Phần 3
Mạch sống của mẹ con mình vẫn trôi đi với những cảnh tượng sặc mùi dâm dật như thế, dù là sự dâm dật trong lén lút trong tội lỗi và trong sự e dè bởi những ràng buộc về lý trí nửa vời của mẹ. Đêm nối đêm với những khát khao của mẹ và sự rò rỉ âm ỉ hàng sa số dâm thủy từ vết nứt nơi cửa mình của mẹ.
Cái đêm nối đêm đó cũng có khi có sự gián đoạn bởi việc sinh hoạt mang tính cá nhân, mang tính đam mê của con, tháng 3 – 2018, con mải mê hăng say với việc tập luyện cho giải bóng đá của trường, rồi chuẩn bị này kia cho hội trại, con đi cả ngày, chỉ tối mờ con mới về tắm rửa ăn uống và học bài và lên giường đi ngủ, vòng quay sinh hoạt của con nó gần như chỉ có vậy, không chút quấy rầy nào con dành cho mẹ như những đêm nối đêm trước đó, có thể con quá mất sức vì hoạt động thể thao cường độ lớn cộng với việc học, việc hội trại hội lều nên đêm về con ngủ say như chưa bao giờ ngủ say.
Mà cũng có thể là chính từ mẹ nữa, mẹ có sự gợi mở của một người thân cận cho việc tham gia một vài groups mang tính riêng tư, mang tính người lớn, nên mẹ cũng đi ngủ hơi muộn, con mệt rồi ngủ say, mẹ thức khuya nên ngủ muộn, cho nên mới có chuyện mẹ không bị quấy rầy bởi những hành động “đáng ghét” của con. “Đáng ghét” hay đáng yêu chỉ là ngôn từ để nói, cái đáng suy ngẫm là mẹ cảm thấy có cái gì đó thiêu thiếu khi con ngủ say từ đêm đến sáng.
Đúng là bình yên có một mà bất ổn thì có mười, giai đoạn đầu con nằm ngoan ngoãn bên mẹ thì mẹ tìm được bình yên trong giấc ngủ, nhưng giờ con cũng ngoan ngoãn ngủ say mà mẹ lại chẳng có chút gì gọi là bình yên hết thảy. Có chăng thì đó là sự bình yên của bóng đêm vây quanh mẹ mà thôi, chứ mẹ trằn trọc, lăn qua trở lại và ném vào bóng tối thêm đôi tiếng thở dài.
Mẹ cảm nhận được là cơ thể mẹ đang thiếu một cái gì đó trước lúc bước vào giấc ngủ của nó, nó đã quen với việc trước lúc nó được nghỉ ngơi thì nó được hâm nóng lên, được mân mê, được chiều chuộng dù đó chỉ là một sự mân mê chiều chuộng mang tính vụng dại và lén lút. Đó là những biểu hiện thuần túy mang tính lâm sàng của cơ thể mẹ.
Chỉ thời gian ngắn hai mẹ con mình ở bên nhau thôi, nhưng mẹ cảm nhận là mẹ đã hoàn toàn khác trước, nhất là cái thời điểm con bỏ bê mẹ bởi cái bóng cái banh, bởi hội trại hội lều. Không biết sao mẹ lại thay đổi thói quen, những lúc trước mẹ vào phòng GYM mẹ chẳng bao giờ dừng mắt vào cơ thể của bất kỳ một người khác giới nào, mẹ có nhìn thì cũng chỉ là nhìn để thấy thôi, chứ không có kiểu là nhìn để soi cơ thể người ta.
Nhưng chỉ có mấy ngày mẹ vò võ với lòng đêm thôi mà ánh nhìn của mẹ đã hoàn toàn khác, mẹ dám dừng lại nét nhìn trên da thịt săn chắc của họ, mẹ cũng dùng ý thức để cảm nhận ánh mắt của họ nằm trên cơ thể mẹ dù trước đó mẹ cũng chả mấy quan tâm họ nhìn mẹ hay không và họ nhìn mẹ như vậy để làm gì. Nhưng mấu chốt ở sự thay đổi đó nó cũng chỉ luẩn quẩn là con, mẹ nhìn vậy mẹ cảm nhận ở họ vậy nhưng hình ảnh cuối cùng trong cái bộ não loạn xì ngầu của mẹ lại là hình ảnh của con.
