Phần 8
Khi mở mắt ra, tôi thấy ánh sáng trong phòng lờ mờ. Các cửa sổ được đóng kín, căn phòng đã trở nên sáng sủa. Tôi thấy mẹ tôi có lúc nằm nghiêng, đối mặt với tôi. Vẻ mặt của mẹ tôi thật bình yên, hơi thở đều đặn. Tôi cũng nhắm mắt lại, không muốn phá tan sự yên tĩnh của buổi sáng hôm nay.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy hơi ấm trên trán, rồi trên má. Tôi mở mắt ra, thì ra là mẹ tôi đang ôm đầu tôi, một tay đặt trên gối kê đầu tôi, tay kia sờ vào mặt tôi, sự trìu mến biểu hiện trên khuôn mặt mẹ. Thấy tôi tỉnh dậy, mẹ dịu dàng nói:
“Cửu Nhi của mẹ trong nháy mắt đã thành người lớn rồi.”
Tôi nắm lấy tay mẹ, nhoài người luồn tay qua nách mẹ để ôm mẹ, gục đầu vào gối mẹ, tựa đầu vào vai mẹ. Mẹ tôi cũng bỏ tay ra khỏi đầu tôi và lại nằm xuống, quàng cánh tay quanh vai tôi. Tôi như được trở về tuổi thơ.
Tôi đã làm phiền mẹ tôi từ khi còn là một đứa trẻ. Khi còn học mẫu giáo, tôi được mẹ dỗ dành trước khi đi ngủ. Tôi thường phải ngủ với mẹ trong vòng tay tôi. Nhưng đôi khi tôi không tìm thấy mẹ khi thức dậy. Tôi thường ngủ thiếp đi trên giường, đặc biệt là khi người cha bận rộn của tôi trở về nhà.
“Mẹ ơi, mẹ còn nhớ khi con còn nhỏ, mẹ luôn ôm con như thế này để con ngủ không?”
“Mẹ nhớ chứ.”
“Nhưng mẹ có nhớ đôi khi mẹ nói dối con không? Thỉnh thoảng mẹ thấy con ngủ rồi bỏ đi, nhưng thật ra mẹ đi ngủ với ba. Chỉ là con còn quá nhỏ nên không hiểu chuyện của người lớn.”
“Ha ha, đồ ranh con!” Mẹ vỗ nhẹ vào vai tôi, “Mẹ vẫn còn nhớ con không chịu ngủ với mẹ sau khi không nói gì, mà mẹ cũng quên mất lúc đó con bao nhiêu tuổi.”
“Mẹ có biết tại sao không?”
“Hả? Tại sao? Đột nhiên con lớn lên, thậm chí mẹ vào phòng con cũng phải gõ cửa.”
“Con sẽ nói cho mẹ biết, nhưng mẹ không được đánh con nha.” Tôi nhổm dậy, ghé miệng vào tai mẹ rồi thì thầm vài từ.
Trước khi kịp nói xong thì mẹ đẩy tôi ra rồi quay lưng về phía tôi, kéo mền lên trùm kín đầu.
Tôi đã nói gì với mẹ tôi? Chuyện đã xảy ra hơn 10 năm trước, lúc đó không có Xuân Nhi, khi tôi được 7 tuổi. Vào năm đó, ngày đó, tôi không bao giờ để mẹ tôi ôm mình ngủ, và không bao giờ để mẹ tắm cho mình nữa, bởi vì trong tôi đã có ý thức về tình dục. Lúc đó tôi đã có những hiểu biết ban đầu về chuyện giữa nam và nữ. Và những điều này có liên quan đến thực tế là hai lần trong vài tháng trước, tôi thức dậy lúc nữa đêm và không thấy mẹ tôi bên cạnh.
