Phần 93
Sáng hôm sau, chàng đã lên đường tới Linh Thứu tự khi mọi người còn chưa tỉnh giấc. Trên đường đi, chàng gặp Mạc Đại Chưởng môn của Hành Sơn, qua tìm hiểu, chàng mơ hồ biết được, Thánh Cô của ma giáo vì nội thương của chàng mà cam tâm tình nguyện chịu trói trên Kim Đỉnh của Linh Thứu tự, vì vậy mà chàng đoán được tới 9 phần người bị nhốt trên đó là Đông Phương. Lệnh Hồ Xung trong lòng vô cùng cảm kích, thật không ngờ nàng có thể vì chàng mà hy sinh như vậy. Nhưng tại sao ngày ấy Phương Chứng đại sư lại nói dối chàng?
Nhạc Bất Quần trở về Hoa Sơn, âm thầm vào trong động, ông giờ tấm áo cả sa ra, trong đó ghi rõ 4 chữ đầu tiên “Tịch tà kiếm pháp”. Và mấy chữ tiếp theo “Muốn luyện thần công, vung đao tự cung” Nhạc Bất Quân cho rằng chuyện này là quá hồ đồ, tại sao lại phải tự cung. Ông ta cho rằng không cần thiết nên bỏ qua bước đó, ngay qua ngay âm thầm luyện “Tịch tà kiếm pháp” Trong khi đó, Lâm Bình Chi vẫn cố gắng theo dõi từng động thái của Nhạc Bất Quần và cố gắng không để ông ta phát hiện.
Lệnh Hồ Xung từ giã Mạc Đại tiên sinh tiếp tục lên đường, trên đường đi, chàng gặp đám người Tổ Thiên Thu và Lam Phượng Hoàng cũng đi trên đường lên kim đỉnh để cứu Thánh Cô, cả đám người trên Ngũ Bá Cương năm xưa, vô cùng đông đảo và hùng hậu, bọn họ tôn chàng làm Minh chủ cho cuộc giải cứu Thánh Cô lần này và mọi sự gnhe theo lời chỉ đạo của chàng, Lệnh Hồ Xung rất vui mừng, chàng dẫn đầu bọn họ, hành quân tới Linh Thứu tự. Tin tức Thánh cô bị giam giữ trên Linh Thứu tự lan truyền ra khắp thiên hạ, NNKP tất nhiên là cũng nắm được thông tin này, và đương nhiên, tả Lãnh Thiền của phái Tung Sơn không thể bỏ qua cơ thội này, hắn hiệu triệu tất cả các Chưởng môn trong NNKP và cả Dư Thương Hải của phái Thanh Thành lên đường đến Linh Thứu Tự để bắt Thánh cô làm con tin uy hiếp Đông Phương Bất bại.
Trong khi đó, Doanh Doanh vì Lệnh Hồ Xung rũ áo ra đi mà trong lòng đau khổ vô cùng, nàng ngày đêm uống rượu để quên đi sự đau khổ này, thế nhưng Nhậm Ngã hành thì lại nghĩ khác:
– Doanh Doanh, con nhìn con kìa, con gái con đứa mà cả ngày say bí tỷ, còn ra cái thể thống gì nữa. Cha biết, con vẫn còn nhớ tên tiểu tử Lệnh Hồ Xung đó đúng không?
Doanh Doanh không nói gì, nàng định quay ra bỏ đi nhưng Nhậm Ngã Hành đã ngăn cản:
– Đứng lại, con đừng quên con là con gái của Nhậm Ngã hành, trên đời này có loại nam nhân nào mà ta không tìm ra được cơ chứ?
Doanh Doanh vẫn im lặng. Nhậm Ngã Hành thấy vậy tiếp tục lên tiếng:
– Hơn nữa, con suốt ngày như vậy, thì làm sao giúp ta tấn công lên Hắc Mộc Nhai được cơ chứ? Làm sao tiêu diệt được Đông Phương Bất Bại.
Nhắc tới Đông Phương Bất Bại, Doanh Doanh sực tỉnh, nàng nhớ ra cô ta chính là nguyên nhân khiến Lệnh Hồ Xung rời bỏ nàng, hơn nữa, việc cô ta đóng giả nàng vô tình đã cướp toàn bộ công lao, và những gì nàng làm cho Lệnh Hồ Xung, chính vì đều đó, một chút hờn ghen nhỏ nhoi của một người phụ nữ đã nhen nhóm trong lòng của Doanh Doanh. Nàng quay lại lên tiếng:
– Nếu cha muốn giết Đông Phương Bất Bại, thì con biết hắn ở đâu.
– Hắn không phải đang ở trên Hắc Mộc Nhai sao?
– Không. Ở Linh Thứu tự.
– Kim đỉnh Linh thứ tự? (Doanh Doanh khẽ gật đầu) Sao hắn lại ở đó.
– Nếu con không nhầm thì do võ công của hắn bị giảm sút, nên bị nhốt ở Linh Thứu tự.
– Được lắm, nếu đã thế thì chúng ta sẽ tới đó một chuyến.
Nhậm Ngã Hành vận nội công làm đất đá rung chuyển cả một vùng.
