Phần 105
Sau màn hôn môi chán chê mê mỏi, Lệnh Hồ Xung cúi xuống vùi mặ vào bộ ngực căng tròn của nàng, Doanh Doanh ưỡn ngực lên, ngửa cổ lên trời thở dài một tiếng khoan khoái, nàng dùng hay tay xoa xoa đầu chàng để giải tỏa ham muốn. Lệnh Hồ Xung lấy lưỡi đánh liên tục lên hai đàu vú khiến cho vú nàng bị hàn khí làm cho se lại ban nãy bây giờ đang mềm ra và ửng hồng lên trông thấy. Bầu vú cũng căng ra và to hơn một chút. Một tay chàng xoa xoa lên vùng tam giác vàng ngọc khiến cho Doanh Doanh liên tục uốn éo vặn vẹo cơ thể của nàng.
– Ư… ưm… ứ… ứ… Xung ca… ứ… ư… ư…
Lệnh Hồ Xung tóm lấy eo nàng, nhấc Doanh Doanh ngồi lên một phiến đá lớn và khá phẳng ở đó, Lúc này vùng hạ bộ của Doanh Doanh đang giương ra, sát sạt mặt chàng. Vì 2 bên đùi nàng bị banh rộng ra 2 bên nên âm hộ của Doanh Doanh mở ra hết cỡ. Cả cơ thể nàng trắng phau run lên bần bật, nhưng không phải là vì lạnh mà là vì hoàn cảnh trước mắt đang quá kích thích sự ham muốn của nàng, phần âm hộ đỏ hồng và bộ lông mu đen mượt của nàng có thể nói là dư sức kích thích toàn bộ đàn ông trên thế gian này nếu họ được nhìn thấy nó. Lệnh Hồ Xung đưa sát mũi vào vùng âm hộ của nàng hít nhẹ để cảm nhận cái cảm giác sướng tột đỉnh. Chàng hít hít ngửi ngửi nơi đó của nàng 1 lúc mà dương vật cứ giật giật lên từng hồi vì sướng. Chàngcảm nhận thấy vì bị kích thích quá mức nên dòng nước nhờn từ đầu dương vật hắn cứ từ từ rỉ ra.
Chàng đưa lưỡi liếm 1 đường lên lồn nàng, được 1 lúc nó ướt nhẹp, những sợi lông bao quanh lồn Doanh Doanh cũng ướt mèm vì nước miếng của chàng, bám chặt lấy nơi ấy của Doanh Doanh. Lệnh Hồ Xung liếm mút chùn chụt lồn nàng. Hơi thở Doanh Doanh tăng dần theo từng đường lưỡi của chàng. Sự khoan khoái trên gương mặt Doanh Doanh được nàng thể hiện ra rõ rệt qua từng tiếng rên ngắt quãng, thấy nàng bị kích thích như vậy, chàng càng ra sức liếm như điên dại vào lồn nàng.
– Ưm… a… aa… aa… a… Xung ca… muội sướng… huynh… liếm… ứ… ư… ư… mạnh… ư… ư… lên… ứ… vét… sâu vào… ư… ư… ư…
Đáp lại tiếng rên của nàng, Lệnh Hồ Xung đặt dìu Doanh Doanh nằm ngửa hẳn ra phiến đá rộng lớn, sau đó là cái vuốt ve nhẹ nhàng đầy mơn trớn, đôi tay chàng chu du trên khắp cơ thể trần trụi của nàng. Doanh Doanh uốn éo một hồi, rồi như không chịu đước nữa, nàng chồm dậy, đẩy chàng nằm ngửa ra phiến đá, thế chỗ của nàng rồi trèo lên người chàng, Doanh Doanh tóm lấy con cặc của chàng mà bú lấy bú để như một đứa trẻ khát sữa vậy. Lệnh Hồ Xung cũng xoay mông nàng lại, tiếp tục ngoáy sâu lưỡi vào trog lồn Doanh Doanh, thi thoàng lại nút mạnh lấy múi thịt đó khiến cho Doanh Doanh mấy lần phải nhả cu ra mà rên lớn.
