“Cộp… ” Ai đó mở cửa bước vào làm Long chú ý, nhưng mà đến lúc họ bước vào thì cậu trợn trừng mắt vì đó là Thiên, gã không đứng mà đang ngồi trên xe lăn, băng ca còn quấn ở nửa khuôn mặt của hắn nữa, ở phía sau là Hải đang đẩy gã đi tới.
“Anh… anh Thiên… chuyện gì xảy ra… ” Long vùng dậy hỏi gấp, không phải vì cứu cậu mà Thiên ra nông nổi này chứ.
“Long… bình tĩnh… ” Thiên nhìn Long nói, gã muốn cậu thật bình tĩnh.
“Anh… em không bình tĩnh được… vì cứu em sao… ” Long hét lên.
“Không… không phải… ” Thiên vẫn nhìn thẳng vào mắt Long nói.
“Thế vì sao anh… chẳng lẽ là bọn lần trước anh đi ám sát… ” Long bình tĩnh lại một chút nói.
“Long… nghe anh nói… Hoa chết rồi…” Thiên nhắm mắt lại nói, nước mắt của gã cũng từ từ chảy xuống nơi khóe mắt còn lại.
Im lặng, căn phòng bệnh của Long bỗng nhiên im lặng đến nỗi như một nơi vô hình nào đó không tồn tại sự sống, cả ba con người trong căn phòng như ba vật thể không còn sự sống.
“ẦM… anh… nói…… sao?… ” Long đấm mạnh vào tường một cái làm cả bức tường rung lên, nơi bức tường chỗ bàn tay Long bắt đầu có máu chảy xuống, cú đấm quá mạnh làm bàn tay cậu không chịu nổi áp lực phản chấn.
“Hoa… chết… rồi” Long nói chậm rãi chứa chan đau thương vô hạn.
“ẦM… ” Long lại tung thêm một cú đấm vào tường mặc dù cơn đau đớn ở bàn tay truyền tới làm cậu run lên nhưng mà Hoa quan trọng hơn cái bàn tay này bao nhiêu lần.
“Long… bình tĩnh lại… chẳng lẽ cháu không muốn trả thù… ” Hải nhận ra Long sắp điên lên, hai mắt cậu trợn trừng những tia máu như muốn nứt ra, gương mặt đỏ hồng sắp điên lên rồi.
“Tại… tại sao… ” Tiếng Long khàn khàn vang lên, cậu đáng cố gắng áp chế cảm xúc trong lòng mình để biết rõ nguyên nhân cái chết của Hoa, cậu sắp không bình tĩnh nữa rồi.
“Đang lẩn trốn ta nhận được một cuộc điện thoại… ”
Vẫn nhắm mắt, Thiên nhớ lại đêm hôm đó rồi kể cho Long, đêm ấy đang lẩn trốn ở một khách sạn ở ngoại ô, gã tám chuyện với một thằng trước kia chịu ơn gã mà bây giờ là đàn em của ông trùm xã hội đen cái đất Sài thành này, nói chuyện trên trời dưới đất đến lúc thằng kia nói đến chuyện quận 5 bây giờ bị một thằng nhóc quậy tung trời thì Thiên cảm giác không ổn, gã chắc chắn 70% thằng nhóc mà thằng kia kể là Long.
Đến lúc thằng kia cười khẩy nói thằng nhóc kia muốn làm ông trùm quận 5 thì Thiên biến đổi sắc mặt vì nào dễ thế, ở trong giới xã hội đen này muốn bước chân lên làm ông trùm nào chỉ cần vũ lực, cần cả đàn em và các Boss lớn ủng hộ thì mới có cơ hội bước lên vị trí đó mà Long còn quá non nớt, cậu sao hiểu được cái thế giới này tàn độc cỡ nào cơ chứ, ai cũng muốn đạp lên đầu kẻ khác dù phải đâm lén sau lưng để có thế đi lên.
Nói chuyện quanh co một hồi để thằng kia không nghi ngờ, Thiên hỏi về ý kiến của Boss về việc quận 5 thì thằng kia cười khinh khỉnh nói Boss không hài lòng với Tài nên sẽ cho ‘gã xuống’ để một đàn em của Boss lên thay, Giang sẽ được lên làm phó thì Thiên biết Long nguy hiểm rồi, gã hỏi thêm một hồi nữa thì biết chính đêm nay quận 5 sẽ đổi chủ nên Thiên ngay lập tức cúp máy, Hải ở trong thành phố nên gã gọi điện cho hắn ngay và lao ra đón xe vào thành phố.
