Phần 10
Mặt trời nóng như thiêu đốt vào tháng Năm ở Hải Nam, Trung Quốc. Sau khi trở về Hải Nam, chúng tôi ở lại trong ngôi nhà tổ tiên của mình thuộc vùng ngoại ô trong ba ngày, để khắc phục tình trạng say máy bay và say nắng. Trong thời gian này, mẹ tôi đã liên lạc với một chuyên gia về bệnh bạch cầu ở Thượng Hải thông qua các mối quan hệ trong nước của mẹ, và gửi thư điện tử tường thuật tình trạng thể chất chi tiết của Xuân Nhi đến phòng thí nghiệm.
Ngày thứ tư là thứ Tư. Hai mẹ con tôi không thể cưỡng lại những yêu cầu lặp đi lặp lại của Xuân Nhi, vì vậy chúng tôi đã mua một số mặt hàng tương ứng và chở chúng đến nơi tắm rửa.
Ái chà! Phong cảnh nơi đây thực sự rất đẹp. Có những người mặc bikini ở khắp nơi trên bãi biển. Cát trắng, biển xanh, vú to, chân trắng nõn. Thật là một nơi tuyệt vời.
Chúng tôi đi thay quần áo. Có phòng thay đồ miễn phí ở đây nên rất thuận tiện. Xuân Nhi và tôi chỉ mặc quần bơi và dép đi biển, vì vậy chúng tôi thay đồ nhanh chóng. Mẹ tôi phải mất một ít thời gian để thay đồ. Mẹ mặc một bộ đồ tắm hai mảnh dạng váy bảo thủ. Ngoại trừ đôi chân dài trắng trẻo, phía trên chỉ lộ một khoảng bụng ở rốn, kiểu đồ tắm mà mẹ tôi mặc khiến tôi thực sự thất vọng.
Mẹ tôi dắt Xuân Nhi đi về phía bãi biển. Mắt tôi không thể rời khỏi cơ thể của mẹ tôi. Mẹ cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của tôi nên hỏi tôi với một chút giễu cợt:
“Ông chủ chưa từng thấy một mỹ nữ nào hay sao?”
“Cô Phương Ngọc có cơ thể rất hấp dẫn mà mặc đồ kín đáo quá. Nhìn kìa, có rất nhiều người quanh đây mặc toàn bikini.”
“Đúng rồi, họ ăn mặc hở hang vậy sao cứ nhìn chi đây?”
“Làm ơn để tôi nhìn cho rõ, vì cô Phương Ngọc sắp là một phụ nữ mang thai. Nếu cô có một cái bụng to, có lẽ tôi sẽ làm cho cô mặc đồ kín đáo hơn nữa.”
Câu nói “Nếu cô có một cái bụng to” hình như hơi nhạy cảm nên cả hai mẹ con tôi đều im lặng và dừng chủ đề này. Đồng thời, tôi vô thức nhắc nhở bản thân rằng hôm nay là “thứ Tư”.
Chúng tôi ra biển chơi một lúc, sau đó đi chơi cầu trượt nước. Tóm lại, chúng tôi đã cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của Xuân Nhi và để cho nó chơi vui vẻ. Nhưng chúng tôi vẫn phải chú ý đến cơ thể của nó nên không để nó chơi quá sức.
Cuối cùng, chúng tôi đã thuyết phục được nó ngâm mình trong suối nước nóng ngoài trời, sau đó dụ dỗ nó lên bờ thay quần áo với lý do đi thủy cung để ngắm cá đẹp. Trong thủy cung, Xuân Nhi ngáp vì buồn ngủ nhưng nó không muốn bỏ cuộc. Cuối cùng, chính mẹ tôi đã tỏ ra nghiêm khắc, và Xuân Nhi ngoan ngoãn theo chúng tôi ra bên ngoài khu vực tắm.
Đã 4 giờ chiều, khi rời khỏi nơi tắm, chúng tôi cảm thấy mát mẻ hơn nhiều so với lúc mới đến. Trời lộng gió. Tôi nhìn bầu trời thì thấy hóa ra trời sắp đổ mưa.