Thói quen của mẹ thay đổi, cơ thể của mẹ cũng thay đổi chứ chẳng hề đứng yên, mỗi lần trang điểm mẹ nhìn vào gương thấy má mẹ ửng hồng hơn trước, nói ửng hồng đôi khi là nói quá lên, nhưng quả thực làn da của mẹ có sắc thái tốt hơn, căng mịn hơn. Còn toàn cơ thể mẹ có cảm giác như nó ngập tràn nhựa sống, mẹ cảm nhận được là cơ thể của mẹ nó tràn đầy sinh lực, nếu ví von thì nó như một ngọn núi lửa đang chuẩn bị sắp đến giai đoạn phun trào, vòng ngực mẹ nó săn chắc hơn, bờ mông của mẹ cũng cảm giác tương tự, không biết đó có phải là sự cảm nhận chủ quan của mẹ hay không nhưng quả thực lúc đó mẹ cảm nhận được rõ ràng là như vậy.
Thời gian chuẩn bị này kia của con rồi cũng đến lúc kết thúc. Bóng con cũng được chơi trận chung kết, nghe qua lời con thì vừa cắm trại rồi vừa đá bóng chung kết gì đó luôn. Con phải xa mẹ một ngày rưỡi và một đêm. Chính cái đêm không con bên cạnh đó mẹ mới hoàn toàn soi rõ được lòng của mẹ. Một đêm không ngủ với nhiều sự bứt rứt trong người, vừa có cảm giác gì đó thiếu thốn, vừa có cảm giác gì đó như kiểu nhớ nhớ thương thương, đúng là đêm đó mẹ không ngủ bất kỳ một phút giây nào, mẹ vừa suy ngẫm về hoàn cảnh của mẹ con mình, về những gì mà cơ thể mẹ đang đòi hỏi, vừa suy vừa nghĩ vừa nhảy lên nhảy xuống ở một groups người lớn mà mẹ từng tham gia trước đó không lâu, dù chỉ là đôi khi lên đó bồi bổ cho mình một vài điều thú vị mà trước đó với một phụ nữ 198x như mẹ không hề biết một chút gì.
Mẹ nhảy lên nhảy xuống cái groups đó cũng bởi vì chuyện của mẹ và con mà thôi. Mẹ thú thực mẹ muốn kiếm tìm những kẻ đồng lõa cùng mẹ để mẹ có động lực nhằm làm một việc mà mẹ chưa dám quyết tâm làm. Thức nguyên đêm rồi sáng dậy đi ăn sáng và giải quyết công việc, công việc xong xuôi mẹ về nhà sớm, nghĩ tới việc hôm nay con về nhưng không biết là con về vào buổi trưa hay là đến chiều tối, nhưng con về buổi nào cũng được, mẹ đã có một chút ý chí sẵn rồi, cứ quần 5cm với áo hai dây mà mặc, cơ thể đẫy đà thì phải như vậy để áo quần nó tôn lên vẻ đẹp của nó chứ, hà cớ gì mà phải áo quần kín bưng như chuỗi ngày vừa qua, trước đây khi gia đình chúng ta đầy đủ, mẹ cũng thường mặc như vậy mà có sao đâu.
Thay đồ xong ngắm nhìn cặp đùi trắng nõn và đẫy đà của mẹ, cảm nhận được sự săn chắc của hai bầu vú và bờ mông, mẹ bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, rồi ra quét dọn phía trước nhà, khi dọn dẹp ở trước nhà do mải chú tâm nên mẹ không hề biết là có bác Hùng nhà bên cạnh cứ thấp thỏm nhìn qua, bác ấy cũng có vẻ đang dọn dẹp gì đó nhưng thấy đôi khi ánh mắt của bác ấy cứ đánh sang nhà mình, mà thật ra là đánh sang ngay cơ thể mẹ, không biết vì con hay vì *** mà mẹ lại có cái cảm giác gì đó rất kích thích và liều lĩnh, mẹ giả vờ lại rất gần tường rào nơi có những sóng chắn có kẽ hở giữa hai nhà rồi mẹ giả vờ hướng người về phía nhà bác ấy rồi cúi người quét quét dọn dọn, với khoảng cách ấy, với sự rộng rãi của chiếc áo không dây và hai bầu vú không áo ngực bảo vệ thì việc mẹ bất ngờ ngước lên rồi bắt gặp cái ánh mắt sáng như sao mai của bác ấy là chuyện đương nhiên, nhưng mẹ vẫn cứ giả ngu giả điếc, xoay mông lại cúi người xuống chổng mông lên giả vờ nhặt nhặt vài chiếc lá rồi mẹ đi tuột vào trong nhà. Muốn chảy máu mũi thì cho chảy máu mũi, chảy máu mũi xong thì thôi nhé, chứ ăn chị đừng có mơ với tưởng nghe cưng. Chị đang đợi một người quan trọng của chị về nên chị mới áo quần thoáng mát như thế này, thấy gian gian manh manh nên chị cho ói máu chơi thôi.