“Vậy… vậy chuyện đó liên quan gì đến Hoa… ” Long kìm nén cảm xúc hỏi, cậu linh cảm chuyện này liên quan trực tiếp đến mình.
“… Sau khi xử mày thì bọn chúng chia nhau ra hướng, một hướng đuổi theo mày và một hướng tới khu chung cư… ”
“Chúng đã… đã giết hết mọi người… ” Giọng Long khàn đến nổi sắp không nghe được gì nữa rồi, nước mắt cậu chảy ra nơi khóe mắt đỏ hoe.
“Chúng đã xông vào nhà trói hai chị em Thủy vào ghế rồi châm lửa đốt… Hoa nghe tiếng động chạy qua thì bị bọn chúng đánh bất tỉnh rồi trói lại… lúc anh chạy tới thì lửa đã cháy rất lớn… ” Thiên run run kể lại.
“Cháy… cháy to thì thế nào chứ… sao anh không cứu họ… ” Long gào lên vì mất bình tĩnh, hai cô bé đáng thương và người cậu yêu trong đám cháy đó đấy.
“Long… nhìn đi… ” Hải giật cái khăn đang che bên dưới thân Thiên ra làm Long đang giận dữ sững người, phía dưới Thiên đã bị cắt bỏ hai chân đến tận đùi, vết thương còn băng bó chứng tỏ còn rất mới.
“Dù lửa to nhưng hắn vẫn lao vào cứu hai chị em Thủy và Hoa… cái giá là đôi chân bị cháy xém đến nổi phải cắt đi và một bên mặt bị bỏng không thể cứu được… vậy còn chưa đủ sao… ” Hải nhìn thẳng vào mắt Long nói với giọng lạnh lùng làm cảm giác giận dữ của cậu trở thành cảm giác tội lỗi và cảm thấy mình quá hèn hạ bỉ ổi.
“Anh… anh… Hoa… Hoa không sống được sao… ” Long nhào tới ôm lấy đùi Thiên đang ngồi nói gấp.
Đặt một tay lên vai Long, Thiên cố gắng kìm chế những giọt nước mắt đang rơi, gã mở mắt ra nhìn vào thằng em nuôi của mình rồi mở miệng:
“Lúc anh chạy vào thì không biết cứu ai… Hoa… Hoa đã cháy đến một nửa người dưới… hai chị em Thủy ở xa hơn nên lửa chưa đến được… Hoa lúc đó đã nói… đã nói với anh… “cứu họ… học tủ”… rồi cô ấy đi mất… ”
Thiên nói xong thì khóc, gã không kìm chế được nên cả người run lên bần bật, cảnh tượng đó vẫn cứ ám ảnh gã từ đó đến giờ, trước giờ giết người không chớp mắt nhưng mà trước cái chết của những người thân quen, đặc biệt là những người như Hoa thì gã không thể chịu được, gã hận… hận không thể đổi cái mạng này để cứu tất cả những người trong căn nhà đó.
Long nhắm mắt lại, cậu nghe đủ rồi, đủ lắm rồi… tại sao Hoa chết… tại sao Thiên ra nông nổi đó … vì cậu… vì chính cậu…
“KHÔNGGGGGGGGGG… KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGGG… KHÔNGGGGGGGGGGG… ” Long gào lên, cậu gào lên liên tục cho đến khi cổ họng khàn không gào đến được nữa mới phải dừng lại, đầu cậu đau lắm, đau đến nổi muốn nứt ra, Long nhào đến cái tường đập đầu liên tục vào.
“ẦM… Long dừng lại… ẦM… ẦM… Long… ” Hải nhào tới muốn đẩy Long ra nhưng không kịp, cậu đã bất tỉnh vì đập đầu liên tục vào tường, có lẽ cậu cũng không muốn tỉnh lại nữa, như thế mới làm tim cậu không phải đau nữa, đầu cậu không còn phải suy nghĩ đến tội lỗi của mình nữa.
Một màu đen, xung quanh một màu đen, ở dưới chân cũng là màu đen… Long nhìn thấy mình đang ở một nơi nào đó không phải không gian mình đang sống, ở đây cậu không thể đấm hay đập đầu vào tường, cũng không thể gào lên vì cậu không cảm giác được cơ thể mình nữa, ở nơi đây chỉ còn lại suy nghĩ của cậu mà thôi…
Nhưng mà cho dù tới đây thì Long vẫn còn cảm giác đau đớn, đau đớn vì tội lỗi của mình gây ra, Hoa cùng Thiên phải gánh chịu những lỗi lầm của cậu, trong khi cậu lành lặn thì họ một người chết, một người tàn tật cả đời… Long đau quá, cậu muốn khóc nhưng mà không thể, cậu chỉ có thể nhìn màu đen trước mặt để rồi nhớ tới hình ảnh của Hoa cười hay trừng mắt với cậu, Long thèm được nhìn cô dù một lần nữa thôi, một lần nữa thôi mà.
