Phần 2
Tên đầy đủ của Viện Fred là “Trung tâm nghiên cứu bệnh máu và gien người Vancouver”. Nó nằm ở ngoại ô thành phố. Trên thực tế, đó là nơi có biệt thự của ông ấy. Môi trường yên tĩnh và không khí trong lành. Nó giống như một câu lạc bộ giải trí, nhưng hầu hết những người đến và đi đều tỏ ra ngượng ngùng và có khuôn mặt bối rối. Không có gì lạ, bởi vì phần lớn những người đến đây khám chữa bệnh đều mắc những bệnh khó chữa thì làm sao cười được.
Lần này chúng tôi gặp nhau, Fred nhiệt tình hơn nhiều so với hai lần trước. Ông ấy đã tự tay pha hai tách cà phê cho chúng tôi. Sau khi chúng tôi ngồi xuống mặt đối mặt, Fred chỉ đưa cho chúng tôi một bản hợp đồng. Có năm trang tất cả, tất nhiên là bằng tiếng Anh, và nội dung là về IVF. Hai trang là một thỏa thuận không tiết lộ. Thực chất đây là thỏa thuận không tiết lộ mà hai bên hạn chế lẫn nhau, bởi nếu vấn đề hai mẹ con sinh con thông qua thụ tinh nhân tạo bị lọt ra ngoài, sẽ có thêm nhiều người bị thế giới lên án vì trung tâm nghiên cứu của Fred và chính ông ấy phải chịu trách nhiệm. Mẹ tôi đọc kỹ bản thỏa thuận rồi ký tên, sau đó đưa cho tôi. Tôi thấy rằng Fred đã ký nó nên tôi ký nó mà không do dự. Sau đó mẹ tôi bỏ tờ giấy thỏa thuận vào trong túi mình. Tôi ngạc nhiên nhìn Fred và hỏi bằng tiếng Anh:
“Không có bản sao à?”
Fred dang hai tay ra:
“Tôi không cần! Tôi có thể tin tưởng hai người!”
Sau đó đôi mắt ranh mãnh, màu xanh, to lớn và không có bọng dưới của Fred nhìn mẹ tôi, rồi ông ấy đưa tay mân mê bộ ria vàng của chính mình, nói điều gì đó bằng tiếng Trung Quốc rất tệ:
“Tiền có thể khiến ma quỷ cũng quay cuồng.”
Tôi hiểu ngay. Điều này tương đương với việc mẹ tôi mua hợp đồng bằng tiền. Chỉ chúng tôi có một bản sao, mặc dù tôi không biết giá cả, nhưng dựa trên sự hiểu biết của tôi về điều quen thuộc này, chắc chắn ông ấy đã moi tiền mẹ tôi rất nhiều.
Nhưng tôi không phản đối điều này, và tôi cảm thấy thương vụ này không lỗ.
Sau đó Fred sắp xếp cho hai mẹ con tôi đi khám sức khỏe toàn diện. Việc khám sức khỏe cho tôi rất nhanh chóng. Tôi vừa làm máu và xét nghiệm chức năng gan, cuối cùng là xét nghiệm tinh dịch đồ. Tất cả kết thúc trong một giờ. Khám cho mẹ tôi thì phức tạp hơn, bởi vì nó bao gồm một số kiểm tra phụ khoa và một hệ thống ghi lại chu kỳ rụng trứng.
Sau những lần kiểm tra định kỳ này, Fred xem báo cáo kiểm tra của chúng tôi, tập trung vào phần của mẹ tôi. Sau đó ông ấy gật đầu và nói rằng mọi thứ đều bình thường, khuyên mẹ tôi một số hạn chế về ăn uống và hãy quay lại để kiểm tra một lần nữa sau 7 ngày.
Ra khỏi trung tâm nghiên cứu, mẹ tôi chỉ lặng lẽ đi trước. Mãi đến khi lên xe, tôi thắt dây an toàn rồi khởi động xe. Làm nhiều nhất hai phôi để cứu một đứa trẻ, thật quá tàn nhẫn. Hãy để biết bao sinh mệnh không nên đến thế giới này. Mẹ tôi giải thích cho tôi:
“Ông Fred muốn lấy nhiều trứng một lúc và tạo bao nhiêu phôi tùy ý, rồi sau đó phân phối chúng cho những người mang thai hộ. Bằng cách này, nếu mang thai thành công thì tỷ lệ phù hợp với Xuân Nhi sẽ cao. Một số trường hợp thậm chí hơn 50%.”