Rồi cuối cùng thì con cũng về với mẹ, đâu đó cũng gần 5h chiều con mới í ới ở ngoài cổng, ra mở cửa cho con thì thấy con khệ nệ với nào là bằng khen, rồi cờ lưu niệm, rồi cúp… này kia. Hóa ra đội con vô địch, con làm đội trưởng nên phải gánh cả mớ lỉnh kỉnh kia về. Mới xa con có hơn 24 tiếng cộng thêm một đêm mà cứ như con đi chiến trường đâu đó hai mươi năm giờ mới gặp.
Mẹ có cảm giác cái gì đó như mừng thầm, như hạnh phúc, nói chung là rất phấn chấn. Bước vào nhà tự nhiên con ngây người ra nhìn mẹ, có lẽ con đã cảm nhận ở mẹ có một cái gì khác nên con mới có thái độ như vậy. Cái nhìn đó nó làm cho mẹ chột dạ và mất đi cái ý chí ban đầu, tự dung mẹ phải đi vội vào phòng ngủ, đóng cửa lại và mang vội chiếc áo ngực chứ không dám thả rông như ý chí ban đầu.
Do mẹ thức trắng đêm, và buổi trưa chỉ chợp mắt trong giây lát nên mẹ chẳng muốn nấu nướng gì cả, đợi con tắm xong hai mẹ con mình cùng nhau đi ra nhà hàng ở gần vịnh “…” trong lúc con tắm rửa vệ sinh cơ thể thì mẹ lại tỉ mỹ ngồi chọn cho mình một bộ váy mà mẹ ưng ý nhất, một bộ váy hở vai, một bộ váy mà mẹ có thể phô diễn hết những gì mẹ mà cảm thấy là đẹp đẽ nhất của cơ thể mẹ, từ bờ vai đến bầu vú cho đến đôi chân trắng nõn đẫy đà. Xong xuôi, mẹ đánh xe ra khỏi gara, khóa nhà khóa cổng và chở thẳng con đến cái nhà hàng hải sản mà gia đình mình thường hay lui tới. Một nhà hàng vừa dựa sát vào chân núi vừa ăn nhẹ vào mép nước của một vịnh biển vừa đẹp vừa thơ mộng. Việc ăn uống ở đó thì cũng không có gì phải đặc biệt, cũng tôm cá mực nghêu như bình thường mọi ngày vậy thôi. Thức ăn thì bình thường nhưng mẹ của con chẳng thể bình thường đâu con ạ.
Việc thay đổi cách ăn mặc của mẹ trước mặt con nó là một biểu hiện không bình thường của mẹ, ngay cả bữa ăn hải sản này trong suy nghĩ của mẹ nó cũng không phải là bình thường nữa, cả hai điều mẹ nói này nó có cái gì đó lởn vởn với hai từ ủ mưu trong cái mớ suy nghĩ rối rắm của mẹ. Ăn xong, mẹ đánh xe chở con lòng vòng quanh vịnh để hóng gió biển, có vẻ sau khi tắm rửa và ăn uống sinh lực của con có vẻ đã hồi phục hoàn toàn sau hơn một ngày tổn hao sức lực với bóng đá và hội trại, thấy con nhanh nhẹn hoạt bát hẳn lên.
Trong lúc chở con đi dạo biển, mẹ hạ toàn bộ kính cửa xuống cho gió biển thổi vào, con cũng xin mẹ mở cửa sổ trời Panorama ra, rồi con đứng nhoi người lên qua trần xe ngắm biển ngắm trời với vẻ hồ hởi và phấn khích. Con phấn khích và mẹ cũng vui, vui như chưa từng được vui, nhưng vẫn bổn cũ soạn lại, mẹ vui nhưng trong đầu mẹ nó không có vui hồn nhiên và vô tư như con, mẹ vẫn có những câu hỏi lan man.