Không biết trải qua bao lâu, Long đang đắm chìm trong đau thương và thù hận, cậu không hận Giang hay Boss nào đó mà hận bản thân, hận bản thân luôn tự cho là đúng, hận bản thân quá tự tin với sức mạnh, hận bản thân đã quá tin tưởng những kẻ lòng lang dạ thú… Long muốn mình biến mất… biến mất vĩnh viễn vì cậu đã quá mệt mỏi và quá thất vọng với bản thân mình.
“Long… chẳng lẽ cháu không muốn trả thù… ”
“Long… còn con của Hoa… còn hai chị em Thủy… mày định để họ bơ vơ sao… ”
“Long… ”
Bỗng nhiên Long đang dần biến mất khỏi cái thế giới đen tối kia, biến mất một cách vĩnh viễn khỏi trời đất này thì cậu nghe được những tiếng nói văng vẳng bên tai…
…
“Trả… trả thù… bơ… bơ vơ… ” Hai từ đó cứ làm Long phân vân, bỗng nhiên khi sắp biến mất thì trong cái thế giới đen tối kia có một chùm sáng nhỏ nhắn xuất hiện trước mặt Long làm cậu cảm giác lạ lắm.
“… phải… trả thù… trả thù… bơ vơ… không… không thể để họ bơ vơ … khôngggggggggggggggggg” Long bừng tỉnh, cậu chết thì ai trả thù, cậu chết thì ai chịu trách nhiệm với Quỳnh Anh… cậu chết thì mẹ làm sao… cậu chưa thể… chưa thể chết…
Long muốn chùm sáng kia, cậu khát khao có nó… cậu nhất định phải bắt được nó… va rồi chùm sáng kia cứ lớn dần… lớn dần lên trong thế giới ấy theo mỗi lúc Long muốn sống lại…
…
“Long… Long… đừng đi… ” Thiên ở bên giường liên tục gọi Long vì máy cứ kêu bip bip báo mạch cậu đang yếu dần đi…
Đột nhiên Long mở trừng hai mắt làm Thiên và Hải giật mình, một lúc sau hai người mới thở phào vì cậu đã ở lại, nhưng mà khi nhìn vào mắt Long hai người thấy ớn lạnh vì đó không còn là đôi mắt của con người nữa mà là ánh mắt khát máu, của loài sói khát máu trước cuộc đi săn của mình.
“… Bịch… bịch… bịch… ” Tiếng chân đá liên tục vào bao cát liên tục như muốn phá nát nó ra liên tục không ngừng nghỉ giữa buổi trưa nắng nóng.
Trong một căn nhà rộng lớn ở ngoại ô, phía trong một nhà kho là chỗ tập luyện cho Long, đã 2 tháng kể từ ngày cậu xuất viện trở về đây, bước xuống giường bệnh cũng là lúc Long lao đầu vào tập luyện, ngoài thời gian ăn và ngủ thì lúc nào cậu cũng luyện tập, mệt thì lại vào máy matxa cơ cho đỡ mỏi lại ra tập tiếp, cứ thế Long trở thành một cỗ máy chỉ biết vận động.
…
Đêm khuya…
“Bộp… bộp… bộp… bộp… ” Long đang tập bài tập cuối cùng của một ngày, phía trước là một cây gỗ tròn cắm chặt dưới đất, phía trên thân cây là dây thừng quấn chặc thành từng vòng sát nhau, mỗi lúc khi sắp đi ngủ thì cậu phải đấm đủ 200 cái và đá đủ 200 cái mỗi chân lên nó thì mới nghỉ ngơi, bàn chân và tay Long đã chai sạn mà ai nhìn vào cũng khiếp vía vì nó đã khác hoàn toàn con người như bị biến dạng đi vậy.
……
“Nó ngày nào cũng vậy à… ” Hải nhìn Long luyện tập như điên bên dưới hỏi Thiên kế bên, căn nhà có hai tầng thì Thiên ở tầng trên cùng chị em Thủy, tầng dưới dành cho Long, cậu chưa bao giờ lên đây vì dành toàn bộ cho tập luyện, thậm chí còn không nói chuyện với Thiên vì sợ nhìn thấy gã lại kìm lòng không được mà đi giết Giang cùng bọn khốn kia.