Trong khi đó, trên Kim đỉnh Linh Thứu tự, Sau khi Lệnh Hồ Xung bỏ đi, Định Giật không về phải Hằng Sơn ngay mà đã thần tốc đến Linh Thứu tự một mình, nàng và các đệ tử còn tới trước cả Lệnh Hồ Xung, đến nơi, sau một hồi nghe nàng giảng giải và phân tích. Phương Chứng đại sư cũng đã mềm lòng, ông định liệu sẽ cùng nàng xuống hầm băng mời Thánh cô xuống núi, ít ra nàng cũng làm được điều gì đó cho chàng:
– A di đà phật, thí chủ không nhẫn tâm sát sinh, hơn nữa bổn tọa đã thấy sự lương thiện trong con người thí chủ đang lấn áp sát khí của người. Điều đó là rất tốt.
– Phương Chứng đại sư, vị này là?
– Đây là Định Giật sư thái ở phái Hằng Sơn.
– Thì ra là Định Giật sư thái, sư thái và đại sư tới tìm ta có việc gì không?
– Thí chủ có thể xuống núi rồi?
– Sao, ta có thể xuống núi được rồi à?
– Cô được tự do rồi, có thể đi được.
– Nhưng chúng ta đã có thỏa thuận rồi, ông cứu tính mạng của Lệnh Hồ Xung, ta ở lại Linh thứu tự này làm vật trao đổi.
– Thí chủ, sự thỏa thuận của chúng ta, lão nạp mới chỉ làm một nửa. Còn lại, não nạp không mang Dịch Cân kinh của Linh thứu tự truyền lại cho Lệnh Hồ Xung?
– Cái gì, ông dám gạt ta? – Đông Phương tức giận.
– A di đà phật, thí chủ, lúc đầu Lệnh Hồ thiếu hiệp không đồng ý thay đổi, trở thành môn hạ của Linh thứu tự. Lão nạp sao có thể mang Dịch Cân kinh truyền lại cho hắn đây. Hơn nữa, khi cô cõng thiếu hiệ lên núi, cậu ta đã thoi thóp rồi, nhưng khi xuống núi, nội thương tuy chưa lành hẳn, nhưng cũng không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.
– Thí chủ không cần nổi nóng, nay Lệnh Hồ thiếu hiệp đã bình an vô sự rồi. Ta cũng là vì hắn mới đến thỉnh cầu Phương Chứng đại sư cho cô xuống núi.
– Bà nói Lệnh Hồ Xung đã bình yên vô sự?
– Không sai, người xuất gia không nói dối, thí chủ hãy yên tâm.
– Nếu đã như vậy, sao đại sư vẫn còn giữ ta lại trên núi.
– Lão nạp giữ thí chủ ở lại trên núi là có ý tốt. Lão nạp muốn thí chủ hàng ngày nghe kinh phật để có thể hóa giải đi sự nhẫn tâm trong con người của thí chủ, chứ hoàn toàn không có ý đồ gì khác.
– Ta ở lại đây, công lực không những đã phục hồi không ít, tâm tính cũng ôn hòa hơn nhiều, xem ra, ta còn phải đa tạ các vị rồi.
– A di đà phật, nghe Định Giật sư thái nói Lệnh Hồ thiếu hiệp tái xuất giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa khiến lão nạp cũng lấy đó làm vui, vậy nên ở trước mặt sư thái mời thí chủ xuống núi.
– Đa tạ sư thái.
– Thí chủ không cần đa lễ. Nghe nói Lệnh Hồ thiếu hiệp đã dẫn theo một đám giang hồ lên núi cứu cô. Vậy lên mong thí chủ nhanh chóng xuống núi, giải thích rõ ràng để tránh binh đao.
Đúng lúc đó, một nam tăng chạy xuống thông báo:
– Sư phụ, không hay rồi, Chưởng môn của tất cả các Đại môn phái đã dẫn theo vô số đệ tử đang đến Linh thứu tự.
– Tại sao?
– Bọn họ nói Giáo chủ Ma giáo Đông Phương bất bại đang ẩn nấp trong tự, nên họ tiến đên để vây đánh.
Phương Chứng đại sư và Định Giật sư thái đi ra, ở bên ngòa, Tả Lãnh Thiền, Dư Thương Hải, Nhạc Bất Quần, Nhạc phu nhân và rất nhiều đệ tử của NNKP đang vây kín Linh Thứu Tự ở cổng trước. Phương Chứng đại sư nhã nhặn chào hỏi rồi giải thích cho họ rõ ràng, người trên núi là Thánh Cô của NNTG chứ không phải giáo chủ đương nhiệm Đông Phương Bất Bại. Hơn nữa, là Thánh Cô của NNTG tự nguyện ở lại chứ khong phải do ông bắt, và bây giờ, ông đã cho họ xuống núi rồi. Phương Chứng đại sư mời tất cả bọn họ vào trong Linh Thứu tự nói chuyện.
Việc Lệnh Hồ Xung lĩnh xướng người trong giang hồ kéo đến Linh Thứu tự cứu Thánh Cô nhanh chóng đến tai của Phương Chứng đại sư.
Tin đồn Lệnh Hồ Xung kéo rất đông nghĩa sĩ giang hồ đến Linh Thứu tự cứu người khiến cho trụ trì của Linh Thứu tự là Phương Chứng đại sư hết sức băn khoăn, ông không muốn động binh đao nên quyết định sẽ rời toàn bộ tăng nhân xuống núi, tìm một ngôi chùa nhỏ ở quanh đó tá túc, định bụng khi nào Lệnh Hồ Xung lên cứu người, không thấy Thánh Cô ở đó thì nhất định sẽ xuống núi. Và ông sẽ tìm gặp chàng để giải thích và nói rắng đã thả Thánh Cô xuống núi.
Để lại một bình luận