Thôi, con vui, trời đẹp, gió mát, mẹ muốn nghe nhạc, kể từ khi đánh xe ra khỏi nhà, trong đầu mẹ không biết sao lại nghĩ tới Forever And One, có lẽ bởi giai điệu và ngôn từ của nó quá hay, cũng có thể đó là bài hát nó vận vào vận mệnh của mẹ, về tổng thể bài hát thì nó chẳng liên quan gì tới mẹ, nhưng nếu cắt đứt ra vài câu chữ, đặt lại góc nhìn thì nó lại có mẹ ở trong đó.
Trong đầu mẹ từ cái đêm con đi hội trại không về cho đến giây phút cầm lái cho con phấn khích với gió trời thì nó luôn có cái câu hỏi “What can I do”??? Một câu hỏi bằng tiếng anh ở ngay câu đầu của bài hát. Còn mẹ, mẹ có thể làm gì để thỏa mãn cho những mong muốn thầm kín của mẹ. Còn con, con đang vui tươi phấn khích nhưng liệu con có biết “Did you see what you have done to me”, Có lẽ là không, còn làm sao đủ lớn đủ tinh tế để biết suy nghĩ đa chiều, biết quan tâm tới tâm trạng và cảm xúc của người mà con đang tác động vào, có chăng thì con chỉ tập trung vào những gì con được tận hưởng từ hành động lén lút của con với đôi chút lo sợ là bị phát hiện mà thôi.
Đến đoạn leo lên núi, mẹ yêu cầu con ngồi xuống và cài seatbelt, con ngồi xuống và tự nhiên liếc nhìn về phía mẹ, về phía bờ vai của mẹ, làm cho mẹ bị loạng choạng nhẹ tay lái, làm xe lấn nhẹ sang làn đường ngược lại khi xe đang lao lên dốc, may mà thời điểm đó không có xe đi ngược chiều, lên giữa lưng chừng núi mẹ dừng xe lại sát lề, hai mẹ con mình đứng ngắm biển ngắm thành phố về đêm, một cái cảm giác thật yên bình và hạnh phúc, đứng một hồi lâu mà không nói với nhau dù chỉ một từ, mẹ rút điện thoại ra và bảo con chụp vài tấm về phong cảnh thành phố về đêm, con chụp một loạt ảnh rồi bắt đầu tua lại để chọn một vài tấm ưng ý nhất, con đứng phía trước mẹ đứng phía sau, đang mải miết xem ảnh, không biết sao bản năng nó làm cho mẹ ôm lấy con từ phía sau, một cái ôm nhanh nhưng rất nhẹ nhàng, ôm con và xoa lên đầu con rồi chỉ nói với con đứng ba từ Về Thôi Con.
Quá vui, quá hạnh phúc, quá yên bình đó là thực tại của thành phố về đêm và cả thực tái giữa con và mẹ.
Về đến nhà, con chuẩn bị cặp sách để ngày mai tiếp tục những nghĩa vụ của con, còn mẹ tắm rửa và săn sóc lại da thịt của mẹ, lau khô người, xịt một chút nước thơm lên vai lên nách, lên hai bầu vú và lên trên “mái tóc” “em bé” của mẹ. Xong xuôi, mẹ chọn mặc một chiếc váy ngủ bằng vải lanh, phía trong mẹ không mang áo ngực như thường lệ, mẹ để cho hai bầu vú của mẹ được hưởng cái tự do trong sự thả rông, còn “em bé” thì mẹ chọn cho em nó một chiếc quần nhỏ màu trắng và phía trên có một chiếc nơ xinh xắn. Xong xuôi, con xong và mẹ cũng xong. Còn gì nữa mà phải bận bịu, online groups mà làm gì khi bên mẹ mẹ đã gom đủ những con người cổ vũ cho mẹ trong việc xóa bỏ mọi giới hạn giữa hai chúng ta.