“Hả?” Tôi sửng sốt một chút, vội vàng nói, “Chuyện này có chút đáng sợ đó mẹ. Con hơi thấy sợ rồi!”
Đây là sự thật trong lòng tôi. Đó thực sự là một điều đáng sợ khi nó được thực hiện thành công.
“À, bởi vậy chúng ta không thể nghe ổng nói. Nhiều nhất chỉ làm hai phôi, nếu không thành công thì đó là do số mệnh của Xuân Nhi.”
Mẹ tôi quay mặt khỏi cửa sổ xe, trên mặt lộ vẻ buồn bã. Tôi không nói gì mà đạp ga tăng tốc, lái một mạch về thành phố.
Mọi thứ dường như đang diễn ra suôn sẻ. Hơn một tháng sau, hai mẹ con tôi đã hoàn thành việc lấy tinh trùng và trứng. Chúng tôi lấy 6 trứng đủ tiêu chuẩn cùng một lúc và làm phôi, sau đó đặt nó trong tủ đông.
Ngày lấy phôi, mẹ tôi có vẻ rất mệt mỏi. Tôi đưa mẹ về nhà và để mẹ nghỉ ngơi vài ngày. Vấn đề của Xuân Nhi và công ty sẽ do tôi xử lý trước. Tôi tin rằng mình có thể xử lý tốt. Mẹ tôi đồng ý với sự nhẹ nhõm, và sự trưởng thành của tôi dường như là niềm an ủi lớn nhất của mẹ lúc này.
Trong những ngày chờ đợi kết quả, mẹ tôi hơi lo lắng và mâu thuẫn, gọi điện cho Fred hầu như mỗi ngày để hỏi han.
Hai lần đầu tiên thất bại. Ba ngày sau khi cấy vào cơ thể phụ nữ, không có dấu hiệu của sự sống. Sau đó hai lần nữa thất bại sau năm ngày. Khi hai người cuối cùng được đặt phôi, Fred đã rất thất vọng, nói với mẹ tôi rằng phôi đã chết trong quá trình đóng băng. Chỉ trong 10 ngày, mẹ tôi kiệt quệ, từ hụt hẫng đến tuyệt vọng. Tôi cảm thấy rất đau khổ, và tất cả những gì tôi có thể làm là chăm sóc cho mẹ tôi thật tốt, chia sẻ với mẹ những lo lắng trong cuộc sống và công việc nhiều nhất có thể.
Một lần nữa, hai mẹ con tôi cùng nhau đến trung tâm nghiên cứu của Fred.
Tôi tức giận nói với Fred:
“Tôi thực sự muốn dùng súng bắn bay cái đầu hói của ông!”
Fred nói một cách đau lòng:
“Đó không phải lỗi của tôi. Những đứa trẻ sinh ra trong ống nghiệm không phải là 100% thành công trên toàn thế giới. Đặc biệt là tỷ lệ thành công của phụ nữ trên 35 tuổi sẽ giảm đi rất nhiều. Có rất nhiều lý do liên quan. Tôi nghĩ cô Phương Ngọc quá lo sợ khiến trứng của cô cũng rất bị ảnh hưởng…”
“Thật là lố bịch!” Tôi bực tức nói.
“Đó chỉ là một phép ẩn dụ, bởi vì nó quá khoa học để cậu hiểu. Tóm lại, tôi đã cố gắng hết sức. Nhưng tôi dám khẳng định nếu tôi không làm được thì không ai trên thế giới làm được.”
Lúc này mẹ tôi mới hỏi:
“Vậy cách này không hiệu quả sao?”
Fred cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ nói:
“Về lý thuyết mà nói thì đúng là như vậy.”
“Lý thuyết? Ý ông là gì?” Tôi hỏi ông ấy.
Fred tỏ vẻ dè dặt.
“Nói đi!” Mẹ tôi nhìn thẳng vào ông ấy.
“Tôi đã nói về tình huống giống như hai mẹ con cô. Trước đây đã có hai trường hợp thành công và một trong số đó là người Trung Quốc giống như mẹ con cô.”
Fred nhìn chúng tôi và nói:
“Người mẹ và đứa trẻ Trung Quốc này đã tìm cách sinh con trong ống nghiệm, cũng bị thất bại nhiều lần và cuối cùng họ đã từ bỏ phương pháp này.”