Thời tiết ở Hải Nam vào mùa này có mưa, và nó thường thay đổi nhanh chóng. Chúng tôi vội vàng rời đi, tôi cõng Xuân Nhi trên lưng, còn mẹ tôi cầm một cái dù để che nắng cho chúng tôi. Khi lên xe, một đám mây đen đã kéo đến, che đi ánh mặt trời nóng bỏng và gió cũng rất mạnh. Tôi nhanh chóng khởi động xe và chạy dọc theo con đường để trở về. Chúng tôi về nhà suốt quãng đường mưa gió nên xe chạy rất chậm. Khi đến nhà thì trời đã tối, mưa đã tạnh một lúc nhưng sẽ mưa tiếp trong thời gian tới.
Đây từng là ngôi nhà cũ của gia tộc họ Giang chúng tôi. Sau này khi ba tôi có tiền, ba đã xây dựng thành tòa nhà ba tầng khi chúng tôi sống ở đây. Thực ra là do bà nội tôi không chịu sống ở thành thị nên ba tôi mới đến đây. Nó đã được sửa sang lại. Xung quanh đây có một bầu không khí nông thôn, khắp nơi đều ngửi được mùi thơm của đất và cây cỏ. Sau khi bà nội tôi mất, ba mẹ tôi chỉ thỉnh thoảng về thăm và ở lại một đêm vào những ngày cuối tuần trong mùa hè.
Khi còn đi học, tôi đã từng chơi ở đây với đám bạn học cùng lớp một vài lần. Bây giờ hầu hết thời gian nó được giao cho một người trong dòng tộc chăm sóc. Mẹ tôi cấp cho tộc nhân này một khoản tiền hàng năm. Số tiền này được tính là phí quản lý để ông ấy trông nom nơi này. Ông ấy rất chu đáo, cả nội thất lẫn ngoại thất đều rất sạch sẽ. Mấy hôm trước có nhờ người đến đây lau chùi lại, dán lại giấy dán tường, thay đèn, thay giường mới cho một số phòng ngủ, thay bình năng lượng mặt trời, máy nước nóng, lát gạch mới cho một số phòng tắm và phòng vệ sinh, làm lại dây mạng. Và quan trọng nhất là phòng ngủ chính ở tầng một, đã được cải tạo thành một phòng quay phim bí mật không thể phát hiện. Tôi ở trong phòng ngủ này, còn mẹ tôi và Xuân Nhi ở trên tầng hai, trong khi tầng ba hầu như chứa đầy đồ cũ.
Lý do tại sao chúng tôi chọn sống ở đây chủ yếu là vì nó yên tĩnh và hầu như không bị mọi người làm phiền. Sau khi tôi trở lại, tôi đã bảo tộc nhân đó đừng gọi điện thoại và cũng đừng đến đây, vì gia đình tôi muốn được sống yên tĩnh. Tất nhiên ông ấy rất vui, vì không phải đi bộ hàng cây số từ nhà tới đây để lo cho chúng tôi mỗi ngày.
Mẹ tôi bận bịu trong bếp, chủ yếu là nấu những bữa ăn bổ dưỡng cho Xuân Nhi. Hai mẹ con tôi thì đã có một bữa tối đơn giản, mỗi người một tô mì xào. Nhưng trên thực tế, tôi ăn một tô rưỡi, còn mẹ tôi ăn nữa tô. Sau khi ăn xong, Xuân Nhi nằm trên ghế sofa để xem tivi. Vì lớn lên ở nước ngoài nên tiếng Trung của em tôi không tốt bằng tiếng Anh, thỉnh thoảng nó lại lớn tiếng hỏi mẹ tôi nghĩa của mấy từ trên tivi. Tôi giúp mẹ rửa chén và nói với mẹ:
“Để con rửa chén, còn mẹ chỉ việc lau nó. Từ giờ trở đi, mẹ sẽ không bao giờ đụng vào chuyện này, vì da tay mẹ sẽ dày hơn.”
Nói xong tôi bắt đầu thao tác nhanh trong tô, bỏ xà bông rửa chén vào, lau sạch vết dầu, xả nước hai lần rồi vớt ra đưa cho mẹ tôi.
“Để mẹ kiểm tra!”