Lần đầu tiên, trời còn tối khi tôi thức dậy, và cái đèn nhỏ cạnh giường của tôi đã được điều chỉnh theo ánh sáng chạng vạng tối nhất, và tôi không thấy mẹ tôi ở bên mình. Tôi ngồi dậy gọi mẹ hai lần, nhưng không có tiếng trả lời. Vì vậy, tôi đã đi tới phòng khách và sau đó đi xuống cầu thang. Ngoài ánh đèn sáng trưng trong phòng tắm, trong phòng ngủ cũng có ánh đèn lờ mờ. Ánh sáng phát ra từ khe cửa, và cánh cửa không được đóng chặt chứ đừng nói đến việc khóa cửa. Tất nhiên tôi biết đó là phòng ngủ của ba mẹ tôi. Lúc đó nhà chúng tôi không lớn như sau này, nó chỉ là một căn hộ thông tầng. Chỉ có phòng ngủ của tôi và một phòng tiện ích nhỏ ở tầng trên, còn tầng dưới là một phòng ngủ và một phòng khách. Tôi nhỏ giọng gọi mẹ, và bước đến phòng ngủ thiếu ánh sáng đó. Tôi biết rằng ba tôi đi công tác trong những ngày này. Mặc dù ba nói sẽ về trong hai ngày nữa, nhưng ba không về khi tôi đi ngủ, vì vậy tôi nghĩ rằng chỉ có mẹ tôi trong đó.
Khi tôi chạm nhẹ vào cửa, muốn xem mẹ tôi đang làm gì. Qua khe cửa rộng hơn, bất chợt tôi thấy có hai cơ thể trần truồng đang quấn lấy nhau trên cái giường lớn nằm đối diện chéo với cửa phòng. Mặc dù ánh sáng lờ mờ, nhưng tôi nhận ra đó là khuôn mặt của ba tôi, đang nằm trên người mẹ tôi và bú mút cặp vú mềm mại của mẹ. Trong khi đó hai bàn tay to lớn của ba tôi liên tục sờ soạng vào người mẹ tôi, luồn xuống đùi và đít mẹ. Mẹ tôi trông không được thoải mái lắm, miệng mẹ hé ra và không ngừng thở dốc. Tôi không biết ba mẹ đang làm gì vì tôi còn quá trẻ. Nhưng tôi bị thu hút bởi cảnh tượng trước mặt như một bản năng. Bất chợt tôi nhớ ra một bạn học trường mẫu giáo đã từng kể điều tương tự, nói với cô giáo rằng ba nó đang điều trị cho mẹ nó trên giường. Ba nó nói đang làm bác sĩ, không được quấy rầy, cũng đừng nói cho người khác biết, nếu không sẽ không thể chữa khỏi. Tôi nhớ là cô giáo trông hơi kỳ lạ, sau đó nói rằng ông ấy đang trị bệnh. Lúc này tôi chợt nghĩ, đây là ba tôi đang điều trị cho mẹ tôi, còn tôi không được làm phiền ba mẹ, nếu không bệnh của mẹ tôi sẽ không được chữa khỏi.
Tôi chỉ muốn đóng cửa lại, nhưng lại tò mò nhìn một lúc trong khi đóng cửa. Tôi thấy ba tôi hôn dần từ ngực xuống bụng mẹ, rồi đột nhiên vùi đầu vào giữa hai chân mẹ. Nhưng mẹ tôi lúc này bỗng nhổm dậy, dùng hai tay ấn đầu ba tôi vào, hai chân mẹ cũng kẹp lại. Có vẻ như mẹ thích ba làm như vậy lắm, mẹ nói gì đó với ba trong khi ba cười rồi chồm người lên đè lên người mẹ. Sau đó ba mẹ tôi chơi và quấn nhau trên giường. Tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đã lâu rồi, tôi chưa bao giờ nói chuyện này với người ngoài, vì tôi sợ bệnh của mẹ tôi sẽ không được chữa khỏi như bạn học cùng lớp đã nói. Vài tháng sau, khi tôi học lớp một ở trường tiểu học, trong giờ nghỉ trưa, hai bạn học cùng lớp và tôi theo một bạn học cuối cấp đến một hòn non bộ trong trường để đọc một truyện tranh bị đánh cắp bởi bạn học cuối cấp đó. Đây là lần đầu tiên tôi xem một truyện tranh như vậy, trong đó phần lớn thời gian mọi người khỏa thân và quấn vào nhau. Đôi khi đó là điều tương tự mà tôi đã thấy ba mẹ tôi làm trên giường. Mấy đứa học sinh cuối cấp xem và cười, giải thích với chúng tôi rằng đây là cách tạo ra em bé, để họ có thể thụ thai và sinh con. Chúng tôi được ba mẹ mình sinh ra, và chúng còn nói rằng làm điều này rất thoải mái. Thật tuyệt, chúng nói rằng đó là tình dục, và tất cả chúng ta sẽ giống như họ khi lớn lên.