“Không phải ông nói là thành công sao? Từ bỏ thì làm sao thành công?” Tôi hỏi ông ấy.
Fred nhìn mẹ tôi với đôi mắt lấp lánh, sau đó nói:
“Cuối cùng họ đã chọn thụ thai một cách tự nhiên. Họ sống như vợ chồng, có quan hệ tình dục và thụ thai thành công một tháng sau đó. Cuối cùng, vận may của họ cũng rất tốt, đứa trẻ chào đời được ghép thành công với đứa trẻ bị bệnh.”
Mẹ tôi hơi ngạc nhiên rồi im lặng, sắc mặt từ trắng trẻo chuyển sang đỏ bừng. Tôi hỏi:
“Những gì ông nói có thật không? Nếu ông dám nói dối với chúng tôi, ông sẽ không nhận được một đồng nào, và tôi sẽ tìm một người nào đó để chơi ông. Ông chắc biết câu ngạn ngữ của Trung Quốc: Tiền có thể biến một con người thành quỷ dữ!”
Fred khoác tay hết lần này đến lần khác, ra hiệu rằng ông không hề lừa dối chúng tôi. Cuối cùng ông ấy nói:
“Đây là một bí mật giữa ba chúng ta. Tôi có thể tạo ra một ngoại lệ và cho hai người xem hồ sơ. Chờ tôi chút.”
Nói xong, ông ấy đứng dậy và rời khỏi phòng.
Hai mẹ con tôi im lặng, Sau vài phút, cuối cùng mẹ tôi đứng dậy và muốn rời đi thì ngay lúc đó Fred trở lại. Ông ấy cuống cuồng nhét một tập hồ sơ cho mẹ tôi và nói:
“Đây là tất cả các thông tin về hai mẹ con người Trung Quốc, bao gồm cả video. Ngay cả các bên liên quan cũng không biết sự tồn tại của một tập tin video như vậy. Trước ngày hôm nay chỉ một mình tôi biết thôi, giờ có thêm hai người nữa là cô và con trai cô.” Fred giải thích một hơi, “Vì vậy hai mẹ con cô phải giữ bí mật. Tôi đã thực hiện một ngoại lệ, hoặc tôi phá luật. Do đó hãy giữ bí mật và đừng tiết lộ thông tin này cho bất kỳ ai nhé. Một điều khác để nói cho cô biết một tin tốt, đó là thông qua phân tích nghiêm ngặt của chúng tôi về bản đồ di truyền của mẹ con cô cho thấy con cái của cô và con trai cô sẽ không có bất kỳ bệnh di truyền hoặc bất lợi nào. Cứ mạnh dạn làm điều đó đi.”
Mẹ tôi chần chừ một lúc, sau đó cầm lấy túi hồ sơ rồi quay người đi ra ngoài. Tôi nhanh chóng đứng dậy và đi theo. Fred lém lỉnh cười với tôi và giơ ngón tay cái lên rồi nói:
“Nào, việc của tôi đã xong, việc tiếp theo là của cậu!”
Trong khoảnh khắc tôi bước ra ngoài, ông ấy hét lớn:
“Đừng quên tiền của tôi đấy nhé!”
Tôi hét lên bằng tiếng Trung Quốc:
“Đồ khốn kiếp!”
Một tên khốn có tiền và được trọng vọng được sao!
Về đến nhà, mẹ tôi đi thẳng vào phòng, bảo tôi và đám gia nhân không được làm phiền mẹ. Mẹ không rời khỏi phòng cho đến trước bữa tối, sau đó đi nấu thức ăn theo công thức đặc biệt cho Xuân Nhi. Đây là việc mà mẹ tôi làm hầu như mỗi ngày trước bữa tối. Mẹ phải làm tất cả những gì cần phải làm, chỉ khi thực sự phải rời đi vì công việc, mẹ mới nói với những người hầu đáng tin cậy nhất để làm điều đó.