Mẹ tôi kiểm tra độ sạch sẽ của mấy cái tô, sau đó lau chúng. Mẹ tôi lau rất sạch và đẹp. Tôi say mê quan sát khi mẹ tôi cẩn thận lau từng cái tô, cái chén, cái dĩa bằng khăn lau chén dĩa. Tôi không chịu nổi nên xấn tới ôm mẹ tôi từ phía sau. Mẹ tôi liếc nhìn về phía cửa bếp, để đảm bảo rằng Xuân Nhi không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, sau đó tiếp tục lau chén dĩa.
Khi mẹ tôi lau xong cái dĩa cuối cùng, mẹ đột nhiên nói với tôi:
“Hôm nay ông giáo sư ở Thượng Hải đã trả lời mẹ qua thư điện tử. Ông ấy và một số bác sĩ đã có cuộc hội chẩn. Kết quả là Xuân Nhi nên ghép tủy xương trong vòng một năm nữa thì tốt hơn cả. Nhưng mẹ nghĩ tình hình nghiêm trọng hơn những gì bác sĩ Peter đã nói.”
“Ồ, vậy con nên làm gì đây… Con sẽ thúc giục mọi nơi để tìm ra một đối tượng phù hợp.”
Tôi không biết phải an ủi mẹ tôi như thế nào. Sự thật là tôi cũng rất lo lắng cho em trai tôi.
Mẹ tôi nhẹ nhàng dứt ra khỏi người tôi, và khi quay người đi ra ngoài thì mẹ nói:
“Hôm nay là thứ Tư.”
Mẹ tôi dẫn Xuân Nhi lên lầu, chắc là cùng với nó đọc truyện tranh, sau đó thúc giục nó đi ngủ sớm.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại những lời mẹ nói, và tin chắc đó là sự thật!
Tôi cảm thấy tim mình đập rộn ràng, và ngay lập tức đi vào phòng tắm để tắm rửa một cách nghiêm túc. Sau đó tôi quay trở về phòng và ngồi đó tự hỏi phải làm gì. Tôi đang suy nghĩ, liệu có nên đi thẳng đến phòng mẹ hay đợi ở đây để mẹ gọi mình? Cuối cùng, tôi quyết định gửi cho mẹ tôi một tin nhắn và để cho mẹ quyết định.
“Sau khi Xuân Nhi đi ngủ, đến phòng con để không quấy rầy giấc ngủ của nó.” Tôi viết vài lần, cuối cùng đã gửi câu này.
Sau khi đăng, tôi chỉ mặc một cái quần lót và nằm trên giường. Cảm giác mới vài phút mà như thể một năm đã trôi qua.
Có một cửa sổ đối diện chỗ cuối giường, tôi có thể nhìn thấy cửa kính đầy nước mưa, bên ngoài mưa đã rơi nặng hạt. Ánh sáng từ hai ngọn đèn đường dùng năng lượng mặt trời trong sân chiếu vào lá chuối ướt đẫm nước mưa trước cửa sổ, phản chiếu màu sắc tươi sáng. Nó rất chói mắt. Tôi ra khỏi giường và đóng tấm rèm cửa màu vàng nhạt có hoa văn hoa đào.
Tôi giống như cái bánh nướng trên chảo nóng, nằm xuống cũng thấy khó chịu, đi vệ sinh mấy lần cũng không ra được giọt nước đái nào. Cuối cùng tôi đi tắm lại.
Sau khoảng hai giờ trôi qua, đột nhiên tôi nghe có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Ngay lập tức, tôi nhảy ra khỏi giường và mở cửa ra. Mẹ tôi chậm rãi bước vào trong. Mẹ tôi mặc một cái váy ngủ bằng vải bông tinh khiết, với họa tiết là những bông hoa màu xanh dương nhạt. Tôi đóng cửa và khóa nó lại. Mẹ nghe tiếng khóa cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua cánh cửa rồi ngồi xuống mép giường.
“Bên ngoài đang mưa to.” Mẹ tôi vừa nói vừa xem dự báo thời tiết trên điện thoại.
Tôi gật đầu, đi điều chỉnh nhiệt độ của máy điều hòa không khí, rồi bước trở lại giường nói với mẹ:
“Để con đấm bóp lưng mẹ. Mẹ sẽ ngủ ngon sau khi con ấn huyệt như lần trước.”