Tôi choáng váng, và tôi tua lại tất cả những ký ức về điều này trong tâm trí mình, nhận xét nó với đám bạn học. Cuối cùng, dường như tôi hiểu ra điều gì đó, đúng là ngu ngốc. Vậy là ý thức tình dục của tôi bắt đầu thức tỉnh vào thời điểm đó. Và những gì tôi nhìn thấy nhiều ngày sau đó đã chứng minh nhận định của tôi.
Lần này cũng như lần trước, tôi thức dậy vào nữa đêm và không thấy mẹ tôi bên cạnh. Tôi đi xuống cầu thang và nhìn vào sự riêng tư trên giường của ba mẹ qua khe cửa một lần nữa. Lần này tôi thấy lý do hơi khác so với lần trước. Lần trước ba mẹ tôi mới gặp lại sau một thời gian dài xa cách, bận rộn làm điều đó nên không đóng kín cửa. Nếu bạn không thể quay lại, cửa sẽ không đóng chặt. Nhưng những gì tôi thấy lần này là ba tôi đã nằm lên người mẹ tôi, đít ba nhấp nhô dữ dội giữa hai chân mẹ. Trong khi đó, mẹ tôi nằm ngửa bên dưới ba tôi, đôi chân mảnh mai của mẹ vòng qua eo ba tôi, hai tay mẹ ôm chặt lưng ba, và mẹ thực hiện những động tác ngày càng nhanh và mạnh hơn theo thời gian. Tình huống này giống như trong truyện tranh, và tôi nghĩ rằng ba tôi chắc phải có nhét đồ của mình vô trong chỗ mẹ để tập thể dục như truyện đã mô tả, và sau đó một luồng chất lỏng sẽ bắn ra.
Tốc độ của ba tôi trở nên rất nhanh, và miệng ba cũng kêu lên một tiếng, rồi ba dừng lại. Sau đó, mẹ tôi bất ngờ đẩy ba tôi ra và lo lắng nói:
“Anh… sao lại xuất vô trong đó? Không có bao cao su thì đừng xuất tinh vào trong…”
“Xin lỗi vợ anh nha, anh… anh quên. Bộ em sợ có thai hay sao?”
Ba tôi nói một cách ngu ngốc (đây là ý kiến sau này của tôi, một cách ngu ngốc) và mẹ tôi đã đánh vào ngực ba tôi hai lần rồi trách ba, nói:
“Sợ chứ sao không, lỡ có thai thì sao? Em thấy một đứa đã đủ mệt rồi, mình cũng già rồi không nên có thêm đứa con nào nữa.”
Ba tôi tự trách bản thân và nói rằng sẽ đi mua bao cao su ngay lập tức. Sau đó ba mặc quần áo và ra khỏi giường.
Tôi quay lại và đi lên lầu. Nội dung trong truyện tranh và những lời giải thích của các học sinh cuối cấp đã được kiểm chứng thực sự. Ba mẹ tôi không phải là chữa bệnh trên giường, mà là làm tình! Từ đó trở đi, tôi cũng có một ý thức nam nữ rất thật. Tôi biết mình nhút nhát nên không muốn ngủ với mẹ tôi nữa, cũng không để cho mẹ tắm.
