Mẹ sinh ra bên bờ Tam Giang nước mặn, với gia thế có chút khác biệt so với nhiều người, ông bà ngoại là người có chút quyền thế dù không quá lớn, nhưng cũng đủ để có của ăn của để, không biết vì lý do gì mà ông bà ngoại chỉ sinh có mỗi mình mẹ, nên mẹ được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Suốt thời con gái mẹ không cần phải động chân động tay bất cứ thứ gì, đi học thì cũng được nhiều người quan tâm hơn so với bạn bè cùng trang lứa, do gia thế với bên ngoại có nhiều người theo “bên này”, bên nội có nhiều người theo “bên kia” nên diễn tiến cuộc đời của mẹ nó không đi theo đường thẳng như bao cậu ấm cô chiêu khác, cuộc sống của mẹ gắn liền với bên ngoại nhiều hơn nên bị ảnh hưởng luồng tư tưởng của những người mang thiên hướng kinh tế thị trường, chủ nghĩa tự do, lại là lứa sinh ra ở thập niên 80 của thế kỷ 21, lớn lên đúng vào thời điểm Việt Nam bình thường quan hệ với Mỹ.
Không như bao người có gia thế như mẹ, mẹ không cố thi vào trường này học vào trường kia để rồi được sắp xếp một chỗ ngồi an phận, mẹ lựa chọn con đường khác, một con đường vừa học tập vừa phải, vừa tìm tòi những cái mà người ta đã làm ở các nước có nền kinh tế thị trường và vừa tập tành kinh doanh, do có sự lựa chọn hợp thời nên đến giờ cuộc sống kinh tế của mẹ có phần dư dả.
Còn ba con là một con người đi theo lối mòn, nên vẫn tham gia vào con đường như ông ngoại và bà ngoại của con đã từng. Có điều đặc biệt là mẹ và ba con đều là con một của hai gia đình có bề có thế và có tài chính. Tóm lại là mẹ con là một người làm kinh doanh có chút thành công, còn ba con là một người có chút vị thế trong xã hội. Nó như thế nào thì chính con cũng biết.
Khi ngồi viết những dòng tâm sự này, mẹ xâu chuỗi những sự kiện lại để xác định vì sao lại có nghịch cảnh của ngày hôm nay, có thể nói là có ba yếu tố bên ngoài bản thân của mẹ để tạo ra nghịch cảnh.
1. Mẹ là con một của ông bà ngoại, được ông bà ngoại nâng niu như ngọc quý, lớn tồng ngồng rồi mà vẫn quất quýt ba mẹ, đến tận hơn 14 tuổi đầu vẫn ngủ chung với ba mẹ…
2. Con là cháu đích tôn của bên nội và cũng có thể xem là cháu đích tôn của ông bà ngoại, nên con còn có vị thế quan trọng hơn vị thế của mẹ, vai trò của con đối với hai bên nội ngoại còn đẩy lên cao hơn so với vai trò của mẹ đối với ông bà ngoại.
3. Thói quen của người lớn ở Việt Nam yêu con không đúng cách, chưa biết quan tâm tới các giai đoạn phát triển tâm sinh lý của trẻ em, cho nên đôi khi trẻ em đã có nhận thức về mọi thứ xung quanh, đã phát triển về tâm sinh lý nhưng người lớn vẫn cho trẻ em chứng kiến những hoạt động riêng tư của người lớn…
Còn về bản thân mẹ, thì mẹ không cần bàn tới, vì những gì mẹ đã và đang trả giá là quá đủ.
Trở lại câu chuyện chính giữa chúng ta, ngày con ra đời cả hai bên nội ngoại vỡ òa trong hạnh phúc, mẹ cũng bớt đi gánh nặng phải sinh cho ba con một đứa con trai nối dõi tông đường. Với thân phận của con như thế nên việc con được chăm bẵm và chiều chuộng là điều không thể nào khác, mẹ chăm con từ miếng ăn giấc ngủ, đến chiếc áo cái quần, cái gì tốt nhất mẹ đều dành hết cho con, với mẹ, mẹ thấy những hành động của mẹ như vậy là quá đỗi bình thường vì ở thế gian này người mẹ nào chả thế, nhưng cuộc đời nó luôn có những trắc trở của nó vì chúng ta là con người mang trong mình những thứ mà động vật nào cũng cũng có, đó là dục vọng và những cám dỗ xuất phát từ bản năng tiềm ẩn trong mỗi con người.