Nghe tôi nói vậy, mẹ tôi đặt điện thoại lên đầu giường và nằm úp lên giường, mặt mẹ quay vào giường như trước, hai tay đưa thẳng trên gối và tựa cằm lên chúng. Tôi quỳ xuống bên cạnh mẹ, ấn tay xuống hai vai mẹ. Nhưng lần này tay tôi hơi run và khó tập trung. Tôi hít hai hơi thật sâu và cố giữ bình tĩnh.
Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức để kiểm soát cảm xúc của mình, nhưng tôi vẫn còn mất tỉnh táo hơn nhiều so với lần xoa bóp trước đây, và nó rõ ràng là không đủ chi tiết. Tim tôi đập nhanh hơn một cách vô thức, và cái quần sịp của tôi đang dựng lên thành một cái lều. Tôi đành lặng lẽ thò tay vô trong quần, nhấc thằng nhỏ đang bồn chồn lên tới bụng dưới vì nếu không nó sẽ khó chịu. Tai tôi nóng bừng lên như thể đây là lần đầu tiên một chàng trai trẻ ngủ với phụ nữ. Trong thực tế tôi không còn là một trai tân, nhưng lần đầu của tôi cũng không có rộn ràng như hôm nay. Chỉ có một lý do duy nhất, người phụ nữ này là mẹ tôi.
Đối với một người có phức cảm Oedipus sâu sắc, thật may mắn khi có một người mẹ xinh đẹp tự nhiên và duy trì nhan sắc tốt, để một ngày nào đó có thể sống cùng mẹ mình. Hai mẹ con sẽ cùng nhau trải qua niềm vui ân ái với nhau ắt hẳn là ước mơ giấu kín tận đáy lòng của mình. Tâm trạng khi niềm mơ ước đó sắp trở thành sự thật chắc cũng giống như tôi hiện giờ.
Tôi lơ đãng trong lúc xoa bóp, nhanh chóng đè qua vai mẹ rồi ấn xuống. Khi ấn vào lưng mẹ, tôi cảm thấy qua lớp vải bông áo ngủ của mẹ rằng có một cái gì đó trên lưng mẹ so với lần trước. Tôi biết đó là dây buộc nịt ngực. Mẹ tôi không bao giờ mặc nịt ngực khi mặc đồ ngủ. Mấy lần xoa bóp đầu tiên cũng vậy, nhưng đặc biệt hôm nay mẹ tôi lại mang nó.
Tôi lưỡng lự một lúc rồi ấn vào. Hai tay tôi bất giác trượt lên hai mông đít đầy đặn của mẹ tôi, xuyên qua lớp vải bông, tôi nắm và xoa từ nhẹ đến mạnh. Hơi thở của tôi trở nên đều đặn theo nhịp điệu này. Cảm giác da thịt của mẹ mềm mại và đàn hồi thật là hấp dẫn. Một tay tôi lướt dọc theo đít mẹ đến phía ngoài gấu váy ngủ. Sự đụng chạm da thịt trực tiếp và không che chắn càng làm tôi rạo rực hơn. Tôi không thể không vén váy ngủ lên, vì mẹ tôi đang nằm trên giường. Cầm cái váy ngủ, tôi tìm cách kéo gấu váy đến eo mẹ.
Cặp đùi trắng nõn và mềm mại của mẹ tôi và cái quần lót bằng ren màu tím lộ ra. Tôi cúi xuống hôn lên đùi mẹ. Một tay tôi thò vào từ mép trên quần lót của mẹ, còn lòng bàn tay tôi lang thang giữa hai mông đít to tròn của mẹ. Tôi cảm thấy hơi thở của mẹ tôi trở nên nặng nề, nhịp nẩy lên xuống của eo và bụng rõ ràng là dữ dội hơn. Tôi quay lại và đổi hướng cùng hướng với cơ thể của mẹ tôi, nữa người trên của tôi áp vào đùi mẹ, đầu tôi tựa vào đít mẹ. Tôi tiếp tục hôn đùi và đít mẹ, rồi hôn dần lên trên, cuối cùng cả người tôi đè lên lưng mẹ. Tôi hôn vào phía sau tai mẹ, khí nóng trong miệng tôi phun vào gáy mẹ và trở lại. Dường như tôi đã ngửi thấy ngọn lửa dục vọng của mẹ tôi.