“Ừ… người đó khi nào sẽ tới… ”Thiên đột nhiên hỏi Hải một câu không đầu không đuôi.
“Ngày mai… ”
…
“Cộc… cộc… cộc… cộc” Sáng sớm,cảnh cổng ngôi nhà bị ai đó gõ cửa.
Long đã thức dậy từ sớm đang tập đá thì bị phân tâm, cậu khó chịu bước ra mở cổng, không biết người bạn nào của Thiên nữa đây.
“Két… ”Mở cánh công ra, Long nhìn thấy một ông già đầu tóc bạc trắng cộng với chùm râu dài cũng trắng tinh trông rất đẹp lão, nhưng mà thứ làm Long chú ý lại là thân hình tráng kiện rất rắn chắc khỏe mạnh, lưng ông thẳng tắp còn hơn thanh niên và với ánh mắt sắc bén của ông thì Long cảm nhân đây là một ông già không hề đơn giản một chút nào, thậm chí là cực độ nguy hiểm.
“Hừ… cũng khá đấy nhóc… ” Ông già nhìn Long đánh giá một hồi, còn nhỏ nhưng mà thân hình cơ bắp khỏe khoắn, từng múi cơ hiện lên đều đặn chứng tỏ rèn luyện khá kĩ càng từng nơi một, đặc biệt ánh mắt khá lạnh lùng và hiếu sát làm ông hơi bất ngờ.
“Đánh một trận không ông già… ” Lâu rồi chưa có đối thủ, Long cảm giác ông già trước mặt không hề đơn giản, khí thế của ông dù chỉ mới đứng trước mặt cậu thôi mà đã làm cho cậu thiếu sự tự tin khi đối mặt rồi.
“Lên đi nhóc… ra một đòn hết sức xem… ” Ông già nhìn Long cười có vẻ khinh thường làm máu nóng trong người cậu sục sôi.
“Được… ” Long không nói nhiều, cậu đứng trụ chân trái tung một cú đá cầu vồng bằng chân phải vào cổ ông già, nói thì chậm chứ thật ra cú đá của cậu như tia chớp, thậm chí còn không nghe được tiếng vù vù trong gió cho đến khi nó chạm mục tiêu đủ biết cú đá của Long nhanh tới cỡ nào.
“Nhanh đấy… ” Ông già cười không thèm nhúc nhích để cổ mình đối diện với cú đá giết người kia.
“Bốp… ” Tiếng va chạm rõ to của mu bàn chân Long và cổ ông già vang lên, nhưng mà cứ ngỡ ông già gãy cổ lìa đời thì Long trợn mắt vì ông già vẫn nhìn cậu cười như thể cú đá của cậu chỉ đủ gãi ngứa cho ông.
“Hắc hắc… mạnh đấy nhưng mà đối với ta còn yếu lắm… ” Ông già nhìn Long nói, cú đá của cậu nhanh và mạnh lắm nhưng mà gặp ông thì cũng chưa thấm.
“Hừ… ” Long vẫn chưa phục, cậu vận thế rồi nhào tới tung đấm vào mặt ông già không chút nào nương tay.
“Hắc hắc… ” Vẫn là tiếng cười khinh bỉ, ông gia nhắm chuẩn giơ trán ra đỡ cú đấm của Long không một chút nào sợ hãi, phải biết nếu chỉ cần không đỡ được thì chắc chắn ông sẽ đi đời với sức mạnh của Long.
“Bốp… ” Vẫn như cũ, Long như đấm vào một tấm thép, cậu cảm thấy tay mình tê ran vì lực phản chấn, vì không hạ được đối thủ nên Long loạng choạng lùi ra sau.
“Đỡ này nhóc… ” Bỗng nhiên ông già biến thế trong lúc Long còn đang bất ngờ, một cú ép sát rồi tung đấm vào bụng tưởng chừng rất nhẹ nhưng mà :
“Bốp… hự… ầm… bịch… ” Long bay xa đến 5 mét đụng đến bức tường đằng xa mới dừng lại, bụng cậu đau muốn chết, mới một cú đấm ở gần không cần súc thế mà đã vậy nếu ông ấy ra hết sức chắc nội tạng cậu vỡ vụn bên trong mất, nhịn đau ngước lên nhìn ông già, Long chưa bao giờ gặp một người lợi hại như vậy.
Để lại một bình luận