Sự trắc trở nó bắt nguồn từ việc mẹ chăm bẵm con quá mức cho dù con đã lớn khôn, lớn đầu rồi mà việc tự chăm sóc cho bản thân con con cũng không biết, đến việc con tự tắm rửa cho bản thân mình con cũng có khả năng là con không biết(Trong thâm tâm mẹ lúc đó, do mẹ không ý thức hay mẹ ý thức chủ quan nên cứ nghĩ là mẹ phải thực sự nghĩa vụ tắm rửa cho con dù con đã quá lớn), mọi chuyện có lẽ bắt đầu từ đây, nó bắt đầu từ sự non nớt và kém hiểu biết của mẹ, non nớt và kém hiểu biết về vấn đề giáo dục giới tính và sự phát triển về tâm sinh lý của trẻ vị thành niên.
Chính do sự non nớt đó mà mẹ đã có sai lầm tai hại, đó là từ lúc nhỏ mỗi khi tắm cho con mẹ thường chăm sóc kỹ lưỡng bộ phận nhạy cảm của con, rồi thường xuyên trong lúc tắm cho con mẹ cũng tắm luôn cho mẹ, mẹ vô tư không cảnh giác nên mỗi khi tắm chung như vậy mẹ thường hay kì cọ và đôi lúc bông đùa với cơ quan sinh dục của con, con là trẻ thơ nên con cũng bắt chước người lớn, con cũng đụng chạm vào cái “ấy” của mẹ, tất nhiên giai đoạn đầu thì những đụng chạm đó nó không có bất kỳ một sự tà tâm nào hết, nhưng nó lại hun đúc cho mẹ con mình một thói quen để rồi thói quen này gây ra một thảm họa về sau.
Suốt hơn mười mấy năm trời, chúng ta thực hiện những hành động như vậy nhưng không hề có chút vấn đề gì, sự việc phát sinh khi cách đây đâu đó hơn 2 năm, khi cơ thể của con bắt đầu phát triển với cơ thể bắt đầu có cơ bắp, giọng nói bắt đầu khàn khàn, dương vật bắt đầu cương cứng khi mẹ con mình cùng nhau trong nhà tắm, cái của con bắt đầu thoát cảnh bình thường như con đỉa mà nó là một cái cây có vài sợi gân hiện lên khi mẹ tắm cho con, khi chúng ta đụng chạm đùa giỡn bộ phận nhạy cảm của nhau, phần dưới của con có lún phún lông tơ.
Khi bàn tay của mẹ cảm nhận được sự cứng rắn của dương vật của con thì cũng là lúc cảm giác của mẹ nó bắt đầu đổi khác so với mười mấy năm về trước, so với trước đó thì lúc này sự đụng chạm của con vào bộ phận nhạy cảm của mẹ nó cho mẹ một cảm giác gì đó rất hứng khởi mang tính vô thức, nó là vô thức vì trong suy nghĩ của mẹ không bao giờ tồn tại suy nghĩ là cho con sờ vào mẹ để mẹ được hứng tình, mẹ chỉ phát hiện được sự hứng khởi mang tính vô thức đó khi mẹ cúi xuống kỳ cọ cho con rồi con sờ nắn vú mẹ, hoặc mẹ ngồi xuống đối diện con để rửa dương vật cho con thì con lại “theo thói quen” lấy tay sờ vào phần dưới của mẹ(Đến thời điểm này thật sự mẹ không biết đó là thói quen nó hun đúc từ lúc nhỏ của con, hay là đó là hành động có mục đích của con) nó làm cho mẹ có cảm giác là vú mẹ săn chắc hơn, đầu ti của mẹ có cảm giác tưng tức, còn âm hộ của mẹ có cảm giác nó căng cứng hơn, nếu như hôm nào chúng ta tắm hơi lâu và đùa giỡn hơn lâu mà mẹ lại tắm xong trước khi tắm cho con thì sau khi kết thúc, mẹ lấy khăn lau người mẹ phát hiện ra khi dùng khăn lau âm hộ của mẹ thì trên chiếc khăn đó được để lại với vết tích là một vết “nhớt”, và với kinh nghiệm của một người phụ nữ trưởng thành mẹ biết vết “nhớt” nhầy nhụa đó là cái gì?