– Ôi… za… trời ơi… xung ca… huynh liếm giỏi quá… á… a… muối sướng… ứ… ứ… ứ…
Sau khúc dạo đầu hoàn hảo, Doanh Doanh nhấc mông ra khỏi mặt chàng mà xoay người lại, hôm nay nàng muốn là người chủ động. Doanh Doanh ngồi vào giữa hạ bộ của chàng, nàng cầm con cu lên, khéo léo hướng nó vào của mình của nàng rồi từ từ ngồi xuống khiến con cu cương dài chui thẳng ngay vào lồn. Dưới sức nặng của người nàng, con cu đâm sâu tuốt vào lỗ, sâu tới tận gốc, thấu suốt tử cung. Chỉ một cú đụ đó thôi cũng khiến cả hai người sướng tê tái cả người, như được đưa lên 9 tầng mây vậy.
Sau một cú địt đầu tiên sâu tuốt vào lồn, Lệnh Hồ Xung cảm thấy rõ ràng con cặc chàng đang bị lồn nàng bó chặt lại, vách lồn nàng bám chặt vào thân cu, khiến cho chàng cũng cảm thấy nhức nhối lạ thường, đoán là Doanh Doanh cũng sẽ rất đau. Nhưng không! Nàng hình như không hề đau đớn, vì rõ ràng Doanh Doanh không giảm cơn thốn hay là dừng lại mà nàng còn hẩy mông liên tục, cưỡi lên người chàng dồn dập như đang ngồi trên lưng ngựa vậy. Nàng nằm bẹp trên người chàng, hai thân thể trần truồng chồng lên nhau, mà dập lồn xuống cặc chàng liên miên bất tuyệt. Nàng không để lồn nàng nhả hết con cặc ra mà luôn luôn để lồn mình bóp chặt vào khúc thịt đó. Nhịp độ đều đặn mà dồn dập, không ngừng. Lệnh Hồ Xung khoan khoái nằm yên, để mặc cho nàng hùng hục trên người mình. Chàng nhắm mắt mê man hưởng thụ cái sướng khoái đang tăng dần theo nhịp địt, còn Doanh Doanh thì vừa địt vừa rên lớn:
– Hự… hự… muội sướng… sướng… quá Xung ca… cặc huynh to quá… ứ… ư… ư…
Một lúc sau, Doanh Doanh chống hai tay lên ngực và quì hai chân ngang bên hông chàng mà địt chàng. Nàng nhổng mông lên mà dập xuống cặc chàng bằng cả sức nặng của thân người khiến cho mỗi cú đập xuống là mỗi lần con cặc đâm thật sâu vào lồn. Âm thanh nhóc nhách nổi lên tưng bừng vang khắp cả sơn động vắng lặng, dâm thủy của nàng đã tuôn ra tràn trề, ướt đẫm.
Lệnh Hồ Xung nằm dưới, con cặc của chàng được lồn nàng bóp ngặt, chà xát, bú vắt, lúc thì bị kéo dài ra, lúc thì bị bẹp dúm lại khiến cơn khoái lạc cứ càng tăng lên, không biết đến lúc nào mới hết sướng. Hai người hành lạc với nhau ở một tư thế như vậy, chàng nằm cho nàng cưỡi, trong một thời gia thật lâu và thật dài. Trong bóng tối mù đặc của sơn động vương đầy dâm khí, chỉ có một chút ánh sáng le lói len qua màn sương lạnh giá chui vào, tiếng bầm dập và hồn hển vang lên không ngừng.
Một lúc lâu sau đó, Doanh Doanh ôm cứng lấy người chàng. Nàng ngừng dập và kẹp thật chặt hay chân vào hai bên hông của chàng mà thở hổn hển như người sắp chết đuối được cứu vớt lên bờ. Rồi tiếng hổn hển đó được thay bằng một tràng tiếng rên rỉ, thổn thức. Nàng đã đạt tới cực đỉnh của sự sướng khoái rồi, cùng lúc đó, Lệnh Hồ Xung cũng gồng cứng người, xuất tinh xối xả vào lồn nàng, hoàn lẫn với dâm thủy của nàng chảy nhễu dệu xuống cả đùi chàng. Thân thể của hai người bóng nhẫy mỗ hôi giữa sơn động lạnh giá.
Một lúc lâu sau, Lệnh Hồ Xung dìu nàng xuống lấy nước rửa lồn cho nàng, sau đó dùng hấp tinh đại pháp làm khô quần áo của hai người rồi cả hai mặc vào tìm lối ra khỏi sơn động đó…
Trong lúc Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung nhảy xuống hồ, tình thế của những người ở trên Đình thủy kia cũng không khá hơn là bao. Đến khi nước ào vào, ngập đến đầu gối bọn họ rồi, Thượng Quan Vân nhìn lên nóc thuyền và bất chợt lên tiếng:
– Giáo chủ, lật ngửa nóc đình này lên thì có thể làm thuyền.