Lên giường con nằm hơi xa mẹ như lẽ thường nó phải thế, nhưng mẹ không có muốn lẽ thường vào thời điểm này, mẹ kéo nhẹ con lại gần mẹ, rồi nhổm người lên hôn nhẹ lên trán con, một cái hôn rất thánh thiện trong cái môi trường luôn đậm đặc sắc màu của dục vọng, khi mẹ hôn con như vậy mẹ có cảm giác đầu vú của mẹ phía bên tay trái có quẹt nhẹ lên người của con, không biết rõ con có cảm nhận ra nó hay không.
Hôn con xong, hai mẹ con chúng ta nói chuyện về bóng đá về hội trại, về cảnh đẹp thành phố về đêm, đang miên man huyên thuyên như vậy thì một lúc sau tự dung con tắt tiếng và con chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, có lẽ là con đã quá mệt, và mệt là phải ngủ đó là điều dĩ nhiên. Mẹ tuy có cái gì đó khó chịu trong con người mẹ, vì nó có cái gì gì đó không phù hợp với mong muốn từ con người mẹ, nhưng biết làm sao giờ, thôi ít nhất cũng có con bên cạnh, đỡ cái phần cơ độc và trống trãi trong mẹ mà mẹ đã nếm trải ở đêm hôm qua, suy nghĩ miên man một hồi mẹ cũng chìm sâu vào giấc ngủ vì đêm qua mẹ đã thức trắng vì thiếu hơi con.
Một giấc ngủ sâu, mẹ thức giấc và cảm thấy sức sống được hồi phục, nhưng cái đầu đen tối của mẹ vẫn cứ có chút dây dưa với cái suy nghĩ “kia”, cầm tay con lên giả vờ hôn âu yếm vào lòng bàn tay con, không có mùi gì ở bàn tay con cả, không có cái mùi mà cơ thể mẹ đang sở hữu, cái mùi mà ba con bảo là bướm em nó có mùi hương, mùi này là mùi dùng để lôi cuốn bạn tình. Vậy là đêm qua chúng ta có một giấc ngủ thuần khiết, vì con chẳng manh động dù một chút tí ti nào, nhưng mẹ vẫn cứ cẩn trọng lỡ đâu mẹ ngủ say mẹ bỏ qua sự kiện gì đặc biệt thì sao, mẹ vào nhà tắm, kéo nhẹ quần lót của mẹ ra và nhìn vào, quần lót không có quá nhiều dấu vết của chất nhờn. Có vết nhờn của âm hộ mẹ cũng lo nghĩ, không có nó mẹ cũng lo nghĩ, không có nó thì mẹ lại nghĩ có khi nào con bất chợt nhận ra và dừng lại những hành động sai trái của con, cũng đâu ngắn ngủi gì đâu, đã rất nhiều đêm từ lúc tập bóng với chuẩn bị hội trại con không có như là con nữa rồi cơ mà, hôm qua mẹ vứt bỏ hết mấy cái thành trì áo quần ngủ thay vào đó là một một chiếc váy nó khoe tất tần tật những gì có thể gợi dục của cơ thể mẹ ra ngoài. Nếu thật sự là một người đàn ông trưởng thành, chỉ cần nhìn thấy đôi chân trắng ngà, cái bắp đùi non trắng ngà, bờ mông cong vút, “em bé” nổi trội thoắt ẩn thoắt hiện phía trên là chắc chắn sự muốn giao hợp của họ sẽ nổi dậy. Vì sao vậy? Mẹ có thể làm gì?
Thôi, vẫn lịch trình như cũ, con đi học, mẹ đi làm, và bóng đêm lại đổ xuống, vẫn váy ngủ kiểu tương tự, nhưng có khác là mẹ lại mang áo ngực phía trong, khi bước lên giường với con hai phát đạn mẹ bắn nằm gọn trong hai câu “Hình như mẹ đau con ạ, mẹ cảm thấy ớn lạnh”, “Con bôi cho mẹ ít dầu nóng vào lưng nhé”. Tất nhiên là con đáp ứng yêu cầu của mẹ, con đứng dậy bật đèn và đi tìm chai dầu còn mẹ nằm thì nằm sấp lại để chờ đợi, con mang dầu vào và chui lên giường. Tự nhiên con bất động đứng yên phía sau lưng mẹ, mẹ quay lưng lại nhìn con, và mẹ cũng ngầm hiểu, mẹ kéo tuột váy mẹ từ dưới lên trên, lên tận ngang vai, gần như cả cơ thể trắng muốt và ngồn ngộn của mẹ nó hiển thị hoàn toàn trong tầm mắt con, chỉ còn lại chiếc quần chip che chắn một cách hình thức hai bờ mông của mẹ, còn tấm lưng trắng ngần của mẹ chỉ còn một miếng vải nhỏ ở quai áo ngực che chắn.