Và nó từ đâu ra? Vì sao lại có vết “nhớt” đó??? Sau khi mẹ ý thức được sự hứng khởi vô thức đó, mẹ bắt đầu suy nghĩ rất nhiều, nhưng với sự mù mờ về chuyện tâm lý giới tình nên mẹ cũng chả giải quyết được gì nhiều trong suy nghĩ, nhân có groups nơi mẹ tham gia, mẹ đành đưa tâm sự của mình lên để xem thật sự nên nghĩ như thế nào cho đúng đối với việc mà mẹ con mình thường hay làm với nhau khi ở cùng nhau trong nhà tắm.
Điều bất ngờ xảy ra là khi mẹ vừa đưa câu chuyện lên, mọi người nhảy vào lên án mẹ một cách gay gắt, nó làm cho mẹ nhận ra là mẹ đã gặp sai lầm lớn, mẹ đã quá khù khờ và đã vô tình dẫm vào cạm bẫy, và cái cạm bẫy đó đã phá nát cuộc sống của mẹ con mình về sau này. Cũng may, tuy mọi người lên án và chỉ trích mẹ, nhưng họ cũng thành tâm khuyên can và bày vẽ cho mẹ cách xử lý, đó là hãy tập cho con tính tự lập, cách ly con với ba mẹ ra, không cho con ngủ cùng ba mẹ, vì theo họ nếu để con ngủ chung với ba mẹ ở cái tuổi như con, con sẽ nhận thức được những sự việc mà ba mẹ hành động khi cùng nhau ân ái hằng đêm.
Và thật sự mẹ đã có cố gắng để dẹp bỏ cái bẫy mà mẹ và con đã vô tình giăng ra trong hơn mười mấy năm trời, tuy nhiên như con đã cảm nhận, việc tập cho con tính tự lập trong việc vệ sinh cá nhân và cách ly con ra khỏi giường của ba mẹ không phải mẹ tiến hành tức thời, mà phải mất đâu đó hơn hai tháng sau mẹ mới tạo cho con sự tự lập trong tắm rửa cũng như cho con ra ngủ phòng riêng.
Mà quả thực chính vì sự cần thời gian 2 tháng đó mẹ mới phát hiện ra ở con thêm một sự kiện, mà mẹ biết rằng sự kiện đó chính là hành động có chủ tâm của con chứ không phải là sự vô tình như chúng ta đùa giỡn sờ nắn nhau trong suốt thời gian hơn mười năm qua. Khi nhận được những sự giải thích cặn kẽ về tâm sinh lý của trẻ mới lớn của các cô các chị trên groups, mẹ mới sực tỉnh và nhớ về những cái ôm của con khi ba mẹ đang giao hoan, những cái ôm mà đã làm cho ba mẹ không biết bao nhiêu lần bị tụt cảm xúc khi cơ thể của hai người đang nóng ran lên vì dục vọng, thậm chí có những lần ba con sắp đến giai đoạn kết thúc trong cơ thể mẹ thì cái ôm “vô tình” của con đối với ba mẹ làm cho cả ba và mẹ “tụt dốc” vì phải dừng lại, phải nín thở, rồi phải gỡ tay con ra vì cứ nghĩ đó là do con ngủ say nên mới ôm ba mẹ như vậy(ôm ba mẹ, vì thật ra những thời khắc ấy, mẹ và ba tuy hai người nhưng lại chỉ nằm một chỗ bên con vì lúc nó mẹ nằm dưới còn ba con nằm trên mẹ, còn cơ thể của ba mẹ thì được dính chặt vào nhau ở phía dưới). Sau khi mẹ lờ mờ nhận ra vấn đề về cái ôm vô tình mà không hề ngẫu nhiên của con, mẹ bắt đầu để ý kỹ về hành động của con mỗi đêm, những đêm mà khi ba con cứ nghĩ con đã ngủ say và bắt đầu mơn trớn mẹ, bắt đầu lột hết váy ngủ của mẹ, khi ba con bắt đầu ngấu nghiến hôn môi mẹ, hôn vú mẹ, xoa em bé của mẹ.