Nhậm Ngã Hành thấy vậy nhanh chóng dùng chưởng đánh tung nóc đình lên và lật ngửa nó xuống dòng nước. Ngay lập tức, ba người bọn họ nhảy xuống dưới đó dùng chưởng lực đánh mạnh xuống dòng nước xoáy để đẩy nóc đình trôi dần vào bờ…
Doanh Doanh dìu Lệnh Hồ Xung lên cửa động, rồi theo đó băng qua một ngọn đồi thì nhìn thấy nóc nhà cao nhất của NNTG cheo leo trên ngọn núi. Bọn họ vui mừng chạy về hướng đó.
Dương Liên Đình sau khi bị Đông Phương đuổi ra, hắn lững thững đi lang thang trong vườn hoa thượng uyển, vừa đi vừa lầm bầm:
– Cả ngày không đánh thì mắng, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ bị cô ấy đánh chết. Ta phải làm thế nào mới toàn mạng được, võ công của cô ấy lại cao như vậy, ta vốn không có cơ hội.
Bất chợt mắt hắn sáng lên:
– Đúng rồi, trừ khi ta mạo danh thành Lệnh Hồ Xung, chờ cô vấy không phòng bị, như vậy… Ha ha ha. Đông Phương, ta muốn đến gặp cô thì gặp, không cần phải có bất cứ lý do gì. Ta sẽ chịu khó tu luyện khả năng ân ái để đưa cô lên đỉnh, chờ khi cô buông lơi, nhất định khi đó sẽ mất cảnh giác. Lúc đó ta sẽ…
Dương Liên Đình rút ra con dao găm, đâm chém loạn xạ và chửi rủa nàng:
– Chờ khi cô trúng độc dược của ta, mất hết võ công rồi, ta sẽ lột sạch quần áo của cô, diễu hành thị chúng, ta sẽ cho tất cả giáo chúng từ lớn tới nhỏ đưởng thưởng thức thân thể ngọc ngà mỹ miều của giáo chủ họ. Ha ha ha. Rồi ta sẽ cho từng tên bỉ ổi, vô sỉ, cặn bã nhất đến địt cô, làm nhục cô trước mặt giáo chúng… ha ha ha.
– Ngươi đúng là một tên bỉ ổi vô liêm sỉ.
Dương Liên Đình đang cười lớn bỗng giật mình quay lại, Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh đã ở ngay trước mặt hắn rồi. Mọi lời nói của hắn hai người đều nghe rõ mồn một, không sót một chữ nào. Dương Liên Đình nhìn thấy Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh thì sợ hãi lùi lại:
– Sao… sao các ngươi có thể ra khỏi đó được chứ?
– Thủ đoạn đó của ngươi có thể giết được ai chứ. Chịu chết đi.
Sau lời nói, Dương Liên Đình ăn trọn một chưởng lực của chàng, bắn ra xa và hộc máu tươi.
Lệnh Hồ Xung tiến tới:
– Ngươi tưởng ngươi giống ta thì ta sẽ không giết ngươi sao?
– Đông Phương Giáo Chủ.
Dương Liên Đình hét lớn rồi chỉ tay về phía sau, khi Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh quay lại thì hắn đã thừa cơ chạy mất. Dương Liên Đình chạy một mạch đến đài hoa viên, nơi Đông hương đang đánh đàn ở đó, quỳ mọp xuống xin cầu cứu:
– Cái gì, ngươi nói lại xem, tại sao Lệnh Hồ Xung lại có mặt trên Hắc Mộc Nhai?
– Thuộc hạ không biết, có lẽ hắn, Đồng Bách Hùng và Thượng Quan Vân đã cấu kết lại với nhau, bây giờ bọn chúng đã có mặt trên này rồi. – Dương Liên Đình run cầm cập trả lời.
– Thôi được, hắn đã đến rồi, thì ta đi gặp hắn thử xem.
Nói rồi Đông Phương bỏ đi, để mặc Dương Liên Đình tức tối đứng ở đó. Nàng đi khỏi Dương Liên Đình đứng dậy khoái trá cười lớn:
– Ha ha ha. Lệnh Hồ Xung, Đông Phương Bất Bại, ta sẽ xem bọn ngươi đấu đá với nhau như thế nào đây.