“Cởi váy ra đi mẹ.”
Tôi thì thầm với mẹ tôi, rồi lăn người kéo dây nịt ngực ra khỏi vai mẹ.
Mẹ tôi ngồi dậy và rên rỉ đáp lại tôi trong khi cái váy ngủ tuột khỏi chân. Tôi nhân cơ hội cởi dây nịt ngực màu tím và nó đã rơi xuống giường. Ngồi sau lưng và ôm mẹ, hai bàn tay to lớn của tôi bóp chặt hai bầu vú mềm mại của mẹ. Tôi hôn mạnh vào giữa cổ và vai mẹ với cái miệng như phun ra lửa của tôi. Sau đó tôi dùng mấy ngón tay men núm vú của mẹ tôi, trong khi lòng bàn tay bao quanh bầu vú mẹ từ dưới lên trên, xoa nắn chúng nhẹ nhàng từ chậm đến nhanh. Hai núm vú của mẹ tôi dần dần săn cứng lên.
Mẹ tôi mở hé miệng và thở ra từ từ, thậm chí thở ra với một tiếng rên nhỏ. Nhưng mẹ đã cố gắng hết sức để chịu đựng nó. Đầu tôi vòng qua nách mẹ và bú một núm vú của mẹ, đầu lưỡi của tôi cố gắng hết sức để kích thích sự cương cứng của núm vú.
Tôi vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của mẹ tôi, cái bụng đã sinh ra hai đứa con là tôi và em trai tôi. Tôi cảm giác nó hơi có cơ bắp, đó là lý do tại sao mẹ tôi đã tập thể dục trong một thời gian dài.
Sau đó tôi đẩy mép quần lót của mẹ sang một bên, cố luồn vào thung lũng huyền bí của mẹ tôi từ hình xăm cánh hoa rực rỡ. Nhưng đúng lúc này, một bàn tay của mẹ tôi xuất hiện và nắm lấy cổ tay tôi một cách mạnh mẽ.
Tôi ngẩng đầu lên và hôn vào tai mẹ, nhẹ giọng hỏi:
“Sao vậy mẹ?”
Mẹ tôi không trả lời, chỉ quay đầu đi với đôi môi mím chặt trong vẻ mặt căng thẳng. Mẹ không nhìn tôi, tay mẹ vẫn nắm lấy cổ tay tôi. Sau đó mẹ tôi từ từ buông tay ra. Thay vì luồn tay trực tiếp vào trong quần lót của mẹ, tôi thò tay xuống dưới đáy quần mẹ, liên tục vuốt ve khu vực nóng ẩm qua lớp vải.
“A…”
Mẹ tôi rên rỉ không kiểm soát được. Sau đó mẹ đưa tay lên che miệng mình lại trong sự hoảng loạn.
Háng mẹ ngày càng ẩm ướt, dần dần làm ướt quần lót và thấm ướt ngón tay tôi. Cái Ɩồŋ của mẹ tôi đã có đường nét rõ ràng hơn bởi lớp vải ép chặt, và mục tiêu tấn công của những ngón tay tôi trở nên dễ thấy hơn.
“Aaa… umm…”
Hơi thở của mẹ tôi gấp gáp, tiếng rên rỉ mất kiểm soát giữa hai môi mẹ bắt đầu ngắt quãng. Đầu mẹ cứ dựa vào vai tôi và ngả ra sau một cách mạnh mẽ.
Tôi nhẹ nhàng hôn lên đôi má thơm tho của mẹ tôi. Tay tôi đang vuốt ve gốc đùi mẹ chợt di chuyển lên và luồn nhanh vào trong quần lót của mẹ, băng qua khu rừng rậm đến thung lũng ẩm ướt của mẹ. Tôi mở bật hai mép Ɩồŋ của mẹ tôi, tìm thấy nơi lồi ra nhạy cảm đó.
“Um… a…” Tiếng rên rỉ của mẹ tôi trở nên rõ ràng hơn, nhưng hai chân của mẹ kẹp chặt lại một cách vô thức.