Thường thì khi ngủ bao giờ ba cũng là người nằm giữa, con nằm trong cùng, còn mẹ nằm ngoài cùng, những lúc cơ thể của ba mẹ muốn được giao hoan và ba con hành sự thì ba con thường cứ nằm giữa như vậy và nâng niu cơ thể mẹ, nhưng có đôi khi ba con trong giai đoạn khởi động sẽ nằm lên cơ thể mẹ, rồi nổi hứng lên ba con sau khi đè lên cơ thể mẹ khi lúc lăn xuống giường ba con lại lăn ra phía ngoài đẩy mẹ vào nằm giữa, nằm gần về phía con cho dù không sát hẳn con vì mẹ không muốn nằm quá sát con khi ba mẹ cùng nhau hoan lạc.
Khi mẹ đã cố ý theo dõi động thái bất thường của con khi ba mẹ đang giao hợp, mẹ phát hiện ra một điều “kinh dị” từ con, hôm nào ba con nằm giữa khởi động cho mẹ rồi sau đó leo luôn lên bụng mẹ để bắt đầu giao phối thì hôm đó y như rằng có một cú trở người như mơ ngủ của con, rồi con vô tư ôm chầm lấy cả ba với mẹ. Còn hôm nào mà ba con trong quá trình làm nóng cho mẹ mà ba con vô tình lăn ra phía ngoài thì lại có một sự mơ ngủ của con rồi có một bàn tay thứ ba đặt lên bụng mẹ, khi thì đặt lên những vùng lân cận em bé của mẹ, lúc thì đặt lên rất sát vùng bí hiểm của mẹ.
Mẹ đúng là quá lơ mơ về mọi chuyện, có một cái gì đó rất là ngố, cộng thêm những lúc ba mẹ hành sự cùng nhau do sợ con nhận thấy nên cả căn phòng không hề có ảnh sang, cộng thêm việc khi mẹ lên cơn hứng tình thì mẹ không biết gì trời đất, mẹ cứ như người mất hồn khi ba con cởi hết đồ của mẹ và mơn trớn mẹ, chính vì vậy những lúc như vậy mẹ không đủ ý thức để cảm nhận và nhẩm đếm xem là tay của ba con đặt ở những vị trí nào, có tất cả mấy bàn tay đang ở xung quanh cơ thể mẹ.
Chính vì như vậy cho nên mẹ đã không cảm nhận được là không biết có bao nhiêu đêm trường có tới ba bàn tay đã xâm phạm vào cơ thể mẹ, và tai hại hơn là xâm phạm vào vị trí nhạy cảm nhất của người phụ nữ. Và đến lúc này mẹ không còn có cơ hội để xác minh xem là ba con có biết có bàn tay của con hay không, và ba con biết rồi thì có nghĩ là do con vô tình nên ba con lấy tay con ra mà không nói với mẹ hay không???
Mẹ đã theo dõi và đã phát hiện ra hành động “bí hiểm” và không vô tình của con, hành động của con về bản chất nó không như hành động của chúng ta với nhau trong nhà tắm, và thật sự khi mẹ nhận ra điều đó, chính bản thân mẹ cũng có cảm nhận là không biết sao hành động của con nó làm cho mẹ đón nhận cảm xúc tột đỉnh từ ba con nó nhiều hơn, hành động của con trên giường với cơ thể mẹ khi ba con đang chiếm giữ cơ thể mẹ nó tạo cho mẹ cảm giác nó “quá lạ” so với những cảm xúc từ việc đùa nghịch nhau ở trong nhà tắm.
Tuy là vậy, nhưng thật sự ở thời điểm đó mẹ vẫn tìm cách gỡ “cái bẫy” mà mẹ đã quyết gỡ theo sự tư vấn của mọi người, chỉ sau ba đêm định hình hành động của con đối với cơ thể mẹ khi ba con trả bài cho mẹ, mẹ đã đề xuất ba là cho con ra ngủ riêng vì con đã lớn, và ba con đã đồng ý. Và mẹ cứ nghĩ là mẹ đã may mắn vì đã gỡ được “cái bẫy” chết người do chính sự ngu ngơ của mình tạo ra, và ít nhất là suốt 2 năm sau đó cái nghĩ của mẹ hoàn toàn đúng, nhưng… chữ ai ngờ thường đi đôi với số phận. Và số phận đó là một số phận quá nghiệt ngã, nghiệt ngã vì ai??? Vì ai hay vì chính mẹ???