Sau khi nói một chút về ký ức tuổi thơ, tôi trở lại với thực tế. Điều tôi vừa nói vào tai mẹ tôi là tôi đã vô tình nhìn lén ba mẹ làm tình trên giường, từ đó tôi mới có ý thức nam nữ.
Mẹ tôi xấu hổ chui vào trong mền, còn tôi từ từ vén mền và chồm tới nhìn mặt mẹ.
“Nhìn cái gì? Đồ quỷ sứ. Không phải là hồi nhỏ con đã nhìn thấy hết rồi sao?”
Mẹ mắng tôi nhưng không thực sự tức giận. Tôi không biết mẹ tôi sẽ cư xử như thế nào trong tình huống tương tự.
Nếu mẹ tôi không có ý thức hợp tác với tôi để thích nghi với mối quan hệ của “người tình” thì sao? Tôi đã nghĩ rằng mẹ tôi sẽ không bao giờ cho phép tôi xâm phạm nhân phẩm của mẹ. Nhưng bây giờ mẹ đối mặt với tôi như thế này cho thấy mẹ đang dần dần chấp nhận một số thứ, hoặc đang dần buông bỏ một số thứ.
Đó là một dấu hiệu rất tốt cho tôi.
Câu trả lời của tôi cho lời mắng mỏ của mẹ tôi là một nụ hôn! Tôi hôn lên môi mẹ ngay lập tức, giống như ngày hôm qua khi cưỡi ngựa gỗ, ngồi phía sau mẹ, tôi đã thò đầu tới trước và hôn mẹ. Mẹ tôi vùng vẫy một chút rồi lại phối hợp với tôi. Tôi hôn mẹ tôi say đắm như một cặp đôi.
Nhưng lần này tôi hôn mẹ tôi một cách tham lam và liều lĩnh hơn. Tôi biết rất rõ rằng nếu tôi muốn phá vỡ lớp phòng thủ tâm lý của mẹ tôi từng bước một, thì tôi phải tiến bộ từng bước một. Tôi thọc lưỡi vào miệng mẹ, hôn và bú đôi môi mềm mại và cái lưỡi ướt át của mẹ. Lúc đầu, mẹ tôi đã thụ động chịu đựng sự nhiệt tình của tôi. Nhưng một lát sau, mẹ tôi cũng bị ảnh hưởng bởi tôi. Mẹ nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của tôi, từ từ quay người lại, vòng tay ôm lấy cổ tôi.
Tay tôi không ngừng vuốt ve lưng mẹ, rồi cuối cùng đến ngực mẹ. Tôi xoa nắn cặp vú căng phồng hấp dẫn qua lớp váy ngủ bằng lụa. Trong khoảnh khắc tay tôi sờ vào phần núm vú mềm mại nhưng đàn hồi, hơi thở của mẹ tôi trở nên gấp gáp. Môi tôi rời khỏi miệng mẹ, và sau khi hít một hơi, tôi lại ngậm lấy đôi môi mỏng manh của mẹ. Hai tay tôi bóp vú mẹ thậm chí còn nhiệt tình hơn, không hài lòng với sự tiếp xúc qua lớp vải, tôi nóng lòng thọc tay vào trong viền váy ngủ của mẹ. Cảm giác da thịt đầy đặn và mịn màng của cơ thể mẹ tôi khiến tôi mê mẩn vì phấn khích. Tôi dùng hai ngón tay để nhéo và sờ nắn vào núm vú săn chắc của mẹ tôi vài lần, rồi chuyển tay sang núm vú còn lại.
Vú mẹ tôi không to khủng nhưng đầy đặn, săn chắc và đàn hồi. Miệng tôi bắt đầu hôn vào cổ mẹ một cách điên cuồng, và đến lúc này thì tôi đã hoàn toàn vứt bỏ phong thái điềm tĩnh mà tôi đã tưởng tượng về mình.
