở đó đương nhiên là rất vui mừng, Đặc biệt là Nghi Lâm và Nghi Ngọc.
Tình hình lúc này trên phái Hoa Sơn cũng không có gì thay đổi, Nhạc Bất Quần vẫn miệt mài hăng say tập luyện Tịch tà kiếm pháp trê đỉnh Tư Quá Nhai, Lâm Bình Chi luôn luôn nhận nhiệm vụ mang cơm đến cho Nhạc Bất Quần để hắn có thể theo dõi tình hình diễn biến của Nhạc Bất Quần, nhận ra võ công của Nhạc Bất Quần ngày một thăng tiến, hắn lo lắng vô cùng, vì vậy mà Lâm Bình Chi luôn luôn chăm sóc cho Linh San rất tốt, hơn nữa lại luôn thể hiện tình cảm đó trước mắt mẹ nàng khiến cho Ninh nữ hiệp hết sức hài lòng.
Trong một đêm thanh vắng, tại căn phòng dành cho Chưởng môn nhân, Lệnh Hồ Xung đang ngồi một mình suy tư, chàng nhìn ra cửa sổ ngắm ánh trăng sáng vằng vặc và suy nghĩ chuyện đời. Bỗng có tiếng gõ cửa, Lệnh Hồ Xung từ từ đứng dậy và đi ra mở cửa, một bóng dáng quen thuộc dang đứng ngay trước mặt chàng, bờ môi Lệnh Hồ Xung run run:
– Doanh… Doanh… Sao muội lai…
Doanh Doanh vội vàng đảy chàng vào, sau đó đóng cửa lại, nàng ôm trầm lấy chàng, miệng run run thổn thức:
– Xung ca, Doanh Danh rất nhớ huynh, muội biết trái tim huynh đã giành cho người khác, nhưng muội không sao kiềm chế được lòng mình. – Nàng càng siết chặt chàng hơn.
– Ta… ta… – Lệnh Hồ Xung bối rối.
– Muội cứ nghĩ chỉ cần không gặp huynh, có thể Doanh Doanh sẽ quên được huynh, thế nhưng mỗi ngày không gặp huynh, muội lại càng nhớ huynh da diết.
Lệnh Hồ Xung không biết nói gì, chàng nhẹ nhàng ôm chặt Doanh Doanh vào lòng vỗ về. Chàng thừa hiểu nhưng gì mà Doanh Doanh làm cho chàng là vô cùng lớn, nhưng lúc này, chàng vẫn chưa thể quên được Đông Phương, trái tim của chàng vẫn giành cho cô ấy. Ôm chàng một lúc, Doanh Doanh ngẩng đầu lên:
– Hôm nay, do nhớ huynh quá nên muội trốn đến thăm huynh, muốn được ôm huynh vào lòng. Huynh không cần phải thích muội, chỉ cần muội thích huynh là được rồi.
Lệnh Hồ Xung nhìn nàng, Doanh Doanh hai mắt lim dim, hai cánh mũi phập phồng, hai làn môi rung động, trông xinh đẹp quá. Quả thật, Thánh cô của NNTG thật là có một nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần, một nhan sắc mà không ai có trong thiên hạ này có được, vậy mà đến tận nàng nhất mực chỉ dành tỉnh cảm cho chàng, Sư nương của chàng, Nghi Lâm, Định Giật sư thái, Đông Phương rồi bây giờ là Doanh Doanh… tất cả đều dành tình yêu chân thành cho chàng, không hề đắn đo, suy nghĩ. Lệnh Hồ Xung ngẫm lại thấy mình đúng là có phước ba đời mới có thể khiên cho nhiều người yêu thương chàng đến vậy.
Để lại một bình luận