Cuộc sống của mẹ con mình gần như đã đi đúng hướng khi mẹ tách xa con với chiếc giường của ba mẹ, con phải tự thân vệ sinh cho bản thân con trong suốt quãng đời còn lại của con. Tất nhiên do con chưa hoàn toàn trưởng thành nên con vẫn phải được mẹ chu cấp cho con những thứ để đảm bảo cho con trưởng thành một cách bình thường như cái ăn, cái mặc, chi phí học hành.
Thật sự mà nói, việc mẹ con mình giãn khoảng cách ra với nhau không phải là không có nhiều điều làm mẹ phải lấn cấn phân vân, nói một cách tóm gọn thì có cái gì đó nó “hụt hẫng” trong tâm lý của mẹ. Nói gì thì nói chứ hơn mười năm trời mẹ con mình thân thiết bên nhau, luôn song hành với nhau từ miếng ăn giấc ngủ, cho đến cả những việc riêng tư trong bốn bức tường nhà tắm, cộng thêm tình mẫu tử nó đã có sẵn từ lúc con mới chỉ là một hình hài trong bụng mẹ thì việc đột nhiên mẹ con mình có sự thay đổi đột ngột như vậy làm cho mẹ có cảm giác khác lạ trong việc sinh hoạt hằng ngày là chuyện có thể hiểu được. Tuy nhiên đó chỉ là việc thay đổi thói quen hằng ngày giữa hai mẹ con mình nên nó gây cho mẹ diễn biến tâm lý như vậy, chứ nó không phải hoàn toàn vì mẹ tiếc nuối vì không được này kia với con, không phải vì những cảm xúc lạ mà con gây ra cho mẹ trong bốn bức tường nhà tắm hay trên chiếc giường mỗi khi bố con hành sự với mẹ còn con “vô tình” xen ngang vào.
Mẹ thấy việc mẹ tách con ra, cho con sự độc lập là việc làm quá đúng đắn, không gì phải hối tiếc hay phân vân, chỉ có đôi khi, một khoảnh khắc nào đó mẹ một mình trong nhà tắm, mẹ có đôi lần nghĩ về con, nghĩ về những hành động kém hiểu biết mà mẹ con mình đã từng làm trước đây, nhưng thật ra đó chỉ là những cái nghĩ mang tính hồi ức chứ nó cũng không có cái gì là thèm muốn hay hứng khởi gì cả.
Con người mà con, đôi khi suy nghĩ nó cứ lan man bất định như vậy, luân lý và chuẩn mực của xã hội nó là cái khuôn để ngăn cản con người ta không hành động thoát khỏi sự lệch chuẩn của xã hội, chứ khó để kiềm tỏa được những suy nghĩ mang tính hồi tưởng như vậy. Ngay cả cảm giác mỗi khi mẹ nằm lên giường mà không có con nó cũng khác trước đây, cảm giác nó trống trải hơn, thiếu hơi ấm hơn, những lúc ba mẹ siết chặt lấy nhau, những lúc ba con kết thúc hoàn hảo trong cơ thể mẹ, mẹ cũng cảm thấy có cái gì đó nó thiếu thiếu ở ngay bên cạnh mẹ, chính cái thời điểm mẹ thăng hoa nhất, cơ thể căng cứng nhất, cơ thể và trí não của mẹ mất kiểm soát nhất mẹ vẫn cảm thấy có một chút gì đó thiếu thiếu so với trước đây, cũng có đôi lần khi cơ thể mẹ trần truồng trước mắt ba con, mẹ cũng có chút hồi tưởng về “bàn tay thứ ba” đã từng đặt lên cơ thể nóng bỏng của mẹ. Nhưng thật ra những diễn biến đó nó chỉ diễn ra trong mấy ngày đầu, còn sau đó dần dần nó tan biến, vì khi hoàn cảnh không còn để nuôi dưỡng những cảm xúc sai lầm thì lý trí nó sẽ hoàn toàn thắng thế những cảm giác sai lệch mang tính bản năng của động vật.