Hắn vừa dứt tiếng cười thì Nhậm Ngã Hành, Thượng Quan Vân và Hướng Vấn Thiên đã xuất hiện ngay trước mặt hắn khiến cho nụ cười của hắn tắt ngấm. Nhậm Ngã Hành không nói thêm một lời nào nữa lạnh lùng kết liễu mạng sống của tên tiểu nhân bỉ ổi này.
Xác của Dương Liên Đình được phát hiện và được đưa tới sảnh đường của thần giáo. Đông Phương thấy xác chết của hắn thì tức tối đi tìm Lệnh Hồ Xung. Trong khi đó, Lệnh Hồ Xung dẫn mọi người quay lại hồ băng tìm Nhậm Ngã Hành và mọi người nhưng không gặp một ai, Doanh Doanh lo lắng gọi tên cha nhưng Lệnh Hồ Xung đã trấn an nàng:
– Doanh Doanh, muội đừng quá lo lắng, chúng ta có thể thoát được thì bọn họ cũng có thể thoát được. Bây giờ chúng ta phải rời khỏi đây, kẻo bọn chúng kéo đến thì nguy. Đi nào.
Nói đoạn, chàng kéo Doanh Doanh chạy ra khỏi Hồ Băng, đi đến rừng thì hai người bị chặn lại bởi Đông Phương Bất Bại:
– Cố hữu đến thăm, không lời chào hỏi nào đã định bỏ đi, thật không xem ta ra gì rồi.
– Đông Phương giáo chủ, lâu ngày không gặp, hy vọng vẫn khỏe. – Lệnh Hồ Xung bình tĩnh nắm chặt tay Doanh Doanh.
– Đúng là lâu ngày không gặp, nhưng ngươi ra tay thật nhanh, ta còn chưa kịp làm gì mà ngươi đã giết thuộc hạ của ta rồi. – Đông Phương quay mặt lại nhìn bọn họ.
– Ngươi nói ai?
– Đừng giả vờ, thi thể của Dương Liên Đình còn nằm trong đại điện đó.
– Chúng tôi không hề giết người đó.
– Thôi được, ta không đôi co với các ngươi nữa. Lệnh Hồ Xung, ta có chuyện muốn nói riêng với ngươi. Cho ngươi biết, cô ta đã uống đơn dược của ta, nếu muốn cứu cô ta thì đừng có chần chờ. Nhớ là đi một mình đấy.
Nói đoạn, Đông Phương bay vút vào trong rừng sâu. Lệnh Hồ Xung nắm tay Doanh Doanh trấn an:
– Ta không sao đâu, muội cứ ở đây chờ ta một lát.
Nói đoạn, chàng bỏ tay Doanh Doanh ra và bay vút theo Đông Phương. Vừa bay đến rừng trúc, hai người lập tức tỉ thí liền. Đông Phương lấy kim thêu làm binh khí, phóng về phía Lệnh Hồ Xung, chàng nhanh chóng rút kiếm ra đỡ lấy, cả hai cứ như thế lặng yên một hồi rất lâu.
Đông Phương cầm hũ rượu nàng treo ở hông ra ném cho Lệnh Hồ Xung, chàng không ngần ngại dốc một hơi uống cạn, vô cùng sảng khoái:
– Còn nhớ không, lần đầu tiên chúng ta uống rượu, thật vô cùng sảng khoái.
– Phải, uống rượu với Đổng huynh đệ của ta, đương nhiên là rất sảng khoái rồi, chỉ đáng tiếc chuyện xưa không thể quay lại.
– Ngươi biết không, khi ta biết ngươi đã giết Dương Liên Đình, trong lòng ta còn có chút vui mừng, vì ta nghĩ rằng ngươi vẫn xòn quan tâm tới ta.
– Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, chính tà bất lưỡng lập, ta và ngươi sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.
– Chính cũng được, tà cũng được, sao ngươi đã từng trải nhiều như thế, mà vẫn không thoát khỏi hai chữ này chứ?
– Phải, ta thừa nhận trong chính phái cuãng có người xấu, nhưng ngươi giết người thì là tận mắt ta nhìn thấy.
– Lẽ nào ngươi không muốn hỏi ta tại sao lại giết người?
– Giết người là giết người, không cần lý do gì cả?
– Vậy… chúng ta không còn lời nào để nói nữa.
– Ra tay đi Đông Phương Bất Bại, hôm nay nếu như không phải ngươi chết thì là ta vong.
Để lại một bình luận