Tôi đứng ngoài cửa bếp, lặng lẽ nhìn mẹ bận rộn nấu ăn. Mẹ tôi đang mặc một chiếc tạp dề ca rô đầy màu sắc. Động tác của mẹ thật khéo léo, và cử chỉ của mẹ thật tuyệt vời. Mẹ tôi đặt tất cả các thành phần vào nồi để nấu canh. Nhiệt độ trong nồi tăng dần, hơi nóng từ từ truyền ra từ khe hở của nắp nồi trong suốt. Có mùi thơm ngon xen lẫn chút mùi thảo mộc hơi lạ. Mẹ tôi chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào nồi canh, còn tôi thì cứ nhìn mẹ chằm chằm.
“Mẹ ơi, nồi sôi rồi!”
Tôi chạy vào bếp vội vàng giở nắp nồi đặt sang một bên. Có một lớp bọt nổi trên mặt nước súp đang sủi bọt trong nồi và một phần đã chảy xuống đĩa điện. Mẹ tôi đang bị phân tâm, sau khi thấy tôi phản ứng làm vậy mẹ liền chạy tới và nắm tay tôi, kiểm tra bàn tay đang phả hơi nóng vì vội vàng của tôi.
“Có nóng không con?” Mẹ tôi bất giác thổi vào bàn tay đỏ hỏn của tôi.
“Không sao đâu mẹ, chỉ hơi đau thôi. Mẹ trông chừng nồi canh đi.”
Mắt mẹ rưng rưng, mẹ tự trách mình đến khi tôi buộc phải rút tay ra. Mẹ tôi cứ liên tục hỏi tôi có đau không. Tôi mỉm cười với mẹ và lắc đầu. Rồi mẹ tần ngần nhìn nồi canh, sau đó cẩn thận múc ra một muỗng. Bề mặt lớp bọt được đổ vào một cái thau đến khi súp trở nên trong.
Trong khi mẹ tôi đang phục vụ món súp, tôi lên lầu và đưa Xuân Nhi đi ăn tối. Gia đình ba người chúng tôi ngồi vào bàn ăn. Chúng tôi không nói nhiều, chỉ im lặng ăn. Đến khi chuông điện thoại của mẹ reo, phá vỡ sự im lặng. Mẹ tôi liếc nhìn điện thoại, sau đó đứng dậy đi ra phòng khách để nghe điện thoại. Hai anh em tôi nhìn mẹ rời đi trước khi quay lại ăn. Tôi biết ai đang gọi. Xuân Nhi đột nhiên nói:
“Bác sĩ Peter gọi đó.”
Bác sĩ Peter là bác sĩ chăm sóc cho em tôi. Thứ Tư hàng tuần mẹ tôi đưa Xuân Nhi đến bệnh viện để ông ấy thăm khám, và hôm nay là thứ Năm.
“Hả? Sao em biết?” Tôi thắc mắc hỏi.
Khi mẹ và Xuân Nhi rời bệnh viện sáng hôm qua, bác sĩ Peter và mẹ tôi đã nói rằng họ sẽ gọi lại vào giờ này ngày hôm nay.
“Ồ.” Tôi gật đầu và trêu chọc em tôi. “Vậy mình đoán xem bác sĩ Peter sẽ nói gì, xem ai đoán đúng nha.”
“Được, vậy anh đoán trước đi.”
“Xuân Nhi, nhìn anh này. Ông ấy nói rằng bệnh của em đã được cải thiện rất nhiều và sẽ khỏi bệnh trong vòng một năm.”
“Không đúng!” Giọng của Xuân Nhi rất dứt khoát. “Chắc chắn ông ấy đang nói với mẹ rằng số lượng bạch cầu của em không lý tưởng.”
“Anh chọc em thôi mà, cho anh rút lại câu nói nghen.”
Tôi không thể nhịn cười được khi nó lắc đầu và nói:
“Không, không. Hôm qua ở bệnh viện, em tình cờ nghe ông Peter nói chuyện với mẹ. Họ không biết rằng em đang nghe lén ngoài cửa.”
“Em… dám nghe lén người lớn nói chuyện à?” Tôi cảm thấy hơi bất lực và khiển trách nó. “Làm vậy là sai nhé.”
Xuân Nhi không nói gì, chỉ cúi đầu một cách ngoan ngoãn và tiếp tục uống súp. Mẹ tôi nói chuyện qua điện thoại một lúc lâu, khi quay lại bàn ăn thì hai anh em tôi đã ăn xong. Mẹ không nói gì, chỉ tiếp tục ăn. Tôi bảo người giúp việc dọn bàn và đưa Xuân Nhi lên lầu.
Để lại một bình luận