Khi ngồi hồi tưởng và viết những dòng chữ này, mẹ có cách nhìn khác so với 2 năm trước đây, nhưng nhớ về những cảm nhận 2 năm trước đây thì mẹ thấy cuộc sống của gia đình mình lúc đó quá ổn, con vẫn học hành rất tốt, tham gia các hoạt động xã hội rất hoạt bát như chơi bóng cho lớp cho trường, văn nghệ, ngoại khóa, đặc biệt là kết quả học rất rất ổn, còn mẹ thì vẫn duy trì việc kinh doanh ổn định, chăm sóc gia đình vẹn toàn và không khiếm khuyết, ba con thì vẫn rất ổn định trong sự nghiệp lẫn “phong độ” cho riêng mẹ.
Nhưng nếu giờ truy ngược lại hoàn cảnh lúc đó thì mẹ lại cảm nhận ở mẹ có một cái gì đó nó không ổn mà lúc đó mẹ không nhận ra, có lẽ chưa thấy quan tài nên chưa cảm nhận được vì sao mắt mình nhỏ lệ, về chủ quan thì mẹ cảm nhận là chỉ mẹ không ổn mà thôi, chứ qua việc theo dõi bí mật của con hằng ngày mẹ cảm thấy con không có biểu hiện gì là sai lệch về cảm giác giới tính, mẹ theo dõi từng ánh mắt của con dành cho mẹ, mẹ cố cảm nhận từng ánh mắt đó của con và thật sự mẹ rất an tâm về thái độ của con, rồi việc khi giặt áo quần cho con mẹ để ý rất kỹ những chiếc quần nhỏ của con, nó rất bình thường không hề có vết tích gì của việc tinh dịch bị “ép buộc phải giải phóng ra ngoài”, Ga nệm, nền nhà của phòng con ở không hề có gì quá khác thường, giỏ đựng áo quần bẩn của mẹ không bao giờ bị xáo trộn, quần nhỏ của mẹ để ở tầm nào trong giỏ đựng áo quần thì nó vẫn cứ mãi ở vị trí đó cho đến khi mẹ đem nó đi giặt.
Đó là sự bình thường mà mẹ yên tâm ở chính con trai của mẹ. Còn đối với mẹ, mẹ tuy là không hề có một suy nghĩ nào mang tính tính giới tính nam nữ đối với con, nhưng đôi khi trong vô thức mẹ lại ngắm con trai của mẹ, có thể là nhìn để cảm nhận sự trưởng thành về thể xác của con, hay nhìn vì cái gì vô thức trong con người mẹ, mẹ cũng không rõ, chỉ rõ là đôi khi cứ ngắm nhìn con vô thức vậy thôi.
Rồi chuyện mua sắm quần nhỏ cho ba con với con, những lúc vào shop nam mua đồ cho ba con, mẹ cũng tranh thủ mua phụ kiện cho con vì thật sự cơ thể con đã lớn, có một chỗ cần phải trang bị để bảo vệ nó, mỗi lúc mua cho ba con một lốc thì mẹ cũng mua cho con một lốc nhưng lốc của con có size nhỏ hơn, mỗi lúc như vậy thật sự trong suy nghĩ của mẹ nó cũng có những hình ảnh của “…” của con nó hiện lên trong đầu mẹ.
Nhưng thật ra nó cũng chỉ có mỗi vậy, không có gì quá tà tâm trong con người mẹ, nếu như không có những bước ngoặt mới trong gia đình mình thì mẹ nghĩ đó là chuyện không có gì là ghê gớm, là trái đạo lý này kia hết, nhưng nếu đừng ở hiện tại mà nhìn về lại quá khứ thì mẹ lại thấy đó chính là cơn sóng ngầm nó âm ỉ trong gia đình mình, chỉ cần một thay đổi nhỏ trong sự yên bình của gia đình mình thì cơn sóng ngầm đó nó sẽ san phẳng tất cả.
Và quả thực, cơn sóng ngầm đó nó đã gây ra thảm họa cho mẹ con mình khi trong gia đình mình có chút xáo trộn khi ba con chuẩn bị được đề bạt và phải đi học để đủ tiêu chuẩn nhằm nhận sự đề bạt lên cao đó. Và sóng ngầm bắt đầu hiện nguyên hình là sóng thần kể từ đó, cả mẹ và con đều không yên ổn chỉ vì mất kiểm soát bản năng trong sự kém hiểu biết và sự ngụy biện của chính con người mẹ…
Để lại một bình luận