Tôi chắc chắn hơn về mục tiêu của cuộc tấn công, mấy ngón tay tôi xoa nhẹ nhàng nhưng nhanh chóng lên cái hột le nhạy cảm của mẹ tôi. Những gì mẹ đáp lại tôi là khí Ɩồŋ chảy ra ngày càng nhiều và tiếng rên rỉ không chịu đựng nổi.
Tôi ôm mẹ và từ từ ngã xuống giường. Tôi kéo quần lót của mẹ tôi xuống, nhưng mẹ kẹp chặt hai chân khiến tôi cảm thấy khó khăn. Tôi đã hừng hực dục vọng nên dùng cả hai tay, một tay nhấc chân mẹ lên, tay kia kéo mạnh xuống. Cái quần lót ren màu tím bị tuột đến đầu gối, rồi rời khỏi chân mẹ và rơi xuống giường. Tôi đã cởi được quần lót của mẹ, tước đi vũ khí phòng thủ cuối cùng trên cơ thể mẹ tôi.
Cơ thể trần truồng trắng như tuyết và đầy đặn của mẹ tôi, thứ mà tôi hằng mơ ước, đang hiện ra trước mắt tôi. Họng tôi khô khốc, mắt tôi sáng lên, và tôi cởi quần lót của mình ra. Cặc tôi nảy bật ra ngoài. Mắt tôi bị hút vào chỗ ở giữa hai chân mẹ như nam châm. Hình xăm cánh hoa màu tím kéo dài đến khu rừng đen hình tam giác. Hai cánh môi mỏng manh dưới làn hương thơm của khu rừng hơi hé mở vì bị kích thích và có màu đỏ tươi. Nó không giống như sự dịu dàng hồng hào của một cô gái hay có màu bị sậm đen của một người đàn bà trưởng thành, mà nó có màu đỏ sẫm thật quyến rũ, giống như màu quầng vú của mẹ.
Nhưng lúc này mẹ tôi đã trở mình, nằm quay lưng về phía tôi, tay chân cuộn lại để che đậy phần dưới cơ thể. Tôi hiểu rất rõ mẹ tôi lúc này đang mâu thuẫn trong lòng, khi biết rằng đêm nay nhất định mẹ phải hy sinh thân mình nhưng vẫn còn xấu hổ, bởi vì người mà mẹ sẽ làm tình chính là con trai ruột của mình, và mẹ tôi vừa là một người đàn bà vừa là một người mẹ. Tôi biết tại thời điểm này mẹ tôi không thể chấp nhận quan hệ tình dục bằng miệng quá nhiều. Tôi không thể chịu đựng được nữa khi trong đầu tôi tái hiện cảnh ba mẹ tôi làm tình khi tôi còn nhỏ. Giờ đây tôi sắp sửa thay thế ba tôi để làm tình với mẹ tôi.
Tôi theo hướng cơ thể của mẹ tôi và nằm nghiêng trên giường. Tôi ôm chặt lưng mẹ, vuốt ve mẹ bằng tất cả kỹ năng của mình. Hai tay tôi sờ sẫm cơ thể trần truồng của mẹ như một con thú đói, mơn trớn vuốt ve mẹ. Bàn tay của mẹ đang che đậy cơ thể trần truồng của mình bỗng chuyển sang nắm lấy tấm ga trải giường trong sự phấn khích hồi hộp. Nhân cơ hội, tôi đưa tay xuống chiếm lấy trung tâm dục vọng của mẹ tôi một lần nữa, nơi nước xuân tuôn trào, ngay cả khóm cỏ thơm hoang vắng cũng đã ướt sũng và rối bời. Tôi biết đã đến lúc rồi!
Ngay khi ý nghĩ thọc cặċ tôi vào Ɩồŋ mẹ đang lóe lên trong đầu tôi, dường như có một dòng nước ấm đang chạy qua bụng tôi. Dòng chất lỏng chảy ra từ mắt của con ngựa ở trung tâm của vương miện thịt đang cương to của tôi. Tôi buông tay ra để hướng con cặċ to cứng của tôi vào đít mẹ. Tôi sắp sửa đụ mẹ tôi!
Để lại một bình luận