Mẹ tôi cũng đang dần dần bị kích thích. Hơi thở của mẹ trở nên nặng nề. Tôi đã ấn mẹ tôi nằm xuống hoàn toàn, sau đó vén gấu váy ngủ của mẹ và đẩy nó lên. Có một hình xăm cánh hoa màu tím kéo dài chỗ quần lót dưới cái bụng hơi phồng lên, sát mép quần lót màu đen. Tôi cúi xuống hôn lên cánh hoa, và hôn dọc lên đến cặp vú trắng nõn và mềm mại của mẹ tôi. Hai bầu vú của mẹ tôi có hình trái cam hơi xệ nhưng trắng ngần, mềm mại và đầy đặn. Tôi như trở về thuở ấu thơ, vùi đầu vào ngực mẹ và bú vú mẹ một cách ngấu nghiến.
“Cửu Nhi…” Mẹ tôi đột nhiên dùng sức đẩy đầu tôi ra, “Đừng mà… đừng làm như vậy trong lúc này.”
Nghe mẹ tôi nói vậy, tôi miễn cưỡng quỳ xuống. Mẹ tôi ngồi dậy, vuốt thẳng váy ngủ. Sau đó mẹ tôi ngồi bó gối khoanh tay lại và úp mặt vào.
Tôi phải mất một lúc để bình tĩnh lại, ngồi xuống cạnh mẹ và nhẹ nhàng ôm lấy vai mẹ.
“Cửu Nhi à, mẹ vẫn chưa sẵn sàng. Hơn nữa… hiện giờ cũng không phải thời kỳ rụng trứng, cho nên mình không thể làm…”
Tôi gật đầu, tôi biết mẹ tôi vẫn chưa thể bước một bước nào để thoát khỏi điều cấm kỵ về mặt tâm lý. Đó chỉ là một lý do phụ mà thôi.
“Con vừa biết được mẹ có một hình xăm đẹp ở chỗ đó.” Tôi nhẹ nhàng nói.
Mẹ tôi ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ và nói:
“Khi mẹ sinh Xuân Nhi, có một vết sẹo ở đó. Mẹ làm nó sau này. Sau vài lần điều trị trẻ hóa làn da bằng photon, nó không còn rõ ràng nữa. Nhưng mẹ luôn nhìn vào đó trong tiềm thức, rồi sau đó mẹ chỉ đơn giản là làm hình xăm này.”
Mẹ lại mỉm cười với tôi và ngả đầu vào vai tôi.
“Nó rất đẹp mẹ à. Vậy còn khi mẹ sinh ra con thì sao?” Tôi hỏi mẹ.
“Con được sinh ra như một ca sinh nở bình thường. Và con dường như rất vội vàng khi đến với thế giới này. Mẹ sinh ra con sớm hơn ba ngày so với ngày sinh dự định. Con không gây rắc rối gì cho mẹ cả. Trước đó, mẹ luôn nghe người ta nói rằng sinh con đầu lòng sẽ rất đau, nhưng mẹ vẫn ổn.”
Nói xong, mẹ tôi ngồi thẳng dậy, xoa đầu tôi và nói tiếp:
“Khi mẹ sinh ra con, con nhỏ xíu à. Chớp mắt đã hơn 20 năm trôi qua, bây giờ con đã lớn quá rồi.”
“À! Vậy thì đây là lúc để con trả ơn mẹ. Có con ở đây, mẹ và Xuân Nhi sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.”
“Mẹ tin là vậy!” Mẹ nói, “Thôi trời sáng rồi, dậy làm đồ ăn sáng đi con trai!”
Mẹ rời khỏi giường và đi tới phòng tắm. Tôi cũng bước ra khỏi giường và trở lại tầng ba để tắm rửa.
Để lại một bình luận