“Con bội nhanh và tắt điện nhé”
Con sụp ngồi xuống xuống và bôi rất nhanh. Không biết sao mẹ lại ra lệnh với con một cách rất chóng vánh kiểu như vô thức, cho dù việc để cái áo ngực như cũ nó cũng chẳng ảnh hưởng gì tới việc con bôi dầu nóng dọc sống lưng mẹ…
“Con gỡ dùm mẹ cái khóa áo ngực”
Con long ngóng cởi cái khóa áo ngực của mẹ trong run rẩy, con gỡ xong cái khóa áo ngực, mẹ cũng nhẹ nhàng dùng tay cởi hẳn chiếc áo ngực ra khỏi người mẹ trước sự chứng kiến của con, để cởi được chiếc áo ngực mẹ phải rút tay hoàn toàn ra khỏi chiếc váy, chiếc váy giờ chỉ nằm trên cổ mẹ mà thôi, toàn thân mẹ từ bờ vai cho đến gót chân đã trưng diện cho con chiêm ngưỡng.
Có điều con lại rất ngoan ngoãn, con bôi dầu cho mẹ xong rất nhanh rồi tắt điện, mẹ cũng mang lại chiếc váy ngủ hai dây, rồi cầm hẳn chiếc áo ngực vứt hẳn lên phía trên đầu, trên đầu nhưng là phía trên đầu bên phía chiếc gối của con. Xong xuôi, con lên giường nằm như bao lần nằm khác, mẹ cũng thực hiện thao tác thủ tục là cảm ơn con, rồi kéo đầu hôn lên trán con, chỉ có thêm động tác phụ là mẹ cầm lấy tay con đưa về phía mẹ, mẹ nắm lấy tay con, đan từng con tay của mẹ vào những ngón tay của con, hôn lên tay con rồi buông tay con ra, nhưng khi buông tay mẹ lại để tay con lên chỗ bắp tay trên của mẹ, chỗ cánh tay và nách.
Rồi mẹ con mình nói đôi câu về học hành về cuộc sống. Mẹ cảm thấy mẹ hạnh phúc khi có con, cảm thấy yên bình ngay giây phút ấy, rồi mẹ chìm vào giấc ngủ lúc nào không rõ, còn con ngủ lúc nào mẹ cũng chẳng biết, sáng thức giấc chỉ thấy tay con ôm lấy mẹ, vẫn việc điều tra lần hai, hôn lên tay con và tay có có dấu vết bởi mùi hương, cái mùi hương trời phú ấy, mẹ cảm thấy như cờ bay trong bụng mẹ, mẹ vội bước vội nhanh xuống giường, lao vào nhà tắm, tốc váy lên, kéo quần chip xuống.
Có vết tích của sự khát khao của âm vật của mẹ. Vậy là đủ, đâu cần cứ phải tỉnh giấc để chứng kiến, chứng kiến nhiều quá đủ rồi mà, miễn sao cơ thể có chút gì đó được thưởng thức về vấn đề bản năng là đủ, quan trọng là sự diễn tiến lại được tiếp tục. Khi mọi việc đi vào vòng quay như điều mẹ mong muốn thì việc tăng tốc cho vòng quay đó để nó vỡ vụn ra là việc không có khó.
Muốn nhanh thì phải biết chậm, quãng thời gian dài lê thê và miên man với những chi tiết vụng vặt nhưng không thể bỏ qua giữa chúng ta cuối cùng cũng sắp đến hồi chấm dứt. Nó sẽ bắt đầu với những tình tiết sẽ rất dữ dội và hối hả, mẹ mường tượng và mẹ biết rồi nó sẽ là như vậy. Không ai thể cấm cản những mong muốn của con và những khát khao mang tính dục vọng của mẹ.
Một chương mới sẽ bắt đầu, bắt đầu sẽ nhanh nhưng kết thúc nó chậm hay cũng là nhanh là do duyên phận và số phận nó định đoạt…
What can I do??? Everything I do! Do it for you! Do it for me! Do it for us!
Để lại một bình luận